Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 54: Hàng pha kè mà đòi đấu với hàng real?



Xuân Đào nói, trực tiếp kinh sợ đám người hầu nhà họ Mộ.

“Khương Ấu An, mày không sợ…”

Mộ Đình Nhi lại tức lại một hồi giận, quản không được miệng mình, Khương Ấu An làm gì đợi miệng chó ấy sủa thêm, lập tức vung một roi tới trúng bả vai cô ta, đồng thời quấn lấy búi tóc hung hăng kéo xuống, Mộ Đình Nhi sợ đến mức kêu hét thảm thiết, chật vật không thôi giống bà điên.

Khương Ấu An cười nói: “Cô nói tôi ỷ thế hiếp người thì Bổn thế tử phi sẽ cho chân chính ỷ thế hiếp người là như thế nào!”

Roi mềm ở không trung xé rách không khí vun vút tới, làm hai cha con Mộ Đình Nhi run bần bật.

Chỉ là roi tiếp theo vung lên đã bị người khác chặn lại.

“Khương Ấu An!”

Khương Tu Trạch trong mắt dấy lên phẫn nộ, tay túm lấy roi mềm kéo, “Em náo loạn đủ chưa? Em có biết hậu quả sau này thế nào không? Cho dù… cho dù…”

Khương Tu Trạch lại hít sâu một hơi, “Cho dù bị vương phủ đuổi ra tới, em mới vừa lòng?”

Khương Dương đang xem màn quất roi sảng khoái cả người, bỗng bị tên đáng ghét Khương Tu Trạch cản trở, trong lòng anh khó chịu vô cùng càng khó chịu hơn là nghe những lời Khương Tu Trạch nói.

Khương Dương và La thị đồng thời nhìn Khương Ấu An.

Lại nhìn đến cục dàng nhà họ cười càng tươi hơn nhưng trong mắt không hề có ý cười, ngược lại càng giống như khối băng tỏa hơi lạnh buốt tột cùng.

Khương Tu Trạch nhíu chặt mày, “Em cười cái gì?”

Khương Ấu An mạnh mẽ rút tay lại, trao ánh mắt lạnh căm căm với Khương Tu Trạch, cô không có tiếp tục nhìn anh ta mà bình thản đáp trả: “Có liên quan gì tới Khương Nhị công tử?”

Khương Tu Trạch chắn trước mặt Khương Ấu An, “Em nhìn anh mà nói ra những lời này được hả, thật sự không có liên quan gì với anh trai? Khương Ấu An, vì cái gì em biến thành cái bộ dạng này? Em có biết hay không bây giờ trông em như kẻ điên! Muốn làm ầm ĩ tới mức không ai được yên tịnh mới được sao? Anh biết em muốn giúp gia đình Tam thúc, nhưng có giúp cũng không phải cái cách em đang làm như vậy, cho dù em và Mộ cô nương tranh chấp với nhau nhưng em không thể không có điều cơ bản của giáo dưỡng của một tiểu thư khuê các, vì nguyên nhân gì em muốn đổ tội danh cho nhà họ Mộ? Vì cái gì muốn đánh người, em có biết hay không làm vậy sẽ gây ra hậu quả thậm tệ cho nhà Tam thúc!”

Khương Ấu An nảy sinh ý ác độc trong lòng, lạnh lùng nhìn anh ta.

Khương Tu Trạch cũng sững sờ một chút.Ánh mắt như vậy, anh chưa bao giờ gặp qua.

“Khương Tu Trạch!” Khương Dương đột nhiên quát lớn, “Ông đây đánh chết mày!”

“Khương Dương!”

La thị ôm lấy vòng eo của thằng gấu con nhà mình lại đồng thời rơi lệ.

Tu Trạch nói ra những từ nặng nề với bé An… bé An của bà…

Trước kia rốt cuộc đã xảy ra thế nào.

Giờ phút này La thị sinh ra nỗi hối hận vô tận. Nếu năm đó bà có thể ngăn cả việc nhà bên kia đón bé An về thì sẽ tốt bao nhiêu!

Khương Ấu An bước vài bước về phía trước, kéo gần khoảng cách cô với anh ta, “Khương Nhị công tử muốn nhìn đến hậu quả sao?” Cô nói ra thật nhẹ nhàng.

Khương Tu Trạch nhìn cô gái nhỏ có vài phần tương tự mình, có chút sững sờ. Còn không đợi anh lên tiếng, Khương Ấu An lập tức nói: “Anh ơi, giúp em cản anh ta lại.”

Một tiếng “anh ơi” làm trái tim Khương Tu Trạch bóp nghẽn lại.

Quen thuộc lại xa lạ.

Khương Ấu An lướt qua người Khương Tu Trạch, “Khương Tu Trạch, anh không cho tôi động thủ đánh người, nhưng tôi càng muốn đánh người!”

Lời vừa dứt, Khương Ấu An mắt không thèm chớp, tay vung lên quất roi xuống. Một đòn này trực tiếp trúng người hai cha con Mộ Đình Nhi, quất đến bọn họ la thất thanh.

Trong lòng Khương Tu Trạch trào ra cảm xúc không nói rõ, nhưng rất mau đã bị tức giận thay thế bao trùm.

Nó một hai phải đối nghịch với mình mới được sao?

Ra tay tàn nhẫn với nhà họ Mộ, kết cục thế nào nó còn không rõ sao?

Khương Tu Trạch vừa muốn xoay người thì bị Khương Dương đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích “tình yêu mẹ” chạy tới, anh quơ nắm đấm vào mặt Khương Tu Trạch.

Khương Tu Trạch không kịp phòng thủ bị đấm ngã lăn trên mặt đất.

“Nhị ca!” Khương Diệu Diệu kinh hãi thốt ra tiếng, theo phản xạ lao tới bên cạnh Khương Tu Trạch, nhưng mắt thấy Khương Ấu An đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, cô ta nhút nhát rụt chân lại.

Ông chủ Mộ và con gái bị Khương Ấu An quất roi nhảy nhót lung tung.

Thấy quất cũng được một thời gian nên Khương Ấu An mới chậm rãi dừng tay, đem roi mềm thu gọn lại treo bên hông, sau đó đi đến đám đông dừng lại trước mặt kẻ kích động người dân nói to tiếng vừa rồi.

Người nọ không nghĩ Khương Ấu An sẽ ngang ngược không sợ ai, làm trò trước mặt nhiều người vung roi quất người, lúc này đối diện với ánh mắt trực tiếp của Khương Ấu An, gã ta chột dạ tay chân lúng túng.

“Chúng ta đi.”

Sau đó kéo tay Khương Dương và La thị đi.Đợi đi được một khoảng xa, La thị mới lo lắng nói: “Bé An, con như vậy có thể hay không…”La thị muốn nói rồi lại thôi, ý tứ câu còn lại Khương Ấu An và Khương Dương đều hiểu rõ.Cô cười trừ, tay phải không khỏi xoa nhẹ chiếc roi mềm bên hông mình.

Xuân Đào đi theo sau giải thích: “Phu nhân, ngài cũng đừng lo lắng, chiếc roi trong tay Thế tử phi là do thị vệ bên người Thế tử điện hạ đưa tới ạ.”

La thị và Khương Dương cùng sửng sốt.Ánh mắt lạnh lùng của Khương Ấu An sớm tan chảy, cô hỏi Xuân Đào: “Điện hạ cũng tới rừng Bách Tú sao?”

“Cái này nô tỳ cũng không rõ ạ, là Từ thị vệ tìm tới nô tỳ và đưa cho nô tỳ chiếc roi mềm truyền lời của Thế tử điện hạ rằng gặp kẻ không có mắt cứ việc quất roi, quất ra mạng người thì Thế tử điện hạ thay ngài chịu trách nhiệm ạ.”

La thị và Khương Dương: …

Vị quý nhân ấy đối với Ấu An nhà họ tốt vậy sao?

Khương Dương nhớ lại lời đồn trong kinh thành về vị quý nhân ấy rằng diện mạo xấu đến mức không dám ra đường…

Xấu chút cũng không sao, chỉ cần không phải yêu thương ngắn ngủi với Ấu An nhà họ là tốt rồi.

“Chắc hẳn không phải nói như vậy rồi… nên là… không để con làm mất mặt vương phủ?” Khương Ấu An nói là vậy nhưng ý cười trên mặt càng ngày càng nhiều.

Xuân Đào ngốc nghếch sờ sau gáy, “Nô tỳ không rõ nguyên văn câu nói của Thế tử điện hạ… có điều Thế tử điện hạ chắc chắn quan tâm tới Thế tử phi?” Nói xong em ấy cười hắc hắc, “Nô tỳ chưa từng thấy qua Thế tử điện hạ quan tâm tới một ai đó như vậy.”

Khương Dương và La thị nhìn nhau cạn lời.“Nào có…” Khương Ấu An ngoài miệng nói thế chỉ là lẩm bẩm nhỏ tiếng phản bác.

Cô tò mò nhìn xung quanh, nhìn tới tòa tháp hoa kia, nhịn không được nhìn quan sát thêm vài lần.

Nếu người nọ tới khẳng định sẽ ở trên cao mà quan sát xuống?

Lúc này Khương Ấu An trong lòng trào ra rất nhiều cảm xúc lung tung rối loạn.

“Nương tử, A Dương, bé An ơiii!” Là tiếng của Tam thúc Khương Phong Văn gọi.

Thấy ông ấy vội vã chạy tới.

“Tam thúc, sân khấu dựng xong chưa ạ?” Khương Ấu An hỏi.

“Thúc cho người làm xong rồi mới đi tìm các con, bên Cẩm Tú Trang thế nào?”

“Ài, đừng nói nữa, hôm nay chúng ta chuẩn bị đã uổng công một phen rồi…” La thị than nhẹ một tiếng.

“Chuyện là thế nào vậy, nương tử?” Tam thúc khó hiểu hỏi.

La thị đơn giản kể lại cho ông ấy nghe, Tam thúc lại tức lại nghẹn cục tức sau cùng là ỉu xìu, “Chúng ta tìm người đều đang chờ…”

“Cha, hay là thôi đi, dù chúng ta có cho trình diễn thời trang xong cũng sẽ không có người tưới xem.”

Khương Dương chán nản nói, Khương Ấu An lập tức phản bác nói: “Sao tính thế được? Hôm nay chúng ta phải làm cho bọn chúng nhìn rõ thế nào trình diễn thời trang chân chính!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv