Thần Nam vương phi quay đầu lại, chỉ thấy từ cổng lớn vương phủ có vài tên thị vệ tiến vào. Ngoại trừ Cao thị vệ và Từ thị vệ quen biết còn có hai người thị vệ nữa. Bốn người bọn họ trên tay bưng một khay đựng còn phủ tấm vải đỏ lên đó.
"Trên tay các người đang cầm là cái gì?" Thần Nam vương phi vẻ mặt tò mò, còn không đợi Từ thị vệ mở miệng liền xốc một tấm vải trên đó ra, nhìn bộ trang sức tinh xảo bày biện, đôi mắt bà bỗng dưng trợn to, vẻ mặt kinh ngạc.
"Ủa đây không phải là trang sức thượng phẩm của Kim Ngọc các đây sao?"
"Quả thật là của Kim Ngọc các ạ!" mẹ Trương ngạc nhiên nói.
Kim Ngọc các mỗi tháng sẽ ra mắt sản phẩm mới, chỉ có vài chục bộ, nhưng từ tay nghề lẫn thiết kế đều tinh xảo, tỏa sáng trong lễ hội sắp tới, hôm nay bà cố tình dậy thật sớm chạy tới cửa tiệm đoạt đồ, nhưng thời cơ không nể mặt, bà tới sớm nhưng có người còn sớm hơn đã lấy toàn bộ sản phẩm mới tháng này.
Phải biết rằng trang sức này không phải đứng chờ xếp hàng mới có mà có người sớm đoạt trước.
Không có biện pháp, quá nhanh quá nguy hiểm!
Không nghĩ tới kẻ ra tay tàn độc này là người xuất thân ở trong phủ...
Từ thị vệ khẽ nói: "Hồi Vương phi, món trang sức này..."
Còn chưa đợi người ta nói xong, Thần Nam vương phi trừng lớn đôi mắt, "Chẳng lẽ đây..."
Mẹ Trương dường như cùng Vương phi trăm miệng một lời nói: "Vương gia!"
Từ thị vệ và Cao thị vệ: ...
Mẹ Trương cao hứng nói: "Vương phi, lần trước Vương gia không phải nói có món quà muốn tặng cho ngài sao?"
Tự dưng Thần Nam vương phi thẹn thùng như con gái mới lớn, "Đúng vậy! Chậc đều vợ chồng già cả rồi còn chơi trò lãng mạn này ~"
"Vương phi, hẳn là trước đó vài ngày ngài muốn đi đoạt trang sức của Kim Ngọc các có lẽ Vương gia đã để tâm tới." Mẹ Trương vừa nói xong, một bóng người màu xanh lam đang ôm cái bụng muốn đi ra cửa, là Thần Nam vương gia.
"Đứng hết chỗ này làm cái gì?"
Thần Nam vương phi tao nhã tiến lên, tay nhỏ nắm lại nũng nịu rơi vào ngực chồng bà, "Đồ quỷ này, con trai lớn vậy rồi, ông còn làm trò này!"
Thần Nam vương gia làm bộ che ngực mình lại, biểu lộ bị đấm đau.
"Ấy da, phu quân, thiếp không khống chế lực đạo, chàng không sao chứ?"
"Còn ổn, đã thói quen..."
Lời vừa ra đã bị vợ mình trừng mắt lại.
Thần Nam vương lập tức sửa lời: "Nương tử ra tay so với cào ngứa không khác lắm, vi phu một chút cũng không đau!"
Thần Nam vương phi lúc này mới tươi cười, "Phu quân, lần sau chàng cũng không nên như vậy, dọa Yến Nhi sợ hãi..."
Từ nương tử đến Yến Nhi không khỏi làm Thần Nam vương gia đánh cái rùng mình thật mạnh.
Nay bà vợ già nhà mình bị động kinh à?
"Nương tử, bà không sao chứ?" Thần Nam vương dò hỏi.
"Có sao đó! Yến Nhi thật sự rất cao hứng ~~~"
"Vì sao cao hứng?" Thần Nam vương gia bỗng có cảm giác khủng hoảng sắp đè tới.
"Vì chàng cho thiếp kinh hỉ!" Thần Nam vương phi tới trước mặt Cao thị vệ, xốc một vải đỏ khác lên, "Bộ diêu này chạm khắc Hoa Lan và Trân Châu làm thật tinh xảo mượt mà, chỉ có như thế mới xứng với đại mỹ nhân như thiếp..."
Thần Nam vương ngoáy đầu nhìn.
"Nương tử, đây là do bà mua? Bà mua nhiều trang sức làm cái gì? Đầu của bà có đeo hết đống đó đâu?"
Lời vừa ra cả Cao thị vệ và Từ thị vệ âm thầm đốt nến trắng cho Vương gia cầu mong ngài ấy sớm siêu thoát.
"Hả, không phải chàng mua tất cả sao?" Thần Nam vương phi ngạc nhiên.
"Không phải, vi phu ăn còn không đủ, mua nhiều trang sức làm cái gì? Hơn nữa trong rương trang sức của bà có quá trời ..."
Thần Nam vương phi lập tức thay đổi sắc mặt, "Không phải ông tặng cho tôi kinh hỉ?"
"Nương tử..."
Từ thị vệ thầm than một tiếng, "Hồi bẩm Vương phi, tất cả những thứ này là Thế tử điện hạ mua ạ..."
"Sao??"
Hai vợ chồng Thần Nam vương đồng loạt kêu lên.
"Hai vị không có nghe nhầm, là do Thế tử điện hạ mua..."
Cao thị vệ nghĩ thầm, vì mấy món đồ này mà gã đã suốt đêm không ngủ đứng ở cửa lớn Kim Ngọc các đấy!!!
"Vậy khi nãy sao không nói?" Thần Nam vương phi trừng to mắt nhìn Từ thị vệ.
"Thuộc hạ đang muốn nói, nhưng ngài chưa cho cơ hội ạ, Vương gia, Vương phi, thuộc hạ không trì hoãn thời gian... những món trang sức này còn phải được đưa tới viện Tử Lâm ạ."
Từ thị vệ mang người rời đi, Thần Nam vương phi càng trừng to mắt hơn.
Ấy thế Thần Nam vương gia cảm nhận nguy hiểm ập tới bèn chuồn trước, "E hèm, nương tử ơi... Cao đại nhân đang chờ vi phu đến uống trà, vi phu ..."
Thần Nam vương phi phất tay áo, cho hai tay vào trong khôi phục dáng vẻ đoan trang hào phóng, "Đi đi, mẹ Trương, lấy ván giặt đồ tới cho Vương gia, Vương gia à, chàng hiểu rồi đấy."
Thần Nam vương gia: ...
*****
Bên trong viện Tử Lâm.
Khương Ấu An hai ngày nay vội vàng sửa trang phục do La thị gửi đến cuối cùng hoàn thành xong.
Để Xuân Đào đem quần áo tới cửa tiệm, còn cô ra khỏi phòng đứng trước cửa duỗi căng cái eo của mình. Mấy ngày nay thật sự bận rộn, tuy nói là ở suốt trong viện Tử Lâm, nhưng thời gian gặp gỡ với Mặc Phù Bạch rất ít, cũng không biết ngài ấy đang làm gì lúc này.
Khương Ấu An nhịn không được ngó nhìn hướng phòng làm việc.
Dường như tâm ý tương thông, cửa phòng sách chậm rãi mở ra, Khương Ấu An hai mắt liền sáng.
Còn không đợi cô tiến lên, Từ thị vệ và Cao thị vệ dẫn đầu một đội người tiến vào trước, mấy người đằng sau bưng khay còn phủ vải đỏ.
Khương Ấu An thấy thế nghi hoặc nên lại gần bọn họ mà hỏi, "Là trang phục của Cẩm Tâm lâu đưa đến sao?"
"Hồi bẩm Thế tử phi, những thứ này không phải mà là..."
Từ thị vệ còn không nói xong đã nhận được tín hiệu của chủ tử quăng tới lập tức im lặng, Mặc Phù Bạch thu hồi tầm mắt sau đó chậm rãi giải thích: "Là mẫu thân mua rất nhiều trang sức ở Kim Ngọc các, chỗ trên tay bọn họ là mẫu thân chọn dư, cô xem có thích hay không thích..."
Từ thị vệ và Cao thị vệ: ...
Trang sức của Kim Ngọc các sao?" Khương Ấu An đôi mắt lấp lánh, tiến lên xốc một tấm vải đỏ gần nhất, nhìn trang sức tinh xảo bày biện trước mặt, hai mắt càng thêm sáng, không khỏi kinh ngạc cảm thán nói: "Thật xinh đẹp..."
Cô lại xốc tấm vải khác lên, hai mắt càng mở to hơn, "Hết thảy là Vương phi chọn dư để lại sao?"
Từ thị vệ mỉm cười đáp, "Đúng vậy, Thế tử phi."
Khương Ấu An cầm lấy bộ diêu đính phỉ thúy đỏ lộng lẫy lên, lòng ngứa ngáy không chịu được, những món thủ công này đặt ở hiện đại toàn bộ là hàng thượng đẳng.
Còn có bộ diêu Khổng Tước này, cô chỉ liếc nhìn một cái, tuy rằng chưa nói cái gì, chỉ là ánh mắt lẫn biểu tình đều thể hiện rõ, thích quá trời!!!!
"Nước xanh ngọc trong bộ diêu Khổng Tước thật sự đẹp và thích hợp với khí chất của Vương phi mà người ấy không thích sao?"
Mặc Phù Bạch mặt không đổi sắc nói: "Không thích."
Ở góc ngoài viện Tử Lâm, Thần Nam vương phi đang lén nhìn mà rơi lệ đầy mặt, con trai ơi, mẹ thích mà, thật sự thích mà hu hu...
Từ thị vệ và Cao thị vệ thật sự nhịn không được trố mắt nhìn chủ tử.
Chủ tử nói dối mắt không chớp tim không đập mạnh một chút nào!
Mặc Phù Bạch lạnh nhạt nói, không có nhìn Khương Ấu An mà giọng trầm thấp nói: "Nếu thích thì cứ lấy hết đi..."
"Được đó!" Khương Ấu An đang nghĩ ngợi mở lời ra sao, tất cả đều thích hết ớ!!
Có thể trang điểm xinh đẹp ~~