Viện Tuyết Tùng.
"Ái dồ ~ ~ mặt của mình càng ngày mềm mại." Thần Nam vương phi soi gương cảm thán.
"Vương phi ơi."
Mẹ Trương vén màn, vội vàng đi vào, "Vương phi, lão nô đã nghe được một ít tin tức..."
Thần Nam vương phi lấy trâm bạc trong rương trang sức, ngắm nghía ướm thử lên tóc búi, muốn tìm vị trí tương đối đẹp mà cài vào, bà thuận miệng hỏi: "Tin tức gì mà làm bà vội vàng như vậy?"
"Là về Thế tử điện hạ ạ, nghe nói Thế tử phi vào tối hôm qua đã ngủ lại trong phòng tiểu chủ tử, buổi sáng hôm nay cùng nhau dùng bữa sáng, lão nô suy nghĩ, có thể Vương phi sắp được ẵm cháu không bao lâu nữa đâu! Hố hố!"
"Ây da!" Thần Nam vương phi giật mình lỡ tay, suýt nữa ghim cây trâm vào đầu, bà cũng bất chấp đau đớn, "Tin này là sự thật? Con bé đó hôm qua ngủ lại ở phòng Thế tử?"
Mẹ Trương gật đầu như gà con mổ thóc, "Là thật sự ạ!"
"Con bé đó ấy vậy lọt vào mắt Phù Bạch?" Thần Nam vương phi nói, không ngăn được chau mày, "Bổn vương phi còn không tin, sao con ta thông suốt muốn gần gũi phái nữ bao giờ? Trước kia Bổn vương phi về nhà mẹ đẻ dẫn không ít cháu gái xinh xắn như hoa về phủ, thấy nó có liếc mắt tới đâu, còn tưởng rằng nó thích ... đàn ông, Bổn vương phi còn dắt mấy cháu trai về luôn..."
Mẹ Trương cũng biết chủ tử nhà mình hành động vĩ đại, lúc trước không chỉ có cháu trai từ nhà mẹ đẻ Vương phi kêu tới, còn đi tìm bên ngoài hai thiếu niên trắng nõn sạch sẽ đưa vào trong phòng tiểu chủ tử.
Đương nhiên, kết cục là ném hai vị thiếu niên ra khỏi phủ không nói đến, ngay cả Vương phi bị bắt chép kinh thư hơn một tháng.
Mẹ Trương khẽ nói: "Vương phi, có lẽ là duyên phận tới, lão nô có nhìn qua Thế tử phi là người không tệ, chỉ là xuất thân thấp hèn một chút."
"Bà Trương à, cao dưỡng nhan dùng tốt không?" Thần Nam vương phi nhướng mày hỏi.
Mẹ Trương mặt già đỏ lên, "Dùng tốt, dùng tốt ạ."
Bà không phải cầm cao dưỡng nhan của Thế tử phi, giúp ngài ấy nói tốt vài câu trước mặt Vương phi, cơ mà cao dưỡng nhan này xác thực dùng tốt, bà cảm giác làn da lão hóa này căng mọng không ít.
Thần Nam vương phi cũng không trêu ghẹo mẹ Trương thêm, bà nheo nheo mắt, "Bổn vương phi còn muốn tận mắt nhìn thấy mới được, bà mau vào phòng bếp làm bữa trưa phong phú một chút, chúng ta làm trưởng bối, nên cùng đám trẻ ăn bữa cơm."
Bên trong viện Tử Lâm.
Khương Ấu An tính nhẩm thời gian, lúc này sắp tới giờ bữa trưa rồi. Chỉ là khi lúc sáng, đại boss bị cha chồng kéo đi chính sự, đến bây giờ còn chưa về.
Cơm sáng đại boss còn chưa ăn được nhiều ...
Cô buông quần áo đang sửa trong tay xuống, gọi Xuân Đào vào: "Tôi muốn đi tới nhà bếp làm chút đồ ăn, chờ Phù Bạch về viện, em tới nhà bếp báo tôi hay nhé."
Nghe được Thế tử phi gọi tên húy chủ tử, Xuân Đào có hơi không phản ứng.
Cô bé vừa định đồng ý, bên ngoài truyền đến tiếng Từ thị vệ, "Bẩm Thế tử phi, Vương phi cho mời ngài tới viện Tuyết Tùng cùng dùng cơm trưa với Vương phi, cả Vương gia và điện hạ đều có mặt."
Khương Ấu An sửng sốt.
Chờ khi cô đến bên ngoài viện Tuyết Tùng thì nhìn thấy Mặc Phù Bạch đang ngồi bên cạnh bàn, kế bên là cha chồng, Thần Nam vương gia gia tuổi trung niên không đến 50, dáng người hơi tròn, không biết đang nói gì với vợ mình, ông cười rộ đôi mắt cong mị hoặc cuốn hút.
"Con dâu đến rồi à... khụ khụ... từ khi con gả vào phủ đã được một tháng rồi, chúng ta còn chưa dùng cơm với nhau được bữa nào, nào, mau ngồi đi." Thần Nam vương phi hơi thẹn thùng xoa trán, giọng nói thanh thoát quý phái cất lên.
Khương Ấu An hành lễ với trưởng bối xong, Thần Nam vương gia chợt có ý quan sát con dâu mới này, thấy ông cũng vui vẻ giơ tay nói: "Ngồi xuống đi..."
Thần Nam vương phi lập tức ra hiệu cho mẹ Trương, bà ấy hiểu ý lập tức mang ghế dựa tới, đặt bên cạnh tiểu chủ tử cách thật gần.
Khương Ấu An không để bụng, trực tiếp ngồi xuống.
Lúc Khương Ấu An ngồi xuống trong chốc lát, hai vợ chồng Vương gia không hẹn mà cùng quan sát biểu cảm con trai, lại thấy nó vẫn như cũ thần sắc lạnh nhạt.
Không tức giận...
Mặc Phù Bạch giương mắt, vừa lúc đối diện với hai cặp mắt cha mẹ hiếu kỳ lên người mình.
"Khụ khụ ... Ăn đi ..." Thần Nam vương gia cầm lấy chiếc đũa nói.
Khương Ấu An có thấy bầu không khí kỳ quái, hai vợ chồng Vương gia cũng không nói lời nào, cô cũng không tiện mở miệng bắt chuyện trước, ăn cơm cùng với trưởng bối chẳng bằng ăn cơm với đại boss, tự do tự tại.
Đồ ăn thì phong phú, nghĩ đến đại boss còn chưa ăn sáng được hai miếng, cô gắp thịt bò bỏ vào trong chén anh. Dường như còn chưa đủ, cô cũng ăn thịt bò thấy ngon miệng, sau đó dùng đũa khác gắp vào chén đại boss. Cô không chú ý tới trong chén Mặc Phù Bạch đã vung lên thành ngọn núi nhỏ rồi.
Cho đến khi, Khương Ấu An ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt quỷ dị của trưởng bối ném tới.
"Ách, miếng cá này ăn rất ngon..."
Cô suýt nữa đem hai người họ quên mất. Cha chồng cười ha hả phụ họa: "Đúng, ăn rất ngon..."
Sau đó bầu không khí quay lại đông cứng.
Khương Ấu An cúi đầu lùa cơm, khóe mắt thấy Mặc Phù Bạch chậm chạp không dùng đồ ăn, cô lặng lẽ để tay dưới bàn sau đó khẽ kéo kéo ống tay áo đại boss.
Mặc Phù Bạch quay đầu khẽ nhìn nàng.
Khương Ấu An bình tĩnh ăn uống, tay còn lại khẽ kéo tay áo người nọ, Mặc Phù Bạch nhìn cô gái khẽ kéo tay áo mình chợt muốn rút ra nhưng không lay chuyển được.
Khương Ấu An còn tưởng rằng đại boss kén ăn không muốn ăn cơm, tay nhỏ lại nắm lấy tay áo ra sức kéo giật giật, Mặc Phù Bạch cố ý kéo lại cũng không hất được bàn tay kia, đành bất đắc dĩ thở dài, "Cô nắm chặt tay áo Bổn thế tử như vậy làm sao ta ăn cơm được?"
Hai vị trưởng bối nghe thế đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
Khương Ấu An đỏ bừng biện minh, "Dạ nhầm ạ, thiếp cho rằng đang nắm tay áo của mình..."
Nói xong, tiếp tục lùa cơm.
Hai vợ chồng Vương gia như ăn mùi ngon, nhìn con trai thong thả ăn cơm...
Có gì đó không đúng???
"Ấy, Vương gia, vừa rồi chàng nói không phải có gì đó cần đưa cho thiếp sao?" Thần Nam vương phi đưa mắt ra tín hiệu cho chồng mình.
"Ai nha! Là ta quên mất, đó là một miếng ngọc bội do Hoàng thái hậu ban thưởng, vừa rồi ta còn để trên người, vật ban thưởng không thể để lung tung được, ta liền đi tìm, các con cứ ăn trước đi!" Tiếp thu tín hiệu Thần Nam vương gia mặt nghiêm túc nói.
"Xem trí nhớ của chàng kìa, thiếp cùng ngài đi tìm!"
Mắt thấy hai vị trưởng bối muốn rời bàn ăn, con dâu như Khương Ấu An phải đứng lên lễ phép hỏi: "Có cần con dâu hỗ trợ cha mẹ tìm không ạ?"
"Không cần đâu, các con ăn trước đi." Thần Nam vương phi túm lấy chồng kéo ra bên ngoài.
Dõi mắt nhìn hai vị đại phật kia đi, Khương Ấu An cảm thấy thở phào không ít.
"Còn muốn ăn sao?"
Cô tiến gần bên người Mặc Phù Bạch, đôi mắt to trong trẻo chớp chớp.
"Đã ăn no." Mặc Phù Bạch buông đũa, quay đầu lại, liền nhìn thẳng vào trong sâu ánh mắt ấy, bốn mắt nhìn nhau, cô cười rộ hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Mặc Phù Bạch vươn tay, chỉ điểm vào trán cô, "Cách Bổn thế tử một chút."
Lực không nặng chỉ khiến cô cảm thấy ngứa ngáo, Khương Ấu An sờ sờ trán mình, "Cùng cha mẹ ăn cơm, có chút câu nệ, có điều còn tốt, mối quan hệ giữa hai người họ và ngài thật tốt chung đụng."
Lúc này, bên cạnh cửa, hai cái đầu lấp ló dõi mắt bên trong, là hai vị trưởng bối nghiêm nghị và cao quý. Bên cạnh là mẹ Trương đang cạn lời "..."
Hai vị có phát giác được uy nghiêm của trưởng bối được không?
*****
Một chút cẩu lương rải vào đúng ngày được cầu hôn :3