"Con nhỏ này, sao mày dám!!"
Khương gia lão phu nhân cả người run rẩy, tiến lên vừa thấy đến bàn tay đầy máu của cháu trai, thiếu chút nữa ngất đi, "Còn thất thần làm cái gì, tìm đại phu!"
Một nha hoàn vội vã chạy đi.
"Con bé Lục, mày ra tay thật tàn nhẫn!!!"
Khương Ấu An cười lạnh nói: "Không bằng một nửa của bà."
"Mày!!!"
Khương Ấu An vẻ mặt hờ hững nói: "Ngọc bội đã hủy, tôi và nhà họ Khương các người không còn quan hệ gì nữa, Khương lão phu nhân cũng không cần lấy danh trưởng bối tới dạy dỗ tôi, Tam thúc không thể quỳ và anh Dương cũng sẽ thế, kể từ giờ trở đi tôi và cả nhà Tam thúc có vinh hoa phú quý hay nhục nhã một kiếp người cũng không liên quan gì tới nhà họ Khương các người."
Nói xong, Khương Ấu An phớt lờ bà ta có cái mặt gì trưng ra, đôi mắt sắc bén bắn về phía Mộ Trung Thiên, "Ông chủ Mộ trên tay là giấy nợ, trên giấy vẫn chưa ghi là lãi trả gấp đôi, nếu ông mạnh miệng ép nhà họ Liễu trả hơn khoản đã ghi trong giấy, tôi sẽ kiện ông lên công đường, nếu ông cảm thấy oan khuất, tôi cũng có thể lấy thân phận Thế tử phi của phủ Thần Nam vương phủ gõ trống kêu oan lên Thánh thượng, nhờ người lấy lại công đạo cho ông?"
Cô tặng cái nhìn trào phúng cho ông ta.
Mộ Trung Thiên đen mặt, "Tôi xem cô muốn gấp gáp bị đuổi khỏi vương phủ rồi đi?"
"Tôi có bị đuổi hay không cũng không phải chuyện của ông, nếu ông không tin tôi có thể làm ra tới mức đó thì tôi có thể thử cho ông xem!"
"Tôi sợ cô điên rồi?"
Mộ Đình Nhi cũng liếc nhìn Khương Cẩm Nam đang ôm bàn tay đầy máu, trong lòng đau xót kinh khủng, "Khương Ấu An, mày có tin là tao sẽ làm cả nhà Tam thúc mày không có chỗ đứng ở kinh thành này không!?"
"Tôi không tin đấy!"
Mộ Đình Nhi tự dưng khó thở, "Tao ở đây tuyên bố, ngày sau ai dám cùng nhà Khương Phong Văn và nhà họ Liễu bàn chuyện làm ăn, chính là đối địch với nhà họ Mộ!"
Khương Ấu An khóe mắt liếc đến vị trí cửa, cong môi nói, "Nhà họ Mộ thật ghê gớm, cô dựa vào cái gì nói ra như vậy?"
"Dựa vào chị tao là Mộ Chiêu nghi!"
"Hay cho câu bàn chuyện làm ăn với Khương – Liễu, là đối địch với nhà họ Mộ các người." Khương Ấu An cười nhạo.
"Chờ xem...", Mộ Đình Nhi nói chưa xong thì có một bóng người từ cửa tiến vào.
Là một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi.
"Ông chủ Liễu ở đâu, tôi muốn ở chỗ ông đặt hàng."
Lời này vừa ra khiến cho Mộ Đình Nhi cảm giác bị vả mặt. Liễu lão gia còn chưa kịp đáp đã bị Mộ Đình Nhi làm khó dễ, "Tôi nói, ai muốn hợp tác làm ăn với nhà họ Liễu, chính là kẻ địch với nhà họ Mộ! Bà còn không mau cút đi!"
Người nọ quay đầu nhìn Mộ Đình Nhi, quan sát đánh giá từ đầu đến chân. Cũng chưa nói cái gì, xoay người rời đi tới cửa.
Người nọ đi đến đường lớn, có chiếc xe ngựa xa hoa đang đỗ gần đó, bên xe có hai nha hoàn đi theo. Người nọ không biết nói nhỏ gì bên tai nha hoàn, một người đã lên xe ngựa sau đó lại xuống xe.
*****
Trong nhà họ Liễu.
Mộ Đình Nhi cực kỳ khoe khoang.
Nhìn đi nhìn đi, trong kinh thành người dân ai không biết Mộ Chiêu nghi là chị gái yêu thương em gái là mình nhất, còn là người đang được Thánh thượng sủng ái.
"Khương Ấu An, đây là mày tự tìm đường chết!" Mộ Đình Nhi hung tợn nói, mà Khương Ấu An dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn cô ta.
"Ông chủ Liễu?"
Chỉ thấy, người nọ rời đi đã quay trở lại.
"Là tôi đây."
Liễu lão gia vừa đứng ra lên tiếng, Mộ Đình Nhi cau mày, quát người nọ: "Bà không nghe hiểu tiếng người hả?"
Lời vừa dứt, người nọ xông lên trước, hai tiếng bốp bốp thật vang, lực đạo rất mạnh, trực tiếp tát cho Mộ Đình Nhi ngã nhào ra đất.
Mộ Trung Thiên cũng trợn tròn mắt.
Mộ Đình Nhi che mặt, "Chị gái tôi là Mộ Chiêu nghi, bà dám đánh tôi?"
Người nọ nghe những lời xàm hết sức của cô ta, bàn tay có bảo dưỡng nắm tóc dài của cô ả, tay còn cho thêm vài cái tát nữa. Bị vã liên tục, Mộ Đình Nhi kêu thảm thiết, Mộ Trung Thiên mới xông lên cản người nọ, "Bà làm cái gì hả? Người đâu, đem cái bà điên này bắt lại!"
Vài tên người hầu từ ngoài cửa chạy vào.
"Kéo cô ta đi!" Người nọ căn dặn.
Bất thình lình cục diện thay đổi, làm mọi người không khỏi kinh ngạc.
Đây là tới sớm không bằng tới đúng lúc.
"Các người là ai? Xưng tên đi!"
Nhìn con gái nhỏ bị kéo đi, Mộ Trung Thiên sắc mặt trầm xuống quát.
Người nọ đứng thẳng người, hai mắt híp lại, "Bà già này đến từ phủ Trưởng công chúa, mẹ Tôn, Trưởng công chúa chúng tôi muốn mời Mộ tiểu thư đi tới phủ công chúa một chuyến!"
Mộ Trung Thiên thoắt cái mặt tái nhợt.
Trưởng công chúa Điện hạ?!
"Kéo đi!" mẹ Tôn lạnh giọng quát.
"Phụ thân, cha ơi... mau tìm chị gái, cứu con với!"
Mẹ Tôn cười lạnh, "Chiêu nghi nương nương không biết dạy dỗ em gái, vậy để Trưởng công chúa chúng tôi dạy thay nương nương!"
Mẹ Tôn hừ một cái, sau đó cúi đầu chào Liễu lão gia, "Ông cũng đi theo tôi đến phủ công chúa một chuyến, chủ tử tôi coi trọng gấm vóc của ông làm ra."
"Vâng vâng vâng!" Liễu lão gia vừa mừng vừa sợ, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đi theo mẹ Tôn rời đi.
Đến khi đoàn người đi xa, Mộ Trung Thiên lúc này mới nhớ tới, ra lệnh cho người hầu: "Mau đi tới ngoài cửa công, tìm người báo tin cho Tuyết tỷ nhi, thôi vẫn là ta đi..."
Không đợi Mộ Trung Thiên rời đi, một đoàn người khác lại xuất hiện trước cửa. Là Xuân Đào và Từ thị vệ.
"Thế tử phi!"
Xuân Đào gấp gáp chạy đến chủ tử, nhỏ giọng nói: "Thế tử Điện hạ đã nghe người gặp chuyện phiền toái, liền cho Từ thị vệ đến hỗ trợ, còn nói..."
"Còn nói cái gì?"
"Còn nói người không được làm mất mặt vương phủ."
Không biết vì sao, Khương Ấu An nghe đến mềm mại trái tim, cảm giác được quan tâm là thế.
Khương Ấu An đành cười một cái, thấp giọng nói: "Điện hạ quả là người tốt."
Xuân Đào có chút kỳ quái nhìn cô.
Cô bé còn chưa quên cảnh hai năm trước, cái cô nha hoàn tên là Tử Linh vì hám sắc mà bò lên giường của Thế tử Điện hạ. Kết cục cả người máu me kéo ra vương phủ. Cô bé còn chứng kiến được cảnh ấy nhịn không được rùng mình.
"Mộ lão gia."
Khương Ấu An thong thả nói. Mộ Trung Thiên làm sao biết thị vệ vương phủ tới là có ý gì, nhưng trong lòng ông khẳng định có gì đó không tốt.
"Tôi muốn vào cung diện kiến Chiêu nghi nương nương!" Mộ Trung Thiên muốn rời đi, nhưng bị đám người Từ thị vệ chắn trước mặt ông ta. Khương Ấu An mỉm cười, "Từ từ nào, không vội, chúng ta nên tính lại chuyện vừa rồi."
Mộ Trung Thiên sắc mặt trắng đi.
"Cái khác tôi không nói nhiều, ông phải dập đầu xin lỗi nhận sai với Tam thúc và những người khác đi!" Khương Ấu An vén tóc mai ra đằng sau vành tai nhỏ xinh.
"Kêu lão phu đây dập đầu nhận sai với đám đó? Nằm mơ đi! Con gái ông đây là Chiêu nghi nương nương, được Thánh thượng ân sủng, ông..."
Lời chưa nói xong, Từ thị vệ đá mạnh vào đầu gối của ông ta.
Khương lão phu nhân nhìn mà hoảng sợ.
"Thế tử phi kêu ông dập đầu thì làm đi, nói mấy lời vô nghĩa làm cái gì?" Từ thị vệ hừ lạnh.
Thế tử phi bọn họ có phu quân chống lưng, còn sợ cái gì Chiêu nghi gì đó.
"Các người..."
Mộ Trung Thiên mới thốt ra hai chữ, liền bị Từ thị vệ hung hăng nắm lấy búi tóc ấn xuống đất, một cái rồi một cái, tiếng dập vang rõ mồn một bên tai những người có mặt ở đó.
Khương Diệu Diệu tránh phía sau lưng tổ mẫu, lén nhìn mặt đầy máu của ông ta, thị vệ vương phủ cũng chưa dừng tay. Nếu không có ra hiệu của chủ tử, thị vệ vương phủ sẽ không nghe theo lời Lục tỷ chăng?
Thế tử của phủ Thần Nam vương rốt cuộc là dạng người gì? Thế nhưng ra mặt giúp đỡ cho Lục tỷ?
Khương Diệu Diệu bỗng nổi lên tâm tư tò mò về anh rể giấu mặt này.