Diệp Thâm thoáng sửng sốt: "Cậu họ Vưu?"
"Tôi là em họ của Vưu Trinh, biết hôm nay là ngày giỗ của anh ấy cho nên đến thăm viếng."
"Khó trách lại giống như vậy..."
Diệp Thâm biết rõ tình hình trong nhà Vưu Trinh, khi Vưu Vọng nói là em họ y cũng không hề nghi ngờ.
"Khó được có người tới thăm A Trinh, cảm ơn."
Diệp Thâm vốn định rời đi, nhưng nhìn khuôn mặt vô cùng giống Vưu Trinh này, cuối cùng vẫn không cam lòng cứ thế mà đi. Y đi cùng Vưu Vọng đến mộ Vưu Trinh, trên mặt Vưu Vọng là vẻ phức tạp khó nói thành lời mà Diệp Thâm không hiểu.
"Cậu tới bằng cách nào?"
"Bắt xe."
Không biết có phải là ảo giác của Diệp Thâm hay không mà Vưu Vọng có vẻ cứng ngắc kỳ lạ với y.
"Thế tôi đưa cậu về vậy." Diệp Thâm ngẫm nghĩ: "Tôi mời cậu ăn một bữa đi, muốn nói chút về chuyện của A Trinh."
Diệp Thâm đưa người đến Thạch Cư trước đây y và Vưu Trinh thường đến.
Diệp Thâm hỏi thăm vài chuyện bên nhà cha mẹ Vưu Trinh, Vưu Trinh cũng không có trí nhớ của Vưu Vọng, chỉ có thể úp mở nói cho qua vài câu.
Anh sợ nói nhiều sai nhiều, lại khiến Diệp Thâm nhìn ra chút sơ hở gì. Tạm thời anh vẫn chưa muốn để Diệp Thâm nhận ra mình, anh còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Diệp Thâm như thế nào.
"Mực này rất ngon..." Giọng Diệp Thâm bỗng im bặt đi.
Vưu Trinh nghi ngờ ngẩng đầu: "Làm sao vậy? "
Anh bắt gặp ánh mắt Diệp Thâm dừng bên cạnh chén mình, chỗ đó có vài miếng hành lá và rau thơm bị lựa ra.
Từ trước đến nay Vưu Trinh không thích những thứ này.
Lòng anh giật thót lên, điềm nhiên như không có gì nói: "Từ nhỏ tôi đã không thích ăn những thứ này rồi."
Ánh mắt Diệp Thâm sâu đi: "A Trinh cũng không thích. "
Vưu Trinh cúi đầu giải thích: "Cho nên mới là người một nhà. "
Vưu Trinh thở dài trong lòng, cố gắng không để mình nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn xong, Diệp Thâm rút ra điếu thuốc đưa đến tay Vưu Trinh: "Làm một điếu? "
Vưu Trinh vô thức nhận lấy, lại nhớ ra cơ thể này của mình nên không biết hút thuốc, vội trả lại: "Tôi không hút."
Diệp Thâm không nói gì, ánh mắt lưu lại trên tay anh một lúc, con ngươi càng sâu thẳm.
Xong bữa Diệp Thâm trực tiếp đưa anh về, Vưu Trinh vốn tưởng rằng Diệp Thâm sẽ có chút nghi ngờ, lại phát hiện Diệp Thâm không hề nhiều lời, chỉ nói một câu "Tạm biệt" rồi rời đi.
Diệp Thâm cũng không lái xe đi xa, sau khi rẽ vào một khúc cua y lại đạp mạnh thắng, dừng ở bên đường.
Giờ phút này không một ai có thể tả được sóng to gió lớn trong lòng y. Nói đến người hiểu rõ Vưu Trinh nhất trên đời này, y nhận thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.
Vừa rồi ở cạnh Vưu Vọng trong một khoảng thời gian ngắn, nhất cử nhất động của người nọ đều mang theo bóng dáng của Vưu Trinh. Trừ gương mặt đó không nói, vài thói quen ăn uống đều giống nhau như đúc. Thích dùng đũa bóc vỏ tôm, quen cầm muỗng tay trái, kẹp điếu thuốc sẽ dùng ngón áp út và ngón giữa, khi căng thẳng sẽ vô thức vuốt xương quai xanh...
Đời này sẽ có hai người mang thói quen y hệt nhau sao? Dù là hai người có quan hệ huyết thống Diệp Thâm cũng không tin.
Y gọi điện ra ngoài: "Giúp tôi tra một người... Cậu ta tên Vưu Vọng.
Có lẽ do ban ngày tình cờ gặp Vưu Vọng, buổi tối Diệp Thâm mơ một giấc mơ. Y mơ tới năm Vưu Trinh mười tám tuổi ấy, vào đêm mưa y nhận được tin tức song thân của Vưu Trinh qua đời, y đang hẹn hò với bạn gái bên ngoài cũng rời đi, đội mưa đến nhà Vưu Trinh. Sau đó Vưu Trinh nhào vào trong ngực ôm lấy y, nói: "Thâm ca, tôi không còn nhà nữa rồi. "
Hình ảnh chuyển đi, khuôn mặt Vưu Trinh và Vưu Vọng trùng điệp lên nhau, nhìn y nói: "Thâm ca, tôi muốn một mái nhà."
Diệp Thâm ôm ngực tỉnh lại, thứ cảm giác gần như nghẹt thở tim đập loạn này vẫn còn lưu mãi trong lồng ngực.
Trời vừa mờ sáng, điện thoại đột nhiên vang lên, là người ngày hôm qua y gọi gửi tin tức đến.
"Sếp à người hôm qua anh bảo tôi tra chẳng có gì cả... Khi còn bé cậu ta sinh bệnh sốt hỏng đầu, là một đứa ngốc. Một năm trước xảy ra ra tai nạn xe thành người sống thực vật, vừa tỉnh lại mấy hôm trước."
Bị ngốc? Diệp Thâm nhớ lại nhất cử nhất động ngày hôm qua của Vưu Vọng, như vậy không giống như là bị ngốc...
Y gọi điện cho một người bạn học y của mình: "Một người bị ngốc, sau khi sống thực vật tỉnh lại có thể trở nên bình thường không?"
Diệp Thâm nhận được đáp án phủ định, cứ thế bỏ ngoài tai câu "nếu như xảy ra kỳ tích" phía sau bạn học nói.
Diệp Thâm vì để tiếp xúc với Vưu Vọng nhiều hơn, y tìm đến ông bà của Vưu Trinh, nói cho bọn họ chuyện Vưu Trinh và ba mẹ anh đã qua đời. Y dùng danh nghĩa bạn bè của Vưu Trinh bắt đầu nhiều lần tiếp xúc với nhà họ Vưu.
Tiếp xúc càng nhiều, y lại càng thấy được Vưu Vọng chính là Vưu Trinh. Quá giống, từng thói quen, từng cử chỉ đều không khác gì Vưu Trinh.
Vưu Trinh nhìn Diệp Thâm cách mình quá gần mà thập phần căng thẳng. Gần đây không biết Diệp Thâm xảy ra chuyện gì, ngày nào cũng chạy đến đây, còn thường xuyên có vài tiếp xúc cơ thể với anh.
Nếu như đổi lại là bất cứ ai Vưu Trinh đều có thể hoài nghi người này có phải là có ý đồ với mình hay không. Nhưng hết lần này tới lần khác người này lại là Diệp Thâm, một Diệp Thâm tuyệt đối sẽ không có hứng thú với đàn ông.
Vậy thì là vì sao?
Vưu Trinh nhìn khuôn mặt dần gần hơn của Diệp Thâm mà ngẩn ngơ nghĩ đến, chẳng lẽ chỉ là vì khuôn mặt bây giờ này có phần giống với khuôn mặt trước kia?
"Cậu rơi một sợi lông mi. "
Đầu ngón tay Diệp Thâm tiếp xúc một giây với làn da Vưu Trinh liền rời đi. Vưu Trinh khẽ thở phào, anh không thấy được vui vẻ thoáng qua giây lát trong mắt Diệp Thâm.
"Hôm nay là sinh nhật của tôi, uống với tôi chút rượu nhé?"
Vưu Trinh thở dài, Diệp Thâm đường đường sinh nhật một giám đốc vậy mà lại chạy đến chỗ cậu.
Không thể phủ nhận là, gần gũi Diệp Thâm mang đến trong khoảng thời gian này khiến cho anh vui sướng, chẳng qua là vui sướng cũng đồng thời có chút khổ sở. Phần gần gũi thân thiết này nói cho cùng cũng là đối với thân xác của Vưu Vọng.
Vưu Trinh nhìn thấy rượu Diệp Thâm mang ra mà thoáng sững sốt, rượu này là trước kia anh tự mình ủ tặng cho Diệp Thâm.
Hai người uống không ít rượu, rượu này thiên ngọt, tác dụng chậm mà lớn. Hiện tại cơ thể này hiển nhiên không chịu được tàn phá của rượu cồn, Vưu Trinh chưa uống được mấy chén đã nhức đầu chóng mặt.
Đột nhiên anh cảm giác cơ thể mình bổng lên, anh định thần nhìn, thì ra là bị Diệp Thâm bế. Dưới tê liệt của rượu cồn anh đã mất đi năng lực phản kháng: "Anh làm gì thế..."
Diệp Thâm không nói gì, bước nhanh vào phòng ngủ bỏ anh lên giường: "A Trinh. "
Vưu Trinh tỉnh táo hơn, cả người thoáng cứng đờ: "Anh nhận lầm người rồi, anh họ đã..."
Diệp Thâm cắt lời anh, dùng giọng điệu cực kỳ chắc chắc nói: "Cậu chính là A Trinh."
Vưu Trinh trầm mặc không nói lời nào, anh không biết phải trả lời thế nào. Bây giờ Diệp Thâm là do uống quá chén mà nhận sai anh thành bản thân trước kia, hay là thật sự nhận ra mình là Vưu Trinh?
Anh phân không rõ lắm.
Diệp Thâm đương nhiên là không say thật, y chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
Vưu Trinh quay về rồi, cậu ấy còn sống... Bất kể là dùng thủ đoạn gì, Diệp Thâm cũng muốn giữ anh lại.
"Không thừa nhận cũng không sao, tôi có thể xem cậu chính là Vưu Vọng."
Tay Diệp Thâm chống hai bên người Vưu Trinh, cúi đầu hôn xuống.
Vưu Trinh bỗng nhiên mở to mắt, kinh ngạc đối mặt với Diệp Thâm. Tay anh chống lên ngực Diệp Thâm, muốn đẩy y ra, bắt đầu rụt người về sau.
Diệp Thâm buông môi anh ra, hai tay nắm lấy chân anh kéo lại về phía mình, sau đó ghì hai tay anh lên đỉnh đầu, lộ ra nụ cười thật lòng thật ý nhất trong hơn một năm nay.
"Nghĩ kỹ chưa, có muốn thẳng thắn nhận khoan hồng hay không?"
Tay kia của Diệp Thâm cũng không nhàn rỗi, y cởi từng cúc áo sơ mi của mình ra: "Không thẳng thắn cũng không sao, tôi không ngại dùng nghiêm trị."
Sau khi thoát hết áo trên người, Diệp Thâm một tay cởi quần Vưu Trinh ra, nhìn người dưới thân dần không còn giãy dụa, trong mắt nhiều hơn chút dịu dàng.
"Tôi... Không biết nên nói như thế nào."
Vưu Trinh không che giấu nữa. Thật ra từ giây phút gặp phải Diệp Thâm ở nghĩa trang, anh biết sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị Diệp Thâm nhận ra.
Dù sao Diệp Thâm hiểu anh cũng không kém gì anh hiểu Diệp Thâm.
"Không phải tôi cố ý gạt cậu." Vưu Trinh có chút căng thẳng, không khí lạnh băng tiếp xúc với cặp chân lõa hồ của anh, nổi lên ít da gà: "Chẳng qua là chuyện thế này không khỏi quá kinh hãi thế tục..."
"... Sau khi tỉnh lại tôi đã ở trong cơ thể này rồi."
Vưu Trinh nói ra mọi chuyện anh biết rồi trầm mặc quay đầu đi, cứ như là chờ đợi phán quyết của Diệp Thâm.
Diệp Thâm lần nữa cúi người, hôn lên đôi môi Vưu Trinh. Lần này đã không còn là lướt qua rồi ngừng lại, đầu lưỡi y dò xét vào, nhấm nháp lấy nước bọt trong đó.
Mặc dù y đã sớm nhận định Vưu Vọng chính là Vưu Trinh, nhưng mãi đến khi Vưu Trinh chính miệng thừa nhận đây mọi chuyện, tảng đá trong lòng y mới rơi xuống.
Diệp Thâm nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ bên trong khoang miệng Vưu Trinh, y có chút ngây ngẩn nghĩ: Hương vị cũng không tệ lắm.
Y không thích đàn ông, nhưng nếu như người này là Vưu Trinh, thì cũng không có gì là không thể.
Vưu Trinh nhanh chóng có phản ứng, anh là đồng tính hàng thật giá thật, người nằm trên hôn lấy anh này cũng là người trong lòng anh đã nhiều năm...
Vưu Trinh không để cho mình tiếp tục chìm đắm trong đó, anh cắn một cái lên môi Diệp Thâm, vị tanh nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi.
"Thâm ca, cậu có biết mình đang làm cái gì không?"
Diệp Thâm nghe tiếng gọi quen thuộc này, y liếm vết thương trên môi dưới, khóe môi khẽ nhếch: "Anh đang làm em."
Buổi sáng khi Vưu Trinh tỉnh lại, cả người bị ghì chặt trong ngực người khác, giọng nói quen thuộc của người nọ vang lên bên tai: "Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Vẫn ổn..." Vưu Trinh ngây ngẩn đối mặt với Diệp Thâm, ánh mắt rũ xuống của Diệp Thâm cứ thế nhìn cậu, con ngươi sáng trong, như là đã nhìn thật lâu.
"Tháng ba năm sau hôn nhân đồng tính sẽ chính thức hợp pháp." Diệp Thâm chậm rãi nói: "A Trinh, cho anh một mái nhà đi."
"Được..."
Vưu Trinh cứ như là bị đầu độc, cũng không nói thêm được bất kỳ lời đón ý nào khác.
*******************
Trứng màu nhỏ:
Năm thứ sáu Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu ở bên nhau, hai người cùng đến nhà Tề Kỳ tổ chức sinh nhật cho Tô Nghiên. Lại nói, hai người cũng đã lâu chưa gặp cô bé Tô Nghiên.
Bạch Đường Sinh xách Phan Tây vừa vào cửa đã nhảy phốc lên người Ô Bách Chu ra, xoay người nghe thấy Tô Nghiên gọi cậu "Anh ơi".
Trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt Tô Nghiên ấy, Bạch Đường Sinh thoáng sững sờ, gương mặt này cho cậu cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Khi Tô Nghiên đưa kẹo thỏ trắng cho cậu, cậu đột nhiên nhớ ra. Kiếp trước khi cậu ở trên cái máy bay có khung máy gặp sợ cố kia, khuôn mặt thiếu nữ ngồi bên cạnh cậu giống như đúc khuôn mặt khi lớn lên của Tô Nghiên.
Khác là kiếp trước trên cổ Tô Nghiên có một vết sẹo rất dài.
Khi Tề Kỳ làm cơm, Bạch Đường Sinh mượn cơ hội kéo Ô Bách Chu vào nhà vệ sinh, đẩy hắn vào tường hôn lên.
Ô Bách Chu nhận ra tâm tình Bạch Đường Sinh có dao động, để mặc Bạch Đường Sinh liếm cắn mình, ôm lấy eo người trong ngực phòng cậu ngã xuống.
Nụ hôn này dây dưa hồi lâu, Bạch Đường Sinh buông giam cầm Ô Bách Chu ra, ôm lấy eo của hắn, mặt chôn bên cần cổ Ô Bách Chu. Cậu nghẹn cười nói: "Hôm nay em mới phát hiện ra, Tô Nghiên xem như là bà mối của chúng ta đấy..."
Toàn văn hoàn.