Hắn bắt đầu nhiều lần quấy rầy Lộ Tưởng, mỹ danh nói là thiếu một người cùng ăn cơm, ngày ngày kéo Lộ Tưởng ăn cùng. Lộ Tưởng dù có chút không muốn, nhưng chưa bao giờ thật sự cự tuyệt hắn.
Thái độ như vậy cho Trình Giới động lực rất lớn, hắn bắt đầu có ý định kéo Lộ Tưởng ra ngoài đi dạo. Ban đầu chỉ là buổi sáng ra ngoài tản bộ, về sau dần biến thành kéo cậu ra cổng tiểu khu xem các thím nhảy quảng trường, rồi lại dần dẫn Lộ Tưởng ra khỏi khu nhà đưa cậu đi dạo siêu thị mua thức ăn...
Trình Giới chưa từng đề cập với Lộ Tưởng chuyện bệnh tình của cậu, chỉ như đối đãi với một người bạn bình thường. Nhưng chỉ có bản thân Trình Giới biết, từng cử chỉ lời nói của hắn đều cẩn thận từng li.
Trình Giới không cảm thấy mình thế này có chỗ nào bất thường, thân là một thanh niên năm tốt, nên lấy giúp người làm niềm vui. Hơn nữa nhỡ đâu có ngày Lộ Tưởng nghĩ quẩn xảy ra chuyện trong phòng của hắn, vậy cuối cùng không phải là chính hắn xui xẻo sao?
Vì để tránh cho tương lai phòng của mình không thể cho thuê, hắn nhất định phải khiến Lộ Tưởng tốt lên!
Thái độ của Lộ Tưởng đối với hắn có thay đổi rõ rệt. Có thể chịu được đụng chạm cơ thể, đôi khi còn chủ động nói chuyện, sức ăn cũng tốt hơn ban đầu một chút.
Khi vừa bắt đầu, Trình Giới từng chứng kiến Lộ Tưởng ăn cơm của hắn rồi ói ra một lần. Lúc ấy không biết lí do thì hắn quả thực bị đả kích trầm trọng, thì ra đồ ăn mình làm còn có thể nôn ra ư!
Thay đổi này bắt đầu từ khi nào?
Là nụ hôn vô ý lần trước nhỉ... Hắn ở trong bếp nấu nướng, Lộ Tưởng giúp hắn một tay. Lúc xoay người, hắn vô tình cọ phải gò má Lộ Tưởng.
Hắn rõ ràng nhìn thấy cả người Lộ Tưởng đều cứng đờ ở đó, Trình Giới thoáng ngơ ngác, cảm xúc mềm mại vẫn còn lưu lại bên môi, bầu không khí rất xấu hổ.
Hai người chỉ có thể làm như chẳng có gì xảy ra, tiếp tục lo chuyện của mình. Trình Giới cũng không biết tại sao mình muốn xem như chẳng có gì xảy ra. Người này sắp thành anh em của mình, đùa giỡn thoải mái thôi mà được không.
Đêm đó, hai người đều uống chút rượu, rượu là rượu trái cây Trình Giới tự mình ủ, vị ngọt, tác dụng chậm mà lớn. Hắn dụ dỗ Lộ Tưởng uống vài chén, không qua bao lâu Lộ Tưởng đã gục trên ghế sofa nhà cậu rồi.
Trình Giới cũng không ngờ tới Lộ Tưởng lại không uống được như vậy, hắn đành phải ôm Lộ Tưởng lên, đưa về cách vách.
Eo Lộ Tưởng rất nhỏ, so với vài cô gái thì còn nhỏ hơn đôi chút, thân thể cũng rất gầy gò, làn da trắng đến mức như đụng nhẹ một cái thì sẽ để lại dấu.
Trình Giới không tự chủ được mà nghĩ đến, không chỉ là uống không nổi, cò lẽ còn chưa từng làm tình*. Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến bản thân hắn bị dọa nhảy dựng.
(*)ở đây tác giả dùng chữ "不经" (bù jīng, bất kinh), Lộ Tưởng uống không nổi (tửu lượng kém) là 不经喝, còn vế sau là 不经操=)) chữ 不经 bỏ trong ngữ cảnh này khá là léo lắt. Cá nhân t thấy nó mang hai nghĩa, một là chưa từng kinh qua, trải qua việc gì đó, hai là chịu không được chuyện gì đó. Ở đây ý Trình Giới không biết là nghĩ Lộ Tưởng "chưa từng" làm tình, hay là làm tình thì "không chịu nổi" nữa=q Suy nghĩ cá nhân thui, không biết về ngữ nghĩa có đúng hay không.
Trình Giới sống đến đây đã gần ba mươi năm, tuy nhiên kinh nghiệm mỗi lần yêu đương đều vô cùng ngắn ngủi. Song cũng chỉ quen với phụ nữ, đêm nay gần như đã phá vỡ nhận thức của hắn.
Hắn chắc chắn cảm nhận được bản thân nổi lên phản ứng đối với Lộ Tưởng mang cơ thể gầy gò và gương mặt thanh tú của đàn ông kia.
Hắn như hoảng sợ mà trở lại nhà mình, vào phòng tắm, xối một đợt nước lạnh. Thế nhưng chẳng hề có chút tác dụng, thân dưới vẫn cứng đến nóng rực.
Hắn không tự chủ được mà nghĩ đến khuôn mặt Lộ Tưởng, hình ảnh hai người quấn quýt...
Sau khi kết thúc hắn ngồi bên giường rút một điếu thuốc, lên mạng tra tìm vì sao lại sinh ra xúc động với đàn ông. Hắn nhìn những câu trả lời ấy, nhìn dòng chữ "đồng tính luyến ái"...
Hắn đã thích Lộ Tưởng rồi sao?
Hẳn là thích đi... Những quan tâm thái quá chính hắn cũng không thể nói rõ, thỉnh thoảng sẽ sinh ra đau lòng, muốn để cậu bên cạnh mình mà chăm lo...
Những đây vốn là tâm tư không nên có với một người bạn bình thường.
Nghĩ thông suốt thái độ của mình, Trình Giới lại bắt đầu xoắn xuýt, Lộ Tưởng thì sao? Cũng có cùng tâm ý với hắn ư? Nếu không có, hắn tùy tiện nói ra, có khi nào sẽ khiến hai người đoạn tuyệt hay không?
Đoạn tuyệt là nhỏ, nếu khiến bệnh tình Lộ Tưởng nghiêm trọng hơn thì làm sao đây?
Nhưng giữ nguyên dạng cái gì cũng không làm không phải là tính cách của Trình Giới. Hắn suy xét hồi lâu, lại chạy vào nhà Lộ Tưởng ôm cậu về, đặt lên giường mình.
Hắn ôm Lộ Tưởng ngủ cả đêm, muốn đợi buổi sáng tỉnh lại xem xem Lộ Tưởng phản ứng thế nào...
Khi hai người tỉnh lại đã mặt trời lên cao, đây là giấc ngủ đầu tiên trong mấy tháng Lộ Tưởng không mơ, cũng không dựa vào thuốc ngủ.
Sau khi tỉnh lại cậu phát hiện mình bị một người quấn chặt trong ngực, vài ký ức không tốt lập tức nổi lên trong lòng. Giữa lúc cậu giãy dụa, mất cảnh giác bị người ta hôn một cái, thanh âm quen thuộc mấy tháng qua vang lên: "Đừng làm rộn, ngủ tiếp chút nữa..."
Vừa dứt lời, hai người đều tỉnh táo. Lộ Tưởng ngừng vùng vẫy, mới ý thức được mình đã thoát khỏi tên ác quỷ kia. Trong hoảng hốt nhận ra, bây giờ cậu đang ở nhà Trình Giới, nằm trên giường Trình Giới, bị Trình Giới hôn một cái.
Nhìn dáng vẻ cứng đờ của Lộ Tưởng, Trình Giới hận không thể cho mình một bạt tai, mới sáng sớm đã phát dâm cái gì?
Im ắng hồi lâu, không khí như có chút cứng lại. Khi Trình Giới đang muốn tìm cái cớ để cho qua chuyện này, Lộ Tưởng đột nhiên nói: "Râu của anh chọc vào tôi rồi."
"A..." Trình Giới nhận ra là Lộ Tưởng nói khi nãy hắn vừa mới hôn cậu, vội vàng nói: "Tôi đi cạo. "
Lộ Tưởng không tiếp lời, thoát khỏi lòng Trình Giới, đi ra ngoài.
Đợi Trình Giới cạo râu sạch sẽ đi ra, Lộ Tưởng đã biến mất. Phát hiện Lộ Tưởng không hề có ở nhà, Trình Giới lập tức cuống lên, hắn bắt đầu gọi cho Lộ Tưởng, gọi rồi cũng nhưng không có người nhận.
Hắn chạy xuống lầu hỏi người qua đường có nhìn thấy Lộ Tưởng không, mãi cho đến khi bảo vệ khu nhà chỉ cho hắn một hướng, Trình Giới chạy đuổi tới.
Hắn nhìn thấy Lộ Tưởng trên con đường nhỏ hai người thường tản bộ. Lộ Tưởng ngồi trên ghế ven đường, đưa lưng về phía hắn.
Trình Giới sợ làm cậu hoảng, chậm rãi tiến lên, gọi một tiếng: "Tiểu Tưởng?"
Lộ Tưởng nghe giọng hắn không quay đầu lại, cũng không lên tiếng. Trình Giới chậm rãi đi đến trước mặt Lộ Tưởng, mới phát hiện khuôn mặt cậu đã đẫm nước mắt.
Trình Giới cuống quýt không biết phải làm sao: "Làm sao vậy? Đừng khóc nhé?"
Hắn giữ lấy khuôn mặt Lộ Tưởng, dùng ngón tay cái thô ráp lau đi nước mắt cho Lộ Tưởng.
Nước mắt Lộ Tưởng càng chảy xuống không ngừng, nhưng lại chẳng hề có một tiếng động. Trình Giới nâng lên dỗ dành, lời gì cũng đã nói rồi, duy chỉ không dám nói "Tôi thích em".
Lộ Tưởng khóc một lúc rồi tâm trạng lại như hòa hoãn đi: "Vì sao lại hôn tôi? "
"Rõ ràng tôi ở ngay đối diện, anh đưa tôi về là được rồi, tại sao lại..."
"..." Trình Giới lau đi giọt nước còn lưu lại bên khóe mắt Lộ Tưởng, khe khẽ thở dài: "Là vì tôi thích em, kiểu thích giữa nam với nữ, kiểu thích muốn hôn em, kiểu thích muốn ngủ... trên một cái giường với em."
Trình Giới vốn muốn nói là kiểu thích muốn lên giường với em, nhưng sợ Lộ Tưởng không chịu nổi nên lại chuyển lời.
"Tôi không xứng để anh thích." Mắt Lộ Tưởng đỏ ửng.
Trình Giới thoáng sửng sốt, nháy mắt trong lòng đã vui sướng tràn trề. Lộ Tưởng nói cậu không xứng đáng để thích, chứ không phải là không thích hắn.
Trình Giới ôm chầm lấy Lộ Tưởng, đối với Trình Giới thì Lộ Tưởng chỉ nhỏ xíu, cứ thế mà ôm vào trong lồng ngực: "Em xứng đáng, chỉ cần tôi thích, thì là xứng đáng."
Lộ Tưởng thoáng cứng đờ, nhưng không đẩy hắn ra. Lộ Tưởng kềm chế xúc của mình, không đáp lại cái ôm của Trình Giới, cậu khẽ nói: "Tôi nói anh nghe chuyện trước kia của tôi."
Trình Giới theo bản năng cảm thấy vậy chắc chắn là những chuyện rất tồi tệ, hắn muốn nói hắn không bận lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe hết.
Lộ Tưởng vừa nói, cơ thể còn vừa run lên khe khẽ.
Chỉ là nghe Lộ Tưởng thuật lại mà Trình Giới đã hận không thể lôi Lạc Phi trong tù ra đánh một trận. Hắn đương nhiên biết tên Lạc Phi này, một ảnh đế nổi tiếng, khoảng thời gian trước vì tội hút ma túy và cố ý gây thương tích bị tống vào tù và phong sát...
Lúc ấy khi hắn và bạn bè nói về chuyện này, hắn chỉ coi như một chủ đề đàm tiếu cứ thế lướt qua, không ngờ phía sau còn có nhiều chuyện chồng chéo như vậy.
Trình Giới buông Lộ Tưởng ra, Lộ Tưởng rất mâu thuẫn. Khi cậu nói ra những chuyện này đã nghĩ đến hậu quả, người bình thường cũng không thể nào chấp nhận được, người mình thích kia đã bị tên khác chơi nát mất rồi.
Lộ Tưởng rủ mắt, không muốn nhìn bóng lưng Trình Giới rời đi.
Giây sau, một xúc cảm ấm rơi xuống trán cậu. Lộ Tưởng thoáng ngẩn ngơ, cậu ngẩng đầu, Trình Giới lại lần nữa ôm lấy cậu vào lòng: "Đừng sợ, đều đã qua rồi, về sau có tôi đây."
Từ hôm đó trở đi cách ở chung của hai người cũng không có thay đổi gì quá lớn. Trình Giới vẫn trước sau như một đối tốt với cậu, chẳng qua tiếp xúc thân thể của hai người nhiều hơn rõ rệt. Trước kia cả hai xem tivi sẽ ngồi cạnh nhau xem, bây giờ Trình Giới thích ôm người vào trong lòng cùng xem.
Lộ Tưởng cũng bị Trình Giới nửa dỗ dành nửa cứng rắn mà chuyển sang chỗ Trình Giới. Hai người ngày ngày chung giường chung gối, nhưng vẫn chưa làm, mỗi khi đến đoạn sau Trình Giới sẽ đứng dậy vào phòng tắm tự mình giải quyết.
Dưới sự dẫn dắt của Trình Giới, Lộ Tưởng đi gặp bác sĩ, bắt đầu dùng trị liệu thuốc. Có Trình Giới đồng hành, tình trạng của cậu bắt đầu dần chuyển biến tốt đẹp, mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Hôm nay là sinh nhật Trình Giới, lần đầu tiên hắn không đón cùng hồ bằng cẩu hữu, mà lại ở nhà mua một cái bánh kem nhỏ cùng ăn với Lộ Tưởng.
Hắn nhìn ánh nến sáng ngời, cầu nguyện trong lòng: Hy vọng mỗi ngày về sau, mình đều có thể bầu bạn bên cạnh Lộ Tưởng.
Hai người uống chút rượu, Trình Giới ôm người ta lại sinh ra hỏa khí, hắn giúp Lộ Tưởng giải quyết xong thì rời khỏi người cậu đứng lên định vào phòng tắm.
Khi hắn vừa đi đến cửa phòng tắm, Lộ Tưởng đột nhiên hỏi một câu rất khẽ: "Có phải anh rất để ý hay không?"
"Để ý cái gì? "
"Những chuyện trước kia..."
Lộ Tưởng ngồi trên giường mà mắt đỏ hoe, Trình Giới lập tức hiểu ra ý cậu nói. Hắn dở khóc dở cười đi quay về bế người ta lên: "Tôi là lo em để ý, tôi sợ em có bóng ma..."
"Không sao cả." Mặt Lộ Tưởng vùi trong ngực Trình Giới, giọng nghèn nghẹn: "Là anh thì có thể."
Tay Trình Giới ôm Lộ Tưởng lập tức xiết chặt, hận không thể nhét người vào trong cơ thể.
Thật ra sau khi ở bên Lộ Tưởng, hắn cũng đã đi xem phim tra tài liệu. Hai người đàn ông thì phải làm thế nào, thậm chí ngay cả dụng cụ cũng đã mua hết rồi...
Nhưng hắn vẫn cho rằng Lộ Tưởng vì những chuyện lúc trước mà có bóng ma, hẳn là rất để bụng làm những chuyện này...
Bóng ma tất nhiên là có, nhưng vì người này là Trình Giới, Lộ Tưởng có thể không ngần ngại.
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng khi động tác Trình Giới bắt đầu, người Lộ Tưởng vẫn phản xạ có điều kiện mà căng chặt.
Động tác Trình Giới dịu dàng hết sức có thể, thấp giọng dỗ dành: "Thả lỏng chút, đừng sợ..."
"Mặc kệ em..."
Trình Giới đương nhiên không thể nào mặc kệ cảm nhận của cậu, từng bước một hắn đều dựa theo trình tự lúc trước đã học mà làm, cố gắng khiến cho Lộ Tưởng có một trải nghiệm tốt.
Nhưng nói cho cùng đây cũng là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, nơi nào đó cũng có chút "khủng" hơn người bình thường. Lộ Tưởng cắn môi, cảm nhận trên thân thể rất tệ, nhưng trong lòng lại mang theo thỏa mãn và an tâm.
Động tác Trình Giới chẳng hề có chút kỹ xảo nào, bàn tay thô ráp quanh năm tiếp xúc với máy móc của hắn đem đến cho Lộ Tưởng những trải nghiệm sung sướng khác nhau.
Thì ra, cùng người mình yêu làm chuyện này, dù là đau đớn thể xác cũng không thể lấn át được hạnh phúc trong lòng.
**************
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cho bé Lộ Tưởng đáng yêu một chương ngoại truyện, ngày tháng sau sẽ càng tốt đẹp.
Chương sau là Vưu Trinh và Diệp Thâm, nhưng vẫn chưa quyết được sẽ ghi thế nào, thế giới song song hay là sống lại đây...