Khi bắt đầu quay, Lộ Tưởng thoạt nhìn có chút mất hồn, thường xuyên ngẩn người nhìn Bạch Đường Sinh. Có vẻ như là cậu ta không chỉ là khổ sở mà ánh mắt nhìn chăm chú vào Bạch Đường Sinh lại chứa đựng những cảm xúc phức tạp khác.
Phần trò chơi cũng không c gì đặc biệt, chỉ là với các trò chơi có tiếp xúc tứ chi, Bạch Đường Sing thể hiện rất tự nhiên, nhưng Lộ Tưởng khi vô tình đụng phải làn da Bạch Đường Sinh lại giật mình rút về, như là đụng phải hồng thủy quái thú vậy.
Nếu không phải thấy khuynh mộ không thể giấu trong mắt Lộ Tưởng, Bạch Đường Sinh cũng muốn nghi ngờ có phải đứa nhỏ này sợ đồng tính hay không.
Bởi vì Lộ Tưởng thất thần, Bạch Đường Sinh và Thu Chiêu cũng ngại quá ganh đua phụ nữ, vì thế các minigame không cái nào ngoại lệ đều bị bại dưới nhóm nữ.
MC cười tủm tỉm nói: “Nhóm thua phải nhận phạt nhé!"
Tiêu Duyệt hưng phấn nói: "Phải trừng phạt tàn nhẫn một chút.”
Ngụy Lạc xoa đầu cô nàng: “Bạch Đường Sinh người ta không phải là nam thần của em sao, sao lại còn muốn tàn nhẫn với nam thần mình vậy?"
Tiêu Duyệt le lưỡi: “Đã cược thì phải chịu thua chứ, trong trò chơi không nói chuyện cảm tình!”
MC mỉm cười: “Như cô mong muốn, nhóm thua cần phải tỏ tình một người trong vòng bạn bè của mình vào ngày chương trình lên sóng."
Thu Chiêu líu lưỡi: “Chơi lớn như vậy sao?”
Đào Nghệ che ngực: “May mà chúng ta thắng, đã cược thì phải chịu thua nha các tiền bối!”
Lộ Tưởng hỏi: “Ai trong vòng bạn bè cũng được sao?"
“Đương nhiên không phải,” MC đưa tay đến chỗ khán giả khách mời ở trường quay “Phải để các người xem khách mời bỏ phiếu quyết định."
Các thiếu nữ trong thính phòng điên cuồng lên trong chớp mắt, lớn tiếng hô lên: “A a! Ô Bách Chu!”
“Mọi người gọi tên thầy Ô làm gì?” MC cố ý tỏ vẻ thắc mắc, “Thầy Ô đâu có ở đây."
Một cô gái trong thính phòng đột nhiên đứng dậy, đưa hai tay lên miệng la với bọn họ: “Bạch Bạch phải tỏ tình thầy Ô!”
Mấy người ở đây tức khắc nhìn Bạch Đường Sinh mà cười. Bạch Đường Sinh quay đầu nhìn về thính phòng bất đắc dĩ cười, lại mang theo chút dung túng. Mấy cô gái bị nụ cười này mê hồn lại lần nữa hét lên, điên cuồng mà gọi tên Ô Bách Chu.
MC cười nói: “Nếu mọi người đều muốn thầy Bạch tỏ tình thầy Ô, chúng ta đây cứ quyết vậy đi!"
Bạch Đường Sinh cười cười, chấp nhận lựa chọn này.
Thu Chiêu thấy tiếng hét chói tai lắng đi, chủ động hỏi: “Tôi thì sao, mọi người muốn tôi tỏ tình ai?"
“Lạc Phi!”
“Lạc Phi!”
Đào Nghệ chớp đôi mắt: “Mọi người đều không nghĩ đến giới tính nữ à?"
Tiêu Duyệt cười hì hì: “Chuyện đó có thể giống nhau sao. Tỏ tình với nam là ship cp, tỏ tình với nữ lỡ như trở thành sự thật thì không phải fan bạn gái đau lòng chết à?"”
Lộ Tưởng đột nhiên nói một câu: “Chuyện này không ổn lắm phải không?”
Tuy rằng Thu Chiêu chưa nói gì, nhưng hiển nhiên cũng cảm thấy có chút không ổn.
Bạch Đường Sinh nhớ hẳn là trước đó Thu Chiêu đóng vai nam phụ trong một bộ phim lịch sử rất hot, vì vậy lần đầu tiên tiếp xúc công khai với vai nam chính Lạc Phi. Sau lại do tạo hình trong phim mà sau khi bộ phim này chiếu các fan liền điên cuồng mà ship cp của anh ta và Lạc Phi. Dẫn tới việc hai người họ sau đó gần như không hề xuất hiện chung một khung hình.
Nhưng Lộ Tưởng lại đứng ra nói câu "Không ổn lắm" này liền có vẻ có chút kỳ quái, phỏng chừng nếu sau khi chiếu nếu đoạn này không bị cắt đi thì có lẽ cậu ta sẽ bị mắng.
Nhưng lời đã nói ra thì tất nhiên không thể rút về.
Lộ Tưởng có chút cứng đờ mà đứng một bên, Bạch Đường Sinh nhìn cậu ta một cái, dù sao thì vẫn là nghệ sĩ của Ô Bách Chu, cậu tiến lên vỗ vỗ bờ vai cậu ta xem như an ủi.
MC tuy rằng rất thích khuấy chuyện, nhưng vẫn chưa muốn đắc tội với người ta, vì thế nói: “Không thể được, thầy Bạch các bạn đã chọn cùng phái rồi, hai người thầy Thu và Lộ Tưởng ít nhất phải chọn một người khác phái chứ?"
Mấy cô gái kia la lên: “Vậy Thu Chiêu tỏ tình với Lạc Lạc, Lộ Tưởng tỏ tình với đàn anh!”
Bạch Đường Sinh sửng sốt một giây mới nhận ra đàn anh này là nói mình. Vẻ mặt cậu khó tả mà nhìn thoáng qua thính phòng, mấy cô gái này muốn đập vỡ lu dấm kia nhà cậu đây mà…
Vành tai Lộ Tưởng mắt thường có thể thấy được mà đỏ lên: “Không được, thầy Ô sẽ…”
Các thiếu nữ cùng hỏi: “Sẽ cái gì?”
Thu Chiêu cười ha ha, vỗ vai Lộ Tưởng giải vây: “Mọi người đây là muốn hóng chuyện mà không sợ to chuyện sao, bây giờ thầy Ô là ông chủ của Lộ Tưởng. Mọi người bảo thầy Bạch tỏ tình với thầy Ô, lại bảo Lộ Tưởng tỏ tình thầy Bạch, không sợ thầy Ô giận lên làm khó Lộ Tưởng à?"
Tiêu Duyệt cảm thán nói: “Thì ra mọi người thích tình tay ba sao?"
Cuối cùng khán giả chọn Lộ Tưởng với Đào Nghệ, Thu Chiêu với Ngụy Lạc. Mà duy nhất người ngoài Ô Bách Chu vẫn chưa biết hắn sắp phải nghênh đón lần đầu tiên Bạch Đường Sinh tỏ tình công khai với mình.
Kế tiếp là trò chơi tài ngôn ngữ, nhóm thắng rút thăm trước chơi cái nào, Tiêu Duyệt bốc trúng trò phổ biến nhất bạn vẽ tôi đoán.
Khi Bạch Đường Sinh nghe được là trò chơi này thì tức khắc nở nụ cười, Ngụy Lạc hỏi: “Thầy Bạch cười cái gì vậy?”
Bạch Đường Sinh không trực tiếp đáp lại: “Không có gì.”
Rất nhanh, bọn họ liền biết Bạch Đường Sinh đang cười cái gì. Nhóm nữ không có một ai biết vẽ tranh, cuối cùng chọn ra Đào Nghệ, tổng cộng mười hình chỉ đáp đúng năm hình, trong đó còn có hai hình là Thu Chiêu trả lời giúp.
Bạch Đường Sinh cố ý thở dài: “Anh là nằm vùng của địch phái tới phải không?"
Thu Chiêu xoa xoa tay: “À không! Tôi là tin tưởng thực lực của cậu, thấy dáng vẻ cậu cười khi nãy, chắn chắn là không sợ trò chơi này.”
Bạch Đường Sinh đi đến trước bảng đen, thấy cái đầu tiên trên màn hình lớn là “Non xanh nước biếc”. Bạch Đường Sinh dùng tốc độ cực nhanh vẽ ra một bức tranh sông núi đơn giản, toàn bộ người ở đây kể cả MC đều phải kinh ngạc.
“Mẹ ơi con muốn về nhà!” Tiêu Duyệt đứng lên: “Thầy Bạch biết vẽ tranh! Chúng ta đây không phải thua chắc rồi sao!"
Nhưng mà thành viên trong nhóm của Bạch Đường Sinh bên này lại: “Dựa núi gần sông?”
Lộ Tưởng: “Non xanh nước biếc?”
Thu Chiêu: “Du sơn ngoạn thủy!”
Bạch Đường Sinh lắc đầu, Lộ Tưởng lại đáp: “Cao sơn lưu thủy?”
…
Đào Nghệ ngồi bên hàng chờ cười đến vui vẻ: “Hai người đoán gần hết hai chữ "sơn thủy" rồi!"
Bạch Đường Sinh không nhịn được mà phát ra tiếng cười bó tay, MC bắt đầu đếm ngược: “Còn năm giây, năm… bốn… ba…”
Khi đến cuối cùng, Lộ Tưởng đột nhiên nhanh trí: “Non xanh nước biếc!”
“Chúc mừng, trả lời đúng câu hỏi thứ nhất!"
Câu thứ hai là “Năm sông bốn bể”, câu này lại càng dễ vẽ. Bạch Đường Sinh tùy tiện vẽ năm cái hồ, sau đó chưa kịp động bút đã bị Thu Chiêu đoán được đáp án.
Đến câu thứ bảy, Bạch Đường Sinh cả quá trình thuận lợi, cho đến khi cậu nhìn thấy câu thứ tám trên màn hình: “Đầu giường ánh trăng rọi”.
Bởi vì nhóm nữ chỉ có thành ngữ, chưa từng ra thơ cổ, cậu nói đùa với MC: "Tôi nghi ngờ chương trình nửa đường sửa lại đề của tôi."
MC không chút nào chột dạ: “Đừng nghi ngờ, là sửa thật.”
Tiêu Duyệt cười đến vui sướng khi người gặp nạn: “Còn có thể sửa đề sao?”
Thu Chiêu cười đáp: “Đừng kích động, dù sao trước đó chúng ta đã đáp đúng bảy câu."
Ngụy Lạc mỉm cười: “Nhưng chúng ta là tính tổng điểm thắng và thua mà… Lát sau vẫn còn, thắng ván này không có nghĩa là các cậu sau đó vẫn còn có thể thắng.”
Trong lúc mấy người nói chuyện, Bạch Đường Sinh đã hoàn thành tranh của mình. Bên cạnh có một vách tường, trên vách tường có một cửa sổ toang, mặt trăng bên ngoài, vị trí từ cửa sổ đến trước giường được cậu dùng phấn vàng tô thành một vầng sáng.
Sau khi Lộ Tưởng biết được là năm chữ, buột miệng thốt ra: “Đầu giường ánh trăng rọi!”
MC: “Chúc mừng nhóm trả lời đúng câu thứ tám… Làm sao đây, lau thì tôi có hơi tiếc…”
Bạch Đường Sinh vô cùng quyết đoán mà lau sạch tranh mình vừa vẽ ra, sau đó liền phát hiện câu thứ chín là “Mặt trời lên, hoa bên sông rực hơn lửa."
Bạch Đường Sinh chẳng hề có chút chần chờ, quyết đoán hạ bút, Lộ Tưởng do dự nói: “Ánh dương rọi vào trong màn nước?"
Bạch Đường Sinh lắc đầu, Thu Chiêu nói tiếp: “Vậy thì là câu tiếp theo, mặt nước nhuộm đỏ chân trời."
Thấy Bạch Đường Sinh lại lần nữa lắc đầu, Thu Chiêu nói liên tiếp vài câu, Bạch Đường Sinh dùng phấn chỉ lên bông hoa trên bờ sông mình vẽ kia vài cái. Nhóm nữ bên kia đều cười nghiêng ngả: “Trông thầy Bạch bất lực thật."
Đến phút chót, Lộ Tưởng nói ra đáp án chính xác. Câu thứ mười cũng đơn giản, “Một đàn cò trắng bay về trời", Thu Chiêu nhanh chóng đoán ra.
Trò chơi ngôn ngữ ván thứ nhất là nhóm nữ thua, để nhóm nam bốc trò trơi ván thứ hai. Bạch Đường Sinh và Thu Chiêu đều nhường cho Lộ Tưởng bốc, cũng không biết nên nói vận may cậu ta tốt hay xấu, Lộ Tưởng bốc trúng “Ai là nằm vùng”.
Hôm nay quay đến đây là dừng, Bạch Đường Sinh dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị trở về, Hà Nhiên đã ở bên ngoài chờ cậu.
Ở phía trước, Ngụy Lạc đến hỏi một câu: “Nhẫn trên tay cậu là…”
Bạch Đường Sinh dứt khoát mà trả lời: “Nhẫn đôi."
“Tôi biết chứ.” Ngụy Lạc cảm thán: “Cậu đi xem Weibo đi.”
Bạch Đường Sinh mở Weibo, phát hiện Ô Bách Chu lại lên hot search trong lúc cậu quay. Nguyên nhân là do một fan nước ngoài chụp một bức ảnh bên đường của Ô Bách Chu, sau đó đăng lên Weibo. Vốn là không có gì, nhưng đôi mắt như kính hiển vi của fan lại soi ra chiếc nhẫn trên tay Ô Bách Chu.
Ảnh chụp không rõ nét lắm, dù phóng đại lên cũng chỉ có thể thấy sơ lược kiểu dáng của chiếc nhẫn.
[ Má ơi, thầy Ô chưa bao giờ mang trang sức mà bây giờ trên tay lại đeo nhẫn! Chuyện này nghĩa là sao! ]
[ Trong nhà thầy Ô có mèo huhu… Ngón áp út ơi là ngón áp út tôi khóc đây! ]
[ Rốt cuộc là tiểu yêu tinh nào dụ dỗ thầy Ô của tôi! ]
[ Đương nhiên là vị tiểu yêu tinh họ Bạch kia rồi! ]
[ Đồng ý, trừ Bạch ra tôi cũng không nghĩ ra là ai khác. ]
[ Tôi xin mấy người bớt ảo tưởng đi được không? Có lẽ thầy Ô chỉ là mang nhẫn phối với đồ thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Sao mà chuyện đến mồm mấy người thì lại nghĩ hưu nghĩ vượn ra cả một bộ phim vậy. ]
[ Mấy người nói là nhẫn đôi, còn nói là mang đôi với Bạch Đường Sinh, tôi chờ các người bị vả mặt. Gần đây có fan nào chụp được trên tay Bạch Đường Sinh có nhẫn sao? ]
[ Tui yếu ớt lên tiếng, tui cảm thấy sao chiếc nhẫn thầy Ô đeo này lại giống với nhãn hiệu nào đó trước đây đăng mẫu nhẫn đôi mới lên website chính thức vậy... ]
[ Mẫu nhẫn đó mị cũng thấy rồi, thật sự đẹp! You vừa nói như vậy thì thấy đúng là giống nha… Mị nhớ đề bút của mẫu nhẫn đó là: "You are my only one, you are my whole world"… ]
[ Chắc là chỉ hơi giống thôi, không thể nào là cũng một mẫu đâu. ]
Bạch Đường Sinh thoáng im lặng, cậu nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại nhìn di động. Gần như là có thể tưởng tượng ra trạng thái cả mạng xã hội nổi sóng sau khi chương trình phát sóng.
Đây gần như là công khai tình cảm của cậu và Ô Bách Chu với cả thế giới.
Hai người đều ăn ý mà không hề che giấu gì, Ô Bách Chu ở nước ngoài nên đeo nhẫn thế nào thì đeo, trước khi quay chương trình tạp kỹ Bạch Đường Sinh cũng không nghĩ tới chuyện tháo nhẫn ra.
Cho dù có nghĩ là thuận theo tự nhiên như thế nào, song thật ra hai người đều có chút gấp không chờ nổi mà muốn thông báo với toàn thế giới: Đây là người yêu tôi.