Khi Ô Bách Chu trở về, Bạch Đường Sinh nhạy bén phát hiện ra có vẻ như tâm trạng của hắn rất tốt, Bạch Đường Sinh nắm nắm lòng bàn tay Ô Bách Chu, "Bà nội đã nhận cháu dâu là em rồi."
“…” Bạch Đường Sinh hạ mắt liếc hắn một cái: “Là cháu rể, cảm ơn.”
“Em nói gì cũng đúng.” Ô Bách Chu cười, không phản bác, dù sao người khóc lóc rên rỉ trên giường cũng không phải hắn, “Bà nội rất thích em."
Bạch Đường Sinh lóe lên suy nghĩ: “Vừa rồi ở lầu hai sao?”
Ô Bách Chu thừa nhận: “Đúng vậy.”
Bạch Đường Sinh có chút căng thẳng hỏi: “Lát nữa em sẽ gặp bà sao?"
Ô Bách Chu không coi ai ra gì mà xoa nắn gáy cậu, “Sẽ không, bà không ăn cơm với chúng ta, bà thích ăn một mình."
“À, vậy thì được.” Bạch Đường Sinh thở phào, không rõ là căng thẳng hay là thất vọng.
“Hai người đừng có xà nẹo, đi ăn cơm.” Hạ Đông đi đến gọi.
Trên bàn cơm có rất nhiều người, Ô Bách Chu đương nhiên là kéo Bạch Đường Sinh ngồi bên cạnh mình. Khiến Bạch Đường Sinh kinh ngạc không chỉ Chúc Hoán có thể nói là ôn hòa mà gọi tên cậu một tiếng, ngay cả thái độ của Ô Hiếu toàn cũng khách sáo với cậu, chỉ là sắc mặt thì không tốt lắm.
Bữa cơm này ai cũng có tâm tư riêng, mỗi người đều có thái độ khác nhau với sự xuất hiện của Bạch Đường Sinh. Nhưng dù cho là tò mò hay chán ghét thì cũng đều tan thành mây khói trước dáng vẻ yêu chìu của Ô Bách Chu.
Cả quá trình Ô Bách Chu cứ như là không nhìn thấy ánh mắt đóng chặt của Ô Hiếu Toàn, chỉ lo gắp đồ ăn cho Bạch Đường Sinh. Bạch Đường Sinh ăn mà không biết vị gì, dù sao bao nhiêu ánh mắt rơi trên người như vậy ăn cũng không yên bình nổi.
Chuyện thật sự khiến Bạch Đường Sinh bất ngờ là cơm nước xong sau Ô Hiếu Toàn lạnh mặt đưa cho cậu một bao lì xì: “Lễ gặp mặt.”
Bạch Đường Sinh sững sờ, Ô Bách Chu cười nhạt thay cậu nhận lấy, "Cảm ơn ba.”
Trên đường trở về, Bạch Đường Sinh mở lì xì ra, bên trong là một cái thẻ.
“Ba của anh thay đổi trước so với sau không phải quá lớn rồi sao?"
“Ông ấy không phải là người cha tốt, nhưng lại là đứa con hiếu." Giọng Ô Bách Chu bình thản, "Giống như tên vậy, ông ấy rất hiếu thảo."
Bạch Đường Sinh hiểu ra: “Là bà anh đã nói gì à?”
“Ừ,” Ô Bách Chu thoáng dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Đường Sinh, giải thích: “Không phải không muốn dẫn em đi gặp bà, chỉ là sức khỏe bà không tốt, không còn bao nhiêu thời gian. Không gặp thì sẽ bớt có tình cảm, không có tình cảm thì sẽ không đau lòng."
Yết hầu Bạch Đường Sinh cứng lại, "Vậy anh sẽ đau lòng sao?"
“…”
Ô Bách Chu không nói gì, sẽ đau lòng sao? Khi còn nhỏ trong khi hắn thất vọng lại sợ hãi hết lần này đến lần khác, chỉ có giọng nói già nua ấy không ngừng vang vọng bên tai hắn, trao cho hắn dịu dàng.
“Có lẽ."
Bạch Đường Sinh thở dài, thừa dịp đèn đỏ cậu nắm lấy tay phải Ô Bách Chu. “Dù cho có tình cảm hay không, em cũng sẽ vì anh đau lòng mà thấy đau lòng..."
Cậu đặt nụ hôn lên ngón tay thon dài trắng muốt của Ô Bách Chu, “Em sẽ luôn ở bên anh.”
“Ừm.” Ô Bách Chu nở một nụ cười không mấy rõ ràng, “Có ở cạnh hay không em không có quyền quyết, nếu em dám rời đi tôi sẽ trói em lại, giam cầm cả đời."
Bạch Đường Sinh rộng rãi cười: “Có hơi mong chờ mong sẽ như thế nào, nếu không thì em thử bỏ chạy nhé?”. Ủng hộ chính chủ 𝗏ào nga𝘆 == Trù 𝑚Tr𝓾𝘆ện.𝑉N ==
Ô Bách Chu không nói gì, dùng ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn cậu một cái. Bạch Đường Sinh hoàn toàn không có ý định thu liễm, tiếp tục nói: “Sau đó anh nhốt em lại, chịch cả đời sao?"
Ngón tay nắm lấy vô lăng của Ô Bách Chu nhảy lên, hắn một tay lái xe, một tay khác bị Bạch Đường Sinh nắm để bên miệng, nhẹ nhàng mà ngậm lấy một ngón tay.
Khoang miệng ướt át bao bọc lấy đốt ngón tay, đầu lưỡi mềm ấm liếm láp khắp nơi, khiến ngón tay ướt sũng.
Ánh mắt Ô Bách Chu trầm đi, hắn không nghiêng đầu, khi Bạch Đường Sinh sắp nhả ngón tay ra lại dò xét đi vào. Dùng bàn tay nắm cằm Bạch Đường Sinh ấn cậu trên ghế phụ, ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn trong khoang miệng.
“Ưm…” Qua hồi lâu Bạch Đường Sinh mới được buông ra: “Thầy Ô thật không đúng là không thể chọc…”
Ô Bách Chu bình tĩnh mà rút ngón tay về, cầm vô lăng, “Nếu em không muốn một nháy trên xe thì đừng có nghịch lửa."
“Thật ra em muốn.” Bạch Đường Sinh chẳng bỏ lỡ chút cơ hội nào để làm Ô Bách Chu mất kiềm chế, “Nhưng mà nếu chúng ta nháy thật thì ngày mai đầu đề Weibo sẽ biến thành "Ảnh đế Ô car sex với nhân vật bí ẩn…”
Chiếc xe này Ô Bách Chu đã từng lái, rất nhiều người có thể nhận ra, đào bới một chút sẽ biết.
Suốt thời gian còn lại hắn luôn không nói gì, trong màn đêm buông xuống Bạch Đường Sinh cũng dần dần thiếp đi. Mãi cho đến khi cậu cảm giác có bàn tay mò mẫm ở đũng quần, cậu mới giật mình tỉnh lại.
Xung quanh đen tuyền, nhưng Bạch Đường Sinh cảm nhận được hơi thở của Ô Bách Chu. Cậu nhanh chóng thả lỏng ra, chợt nhận ra mình còn đang ở trên ghế lái phụ, "Thầy Ô thật sự định ngày mai lên đầu đề sao?"
Giọng Ô Bách Chu bình thản, động tác trên tay chẳng hề ngừng: “Cũng không phải không được.”
Bạch Đường Sinh rụt người ra sau: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Giọng Ô Bách Chu vẫn không đổi: "Rừng thiên nước độc."
Xung quanh quá mờ, trong nhất thời Bạch Đường Sinh không nhận ra đây là đâu. Nhưng rất nhanh cậu đã chẳng còn lòng nào mà nghĩ chuyện gì khác, bởi vì Ô Bách Chu đã kéo thẳng quần cậu xuống.
Màn đêm càng tối hơn, trong xe tù mù khí*, Bạch Đường Sinh bị Ô Bách Chu ôm ra khỏi xe, quần cũng đã cởi, hoàn toàn lộ ra trong không khí.
(*) ở đây tg dùng 糜烂的气, thật sự cũng không biết là mùi gì, 糜烂 là thối rữa hẩm hiu này kia á kh hiểu gì sất.
Sau khi ra ngoài Bạch Đường Sinh mới phát hiện đây là gara ở biệt thự. Cậu nắm lấy vạt áo Ô Bách Chu, kẹp chặt eo hắn: “Anh điên rồi, đi vào như vậy dì Mai thấy thì làm sao bây giờ?”
“Bình thường giờ này dì Mai đã ngủ rồi." Ô Bách Chu hôn lên môi cậu, “Em đừng lộn xộn, đừng phát ra tiếng, dì Mai sẽ thấy đâu.”
Bạch Đường Sinh cắn môi: “Anh làm vậy sao em không phát ra tiếng cho được?"
Ô Bách Chu cười ôm người đi lên trên cầu thang. Mỗi một bước đi Bạch Đường Sinh sẽ run lên, nhưng sợ dì Mai nghe tiếng mà thức dậy, cậu chỉ đành cắn môi ngăn tiếng rên rỉ trôi khỏi kẽ răng.
“Đừng cắn mình.” Ô Bách Chu một tay nâng người, một tay vói vào khoang miệng cậu, “Chịu không nổi cứ cắn bả vai tôi này.”
Bạch Đường Sinh cắn lên vai hắn cho hả giận, cuối cùng vẫn xót không cắn mạnh, chỉ để lại một dấu mờ đã nhả ra.
- -
Gặp lại Phan Tây lần nữa đã là một tháng sau. Đã lớn lên một vòng, vừa nhìn thấy Ô Bách Chu đã nhào vào lồng ngực hắn. Bạch Đường Sinh vô cẩm mà xách nó trả lại cho nhóc Tô Nghiên.
“Không phải nói là mèo lạnh lùng sao, tách ra cả tháng rồi sao nó còn dính anh như vậy?"
Ô Bách Chu cố nén cười thả Phan Tây nhảy vào trong ngực xuống đất, "Khi em xa tôi một tháng còn dính dữ hơn nó."
“…” Bạch Đường Sinh nhặt một sợi lông mèo dính trên người Ô Bách Chu đi, “Em là mèo sao?”
“Ừ.” Ô Bách Chu bóc một viên kẹo thỏ trắng, "Em là mèo của một mình tôi."
Năm nay Tô Nghiên tuổi mụ đã là mười tuổi, sau khi ngũ quan nảy nở cô nhóc có vẻ thanh tú xinh xắn, thoạt nhìn vô cùng thanh thoát. Cô nhóc thè lưỡi nói: "Anh tiểu Bạch đến mèo mà cũng ghen nữa."
“…” Vành tai Bạch Đường Sinh đỏ lên: “Nhóc con em biết cái gì là ghen, đừng nói bừa.”
Tô Nghiên ôm Phan Tây muốn chạy về phía Ô Bách Chu lại, cười nói: “Mẹ em nói, tại vì anh tiểu Bạch ghen tị, cho nên anh Bách Chu mới để Phan Tây đến nhà em nuôi."
Bạch Đường Sinh nhìn về phía Tề Kỳ đã rửa hoa quả xong đi đến chỗ bọn họ, có chút bó tay: “Bình thường chị Kỳ toàn nói chuyện gì với Tô Nghiên vậy?"
Tề Kỳ cũng nghe thấy chuyện Tô Nghiên vừa nói, buồn cười, "Bộ chị nói không đúng sao, thời buổi này còn không để cho người ta nói thật sao?"
Tô Nghiên đệm vào: “Đúng ạ, rõ ràng là sự thật việc thật sao lại không thể nói?"
Ô Bách Chu mang theo ý cười dời chuyện: “Tuyển người mới tiến hành đến đâu rồi?"
“Cũng không tệ lắm.” Tề Kỳ cười cười: “Có hai người mới vừa tốt nghiệp, trông không tồi, tính cách cũng tốt. Còn có một sinh viên tên là Lộ Tưởng, có chút quan hệ thân thích với Yến Chập, là cậu ta đề cử sang, trên Weibo cũng có chút danh tiếng, ca hát rất được. Có thể nói là một hạt giống tốt."
Ô Bách Chu đột nhiên hỏi: “Lộ Tưởng?”
Tề Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, Lộ Tưởng. Cậu quen à?"
Bạch Đường Sinh phát hiện Ô Bách Chu đang nhìn cậu, cậu suy nghĩ một chút, phát hiện cái tên này có chút quen quen, chỉ có điều không nhớ rõ lắm. "Hình như đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó..."
Tề Kỳ vỗ tay: “Đúng rồi, Lộ Tưởng và cậu còn là bạn đại học ấy, nhỏ hơn cậu một tuổi. Không phải năm ngoái có người lật lên scandal quá khứ của cậu hay sao, Lộ Tưởng còn vì cậu mà đăng Weibo cơ mà. Lúc ấy đỡ cho chúng ta không ít sức xã giao. Hẳn là hai người có quen nhỉ?"
Bạch Đường Sinh nghĩ, ngày đông chí năm ngoái ấy, Ô Bách Chu còn vì chuyện này mà khi mặt trời chưa lặn đã ấn cậu lăn lộn trên giường hồi lâu.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Ô Bách Chu, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Không quen không quen, em hoàn toàn không nhớ rõ có người này.”
Ô Bách Chu nghe xong chậm rì rì nói: “Em thiếu chút tiền xã giao này hay sao, cần cậu ta giúp sao?"
Tề Kỳ xem như đã nghe ra là chuyện gì, “Hai cậu đủ rồi đấy, một người ghen với con mèo, một người ghen với bạn đại học quăng tám cái sào cũng chẳng đến."
Bạch Đường Sinh thật sự không nhớ ra có người này, dù gì cậu cũng chẳng phải hai mươi ba tuổi thật, linh hồn trong cơ thể sắp đầu ba rồi, sao còn nhớ được bạn đại học là ai?
Huống chi còn nhỏ hơn một tuổi, có lẽ thật sự l quen, nhưng tuyệt đối không thân, nếu không cũng sẽ không đến nỗi một chút ấn tượng cũng chẳng có.
Tề Kỳ buồn cười nói: “Cậu có ghen chị cũng mặc cậu, dù sao người ta đã ký, chị nhưng không muốn vừa ký xong đã để văn phòng bồi thường hợp đồng."
“Hơn nữa, chị đã nhận cho cậu ấy và Đường Sinh cùng một show tạp kỹ rồi. Có Đường Sinh nâng đỡ, con đường của cậu ấy cũng dễ đi hơn nhiều."
Bạch Đường Sinh đỡ trán: “…”
Xong rồi, vốn dĩ khả năng không ghen cũng bị ép cho ghen luôn rồi. Hơn nữa trong show tạp kỹ vốn đã dễ xào đề tài, hơi thể hiện chút quen biết ra đều sẽ bị người xem bắt được không bỏ, lại chơi mấy cái minigame, đôi khi lại có tiếp xúc tứ chi...
Chị Kỳ, đây là giết em rồi…
Quả nhiên, Ô Bách Chu nghe xong lập tức nhăn mày: “Em cũng đi.”
Tề Kỳ trợn trắng mắt: “Người ta không có mời nổi cậu.”
“Em miễn phí.”
“Vậy cũng không được, lịch này đụng với lịch quay bộ phim tiếp theo của cậu."
Nhắc tới chuyện này Bạch Đường Sinh liền có chút mất mát. Bộ phim tiếp theo Ô Bách Chu nhận kia là của một vị đạo diễn nước ngoài nổi danh sản xuất. Tuy không đóng nam chính, nhưng cũng là một vai phụ quan trọng, phải ở bên đó ít nhất hai tháng.
Hai tháng, nói dài cũng không dài lắm, nhưng nói ngắn cũng không ngắn, dù gì hai tháng sau cậu cũng tốt nghiệp rồi.
Trước đó còn nói tham dự lễ tốt nghiệp với cậu...
“Sao trước kia chị không biết cậu yêu vào là vô lý vậy nhỉ?"
Ô Bách Chu nói: “Trước kia em đâu có yêu, sao chị biết được."
- -
Ô Bách Chu mãi cho đến cuối cùng cũng chưa được tận mắt thấy Lộ Tưởng. Trước ngày xuất phát ra nước ngoài một ngày, hắn đè Bạch Đường Sinh trên giường làm đến thoi thóp. Bạch Đường Sinh mơ mơ màng màng mất đi ý thức, đến khi tỉnh lại phát hiện Ô Bách Chu vẫn còn đang điên cuồng đánh chiếm trong cơ thể mình.
“Không được đi gần cậu ta.”
“Ừm…” Đương nhiên Bạch Đường Sinh biết "cậu ta" này là ai. Dù sao đêm nay Ô Bách Chu làm tàn nhẫn như vậy chính là do Lộ Tưởng đột nhiên thêm WeChat cậu, hơn nữa giọng điệu nói chuyện lại như rất quen thân.
Show giải trí lần này cậu quay tên là "Sao mai*", cắt nối biên tập có tiếng, rất nhiều cp trong giới đều ra đời từ chương trình này.
(*)Tên này tôi thấy hợp nên để thui, tên gốc là 明日之星" (Minh nhật chi tinh), tức là ngôi sao ngày mai, hay ngôi sao sáng gì ấy tại chữ minh nhật đó giờ t vẫn khá là kh rõ nghĩa cụ thể là gì. "Tinh" ở đây vừa là sao, vừa là tinh trong minh tinh. Tên sao mai là hai vế mỗi vế t lấy một chữ ấy, mng thấy có tên nào hay hơn có thể gợi ý ha.
Ô Bách Chu ngậm lấy hầu kết Bạch Đường Sinh, dùng sức va chạm: “Chờ khi tôi về, nếu hai người có siêu thoại cp…”
Bạch Đường Sinh run lên: “Sẽ không có.”
Ô Bách Chu dừng lại, ý vị không rõ mà cười một tiếng: “Nếu có, trong có bao nhiêu fans… Tôi chịch em bấy nhiêu lần.”
“…”
Người Bạch Đường Sinh run lên, bị động tác thình lình của Ô Bách Chu làm cho da đầu tê dại.
Cậu chỉ có thể tự cầu mình phúc lớn… Cũng không biết lỡ như xuất hiện siêu thoại thật, cậu sẽ bị chơi chết trước hay là Ô Bách chu tinh tẫn thân vong trước...