168.
Gần đây Nhạn Thanh nghiện xem ti vi, thật ra bởi vì…
Kỹ thật chơi game của cậu quá kém!
Mặc dù có ông xã quán quân nhưng cậu không hề “get” được thao tác thuần thục vương giả.
Vì vậy khi hai người chơi game, một người thì chết như điên, một người thì chém giết như điên.
Nhạn Thanh – không hề có kinh nghiệm: “Em muốn yên tĩnh.”
Tuy Bạch Ngôn muốn cậu luôn trong tầm mắt hắn cả ngày, nhưng hắn còn phải kiếm tiền mua sữa cho con, thế là Nhạn Thanh quyết định không vào phòng livestream một bước nào nữa.
“Hôm nay anh lại phát sóng rất ngắn!” Đám fan kháng nghị!
Nhưng chính chủ không hề có chút nhân tính: “Tôi phải đi làm cơm tối cho bà xã!”
“Bà xã?”
“Cái gì??? Tui vừa nghe thấy gì vậy???”
“Nam thần có vợ lúc nào vậy?”
Sau khi ném một quả bom xuống nước, Bạch Ngôn vô cùng tiêu sái logout.
Tâm trạng muốn cả thiên hạ biết hắn đã có vợ như một hạt mầm muốn đâm chồi không cách nào kiềm chế được. Mỗi ngày đều nhú lên một chút. Nếu Nhạn Thanh làm nũng với hắn một chút, tưới nước một chút, Bạch Ngôn nghĩ hắn có thể lập tức lên trời, hạt giống sẽ trưởng thành thành đại thụ che trời.
Bạch Ngôn đóng cửa phòng livestream, ngăn mùi tỏi gay mũi trong phòng, sau đó đến gần Nhạn Thanh từng chút từng chút từ sau lưng.
Cậu mặc quần áo chống tia bức xạ, ngồi, nằm, nằm sấp, đứng, đứng chổng ngược, đủ loại tư thế không tưởng tượng nổi, sau đó cậu chọn cách nằm nghiêm ôm gối xem tivi.
Nhưng ba phút sau, cậu lại đổi tư thế.
Bạch Ngôn nhìn mà cau mày: “Rất khó chịu hả?”
Nghe giọng của hắn, Nhạn Thanh quay đầu lại, hai mắt lập tức tỏa sáng, cậu ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ xuống bên cạnh ra lệnh: “Mau tới đây làm ấm sô pha cho em.”
Bạch Ngôn: “?” Sao có cảm giác không bình thường, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ cậu vừa vỗ.
Bàn tay Nhạn Thanh lập tức đặt lên lưng hắn, sau đó không an phận trượt xuống, cuối cùng đến phần đuôi.
Bạch Ngôn: “!”
Phải biết đó là nơi nhạy cảm nhất của hồ ly!
Ngứa… Cực kỳ ngứa…
Dường như Nhạn Thanh đang so kè với nơi đó.
Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa: “Thanh Thanh… Em muốn làm gì?”
Nhạn Thanh: “Sao anh còn không lộ cái đuôi cáo, hừ, phim truyền hình lừa em!”
Bạch Ngôn: “?”
Lúc này hắn mới chú ý thấy cậu đang xem phim truyền hình tên là “Tiểu hồ ly của tổng giám đốc bá đạo.”
Bạch Ngôn: “…” Rốt cuộc đã biết không đúng chỗ nào rồi.
Phim truyền hình độc hại ốc sên!
Sau khi giáo dục Nhạn Thanh về hiện thực và tưởng tượng, hắn biến ra cái đuôi to mềm mại, Nhạn Thanh vui vẻ ôm lấy, cuối cùng cũng có gối ôm hồ ly vừa ý.
Sau khi điều chỉnh tư thế thoải mái, cậu mới nhớ đến câu hỏi vừa nãy của Bạch Ngôn: “Hôm nay bảo bối rất ngoan, có lẽ là do cơ thể em quá kém. Kỳ quái, rõ ràng trước đây em rất khỏe mạnh mà.”
Bạch Ngôn bảo cậu dựa vào cho thoải mái hơn rồi nói: “Có lẽ vì em đang mang thai, tối nay muốn ăn gì?”
“Ừm… Nước ô mai và bánh hoa quế.”
Bạch Ngôn: “Em đã ăn món này hai ngày rồi.”
Nhạn Thanh mở to mắt nhìn hắn: “Em muốn ăn…” Cậu ăn món này sẽ không nôn, vừa ăn món khác là bị nôn đến tối tăm trời đất.
Bạch Ngôn: “!” Thanh Thanh đang làm nũng với hắn sao?!
169.
Vì cân nhắc đến vấn đề dinh dưỡng của Nhạn Thanh, cuối cùng bữa cơm rất phong phú.
Nhưng Bạch Ngôn phát hiện, bộ phim tổng giám đốc đầu độc ốc sên không ít.
Ai có thể nói cho hắn biết, bà xã yếu đuối đáng yêu của hắn đột nhiên có phong cách tổng giám đốc ngôn tình là cái quỷ gì!
Hơn nữa còn là tổng tài tinh phân.
Thế nhưng Nhạn Thanh nhìn biến hóa trên mặt hắn, càng làm ra vẻ tổng tài không biết mệt.
“Rất tốt, anh thành công hấp dẫn sự chú ý của em rồi.”
Bạch Ngôn: “…” Lại nữa rồi, thật sự là uổng công giáo dục vừa rồi.
Chẳng lẽ ốc sên có giấc mộng tổng giám đốc?
Nhưng không đợi hắn nghĩ ngợi xong, Nhạn Thanh vội đứng lên, che miệng chạy vào toilet.
Bạch Ngôn cũng theo vào, vỗ lưng cho cậu.
Nhạn Thanh nôn nghén khó chịu, nhưng dường như hắn còn khó chịu hơn.
Bây giờ đã nôn nghén như vậy, lúc sinh phải làm sao?!
Có cách nào để hắn sinh thay Thanh Thanh không?
Online chờ, đang rất gấp!
170.
Sau bữa cơm tối, hai người đi dạo tiêu thực.
Đây là vận động duy nhất của hai trạch nam, may là hai người đều là yêu quái, nếu là con người đã sớm mắc bệnh này bệnh nọ rồi.
Mây chiều đỏ rực, hoàng hôn vô tận.
Bạch Ngôn nắm tay Nhạn Thanh, cùng cậu dạo bước.
Trong ánh hoàng hôn màu đỏ, cậu cong môi, cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
Bàn tay hắn thật to, như có thể bao bọc cả người cậu, khiến cậu vô cùng an lòng.
Đương nhiên hắn nhận ra hành động mờ ám của cậu bèn liếc mắt nhìn qua, Nhạn Thanh vờ như không có gì xảy ra.
Hai người nắm tay nhau tản bộ, dường như có thể nắm tay cả đời như vậy.
Vầng sáng từ xa dần tiêu tán, màn đêm buông xuống, từng ngọn sao nhỏ nghịch ngợm chớp lóe.
Nhạn Thanh đi mệt, không chịu đi nữa.
Bạch Ngôn lập tức bế cậu lên, cậu hoảng hốt chỉ kịp ôm cổ hắn, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Quyết định rồi, chính là người này!” Trên đời này không ai đối xử với cậu tốt hơn người này cả.
Giống như trên đời không có hai Bạch Ngôn vậy.
Nhưng còn cậu…
Có rất nhiều chuyện mơ hồ, không nhớ được rõ ràng, vừa cố nhớ lại là đầu đau như muốn nổ.
“Chúng ta đi làm giấy hôn thú đi.”
Trên đầu vang lên giọng nói của Bạch Ngôn, cậu nghi hoặc: “Giấy hôn thú? Là cái gì?”
“Là thứ có thể cho bảo bối của chúng ta một thân phận quang minh chính đại.” Bạch Ngôn bịa chuyện, nhưng cũng không tính là hoàn toàn nói bậy.
“Được.” Thấy tiểu bạch thỏ Nhạn Thanh không chút nghi ngờ đã bị lừa, làm Bạch Ngôn suýt vui vẻ lộ cái đuôi hồ ly ngay tại hiện trường.
Hình như quá thuận lợi?
Nhưng không sao, dù gì Nhạn Thanh đã đồng ý lời cầu hôn của hắn!
Trong hàng ngàn hàng vạn ngôi sao, hai người là hai ngôi sao thuộc về nhau, Giống Ngưu Lang và Chức Nữ, chẳng qua họ may nắm hơnn, có thể thỏa thích hôn nhau dưới bầu trời đêm.
Trong hàng vạn ngân hà, dù mất đi một ai cũng sẽ không khiến ngân hà trở nên ảm đảm, nhưng nếu mất đi đối phương, tất cả màu sắc sẽ biến mất, hóa thành bụi rậm cô độc.
Thế nên hắn muốn nắm chặt, giống như nắm cọng cỏ cứu mạng hay mảnh gỗ trôi trên biển sâu.
Dù đã quên hết mọi chuyện, nhưng Thanh Thanh vẫn là của hắn như cũ.
Hãy để hắn phủ bụi lên những ký ức đau đớn kia trong dòng xoáy thời gian.
171.
Bên kia đường có không ít người đang rộn ràng cười nói, đó là một quảng trường nhỏ, có người đang nhảy quảng trường. Nhạn Thanh nghe tiếng rao bán mứt quả, cậu cứ nhìn Bạch Ngôn không chớp mắt, hắn bất đắc dĩ đi đến đó.
Lúc này cậu mới luống cuống muốn xuống: “Anh thả em xuống, em ở đây chờ anh.” Đông người như vậy, muốn nóng chết ốc sên sao?
Bạch Ngôn buồn cười nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, dặn dò cậu không được rời khỏi đó một bước rồi mới đi mua mứt quả cho cậu.
172.
“Nhạn Thanh.”
Bỗng có người gọi tên cậu, nhưng Nhạn Thanh không quay đầu lại mà cúi đầu nhìn cái bóng của bản thân dưới ánh trăng, bên cạnh không có cái bóng nào khác.
“Thanh Thanh.” Lần này là giọng của Bạch Ngôn.
“Ồ, anh quay lại nhanh…” Câu nói lặp tức im bặt, cậu kinh ngạc nhìn dưới đất, vẫn không có cái bóng thứ hai…
Đầu trâu mặt ngựa, sông Vong Xuyên, những bông hoa tử vong lộng lẫy bỗng hiện lên trên con đường trước mặt Nhạn Thanh.
Đây là cảnh tượng ở quỷ giới.
“Thanh Thanh, ta đến đón con về nhà đây.”
Nhạn Thanh biết, đây mới là giọng nói chân thật của người này.
Không thể quay đầu!
Không thể quay đầu!
Không thể quay đầu!
Thế nhưng dường như cơ thể không còn là của cậu nữa, phảng phất như có sợi dây đang điều khiển.
Cậu cảm giác bản thân như một con rối bị sợi dây điều khiển quay đầu lại, trong bóng đêm vĩnh hằng ở quỷ giới, tuyệt vọng lên tiếng: “Phụ thân…”
173.
Không một bóng người, mứt quả rơi xuống đất vang lên một tiếng.
Thậm chí Bạch Ngôn có thể cảm nhận được hơi thở của Nhạn Thanh, cảm nhận được tâm trạng không ổn của cậu lúc này, nhưng hắn không thấy cậu, cũng không với tới cậu.Tiểu hồ ly lai ốc sên sẽ gọi Bạch cáo già là phụ thân, Nhạn Thanh là cha. Tương tự Nhạn Thanh cũng có cha và phụ thân.