Kiếm chỉ cách hai thước, muốn tránh cũng không thể tránh.
Tạ Hằng dựa vào bản năng ngã về phía sau, cơ thể giống như lá rụng bị gió cuốn bay, nàng lui về sau vài bước, thanh kiếm kia cũng đuổi theo sát sao, không chừa cho nàng đường sống.
Cho đến khi lưng Tạ Hằng đụng vào vách đá.
Không có đường lui.
Tạ Hằng cắn răng, trực tiếp dùng tay nắm lấy mũi kiếm, máu tươi đỏ thắm dọc theo kẽ ngón tay nhỏ xuống từng giọt. Vẻ mặt bốn đệ tử mặc bạch y lúc này lộ vẻ hung ác tràn đầy sát khí, một người trong đó giơ lên hai ngón tay, dùng linh lực khống chế động tác vung kiếm của Tạ Hằng.
"Giết nàng!"
Kiếm còn không dừng lại mà tiếp tục tiến lên phía trước, kiếm khí như nhện giăng tơ vây lấy con mồi, xiêm y Tạ Hằng đang mặc trong nháy mặt bị vô số vết chém cắt đứt.
Tay cầm kiếm của Tạ Hằng run run.
Đau đau đau.
Đau quá.
Tay không tiếp dao sắc, còn là loại kiếm khí bất phàm thế này.
Đau đến da đầu nàng đầu đều run lên.
Nếu nói việc cứu người trên Vạn Kiếm Đài chỉ là ngoài ý muốn, giờ phút này còn tập kích nàng ở cấm địa, Tạ Hằng có thể xác định được, người muốn giết nàng chỉ có thể là đệ tử Tàng Vân Tông.
—— thật sự có người muốn hại nàng!
Thừa lúc nàng suy yếu, muốn mạng của nàng.
Cấm địa này đúng thật là một địa phương vô cùng tốt để giết người.
Không ai quấy rầy, nàng sẽ chết người không biết quỷ không hay, nói không chừng đến lúc thi thể đã hư thối mới có người phát hiện được. Đến khi truy cứu, có thể hoàn toàn đẩy hết tội danh lên người Quỷ Đô Vương, cho rằng những đệ tử này bị ma khí không chế nên mới giết người, chết vô đối chứng.
Thật đúng là thiên y vô phùng*.
Tạ Hằng thật sự không thể nghĩ ra, ngoại trừ ma đầu đang bị phong ấn kia, nàng còn có thể đắc tội với ai đến mức đối phương muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải sống sót.
Tạ Hằng chịu đựng đau đớn, tay nắm kiếm vừa chuyển đã vô lực buông lỏng, cả người trượt xuống. Mặt nàng dán sát vào mũi kiếm, hắc y mặc trên người đã bị kiếm khí cắt thành vô số mảnh nhỏ, tay áo cũng bị chém đứt, lộ ra cánh tay tinh tế trắng nõn.
Tạ Hằng bất chấp thể diện, thuận thế lăn một vòng. Nàng nửa quỳ rạp trên mặt đất, bàn tay dứt khoát vung lên, bắn ra một đạo phù văn màu đỏ, "loảng xoảng" một tiếng, mấy thanh kiếm đang đuổi tới đã bị đánh bật ra ngoài.
"Đừng để nàng ta chạy! Nàng lúc này còn đang suy yếu, hôm nay nhất định phải giết chết nàng!"
Tạ Hằng nghe thấy âm thanh ngoan tuyệt của bọn họ, vừa lăn vừa trốn vô cùng chật vật. Những nơi nàng đi qua bị chú thuật đánh trúng, bùn đất cháy đen bốc lên khói trắng, vừa nhìn đã thấy da đầu tê rần.
Vết thương trên người Tạ Hằng rất nhiều, nàng thầm nghĩ, lúc gặp nạn phượng hoàng cũng không khác gì gà chó, nếu nàng không bị thương, bốn đệ tử kia tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.
Muốn giết nàng ở cấm địa, chính là muốn giết nàng ở địa bàn của nàng.
Không có đơn giản như vậy.
Tạ Hằng lại lăn thêm một vòng, thừa lúc bọn họ đang vận kiếm, nhanh chóng kết ấn, khởi động kết giới giấu ở bốn phía.
Địa hình xung quanh bất ngờ bắt đầu thong thả di chuyển, bạch quang trong lòng bàn tay nàng càng lúc càng sáng, thảo diệp trên mặt đất bỗng dưng bị nhổ tận gốc, rào rạt bay về phía trước. Một vách tường dựng bằng cỏ cây xuất hiện trước mắt Tạ Hằng, ngăn cách nàng và bốn đệ tử kia.
Cuối cùng cũng... an toàn.
Tạ Hằng thống khổ thở phì phò, nhìn miệng vết thương ở lòng bàn tay bùn huyết lẫn lộn, cố gắng khoanh chân vận công, muốn mau chóng khôi phục trước khi bọn họ đuổi tới.
-
Thư Dao xách theo cú tuyết, đi vô số vòng quanh Thiên Trạch Phong.
"Sao lại về chỗ cũ rồi."
Thư Dao mệt mỏi ngồi xổm trên mặt đất hoang mang vò đầu, thầm nói: "Tàng Vân Tông này cũng lớn quá, cấm địa thật sự nằm trong Thiên Trạch Phong sao? Linh khí nơi này loãng như vậy, ngay cả vật sống cũng không thấy bao nhiêu, Tạ Hằng lúc nào cũng ngây ngốc ở chỗ này hả?"
Bạch Hi treo ở trên tay nàng yên lặng chửi thầm: Bộ ngươi tưởng cấm địa là chỗ nghỉ phép hả, việc của chủ nhân là đại sự cứu vớt thương sinh, vị đại tiểu thư này đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.
"Không được." Thư Dao hừ lạnh một tiếng, "Ta hôm nay nhất định phải tìm được Tạ Hằng."
Nàng thật vất vả mới đột phá tiểu cảnh giới, lúc này có thể đánh bại Tạ Hằng! Nàng không để bụng chuyện cháy nhà mà đi hôi của, nàng vốn dĩ đâu phải ngươi biết giới hạn, nàng nhất định phải ác liệt ra tay một lần mới có thể cam tâm.
Thư Dao thả Bạch Hi trong tay xuống, Bạch Hi được tự do một chút, lập tức nhịn không được muốn chạy thoát, ai ngờ còn chưa kịp bay lên đã bị dây thừng xích yêu buộc cổ.
Bạch Hi: "......"
Thư Dao nắm dây thừng xích yêu, duỗi tay chọc đầu hắn uy hiếp nói: "Ngươi hiện tại ngoan ngoãn dẫn đường cho ta, nếu không ta sẽ nhổ trụi lông ngươi, hầm thành canh thịt chim, sau đó bưng cho Tạ Hằng nếm thử."
Bạch Hi: "!"
Mẹ kiếp, nhổ lông cũng độc ác quá!
Cú tuyết bị nàng dọa sợ tới mức run lên, rụt cổ, mắt to tròn xoe hoảng sợ nhìn nàng.
Bạch Hi rất muốn có cốt khí nói câu kẻ sĩ thà chết còn hơn sống nhục, hắn sẽ không đời nào làm hại chủ nhân, nhưng mà.... Tưởng tượng đến bản thân phải làm người hói đầu, gần đây hắn hay bị rụng lông, lông đã vốn thưa thớt, nếu nữ nhân hư này còn muốn nhổ lông hắn...
Chết một cách thê thảm xấu xí hay là dẫn đường đây?
Bạch Hi nuốt nước miếng, đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận bay lên.
Dưới sự dẫn dắt của Bạch Hi, Thư Dao rất nhanh đã đến trước cửa cấm địa.
Thư Dao dùng lệnh bài mở ra kết giới, nghênh ngang đi vào trong cấm địa, vừa đi vừa tò mò đánh giá bốn phía, đánh giá xong còn khinh miệt nói: "Hửm, thì ra đây là cấm địa của Tàng Vân Tông, ta còn tưởng là địa phương quỷ quái gì, một con ma cũng không nhìn thấy, hoá ra cũng chỉ có thế."
Nàng một bên nói, một bên dùng kiếm gạt mở những cành cây khô, dõng dạc nói: "Thật dơ loạn, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể chiếu đến, Tạ Hằng ngày nào cũng ở trong nơi quỷ quái này hả? Thấy nàng đáng thương như vậy, lát nữa ta sẽ xuống tay nhẹ chút."
"Nhưng mà, cho dù nàng có muốn xin tha, ta cũng phải bắt nàng quỳ xuống xin tha mới được ——"
Giọng nói của Thư Dao đột nhiên im bặt.
Đối diện bất ngờ xuất hiện bốn bóng người màu đen, không thấy rõ mặt.
Bọn họ cũng nhìn thấy Thư Dao.
Năm người đối mặt nhìn nhau, ai cũng chưa động.
Thư Dao: "......"
Người đối diện: "......"
Thư Dao bỗng dưng có dự cảm không tốt, khẩn trương nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói với cú tuyết bên cạnh, "Này, con chim thúi, cấm địa này không phải chỉ có một mình Tạ Hằng sao? Bọn họ... là ai vậy?"
Bạch Hi lắc đầu, cánh cũng khẩn trương dựng lên.
Hắn cũng không biết đây là ai nha!
Vì cái gì hắn mới đi ra ngoài một chuyến, lại bất ngờ xuất hiện thêm nhiều người như vậy?!
Bọn họ đang nói, chủ nhân đang ở đâu sao?
Bạch Hi có cảm giác không ổn.
"Tin tức hôm nay không được để lộ, nếu còn chưa tìm được Tạ Hằng thì cứ giết người này trước đã! Tránh để nàng ta báo tin với bên ngoài!"
Người cầm đầu cười dữ tợn một tiếng, bỗng dưng vung kiếm, phóng ra một luồng linh lực hồn hậu.
Thư Dao rút kiếm ra chắn, một kiến này quả nhiên ngang ngạnh vô cùng, thân kiếm chấn động mạnh đến mức cánh tay nàng cũng rung rung.
Sát khí trên kiếm quá nặng, kiếm lực của bọn họ cũng mạnh không giống người thường. Thư Dao miễn cưỡng đỡ được một chiêu, cánh tay đã bị cắt ngang một đường.
"A." Thư Dao hít hà một hơi, bất chấp vết thương trên người, bắt lấy cú tuyết vội vàng chạy.
Kiếm quang đuổi sát phía sau.
Thư Dao miễn cưỡng đỡ đòn, chẳng quản bốn người vây công mà dốc hết sức lực, vất vả lắm mới chặn được mấy đòn trí mạng, đảo mắt nhìn qua thân kiếm thì thấy hắc khí nhè nhẹ lượn lờ. Nàng chấn động.
Này này này... Đây là ma khí?
Bọn họ nhập ma?
Thư Dao sợ tới mức hoa dung thất sắc —— nàng tuy có chút càn rỡ tùy hứng, nhưng thân là con gái của chưởng môn, được chăm sóc bảo vệ rất kĩ, chưa từng đứng đắn đánh một trận với yêu ma bao giờ.
Ma khí sẽ làm tu vi của người thường bạo trướng, nàng căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Thư Dao chật vật chạy trốn, té ngã lộn nhào, búi tóc xoã ra, trên mặt lấm lem bùn đất, làn váy bị kiếm cắt nát hơn phân nửa, hoàn toàn mất đi khí thế dào dạt đắc ý lúc trước.
Bạch Hi nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Thư Dao, nó bay vào trong bụi cỏ, kẹp cánh dẩu mông giả chết.
Cả người Thư Dao đầy rẫy vết thương, một luồng linh lực đánh tới, Thư Dao kêu thảm thiết một tiếng, cả người bay lên, hung hăng nện trên mặt đất, đau đến mức trước mắt tối sầm.
Mẹ nó, xương cốt toàn thân giống như bị chặt đứt.
"Tạ Hằng con mẹ nó rốt cuộc đắc tội với ai..." Thư Dao thống khổ rên rỉ một tiếng, còn chưa kịp bò dậy, trên đỉnh đầu đã xuất hiện một bóng người hắc ám.
Một thanh kiếm chắn ngang trên đỉnh đầu nàng.
Thư Dao trong lòng chợt lạnh.
Nàng trừng lớn mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm người trước mắt, máu toàn thân dường như đóng băng.
Thư Dao nhắm mắt lại.
Nhưng mãi vẫn không có cảm giác đau. Ngược lại, nàng cảm giác được có một luồng sóng nhiệt gào thét từ phía sau bay đến.
"Rầm ——"
"A ——"
Bên tai Thư Dao truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết làm người ta sợ hãi. Nàng hoảng sợ cuộn tròn trên mặt đất, mãi cho đến khi tiếng kêu thảm thiết dần dần biến mất mới lặng lẽ nhìn thoáng qua.
Là Tạ Hằng.
Tạ Hằng đang đứng trước mặt nàng.
Trong lòng bàn tay nàng là ngọn lửa hừng hực nóng cháy, lửa làm tóc dài và vạt áo nàng bay lên, cả người giống như phượng hoàng tắm trong biển lửa niết bàn trùng sinh, sắp sửa tung cánh bay đi.
Nhiệt độ của ngọn lửa kia cực cao, ngay cả Thư Dao cũng cảm nhận được mặt đất đang dần nóng lên. Ngọn lửa ấy hệt như một cơn lốc mạnh mẽ, dường như có linh thức thổi quét bốn phía, bao vây bốn đệ tử kia bên trong.
Bốn người kia đang kêu thảm lăn lộn bên trong biển lửa.
"......" Thư Dao xem tới ngây người.
Lửa thật lớn.
Thư Dao từng gặp người có linh căn thiên hoả, người nọ có thể dùng linh lực hội tụ thành một ngọn lửa, nhưng đó cũng chỉ là một nắm lửa nhỏ mà thôi.
Cho nên lửa trước mắt này... là nghiêm túc sao?
Đây là lửa mà người thường có thể phóng ra hả?
Lửa lớn như vậy, đều do Tạ Hằng phóng?
Tạ Hằng đã lợi hại như vậy từ khi nào?
Nhận thức của Thư Dao đột nhiên thay đổi, nàng dại ra ngồi dưới đất, gian nan nuốt nuốt nước miếng.
Nếu lửa này đúng là do Tạ Hằng phóng ra... Vậy nàng, rốt cuộc dựa vào cái gì, có tự tin đi khiêu chiến Tạ Hằng?
"Tạ Hằng... Tạ Hằng ngươi..." Thư Dao hít sâu một hơi, chần chừ kêu Tạ Hằng một tiếng, không đủ tự tin nói: "Ngươi cũng thật là lợi hại, ha ha..."
Nói xong những lời này, bốn phía lâm vào yên tĩnh.
Tạ Hằng không hiểu nổi nàng.
Thư Dao cũng tự thấy không thú vị, rụt rụt cổ.
......
Tạ Hằng nhắm mắt lại, đau đớn bỏng cháy như bị lửa thiêu hoàn toàn xâm chiến thần trí nàng.
Vừa nóng, vừa đau.
Lại là cảm giác này.
Tạ Hằng không biết bản thân bị làm sao nữa.
Hồi nãy, lúc nàng còn đang đả tọa điều tức thì cảm giác được những người kia sắp đột phá kết giới ở cửa ra vào nên nàng nhanh chóng mở ra một kết giới khác trong cấm địa, lợi dụng địa hình tránh né sự đuổi giết của bọn họ.
Ai ngờ lại nghe được tiếng thét chói tai của Thư Dao.
Thư Dao không phải người của Tàng Vân Tông, nếu nàng ta xảy ra chuyện, người bên Thái Huyền Tông nhất định sẽ đến hỏi chuyện.
Cho dù đã rơi vào tình trạng này, nàng cũng không muốn Tạ Sầm Chi gặp phiền toái, nàng không muốn nhìn thấy bộ dạng không vui hoặc nhíu mày của hắn. Chỉ muốn thấy hắn dịu dàng gọi nàng A Hằng, nói rằng nàng là người mà hắn tín nhiệm nhất, đáng tin cậy nhất.
Nàng quyết định liều chết đấu một trận.
Tạ Hằng mạnh mẽ thúc giục chút lực lượng cuối cùng trong cơ thể, không tiếc dùng linh lực khô cạn còn sót lại trả giá vì đại giới. Ai ngờ lúc nàng sắp đến cực hạn, sau lưng chợt thấy nóng rực, chỗ đan điền như lắng động một luồng khí nóng bỏng gào thét xông ra, cuồn cuộn như sóng biển đánh về phía trước, thoát khỏi khống chế của nàng.
Nàng chưa từng triệu hồi được linh hỏa.
Linh hỏa cắn nuốt vạn vật, cũng phản phệ đến cơ thể nàng.
Linh căn thiên hỏa của Tạ Hằng vẫn đang không ngừng vận chuyển, vết thương trên vai bắt đầu phát tác, càng lúc càng đau.
Hàm răng Tạ Hằng run lên, cơ thể lung lay sắp đổ.
Phía sau giống như có người đang kêu nàng.
"Tạ Hằng! Tạ Hằng!"
Dường như tất cả âm thanh đều cách nàng rất xa, Tạ Hằng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở khó nhọc của chính mình, nghe thấy tiếng da thịt vang lên xèo xèo, giống như có ngọn lửa đang nhanh chóng sinh trưởng.
Nàng cảm thấy mình sắp bị thiêu chết.
"Thu!"
Tạ Hằng đan tay, cuối cùng cũng có thể thu được linh hỏa kia về.
Sau khi thu về linh hỏa, nàng lảo đảo, cả người ngã về sau.
Chịu đựng không nổi.
—————
(*) Thiên y vô phùng: Tương truyền rằng Thái Nguyên có một học giả tài hoa hơn người tên là Quách Hàn. Vào một năm nọ giữa mùa hạ, lúc Quách Hàn đang nằm trong vườn hóng mát, nhìn thấy một thiếu nữ từ trên trời rơi xuống, cô ấy xinh đẹp rạng rỡ không gì sánh được, tự xưng mình là Chức Nữ ở trên trời. Quách Hàn nhìn thấy y phục của nàng một kẽ hở cũng không có, lấy làm lạ mà tra hỏi nguyên do. Vị thiếu nữ đáp lời: Trang phục tôi đang mặc là Thiên Y, Thiên Y thì không cần dùng kim để may vá thì làm sao lại có khe hở được chứ.
Nghĩa bóng của thành ngữ "Thiên y vô phùng" (Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn,... cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.
27/10/2022