Sau Khi Sắp Chết, Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa

Chương 2: Giữ đạo tâm, nhận thức đại cục



Chỗ ở của Tạ Hằng nằm bên trong Yểm Hà Phong của Đạo Vân Tiên Tôn, bên trong phòng bày biện vô cùng đơn giản mộc mạc. Lúc nàng trở về, nữ y quan Nhiếp Vân Tụ đã sớm đợi ở trong phòng.

Nhiếp Vân Tụ không chịu ngồi yên chờ đợi, thấy nàng trở về thì đánh giá khắp nơi, ghét bỏ nói: "Nơi này của ngươi sao lại đơn sơ như thế, một đồ vật đáng giá cũng không có, nào giống dáng vẻ chủ mẫu tương lai của Tàng Vân Tông?"

Tạ Hằng cúi đầu cất ô, đảo mắt cười nói: "Ngươi đúng là đồ tham tiền. Tối nay chữa thương cho ta không có thù lao đâu."

"Nhìn ta giống kẻ tham chút tiền của bạn bè lắm hả?" Nhiếp Vân Tụ nâng cằm, cười nhạo nói: "Quen biết lâu như vậy, nếu ta muốn đòi thù lao, ngươi đã sớm chết từ lâu."

Y thuật của Nhiếp Vân Tụ được truyền thừa từ Dược Vương Cốc, chỉ là Dược Vương Cốc suýt chút nữa bị ma tộc tàn sát, may mắn có Tàng Vân Tông kịp thời trợ giúp mới có thể thoát nạn. Nhiếp Vân Tụ được Tạ Hằng cứu mạng, từ đó đi theo Lăng Sơn Quân Tạ Sầm Chi phụ trách chữa trị cho nhóm đồ đệ bị thương. Mấy năm gần đây, nàng giúp Tạ Hằng trị thương vài lần nên giao tình không cạn.

Tạ Hằng chỉ cười cười, cởi xiêm y ngồi xuống. Ánh sáng trắng bao phủ khắp căn phòng, linh khí hội tụ thành một cái lồng, bao vây Tạ Hằng bên trong.

"Bị ma khí tổn thương, trong thời gian ngắn không thể chữa lành được."

Nhiếp Vân Tụ bĩu môi, đầu ngón tay khẽ đẩy đầu vai Tạ Hằng một chút, nhíu mày nói: "Lực lượng phản phệ của phong ấn kia cũng mạnh thật, nếu là người khác chắc chắn đã nằm liệt giường, còn ngươi chỉ bị nội thương nhẹ, đúng là mạng lớn."

Tạ Hằng mặc lại xiêm y, che đi đầu vai bóng loáng, nàng nghe vậy cười nói: "Ta trời sinh không sợ ma khí, nếu không sư tôn sẽ không để ta trông coi cấm địa."

Tàng Vân Tông trước nay thu đồ đệ đều có quy củ, quyết không nhận những kẻ không rõ lai lịch. Nếu không phải vì thể chất này, tiền tông chủ chắn chắn sẽ không để nàng nhập môn.

Chút tổn thương này Tạ Hằng không hề để trong lòng.

Nàng còn có một loại năng lực đặc thù khác, ví như hấp thụ ma khí còn sót lại trên người để nâng cao tu vi.

Càng thương càng cường*.

Tuy rằng không biết tại sao mình lại có năng lực này, chắc là có liên quan đến lai lịch của nàng. Nhưng nàng từng đọc qua vô số tài liệu, ngoại trừ yêu ma, không có ví dụ nào giống với năng lực này cả.

Nhưng nàng lại không phải ma.

Nhiếp Vân Tụ nghe nàng nói như vậy, đứng dậy không vui nói: "Tất cả mọi người đều đi chăm sóc Giang Âm Ninh. Giang Âm Ninh chỉ bị thương ngoài da, còn không bằng một phần mười ngươi. Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì, tại sao không nói cho quân thượng biết?"

Nói xong, Nhiếp Vân Tụ đóng mạnh hòm thuốc.

"Bang" một tiếng, giống như phát tiết bất mãn.

Tạ Hằng cúi đầu cài lại đai lưng, sau đó đứng lên, thấy biểu tình phẫn nộ của nàng, cười cười nhéo mặt nàng hỏi ngược lại: "Nói cho hắn thì thương thế của ta có thể tốt lên sao?"

Nhiếp Vân Tụ trong lòng vốn tràn đầy lửa giận, bị nàng véo mặt, xì hơi giống như cá nóc.

Tạ Hằng luôn dịu dàng như thế, khiến nàng không thể tức giận nổi.

Nàng xoa xoa gương mặt bị Tạ Hằng nhéo, méo miệng thì thầm: "Ngươi không nói làm sao hắn biết, hắn chỉ lo chăm sóc cho Giang Âm Ninh mà thôi."

"Giang sư tỷ cơ thể yếu ớt, hắn săn sóc một chút cũng là lẽ thường tình."

Nhiếp Vân Tụ gãi gãi đầu, hận không thể rèn sắt thành thép nói: "Vậy còn ngươi? Ngươi dù sao cũng là vị hôn thê của quân thượng, hắn không nên quan tâm ngươi hay sao?"

"Việc của ta, ta có thể tự mình giải quyết."

"Ngươi lần nào cũng nói như vậy hết, thương thế của ngươi nặng hay nhẹ bộ ta không biết hay sao." Nhiếp Vân Tụ khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nói: "Nếu ngươi không muốn nói, ta giúp ngươi nói với quân thượng."

"Vân Tụ, đừng có tuỳ hứng." Tạ Hằng đang vuốt ve giá kiếm đặt ở góc tường, nghe vậy xoay người, liếc mắt cảnh cáo nhìn nàng một cái.

Tạ Hằng biết rõ tại sao Nhiếp Vân Tụ tức giận.

Nhưng hiện tại, trong lòng nàng vẫn còn canh cánh một chuyện quan trọng khác.

Đêm đó Giang Âm Ninh chạm vào phong ấn, động tĩnh không hề nhỏ. Ngay cả nàng cũng nhiễm phải ma khí, lúc đó còn chưa tiêu diệt hết mấy con yêu thú, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến bên ngoài cấm địa. Nếu đã tiêu diệt thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc mới được.

Nàng đang muốn tới cấm địa xem xét một phen, sợ lại xảy ra sơ sót.

Nhiếp Vân Tụ dậm chân, mày liễu dựng ngược, "Ta không tùy hứng!"

Tạ Hằng nắm chặt chuôi kiếm, không quay đầu lại, "Nếu ngươi đi tìm Sầm Chi gây chuyện rồi bị hắn trách phạt, ta tuyệt đối sẽ không cứu ngươi lần hai."

Tiếng nói vừa dứt, nàng đột nhiên rút kiếm trong tay.

Nhiếp Vân Tụ còn đang muốn nói gì đó, trước mắt bỗng dưng loé sáng.

Một tia kiếm quang lạnh băng xẹt qua đáy mắt nàng, bốn phía lệ khí cuồn cuộn.

Là kiếm của Tạ Hằng!

Nàng tự dưng rút kiếm làm gì?!

Nhiếp Vân Tụ mí mắt giật liên hồi, kinh hãi tiến lên nói: "Ngươi điên rồi sao? Mới bị thương, bây giờ còn muốn rút kiếm?"

Tạ Hằng nắm chặt chuôi kiếm trong tay, chỉnh lại áo choàng rồi xoay người đi ra ngoài.

"Ta đến cấm địa, đừng có theo ta."

Nhiếp Vân Tụ thấy vậy vội vàng tiến lên đuổi theo, đi được vài bước thì bị kết giới ngăn cản. Nàng tức giận đến mức dậm chân, nhìn theo bóng dáng Tạ Hằng la hét: "Thanh hung kiếm này lệ khí quá lớn, chỉ làm thương thế của ngươi nặng thêm, đến lúc đó ta cũng không cứu được ngươi."

"Đồ điên này! Tạ Hằng! Còn không mau trở về!"

Chờ đến khi nàng mắng xong, bóng dáng Tạ Hằng đã biến mất không thấy tăm hơi.

-

Tạ Hằng ngự kiếm bay lên, xẹt qua trên không Tàng Vân Tông.

Bên bờ lâm hải, Tàng Vân Tông nguy nga đứng sừng sững trên đỉnh núi cao chót vót. Đèn dầu sáng như ban ngày, phác hoạ một vầng sáng trắng, loại bỏ sương đen dày đặc không thể tan biến bao trùm bốn phía.

Thời điểm ngự kiếm, Tạ Hằng ngây người một chút.

Kẻ điên?

Mắng không sai.

Nàng chính là người điên.

Nàng trước giờ luôn làm những việc mình đã nhận định, nói đúng hơn nàng căn bản là một kẻ liều mạng. Sư tôn Đạo Vân Tiên Tôn chính là nhìn trúng điểm này nên mới phá lệ thu nàng làm đệ tử.

Trước đó, Đạo Vân Tiên Tôn chỉ có một đệ tử thân truyền duy nhất... chính là Tạ Sầm Chi.

Ngày mà Tạ Hằng bái sư, Đạo Vân Tiên Tôn nói với nàng: "Là Sầm Chi mang ngươi về đây, thân phận và tên đều là hắn ban cho, vi sư nhận ngươi làm đồ đệ chỉ mong ngươi sau này có thể một lòng phò tá cho Sầm Chi, cùng hắn trảm yêu trừ ma, trấn thủ mười ba thành Đông Lăng, bình định tam giới."

"Còn việc tư tình nữ nhi, trời cao ắt sẽ an bày. Ngươi nên giữ đạo tâm*, nhận thức đại cục, chớ có suy nghĩ xằng bậy."

Nói trắng ra là cảnh cáo Tạ Hằng đừng chỉ lo tranh giành tình cảm mà phải dốc hết sức lực phò tá cho Tạ Sầm Chi.

Bởi vì khi đó, Tạ Hằng thích Tạ Sầm Chi.

Thích đến nỗi mọi người ai cũng biết, còn làm ra không ít hành động điên rồ.

Thân phận hắn tôn quý, trời sinh kiếm cốt, linh căn hiếm thấy, tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh làm người khác vui lòng phục tùng.

Khi hắn trò chuyện, mí mắt khẽ nâng, đuôi lông mày giương lên, kiêu ngạo tuỳ ý.

Hắn luôn mặc y phục màu trắng sạch sẽ, dù yên lặng đứng giữa núi đao biển máu vẫn như cũ ngọc thụ lâm phong, không vướng chút bụi trần.

Hắn là mây trong lòng nàng, mềm mại tinh khiết, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới. Bất kể là gương mặt hay tính cách đều là kiểu nàng yêu thích nhất. Là vì thích mà không chiếm được, càng khiến tim gan nàng cồn cào.

Vì thế Tạ Hằng điên cuồng theo đuổi bước chân của Tạ Sầm Chi. Nàng đi theo hắn đến Tàng Vân Tông. Để được bái sư, nàng cam tâm tình nguyện trấn giữ ma tháp.

Nàng mỗi ngày đều cố tình ngẫu nhiên đụng phải hắn, hỏi thăm sở thích của hắn khắp nơi. Nàng chuẩn bị rất nhiều lễ vật, thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ đặt trước cửa sổ phòng hắn.

Nàng thấy hắn một mình khiêu chiến tà ma, cũng rút kiếm xông lên. Sau một hồi chém giết, khắp người toàn là máu và bùn, nàng ngồi bên trong vũng máu, ngây ngốc nhìn hắn cười.

Nàng nghĩ, chắc là thấy nàng đánh nhau cùng tà ma quá liều mạng, thiếu niên ngày thường luôn hờ hững, lần này lại phá lệ xoa đầu, tiện tay đưa cho nàng một chiếc khăn lụa trắng tinh.

"Lau mặt đi."

Thiếu niên cụp mắt, nửa quỳ trước mặt nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo kẹp lấy khăn lụa, ngón tay thon dài trắng nõn, sạch sẽ hệt như con người của hắn.

Sau khi giữ khăn tay, nàng cũng chưa trả lại cho hắn, mà hắn cũng không tới đòi. Thời gian trôi qua, hai người cũng không ai chủ động nhắc lại.

Những ngày sau này, Tạ Hằng vẫn như cũ liều mạng đi theo hắn, mà thiếu niên rốt cuộc cũng không hề bài xích, thường xuyên đi chậm lại, an tĩnh chờ nàng đuổi theo.

Sau khi đuổi kịp, hắn sẽ thấp giọng hỏi nàng hôm nay tập luyện thế nào, cùng nàng sánh vai mà đi.

Khi đó khắp núi đồi Tàng Vân Tông đều là những ngọn đèn dầu lộng lẫy, chiếu sáng sườn mặt thanh lãnh của thiếu niên, ở trong đáy mắt nàng rực rỡ chói loá.

Xét về thực lực mà nói, trên dưới Tàng Vân Tông chỉ có Tạ Sầm Chi là mạnh nhất, cho dù nói là mạnh nhất toàn bộ Tu Tiên Giới thì cũng không sai. Hiện giờ bên trong tam giới, trừ Thần tộc một người tiếp một người ngã xuống rồi mai danh ẩn tích thì người có thể đảm nhận ngôi vị chí tôn, chỉ có một Tạ Sầm Chi mà thôi.

Hắn ưu tú như thế, cho nên Tạ Hằng cũng muốn trở nên ưu tú.

Làm phụ tá đắc lực của hắn, hợp ý hắn nhất.

Tạ Hằng sau khi tỉnh lại, mất đi ký ức trước kia, đối với tình yêu vẫn còn ngây ngô, có người nói với Tạ Hằng: "Lúc ngươi thật sự thích một người, sẽ muốn bên cạnh hắn, đối xử tốt với hắn, hắn có thích ngươi hay không ngươi cũng không để ý, nhưng ngươi thích hắn, cho dù hắn làm gì ngươi cũng thích."

Cho nên, Tạ Hằng nhận định người đó là Tạ Sầm Chi, nàng nghiêm túc lập lời thề với sư tôn: "Đệ tử cẩn tuân sư mệnh, chắc chắn dốc hết sức lực phò tá Sầm Chi, vì hắn cống hiến."

Bên cạnh hắn, đối xử tốt với hắn.

Thấy nàng nguyện ý trợ giúp Tạ Sầm Chi, các trưởng lão ai nấy cũng đều vui mừng. Lúc Tạ Hằng trở thành tu sĩ thượng giai*, tiền tông chủ của Tàng Vân Tông định ra hôn ước cho nàng và Tạ Sầm Chi, Tạ Sầm Chi cũng không từ chối, như thường ngày cúi đầu nói: "Được thôi."

Tạ Hằng muốn làm một "Vị hôn thê" đủ tư cách, chẳng ngại lúc nàng và hắn ở chung đều thanh đạm và bình thường như vậy.

-

Tàng Vân Tông đứng lặng yên giữa gió trời, thanh kiếm dưới chân nàng xẹt qua bầu trời hắc ám, tại kết giới cấm địa, ánh trăng rơi rụng, giống như phân tán một mảnh trời sao.

Tạ Hằng rút kiếm tiến vào kết giới, xuyên qua sương mù đen nhánh, rất nhanh đã tới bên ngoài phong ấn.

"Kỳ quái, phong ấn này quả nhiên lỏng lẻo."

Biểu tình của Tạ Hằng lập tức trở nên ngưng trọng.

Hơn một trăm năm trước, Quỷ Đô xuất hiện một ma đầu, tự phong Quỷ Đô Vương, thống lĩnh đại quân âm linh, chỉ huy ma tộc khơi mào chiến tranh khắp tam giới. Vô số người tu tiên chính đạo bị khống chế hồn phách, thương vong không thể kể siết.

Tiền tông chủ bèn liên minh cùng vài vị thần quân Tiên Tôn, ý đồ đánh tan đại quân Ma Tộc, sau đó phong ấn Quỷ Đô Vương, chuyển Tàng Vân Tông đến nơi phong ấn, ngày đêm trấn giữ.

Tạ Hằng không sợ ma khí, cho nên đảm nhận chức vụ bảo vệ phong ấn.

Nếu phong ấn bị phá giải, Quỷ Đô Vương một lần nữa hiện thế, thiên hạ ắt sẽ đại loạn.

Tạ Hằng giơ tay, hai ngón tay khép lại, cánh tay vừa chuyển, lòng bàn tay đã xuất hiện một đạo phù văn màu đỏ, sóng gió bốn phía bỗng dưng nổi lên.

Rầm ——"

Lòng bàn tay đẩy về phía trước, tóc dài của Tạ Hằng bị gió thổi bay lên, vạt áo phấp phới.

Khoảnh khắc phù văn màu đỏ tươi chạm vào phong ấn, đất núi rung chuyển, vô số yêu ma kêu gào thảm thiết đinh tại nhức óc, phong ấn trước mắt cũng bắt đầu kịch liệt chấn động.

Ma khí khắp nơi dồi dào, giống như thèm thuồng con mồi mà điên cuồng tụ tập xung quanh Tạ Hằng, từng đợt sóng gió nổi lên, nháy mắt bao vây Tạ Hằng bên trong.

"A."

Lục phủ ngũ tạng Tạ Hằng đau đớn, nàng hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy linh lực trong cơ thể sắp cạn kiệt.

Hai chân nàng mềm nhũn, quỳ một gối dưới đất, khóe môi tràn ra một dòng máu tươi.

Đôi mắt nàng vẫn như cũ nhìn chằm chằm phong ấn kia.

Bên tai điên cuồng vang lên tiếng cười ha hả quen thuộc.

"Tạ Hằng, hôm nay ngươi bị sao vậy? Yếu ớt như vậy, một chút nỗ lực cũng không có, phong ấn này sắp bị ta phá tan tành."

"Chờ ta ra ngoài sẽ giết ngươi đầu tiên, kế tiếp là Tạ Sầm Chi, dùng huyết nhục của hắn nuôi nấng âm linh của ta!"

"Hiện tại nếu ngươi cầu xin, ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống..."

Màng tai Tạ Hằng đau nhức, trước mắt tối sầm, xương cốt lúc áp chế ma khí vang lên khanh khách, cố gắng miễn cưỡng đối đầu với phong ấn.

Tạ Sầm Chi...

Hắn nói muốn giết Tạ Sầm Chi.

Tạ Hằng cắn răng, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, "Ngươi, câm, miệng."

Có gì đó từ trong lòng vọt ra, tay kết ấn của Tạ Hằng điên cuồng run rẩy, đáy mắt lửa nóng quay cuồng.

"Ha ha, thì ra ngươi để ý hắn tới vậy, đáng tiếc, hắn đâu có quan tâm gì đến ngươi."

Giọng nói âm trầm đến cực điểm kia bỗng dưng cười to, không hề che giấu vẻ châm chọc, "Đêm qua ngươi liều chết không cho ta cắn nuốt nữ nhân kia, kết quả Tạ Sầm Chi quay đầu đã ôm nàng ta rời đi, Tạ Hằng ngươi đúng là không có chút lòng riêng nào cả. Hay là ngươi thả ta ra ngoài, ta giúp ngươi giết chết nữ nhân kia, để nàng ta không cản trở ngươi và Tạ Sầm Chi nữa, ngươi thấy sao?"

Hắn đang từng bước từng bước dẫn nàng vào con đường vạn kiếp bất phục.

"Tạ Hằng, nếu ngươi muốn độc chiếm Tạ Sầm Chi thì lập tức huỷ hoại phong ấn."

Độc chiếm Tạ Sầm Chi...

Toàn thân Tạ Hằng bốc lên ánh sáng hồng mỏng manh, ánh mắt nàng theo chỉ dẫn của giọng nói lạnh băng kia mà trở nên trống rỗng, vô thần.

Muốn độc chiếm Sầm Chi sao?

Nàng muốn.

Nàng muốn đến điên rồi.

—— "Tạ Hằng, ngươi hôm nay tại đây lập lời thề, hứa tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, không làm trái ý Tạ Sầm Chi, chớ si tâm vọng tưởng."

Tay kết ấn của Tạ Hằng chậm rãi thu về, hai mắt nhắm chặt, khoảnh khắc phong ấn sắp được phá giải thì bất ngờ mở ra, sáng ngời chói mắt.

Nàng không thể.

Như vậy không đúng.

Tạ Hằng điều động một tia linh lực cuối cùng, dùng hết sức giơ tay, nhanh chóng phóng ra một đạo phù văn, lòng bàn tay điên cuồng xoay chuyển, cơ thể loé lên ánh hồng quang, gào thét tiến lên, đâm thủng sương đen trước mặt.

Màn sương đen kia giống như vải vóc bị xé rách, vô số tiếng kêu gào thê lương vang lên. Tạ Hằng nắm chặt bội kiếm, đầu ngón tay nhanh chóng kết ấn, hai tay khoá lại phong ấn đang chấn động.

Hồng quang khuếch tán, ma khí dần dần tiêu tan.

"Tạ Hằng! Thật ngu xuẩn!"

"Ngươi chờ đó cho ta!"

"Tạ Hằng! Ta mà ra ngoài, nhất định sẽ bầm ngươi thành trăm mảnh!"

Tiếng nói kia càng ngày càng điên cuồng, cuối cùng bởi vì phong ấn được gia cố mà dần dần biến mất, thẳng đến khi cây lặng gió ngừng, sương mù dày đặc tan đi, bốn phía quay về bộ dạng ban đầu.

Tạ Hằng cố nén đau đớn trên người, bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi.

Mu bàn tay tuỳ ý quẹt một phát trên môi, nàng thở hổn hển, chống kiếm chậm rãi đứng dậy.

Thở dốc một hơi dài, nàng nhìn phong ấn, lạnh lùng mở miệng.

"Ta thích hắn, nên muốn đối xử tốt với hắn, thích hắn, ta đã cố gắng hết sức, hắn không thích ta, dù có cưỡng cầu cũng không được, nhưng mà hết thảy có liên quan đến ngươi cùng Giang sư tỷ hay sao?"

Hôm nay nếu nàng giết Giang Âm Ninh, chỉ cần hắn không yêu nàng, sẽ còn xuất hiện Giang Âm Ninh thứ hai thứ ba.

"Mấy năm nay ta và ngươi sớm chiều ở chung, ngươi chắc cũng hiểu tính tình của ta, không nên nói ra lời ngu xuẩn này."

Nàng rút kiếm cắm dưới đất, đang muốn xoay người rời đi, ánh mắt chợt ngừng lại.

Trong một góc, Thiên Xu Thảo sinh trưởng tươi tốt đang lay động trong gió.

Đêm qua, Giang Âm Ninh là vì tìm nó mới xâm nhập cấm địa.

—————-

(*) Càng thương càng cường: Càng bị thương càng mạnh mẽ, cường đại.

(*) Giai: cấp bậc. Thượng giai/ Hạ giai: Cấp cao, cấp thấp.

(*) Đạo tâm: Chí hướng, quyết tâm của người tu hành.

13/10/2022

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv