"Cô gái, đầu hàng đi, chỉ cần cô đem tất cả thẻ bài trong tay đều giao ra, chúng ta liền bỏ qua cho cô."
"Nếu như ta không giao thì sao?"
"Vậy thì đừng trách mấy anh em ta tàn nhẫn vô tình. Lên đi, giết cô ta, toàn bộ thẻ bài liền có thể tuôn ra tới."
Bọn họ còn chưa dứt lời, Lâm Vi Cửu đã dẫn đầu công kích, mấy tấm thẻ bài từ trong túi áo bay ra, liền hóa thành vật thật.
"Hưu hưu hưu ——"
Những sợi tơ nhện đan xen vào nhau theo một loại quy luật nào đó, mỗi sợi tơ đều đang cọ sát vào thân thể của sáu tên cướp. Không biết là vô tình hay là cố ý đem khăn che mặt trên mặt bọn họ cắt bỏ, sáu người nhìn không rõ mặt cùng dáng người đột nhiên trở nên rõ ràng.
Quần áo của bọn họ bị tơ nhện chạm vào cũng biến thành những vết nứt hình đường kẻ, tơ máu thấm ra ngoài nhuộm đỏ quần áo.
Không chờ bọn họ phản ứng, mỗi người đều bị tơ nhện quấn lấy gắt gao.
Bọn họ càng giãy dụa, sợi tơ mảnh dài sẽ càng siết chặt bọn họ hơn.
Lâm Vi Cửu nhìn một màn này, khóe miệng mang theo ý cười.
Hôm qua cô đặc biệt đến phòng thí nghiệm của Ôn Tắc Niên tìm anh hỗ trợ tăng cường độ dẻo dai và sắc bén của tơ nhện, vừa vặn bọn họ cho cô cơ hội thực tế để thí nghiệm.
Nhưng mà...
Ánh mắt Lâm Vi Cửu dừng ở trên người người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, chỉ có quần áo bị xé rách, còn trên người lại không có bất kỳ vết máu nào bị thấm ra.
Bỏ ngoài tai những lời hùng hùng hổ hổ của bọn họ, Lâm Vi Cửu đi đến trước mặt bọn họ cười doanh doanh nói: "Giao ra tất cả thẻ bài trên người, ta liền bỏ qua cho mấy người."
"Chúng ta không có thẻ bài, chúng ta nếu có thẻ bài liền sẽ không ăn cướp của mấy người."
"Đúng vậy a đúng vậy a, làm ơn thả chúng ta ra đi, chúng ta không dám nữa."
Lâm Vi Cửu nhẹ nhàng liếc bọn họ một cái, bọn họ giống như cảm nhận được uy hiếp, lập tức im miệng.
"Lại không nhanh chóng đưa ra quyết định, mấy người sẽ thật sự mất máu mà chết."
"Có cảm nhận được sinh mệnh của mình đang xói mòn hay không?" Giọng nói của Lâm Vi Cửu nhẹ nhàng vang lên.
Sáu tên cướp trừng to mắt, sau khi nghe được câu này, bọn họ giống như thật sự cảm thấy thân thể mình càng ngày càng suy yếu, giống như sắp chết.
Tên lùn nhất trong đám có tâm lý phòng vệ không đủ, hét lớn: "Ta giao ta giao. Cởi trói cho ta đi, như bây giờ ta không lấy ra được."
Lâm Vi Cửu bình tĩnh nhìn anh ta: "Đừng làm những râu ria khác, nếu không người thứ nhất chết chính là anh."
Tên lùn gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu.
Anh ta cảm giác được chính mình càng ngày càng suy yếu, lại không đồng ý, người chết đầu tiên thật đúng là anh ta.
Lâm Vi Cửu làm một động tác nắm bắt, tơ nhện trên người tên lùn trở lại trên tay cô.
Tất cả mọi người ở đây thấy cảnh này, ánh mắt đều khẽ nhúc nhích, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ:
Kỹ năng loại tinh thần.
Tâm tư muốn nhân cơ hội chạy trốn của tên lùn hoàn toàn không có, anh ta thành thật lấy ra thẻ bài của mình giao hết cho Lâm Vi Cửu.
Lâm Vi Cửu nhìn trên tay anh ta có ít nhất ba mươi tấm thẻ bài, coi như những thẻ bài này là toàn bộ thẻ bài của anh ta.
"Được rồi, anh đi đi."
Tên lùn dùng vẻ mặt không tin tưởng nhìn Lâm Vi Cửu, sợ mình vừa quay người lại liền bị cô giết.
"Còn không đi hay là anh muốn ở lại?"
"Không, không, không, ta đi, ta đi liền."
Tên lùn bị dọa đến trực tiếp nhảy dựng lên, vội vàng chạy nhanh rời đi.
Những người khác đợi một lát thấy anh ta thật sự an toàn rời đi, trong lòng cũng bắt đầu do dự.
Thời gian không còn sớm, nếu còn tiếp tục lề mề như vậy trời đều sắp tối, Lâm Vi Cửu không kiên nhẫn nói: "Lại cho mấy người một phút để suy nghĩ, không làm ra quyết định liền ngầm thừa nhận mấy người lựa chọn không giao thẻ bài."
Năm người còn lại giật mình, cũng không hề suy nghĩ, nói thẳng: "Giao, chúng ta giao."
Lâm Vi Cửu lần lượt thu thẻ bài của bọn họ, phất tay làm bọn họ lăn: "Nếu giao sớm một chút liền không cần bị thương rồi, đúng không?"
Lâm Vi Cửu đếm đếm một phen gần 200 tấm thẻ bài vô cùng vừa lòng.
"Người đều đi hết rồi còn chưa chịu dậy?"
Hách Húc Nhiên mở một con mắt, con mắt đao quanh, lại mở ra một con mắt khác, xác định xung quanh chỉ còn lại hai người bọn họ, đứng dậy làm như không có chuyện gì: "Đại lão, cô quả thực quá lợi hại."
"Nói một chút chuyện vừa rồi là thế nào."
Hách Húc Nhiên ấp úng không muốn nói, cuối cùng bị thua dưới ánh mắt uy hiếp của Lâm Vi Cửu, nhỏ giọng đem tác dụng của kỹ năng của mình nói cho cô nghe.
"Kỹ năng của ta là giả chết, trong lúc giả chết không thể động, nhưng đao thương bất nhập, nước lửa bất dung, nếu có người nghĩ di chuyển thân thể của ta thì cũng sẽ giống như là gặp một ngọn núi vậy. Kỹ năng này còn có một cái tác dụng phụ chính là nhất định phải là người đầu tiên cùng địch nhân đánh nhau, địch nhân mới có thể đi theo chiêu thức của ta sau đó phát động kỹ năng giả chết."
Lâm Vi Cửu nghe xong, không còn gì để nói.
"Trước kia anh làm thế nào để hoàn thành được nhiệm vụ của phó bản?"
Hách Húc Nhiên ngượng ngùng nói: "Em gái ta đem quái vật đánh cho tàn phế, ta thu hoạch giọt máu cuối cùng."
Lâm Vi Cửu: ......
Hiện tại cô đã hiểu tại sao lúc trước anh ta nói gặp được quái vật liền chia đều.
"Em gái của anh rất mạnh sao?"
"Không mạnh như đại lão, em gái ta học được một cái kỹ năng khống chế, có thể khống chế quái vật không thể động đậy, rồi sau đó chúng ta lại bắt đầu đánh quái vật, vũ khí của em ấy có lực sát thương cao hơn của ta, phản ứng cũng rất nhanh, cho nên đều là em ấy đem quái vật đánh cho tàn phế sau đó cho ta cầm giọt máu cuối cùng."
Lâm Vi Cửu "A" một tiếng, một lần nữa cõng lên giỏ trúc đi về phía trước.
"Đại lão cô không hỏi gì nữa sao?” Hách Húc Nhiên ngẩn người vội vàng đuổi theo.
"Ta đã hỏi những gì ta muốn biết, đi nhanh đi, sắc trời không còn sớm."
Trời nói đen liền đen, còn không có tìm được vị trí thích hợp để qua đêm thì hai người Lâm Vi Cửu nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau.
Nghe âm thanh cảm giác rất là náo nhiệt.
Lâm Vi Cửu không muốn tham gia náo nhiệt, nhưng hướng kia vừa lúc là hướng mà cô muốn đi qua.
Không có cách nào, chỉ có thể dùng đao lay mở đám cỏ dại cao hơn một mét, một đám người xuất hiện trước mắt cô.
Cô không nhìn đám người kia, mà là nhìn về phía con lợn rừng có hình thể to lớn kia.
Trên người lợn rừng tràn ngập vết máu, trên người đám người kia cũng lộn xộn không chịu nổi, hiển nhiên đã đánh thật lâu.
Lâm Vi Cửu không có hứng thú với việc thả đi quái vật, cô chỉ chỉ về phía sau, ra hiệu cho Hách Húc Nhiên rời đi nơi này.
Hai người bọn họ vừa rời đi, một người trong đó liền nhìn chằm chằm vị trí bọn họ vừa mới đứng, thấy nơi đó không có ai, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Có thể là do anh ta quá khẩn trương.
"Lâm Tử An, đứng ngẩn ra đó làm cái gì, nhanh chặn nó lại, đừng để nó chạy."
"Ngăn lại ngăn lại, đừng thúc giục."
Bên này vô cùng náo nhiệt, bên kia Lâm Vi Cửu mang theo Hách Húc Nhiên vòng qua khu đất này tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Vi Cửu vốn định ở chỗ những người kia bao vây lợn rừng nghỉ ngơi một đêm, nhưng hiện tại vẫn là mau chóng rời đi khu vực này thì tốt hơn.
Giải quyết một con lợn rừng dễ như ăn bữa sáng, nhưng một đám lợn rừng liền không thể dễ dàng như vậy.
"Đại lão chúng ta làm gì đi nhanh như vậy a?"
"Con lợn rừng kia sắp chết, chúng ta không thể nghỉ ngơi ở đây, gần nơi này rất có thể sẽ có một đàn lợn rừng, hai chúng ta không đối phó được một đám lợn rừng mạnh mẽ đâm loạn."
Hách Húc Nhiên nghĩ đến cảnh tượng mình bị lợn rừng đâm trúng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Cô nói đúng, chúng ta đi nhanh thôi."
"Còn đám người kia......"
"Hả?"
"Không có gì, đi thôi."