"Bạn gái anh ta gọi là Quý Kha Úc, những chuyện khác anh không có hỏi, chờ sau khi chúng ta đến nơi liền biết." Ôn Tắc Niên giả vờ mình không nghe thấy câu nói cuối cùng của cô.
Những lời này, Thang Tử Hàng chú định nghe không được, nếu không anh ta nhất định sẽ bắt đầu tranh cãi với Lâm Vi Cửu rằng năm đó khi anh ta ở đại học là giáo thảo năm năm liên tiếp.
"Quý Kha Úc, tên này thật là dễ nghe. Chúng ta đẩy nhanh tốc độ hơn đi, em rất nóng lòng muốn gặp bạn gái của Thang Tử Hàng. Đúng rồi, Nghiêm Vanh bây giờ ở tại thôn Vân Trúc sao? Nếu không, chúng ta đi qua đón anh ta."
"Tuần này anh ta về trường học làm việc, đặt vé máy bay chính là hôm nay, kết quả thế giới thẻ bài xuất hiện, bị nhốt ở bên trong trường học ra không được, hiện tại điện thoại không có tín hiệu, cũng không biết tên anh ta trên vòng tay sinh mệnh gọi là cái gì, tạm thời không liên lạc được với anh ta."
Nghe vậy, tâm tình đang kích động của Lâm Vi Cửu vì Thang Tử Hàng có bạn cũng bình tĩnh trở lại.
Hai người không có ở nơi này dừng lại lâu lắm, liền lái xe xuất phát về phía nhà kho ở vùng ngoại thành.
Trở lại trên đường lớn, ngoài ý muốn phát hiện xe cộ trên đường phố trở nên nhiều hơn, phần lớn xe cộ đều chạy về phía ngoại thành.
Vừa vặn cùng phương hướng bọn họ muốn đi giống nhau.
Từ khi tín hiệu biến mất, ngừng nước cúp điện, công trình công cộng giống như đèn xanh đèn đỏ loại này cũng không còn tác dụng, tại ngã tư đường thường gặp được xe cộ bị vứt bỏ gây chặn đường.
Ngoài chuyện này ra, không có tình huống nghiêm trọng nào khác, chẳng hạn như quái vật xuất hiện vân vân,... Bởi vậy người qua đường đều tương đối thân thiện, sau khi thương lượng qua, bọn họ quyết định cùng nhau đem xe cộ chặn giữa đường đẩy tới ven đường.
Mỗi chiếc xe đều phải cử ra một người, trên xe Lâm Vi Cửu, Ôn Tắc Niên đã đi qua, Lâm Vi Cửu Tắc thì cùng chị gái bên cạnh nói chuyện, hỏi thăm tình huống.
Sau một hồi nói chuyện, Lâm Vi Cửu đem chị gái hống đến vui vẻ rồi mới hỏi mục đích thật sự của mình: "Chị gái đây là cũng về quê quán sao?”
Chị gái sắc mặt biến hóa, trên mặt che giấu không được sợ hãi.
Khi Lâm Vi Cửu còn nghĩ tiếp tục hỏi thăm, chị gái thần thần bí bí xích lại gần Lâm Vi Cửu, nhìn trái ngó phải một phen, gặp không ai chú ý tới bọn họ bên này, nhỏ giọng nói: "Em gái hẳn là ở tại khu mới đi? Ta nói cho em nghe, khu phố cũ bên kia xuất hiện một con quái vật khổng lồ, lớn lên rất cao rất cao, tùy tiện đi một bước là có thể giẫm chết người."
Nói đến đây trên mặt chị gái sợ hãi đổi thành đắc ý, "Nhà ta nằm dựa bên ngoài, vừa nhìn thấy quái vật kia liền trực tiếp lái xe chạy đi. Người địa phương chúng ta đều biết khu phố cũ địa hình phức tạp, mỗi tòa nhà liền nhau đặc biệt gần, này không, hai chúng ta liền dựa vào cái lỗ hổng này trốn ra ngoài." Chị gái nghĩ đến cảnh tượng mà mình nhìn thấy qua cửa sổ liền thổn thức không thôi, đều là hàng xóm vài chục năm, giữa trưa còn đang nói chuyện với nhau, bây giờ liền không có.
Lâm Vi Cửu lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau khi lấy lại tinh thần, lại hỏi: "Có người đi qua giải quyết bọn chúng sao? Quái vật lớn như vậy, sau khi đánh chết nhất định tuôn ra phần thưởng cũng không tệ đi?" Nói xong, vẻ hâm mộ trong con ngươi đều che giấu không được.
Chị gái tùy tay lau mồ hôi trên mặt, vẻ mặt hận sắt không thành thép nhìn cô, "Mệnh đều không có em gái còn nghĩ lấy phần thưởng?" Nếu đây là con cô, cô chắc chắn sẽ hung hăng đánh một trận.
Lâm Vi Cửu cười cười không nói, ánh mắt dừng lại mấy giây nhìn mồ hội trên mặt chị gái.
Chị gái gặp cô ngoan ngoãn, không khỏi sinh lòng thân cận, nói cho cô nghe càng nhiều chi tiết hơn.
Lâm Vi Cửu ai đến cũng không có cự tuyệt, một bên nhu thuận phụ họa một bên ở trong lòng đem tất cả lời nói của chị gái đều ghi lại.
Nói bát quái xong, toàn bộ xe cộ chặn đường phía trước đều bị đẩy đến hai bên đường, tất cả người thân của các cô đều trở về.
Sau khi hai người tạm biệt lẫn nhau, liền ngồi lên xe chuẩn bị rời đi.
Ôn Tắc Niên cũng trở về rồi, sau khi ngồi lên xe, Lâm Vi Cửu đem những gì chị gái kia nói đều kể lại cho anh nghe.
Nói đến cuối cùng, Lâm Vi Cửu tràn đầy tiếc nuối: "Đáng tiếc động tĩnh lớn như vậy, chờ chúng ta đi qua cũng bị người khác giải quyết. Quái vật lớn như vậy, cấp bậc chắc là rất cao, nhất định tuôn ra rất nhiều đồ vật."
"Em nói chính là nó sao?"
Một con thỏ khổng lồ có chiều cao tương đương với một tòa nhà lao ra từ bên trong khu phố cũ, mỗi một bước đi đều sẽ có nhà cửa sụp đổ.
"Là nó là nó, bây giờ chúng ta đi qua?" Lâm Vi Cửu kích động nói.
Đám người vừa mới còn ở gần đây, lúc này liền lái xe chạy trốn tứ phía.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đường cái, chỉ có chiếc xe của bọn họ rơi lại phía sau, những chiếc xe khác đều chạy phía trước bọn họ.
Ôn Tắc Niên đành phải liều mình bồi quân tử.
Hai người xuống xe, Lâm Vi Cửu đem xe đổi thành hình thái thẻ bài, chậm rãi tới gần con thỏ khổng lồ.
Lúc này bọn họ mới phát hiện con thỏ khổng lồ đang đuổi theo những người khác.
Phương thức con thỏ khổng lồ công kích người khác vô cùng đơn giản thô bạo.
Lâm Vi Cửu nhìn thấy Ôn Tắc Niên đang viết sổ tay.
Phương thức công kích hiện tại của thỏ khổng lồ:
1. Một chân giẫm chết.
2. Duỗi tay vung lên.
3. Nắm lấy người liền bỏ vào trong miệng.
Tạm thời gọi là thỏ ăn thịt người.
Thỏ ăn thịt người cách bọn họ càng ngày càng gần, Lâm Vi Cửu dứt khoát cũng không hề trốn tránh, đứng lên hấp dẫn lực chú ý của nó, đem nó dẫn lại đây.
Khu cư trú nhỏ hẹp làm cô bị hạn chế rất lớn.
Sau khi thỏ ăn thịt người nhìn thấy cô, lập tức thay đổi phương hướng đi về phía bọn họ.
Ôn Tắc Niên đi sang bên cạnh, trốn vào một góc tường nhìn bọn họ đánh nhau.
Lâm Vi Cửu thử thăm dò ném ra một tấm thẻ bài, lập tức bay đến chỗ con mắt thỏ ăn thịt người, cô vội vàng khống chế thẻ bài đổi thành hình thái vật thật, mũi tên sắc bén xuyên qua con mắt thỏ ăn thịt người.
Không đúng, nó đã tránh thoát.
Lâm Vi Cửu nheo mắt nhìn chằm chằm thỏ ăn thịt người.
Vị trí của Lâm Vi Cửu vừa vặn đối diện trực tiếp với ánh mặt trời, không nhìn thấy rõ hướng đi của mũi tên.
Ôn Tắc Niên trốn trong góc tường đem quá trình này nhìn cực kì rõ ràng.
Chỉ thấy trên sổ của Ôn Tắc Niên lại xuất hiện bốn chữ: Tốc độ cực nhanh.
Lần thứ nhất công kích không thành công, Lâm Vi Cửu lấy ra tấm thẻ bài thứ hai.
Trên mặt thẻ bài là một đoàn sợi tơ.
Là tơ nhện cô đã thu thập trước đó.
Nếu không phải mạng nhện không đủ lớn, cô thật sự muốn dùng thử một chút mạng nhện ở chỗ này. Tơ nhện được chuyển đổi thành thẻ bài hợp thành còn cứng cỏi hơn so với lúc nhện khổng lồ bốn mắt công kích cô.
Vẫn luôn không tìm được cơ hội. Lúc ấy nghe được lời nói của chị gái kia, cô liền nghĩ đến dùng mạng nhện, kết quả là chị gái kia thật sự không có nói khoa trương phóng đại, thỏ ăn thịt người quả thực rất lớn.
Thẻ bài tơ nhện tới gần thỏ ăn thịt người, có lần công kích vừa rồi, nó liền phòng bị với tấm thẻ bài nho nhỏ này.
Đáng tiếc vô dụng.
Tơ nhện đều không có bay tới chỗ nó đang bảo hộ, mà là lượn quanh nó một vòng, tiếp theo lại xuất hiện thẻ bài khác, lặp lại vây quanh nó.
Thừa dịp nó không chú ý, bốn chân của nó bị tơ nhện lỏng lẻo quấn quanh, đối với việc này thỏ ăn thịt người hoàn toàn không nhận ra,
Cuối cùng, Lâm Vi Cửu đổi một cái móc câu, móc lấy tơ nhện hướng về cô.
Tơ nhện lỏng lẻo trên người thỏ ăn thịt người trong nháy mắt kéo căng, chặt chẽ quấn lấy thỏ ăn thịt người.
Mười mũi tên được bắn ra cùng một lúc, dưới sự khống chế của Lâm Vi Cửu, chúng vững vàng tiến vào điểm yếu của nó.
Trong đó, chỉ có mắt thành công, còn các bộ phận khác mũi tên đều bắn ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Ôn Tắc Niên nhanh chóng viết lại.
Vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Vi Cửu tràn đầy phấn khích.