Chương 26 Cậu có muốn cùng một tổ với tôi không?
Chỉ chớp mắt đã đến ngày ghi hình tiết mục.
Lần này hành động ở bên ngoài, ban đầu tổ tiết mục không chia tổ nhưng tập đầu tiên chỉ có minh tinh phối hợp với người nghiệp dư, nói cách khác Văn Sương còn phải đi theo Trần Tông.
Chu Liên ở trên xe bảo mẫu nói chuyện phiếm với Văn Sương, càng nói càng hăng, cô rất thích cậu thanh niên này nhưng bầu không khí suиɠ sướиɠ đột nhiên im bặt khi Trần Tông đi lên, sắc mặt anh ta khó coi, cái vẻ “Tôi khó chịu thì các người đừng hòng vui vẻ ở trước mặt tôi”.
Văn Sương mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im miệng thỏa đáng nhưng cậu yên tĩnh thì Trần Tông lại không vui, sắp đến địa điểm ghi hình thì bỗng giọng điệu anh ta lạnh lùng thốt ra một câu: “Lần này đừng có giúp mà gây phiền, dù có giúp cũng đừng làm rõ ràng như vậy.”
Ý là nói chuyện lần trước tháo nút thắt, fans Trần Tông và fans Giang Ninh đến bây giờ còn đang túm nhau, trái lại Văn Sương không sao cả, Trần Tông vốn dĩ kém hơn Giang Ninh về các mặt, cẩn thận phân tích thì bị fans Giang Ninh đè trên đất, quảng trường Weibo xóa sạch sẽ bao gồm một ít scandal trước đấy bị phơi ra lần thứ hai khiến fans Trần Tông hiện tại không dám hé răng, mà anh ta vốn lòng dạ hẹp hòi, thấy kết quả mà mặt tức muốn vẹo vọ đi, nhiều ngày nay từ trợ lý đến nhân viên công tác, ai cũng bị anh gây phiền toái, Chu Liên là người đại diện chủ lực của công ty nên Trần Tông không dám trêu chọc nhưng Văn Sương tính là gì?
Anh ta nói xong đẩy cửa đi xuống, bày ra khuôn mặt mỉm cười khách sáo trên màn ảnh.
Chu Liên nhíu mày nhìn ra anh ta không vui nhưng lúc này không thể nổi giận, cô quay đầu an ủi Văn Sương: “Tính Trần Tông thối lắm. Cậu đừng để trong lòng.”
“Không sao, không sao mà.” Với chút xem thường này, Văn Sương vẫn chịu được, cậu thuận tay đưa cho Chu Liên một miếng trái cây ngọt, nói câu “Bai bai chị Chu nhé” rồi nhảy xuống xe bước nhanh đuổi theo Trần Tông.
Bỗng nhiên Chu Liên cảm thấy lòng bàn tay rất nóng, từ trước đến nay cô nâng nghệ sĩ chỉ xem giá trị không xem tình cảm nhưng trong khoảng thời gian này, Văn Sương thật sự chọc vài cái vào cái nơi mềm mại trong trái tim cô.
Văn Sương vừa xuất hiện trên màn ảnh thì cho nổi lên mấy dòng đặc biệt, hôm nay cậu thanh niên mặc đồ thể dục màu trắng, bởi vì có nhà tài trợ nên đi một đôi giày thể thao màu xanh nước biển, không nói điêu thì làn da lộ ở bên ngoài giống như ngọc ngà, cảnh này nếu phát sóng nói không chừng những cô gái còn hú hét ấy chứ.
Ngô Đàm tới sớm nhưng trạng thái không tốt, hắn bắt đầu tiêu tiền tìm người mua tin độc quyền nhưng vì quá ra sức nên dẫn tới sau khi hữu danh vô thực thì bắt đầu bị nghiệp quật, đặc biệt lúc trợn mắt bị người ta làm thành ảnh gift bị đối thủ và người qua đường châm biếm một trận, cũng may fans Giang Ninh và fans Trần Tông xé quá ác nên tầm mắt đại chúng không rơi trên người hắn, nếu không đã bị nước miếng bao phủ, Triệu tổng bảo hắn thu liễm một chút, Bành San San ngại mất mặt bởi hắn nên đứng xa hơn một chút, tóm lại hiện tại trong lòng Ngô Đàm rất hụt hẫng, chênh lệch quá lớn qua đi, tất nhiên bốc lên oán hận với Văn Sương.
Văn Sương coi như không thấy thầm nghĩ anh dẫm đôi giày 700 khối đến mức gót giày sắp tróc da kia kìa, tôi không bảo anh bồi thường đã là rộng lượng đấy.
Tiết mục chính thức ghi hình, mọi người chào hỏi với nhau sau đó đạo diễn giải thích quy tắc trò chơi lần này, căn cứ vào xếp hạng tháo nút thắt lần trước mà phát tài chính bất đồng, ví dụ như thứ nhất Giang Ninh 500 khối, thứ hai Trần Tông 300 khối tổng cộng năm vị minh tinh, người cuối cùng chỉ có 30 khối, minh tinh và người nghiệp dư ở cùng nhau, mọi người cần phải chạy tới đảo nhỏ giữa hồ trước 7 giờ tối, cách nơi này hơn hai trăm km, vị cuối cùng sẽ bị đào thải bất kể là ai.
Trong lúc ghi hình có thể sử dụng di động nhưng mọi hành vi tự trả phí đều bị coi là vi phạm quy định, một khi bắt được thì trực tiếp đào thải.
Giang Ninh vui chết đi được, đã lên kế hoạch gọi xe còn nữ ca sĩ Hàn Linh chì có 30 khối thiếu điều muốn khóc.
Tổ tiết mục không cung cấp đồ ăn uống nào, lúc này buổi sáng 10 giờ, cho dù đã ăn bữa sáng nhưng cũng sắp đến giờ cơm, bọn họ đã treo một tấm biển nhỏ trước cửa, trên đó có chỉ đường nhưng Văn Sương không tin lắm, luôn cảm thấy mọi chuyện không ổn, tự mình mở điện thoại di động lên tìm kiếm, chợt nghe thấy Trần Tông quát: “Đi thôi.”
Đôi mắt anh ta lộ ra sự không kiên nhẫn, kẻ tiểu nhân dễ dàng tức chết chính mình, tưởng tượng đến cảnh fans Giang Ninh ở trên mạng nói những cái đó thì huyết áp anh ta dâng cao, sốt ruột muốn hòa nhau một ván nên cực kỳ không muốn thấy Văn Sương dong dong dài dài, trong tiềm thức, Trần Tông không hiểu sao có chút kiêng kị người này.
“Nhưng mà……” Văn Sương muốn giải thích.
“Đủ rồi, tôi đi trước đây tự cậu đuổi theo đi.” Trần Tông nói xong xoay người nhảy lên xe buýt.
“Hả?” Văn Sương đuổi theo thì ăn một miệng khí thải đuôi xe, 300 khối tài chính bị Trần Tông lấy hết đi.
Nhìn bóng dáng Văn Sương dừng chân tại chỗ, khóe miệng Trần Tông cong lên cười.
Sao trái tim dơ bẩn thế chứ? Giang Ninh từ xa xa nhìn, trong lúc nhất thời có chút khó chịu, cho dù ngày ấy về đến nhà, anh trai lên một bài tư tưởng chính trị cho cậu dài đến một giờ, bảo cậu cách xa Văn Sương một chút, thậm chí đưa đồ điều tra được cho cậu xem, tuy Giang Ninh kinh ngạc với hành động quá khứ của Văn Sương mà lòng sinh khúc mắc nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Nếu không đi lên giúp một phen? Giang Ninh nghĩ vậy thì thấy sắc mặt Văn Sương tự nhiên tới chỗ xe đạp công cộng nơi đó, quét mã lấy xe lưu loát, chỉ miễn phí trong nửa giờ, sau khi khóa xe một lần nữa tính toán, cậu định cưỡi xe chơi chơi.
Giang Ninh nháy mắt hiểu ra, đúng rồi nói không chừng tổ tiết mục còn muốn gây ra chuyện xấu nào đó, tiết kiệm một phân thêm một phân, bỗng nhiên cậu ta cảm thấy 500 khối hết sức quý giá, dẫn người nghiệp dư nhà mình cũng đi quét mã lái xe.
Giang Ninh quý giá nên trước khi tham gia tiết mục Giang Túc Khuynh ngàn dặn dò vạn dặn dò, ồn ào đến mức Tuyên Triết đau đầu, vì thế cho mở cửa sau, người nghiệp dư đi theo Giang Ninh thật ra là trợ lý.
“Anh Giang, chúng ta đi như thế nào?” Cậu trợ lý lén hỏi.
Giang Ninh không chút do dự: “Đuổi kịp Văn Sương.”
Văn Sương đi ngược hướng mà tổ tiết mục nhắc nhở, con người rất dễ dàng lâm vào một loại tư duy cố hữu, đặc biệt khi bản thân không có cảm giác an toàn sẽ bị dắt mũi, mọi người đều cảm thấy tổ tiết mục định ra con đường chính xác, chính xác thì chính xác nhưng có đường vòng đường xa thì bọn họ không suy xét, mà Văn Sương không phải đứng ở góc độ khách quý, cậu đứng góc độ xử lí vấn đề của tổ tiết mục.
Vài vị đạo diễn: “……” Cái cậu này không theo kịch bản.
Trời không nóng, gió nhẹ vừa lúc, Văn Sương cưỡi xe đạp vô cùng thích ý, nhϊếp ảnh gia khiêng thiết bị đạp xe cân bằng hai bên đi theo phía sau cậu, luôn cảm thấy mình có thể nắm lấy tin tức lớn, Giang Ninh cùng trợ lý thở hổn hển theo đuôi.
Tới giao lộ, Văn Sương quẹo vào, người phía sau cũng quẹo theo vào, ai ngờ có một chiếc xe ba gác từ bên cạnh lao ra Giang Ninh tránh được nhưng cậu trợ lý “Két” một tiếng đụng vào mặt, người không nắm vững tay vịn lập tức bay ra ngoài, theo sát chính là tiếng kêu thảm thiết.
Văn Sương nghe thấy động tĩnh dừng xe quay đầu lại, sau đó nhìn thấy cộng sự nghiệp dư của Giang Ninh chảy máu cả miệng lẫn mũi, vẻ mặt đau đớn.
Người cỡi chiếc xe ba gác là một ông lão, thấy người ngã ăn mặc đẹp, bốn phía lại có cameras, ngay tức khắc chân tay luống cuống lên, nói tiếng phổ thông chưa đủ chuẩn: “Chuyện không liên quan đến tôi! Cậu ta trực tiếp đụng mà!”
Mặt mày Giang Ninh bình tĩnh dựng chân chống xe, lập tức tiến lên nâng dậy cậu trợ lý ngã hơi nghiêm trọng, đầu gối mài rách một lỗ rất lớn, cát sỏi ghim vào da thịt rớm máu nhìn cực kỳ dọa người.
“Không được, cậu phải đến bệnh viện.” Giang Ninh nhíu mày.
Cậu trợ lý hàm hồ: “Nhưng tiết mục……”
“Đến nước này còn tiết mục cái rắm!” Giang Ninh không nhịn được chửi bậy, cậu trợ lý nhìn lén cậu ta không nói nữa.
Văn Sương tiến lên lấy khăn ướt từ trong túi lau sạch bùn hôi ở đầu gối cho cậu trợ lý sau đó bảo cậu ta ngẩng đầu lên để ngừa tiếp tục chảy máu mũi, cậu luôn luôn có dáng vẻ thơ ngây mà lúc này thần sắc nghiêm túc, ngẩng đầu nói với phó đạo diễn đi theo: “Gọi điện thoại đưa người ta đi bệnh viện.”
Ánh mắt cậu quá đoan chính nghiêm túc kiên định, phó đạo diễn vốn muốn hỏi một câu có thể kiên trì tiếp không nhưng không biết vì sao trong lòng sợ hãi, nuốt những lời đó trở vào rồi lại nhìn mặt cậu trợ lý đầy máu cũng hơi ý thức được tính nghiêm trọng: “Được, nơi này giao cho tôi, cậu cùng Giang Ninh tiếp tục ghi hình đi.”
Cậu trợ lý đi bệnh viện thì chắc chắn bị đào thải.
Giang Ninh cùng Văn Sương lại lên đường, lần này Giang Ninh lái xe đến bên người Văn Sương, khẽ hỏi: “Cậu có muốn cùng một tổ với tôi không?”
Văn Sương chớp chớp mắt: “Có thể đổi?” Cùng với Trần Tông thật sự không bằng cùng với Giang Ninh.
Giang Ninh nghịch ngợm cười: “Thử xem.”