Lý Quân Sơn đã từng gặp qua “Văn Sương”, cho dù giả vờ lương thiện vô hại nhưng mùi hôi thối tính toán quanh năm vẫn chảy xuôi trong xương cốt, leo lên quyền quý, trong mắt chỉ có danh lợi vì mấy thứ đó cái gì cũng làm nhìn đâu cũng khiến người ta ghê tởm.
Cho dù thái độ Văn Sương khác thường muốn làm cho Tân Lan “Chết đi sống lại”, Lý Quân Sơn cũng chưa bao giờ nghĩ đến phương diện áy náy bồi thường.
Có lẽ Tân Lan và Du Phong có giá trị nên không muốn cho ai biết, Văn Sương không muốn lãng phí còn không bằng hoàn toàn ép khô.
Lý Quân Sơn vô cùng khinh thường cậu.
Gã tiện tay ném cái nút chai rượu vang đỏ xuống đất, đáy bình rượu nện trên bàn phát ra tiếng vang “Kịch”, sắc mặt Lý Quân Sơn nghiền ngẫm, đôi mắt lạnh lùng nói: “Thật ra muốn anh em tao hỗ trợ cũng được thôi, uống một hơi hết cả chai này đi.”
Lôi Ôn Húc nhìn thấy Văn Sương khẽ thở phào.
Đô rượu cao?
Không phải.
Văn Sương chỉ đang nhớ tới một đoạn miêu tả về nguyên chủ trong tiểu thuyết, ở cuối cốt truyện pháo hôi đi lên con đường tuyệt vọng bi thảm của cậu ta, nguyên chủ thành chuột chạy qua đường, sau khi bị chủ nhà đuổi ra sau đó đi làm vịt ở một câu lạc bộ giải trí lớn cho đến giờ phút đó cậu ta vẫn còn ôm ý tưởng khờ dại bám lấy một hai kẻ con cháu quyền quý, thật tình cờ cậu ta gặp phải kẻ thù đã từng nhục nhã, y trở thành bảo bối ở đầu quả tim của vị bá tổng, mà bá tổng muốn bảo bối vui vẻ bèn sai người đem nút chai rượu vang đỏ nhét vào mặt sau nguyên chủ…… Trường hợp máu me tàn bạo khiến cho khu bình luận vỗ tay một tràng trầm trồ khen ngợi.
Nói thật, Văn Sương nếu không phải xuyên tới thân thể này, cũng cảm thán một câu “Ở ác gặp ác” nhưng cố tình cậu xuyên thành pháo hôi nên vừa thấy Lý Quân Sơn cầm lấy rượu vang đỏ liền theo bản năng nghĩ đến đoạn cốt truyện kia, ngay tức khắc lông tơ dựng thẳng lên chuẩn bị tùy thời chạy trốn.
May mà chỉ uống rượu.
So với kết cục của nguyên chủ thì uống rượu quả thực không đáng nhắc tới!
Văn Sương cân nhắc một lát sau đó tiến lên, nhìn chằm chằm Lý Quân Sơn nghiêm túc dò hỏi: “Tôi uống thì anh cho Tân Lan một cơ hội sao?” Cậu biết kỹ xảo nói chuyện, cho dù giờ phút này cũng phải thương lượng chứ không phải giao dịch.
Thái độ như vậy làm cho Lý Quân Sơn không hiểu sao nguôi giận vài phần, gã gật gật đầu: “Mày uống thì tao sẽ suy xét.”
Tám chín phần mười là hố nhưng Văn Sương không được chọn, hay nói thế này, thế giới này thiết lập cho cậu vô cùng khốn nạn, nếu cậu quay đầu đi còn Lôi Ôn Húc là nhân vật số một số hai ở ngành rượu trong nước, hắn lớn lên cùng Lý Quân Sơn, chỉ cần Lý Quân Sơn không chịu thì Lôi Ôn Húc cũng sẽ bán ân tình cho anh em, mà cho dù hôm nay mình không đụng phải Lý Quân Sơn, cho dù Lôi Ôn Húc đáp ứng thì tương lai ngày nào đấy cũng sẽ chạm mặt, cốt truyện sẽ không thay đổi, chỉ có giải pháp duy nhất là làm cho Lý Quân Sơn buông bỏ.
Kiếp trước Văn Sương gần như không uống rượu, thân thích bạn bè xung quanh đều lấy trà thay rượu nên cậu không có khái niệm cụ thể về đô rượu của mình.
Chắc cũng tạm được……
Sắc mặt Văn Sương rối rắm.
Mà Lý Quân Sơn lại cho rằng cậu sợ, vui vẻ nói: “Hối hận thì bây giờ bò cho ông, dù sao Du Phong hận mày tận xương, dù mày làm thành chuyện này cũng không thể dao động việc hắn muốn rút gân lột da tim mày.”
Văn Sương hít sâu một hơi, dưới cái nhìn chăm chú của Lý Quân Sơn cùng Lôi Ôn Húc, cậu cầm lấy bình rượu bắt đầu nốc ừng ực.
Mùi vị thứ này còn được nhưng cứ uống thế thì thật sự không chịu nổi, Văn Sương uống hai hớp đã bị nó xông lên đầu ngây ngất, hơi hơi muốn phun ra nhưng nghĩ đến ngày ấy Du Phong vì muốn hồi sinh Tân Lan để chữa bệnh cho mẹ mà uống say như chết như trên bàn tiệc, không có tôn nghiêm thì cậu cảm thấy sự bồi thường này không tính là gì, cậu vẫn luôn có dự cảm rằng phải vãn hồi vài phần cho những chuyện sai trái mà nguyên chủ làm mới có thể gϊếŧ ra con đường thuộc về mình ở thế giới này.
Mới đầu sắc mặt Lý Quân Sơn trào phúng nhưng khi thấy đáy chai rượu thì gã hơi hơi nhíu mày, có chút cười không nổi.
Gã không ngờ đô rượu của Văn Sương tốt như vậy, không sao, một chai không đủ thì hai chai, hai chai không đủ thì một thùng, năm đó thứ chó đẻ này đùa bỡn tình cảm anh em mình mới gọi là xuống tay tàn nhẫn, chứ hiện giờ chút trả thù này tính là gì?
Lý Quân Sơn nghĩ vậy ngay tức khắc đúng lý hợp tình lấy một chai khác còn chưa khui lên.
Lôi Ôn Húc vừa dùng bữa vừa xem náo nhiệt, thuận tay còn đưa cho Lý Quân Sơn cái khui nắp chai, không hổ là anh em từ bé, tim đen như nhau.
“Rầm!” Văn Sương cố lắm mới nốc xong bình rượu vang đỏ, chỉ cảm thấy đã uống tới rã rời, giống như nói ra sẽ phun ọc ọc luôn, cảm giác bụng trướng không hề dễ chịu nhưng chưa tới mấy giây, sự khó chịu đó qua đi, thân thể mơ mơ màng màng như ở trong cục bông, nhẹ nhàng bay bay lên, lý trí giống như sợi dây lỏng lẻo, Văn Sương cảm thấy tất cả đều có lý hết rồi dần dần mất khống chế.
“Uống xong rồi?” Lý Quân Sơn hỏi.
Văn Sương nhìn gã chăm chăm, ánh mắt tan rã: “Ừm.”
Lý Quân Sơn thấy thế mới hứng thú, lại như nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Nói đi, sao mày muốn giúp Du Phong?”
“Thảm!” Văn Sương le đầu lưỡi.
Lý Quân Sơn đột nhiên cảm thấy Văn Sương cực kỳ thú vị, ai nói Du Phong thảm cũng được nhưng nó xứng sao?
“Thế ra lương tâm mày trỗi dậy hả?”
Uống say thì hay nói thật, Văn Sương cũng không ngoại lệ, ngay tức khắc lộ ra sắc mặt thảm không nỡ nhìn, gương mặt nhanh chóng đỏ lên: “Tôi hết cách rồi, tôi bó tay rồi anh biết không hả? Tôi, tôi cũng không biết sao mình lại tới đây, ngay từ đầu đã gánh cái nồi này, đã thế còn là cái nồi to nữa chứ……” Văn Sương run run rẩy rẩy khoa tay múa chân thành một hình tròn to cho Lý Quân Sơn, sau đó giọng nói trầm xuống, ngữ điệu bi thương: “Cứ thế nện lên người tôi đây này!”
Lý Quân Sơn: “……” Bọn họ nói cùng một chuyện sao?
Theo sát đó, Văn Sương thoáng nhìn Lý Quân Sơn đang đè chai rượu dưới tay, thế là tự mình cướp lấy, ôm bình rượu ngồi ở ghế trên bắt đầu uống còn vừa uống vừa phun tào: “Tôi chỉ ngủ một giấc khi tỉnh lại thì tới nơi này, tôi biết đi tìm ai để nói lí lẽ hả?”
“Từ khi ra khỏi bụng mẹ chưa bao giờ gặp chuyện hoang đường như này!”
“Một đám đuổi theo vu khống tôi mà tôi còn phải nhượng bộ……”
“…… Hu hu hu.”
“Trời xanh bất công!!!”
Lý Quân Sơn: “……”
Lôi Ôn Húc: “……”
Bọn họ cùng là tay già đời trên bàn tiệc, đặc biệt Lôi Ôn Húc có bản lĩnh nhìn thấu lòng người số một, kỹ thuật diễn sứt sẹo đừng có mơ qua mặt được hắn nhưng giờ phút này xem ra, Văn Sương đích đích xác xác uống đến cả mẹ cũng không quen biết.
Lôi Ôn Húc khẽ nói: “Ông chắc chắn những chuyện đó do vị này làm?”
Lý Quân Sơn không đồng ý: “Tôi lừa ông làm gì?”
Lôi Ôn Húc hiếm khi lộ vài phần nghi hoặc: “Không đúng…… Nhìn như kẻ vô dụng ấy.”
Văn Sương đột nhiên ngẩng đầu, trong cơn mê mang che giấu vài phần sắc bén: “Anh nói ai đấy?”
Lôi Ôn Húc trong lúc nhất thời không tiếp lời.
Đúng lúc này di động Văn Sương vang lên, từng tiếng chuông thúc giục cấp bách, cậu ra hiệu tạm dừng, đầu ngón tay chọt mãi mới chọt chuyển sang nhận nghe mà hai chữ “Tuyên tổng” rõ mồn một nên Lý Quân Sơn hay Lôi Ôn Húc đều thấy.
Tuyên Triết?
Trong lòng Lôi Ôn Húc xuất hiện dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, người uống say không chỉ thích tìm chết cho mình còn thích liên lụy những người khác.
“Aloooo!!!” Văn Sương rống vào cái điện thoại.
Lý Quân Sơn bỗng nhiên có loại ảo giác vác đá nện vào chân mình.
Tuyên Triết thiếu chút nữa bị giọng nói rống điếc.
Cơn ù tai ngắn ngủi qua đi, anh nguy hiểm híp híp mắt, lạnh lùng nói: “Ở đâu?”
“Ở cùng Lý thiếu gia uống rượu!” Văn Sương hoàn toàn mềm oặt như vũng bùn ở trên ghế: “Lý Quân Sơn - Lý thiếu gia! Mời tôi uống hai, hai chai rượu!”
Lý Quân Sơn? Đêm đó không phải giương cung bạt kiếm với Văn Sương mà sao lại cùng uống?
Tuyên Triết tạm thời đè xuống cơn nóng giận: “Tối nay, ngài Duranda có khả năng muốn ra ngoài, tôi yêu cầu cậu đến làm phiên dịch.”
Căn phòng im phăng phắc, giọng Tuyên Triết cực kỳ rõ ràng, Lôi Ôn Húc cùng Lý Quân Sơn đều nín thở ngưng thần.
Văn Sương mãi mới phản ứng lại với câu nói đó: “Nhưng, tôi tan tầm rồi.”
Lý Quân Sơn “Bộp” một chút che mặt lại, cho dù gã không thích Văn Sương thì giờ phút này cũng có chút không nỡ nhìn thẳng.
Tuyên Triết gằn từng câu từng chữ: “Văn Sương, đừng có uống say rồi phát điên với tôi, nếu cậu không tới thì cả đời này đừng tới.”
Văn Sương dừng một chút: “Tôi không có uống say phát điên……” Giọng cậu càng ngày càng thấp: “Tính tình anh sao xấu thế hả? Tự đại ngạo mạn còn giống như khối băng.”
Bên cạnh Tuyên Triết là Tào Nam Du đang mặc niệm Vãng Sinh Chú.
Tuyên Triết mất nhẫn nại, đang muốn tắt điện thoại hoàn toàn đá phứt Văn Sương đi thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của cậu: “Nhưng khi tôi đến thế giới này thì anh chính là người đối xử tốt với tôi nhất……”
Tuyên Triết ngưng lại.
Tình cảm trong lòng cậu tràn ra, từ nhỏ tâm tư cậu nhanh nhạy, ngẫu nhiên giả ngu giả ngơ cũng vì để mình sống không mệt mỏi, lòng người ở hồng trần ào ào như nước thường hay lạnh lẽo, quá để ý chỉ khiến mình tổn thương nhưng cậu vẫn lẻ loi một mình, dù thản nhiên đi vào hoàn cảnh bốn bề thù địch sợ quá ấy chứ còn trong xương cốt Tuyên Triết lộ ra sự miệt thị và trào phúng đối với chúng sinh nhưng sẽ không tùy ý phá hủy tương lai một con người, cho dù anh vừa dò xét vừa hoài nghi nhưng chưa bao giờ nói dẫm Văn Sương bằng một chân vào trong đất.
Đêm đó ngất xỉu ở khách sạn, lúc Tuyên Triết đỡ lấy cậu, Văn Sương chỉ cảm thấy cái ôm này vô cùng vững vàng.
Cậu nghe theo bản năng tin tưởng Tuyên Triết nhiều thêm một chút.
Cậu chỉ nói vài câu cực kỳ bình thường nhưng Tuyên Triết có lý do hoài nghi cậu đang bán thảm nhưng kỳ lạ thay, bỗng nhiên mục đích của anh đã đạt tới, đó chính là xé rách mặt nạ của Văn Sương, giờ phút này anh lại cảm thấy con người ôn ôn hòa hòa, khẽ nói nhỏ nhẹ vô hại mới chân chính là Văn Sương.
Sau đó Tuyên Triết nói ra một câu mà đời anh chưa từng nói: “Gửi định vị lại đây.”
Giọng anh trầm thấp khiến Văn Sương nhớ tới ánh nắng vàng rực rỡ mùa thu sau giờ trưa, ngay tức khắc đôi mắt buồn ngủ không mở ra được, mơ mơ màng màng: “Tôi không biết……”
“Bảo Lý Quân Sơn nhận điện thoại.” Tuyên Triết trầm giọng.
Năm đó ông nội Lý Quân Sơn nhận ân huệ của Tuyên gia nên Lý Quân Sơn ăn chơi trác táng trong giới nhưng khi nhìn thấy Tuyên Triết thì nhút nhát, nghe vậy liền chủ động rút lấy di động, nuốt nuốt nước miếng: “Tuyên tổng?”
Tuyên Triết ở bên kia yên tĩnh hai giây, tiếng bật lửa vang lên, anh hút một ngụm rồi nhẹ nhàng phun ra: “Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, Lý thiếu, cậu nhắm vào Văn Sương đã hỏi qua tôi chưa?”