Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 262



Edit + beta: Iris

Sau khi thẳng thắn khai ra hết bí mật với Lệ Khiếu Hằng, còn nhận được phản hồi yên tâm nhất từ Lệ Khiếu Hằng, Đào Mộ như trút bỏ được hết gánh nặng. Giống như lục bình hay chiếc lá rụng, cuối cùng cũng tìm được nơi có thể cắm rễ dựa vào, cả người chợt thấy nhẹ nhõm. Ngay cả khi nhớ lại những chuyện tồi tệ kiếp trước cũng không thấy đau lòng nữa.

Ngày hôm sau, khi trở lại căn cứ huấn luyện, tất cả mọi người đều để ý thấy mặt mày Đào Mộ sáng ngời, sảng khoái như bầu trời trong xanh sau cơn mưa, ba người bạn cùng phòng quen thân với Đào Mộ lập tức trêu chọc: "Uây, sao ra ngoài có một chuyến lại đẹp trai hơn rồi? Cậu nói đi, có phải cậu lén chúng tớ đi chăm sóc da không?"

"Đã thống nhất với nhau là mọi người sẽ cùng huấn luyện để có làn da rám nắng, cậu lại đi làm đẹp một mình." Một số nữ diễn viên vẫn còn ở lại đều nhìn Đào Mộ bằng ánh mắt u oán. Ngày nào cũng bị nắng gắt và mưa gió tàn phá, các cô sắp biến thành món khô rồi. Điều duy nhất khiến các cô vui mừng là một cậu trai đẹp trai có gánh nặng thần tượng nghiêm trọng như Đào Mộ cũng dầm mưa dãi nắng cùng các cô. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy da đã đen hơn.

Nhưng giờ là sao đây?

Chỉ ra ngoài có một chuyến, còn chưa đến 3 ngày, sau khi quay về lại trở nên rực rỡ chói mắt đến mức làm người ta không thể nhìn thẳng. Dáng vẻ bừng bừng sức sống này thật sự là nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được. Hình như còn tuấn tú hơn cả khi sở hữu làn da trắng nõn sạch sẽ.

Đào Mộ mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng tinh. Cậu đương nhiên không thể nói quá nhiều với những người này, nhưng cậu thật sự rất vui, rất muốn để mọi người cũng cảm nhận được niềm vui này, vì vậy cậu vỗ vỗ tay: "Mọi người huấn luyện vất vả rồi. Tôi đã xin phép huấn luyện viên, tối nay mời mọi người đi tắm suối nước nóng."

Vừa dứt lời, các diễn viên đoàn phim bị tàn phá biến thành món khô cùng hoan hô. Có lẽ là do được kích thích và cổ vũ, hiệu suất huấn luyện hôm nay cực kỳ cao. Buổi tối, Đào Mộ dẫn mọi người chạy đến suối nước nóng ở làng du lịch cách đó mấy km. Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp của mọi người, Đào Mộ không muốn gây rắc rối, vì vậy đã chào hỏi với làng du lịch trước, thẳng tay đặt bao hết. Kết quả khi đến nơi mới phát hiện, làng du lịch lại đón tiếp thêm khách khác.

Hơn nữa còn là người quen của Đào Mộ.

"Ồ, Đào tổng tới đó à? Lâu rồi không gặp, trông ngài càng lúc càng đẹp hơn. Có thể thấy đã gặp được chuyện vui, tâm trạng sảng khoái. Trình Bảo Đông đang ngồi nghỉ ngơi trên sô pha trong sảnh khách sạn ở làng du lịch, thấy đám người Đào Mộ đẩy cửa đi vào thì nói: "Tôi nghe nói ngài cũng đang quay phim ở gần đây?"

Đào Mộ nhìn Trình Bảo Đông và đám người phía sau hắn —— có Vương Bác Viễn mà cậu quen, còn có các diễn viên kỳ cựu quen mắt nhưng chưa từng gặp, cùng với vài nhân viên công tác. Cậu cười nhàn nhạt: "Không ngờ lại gặp đạo diễn Trình ở chỗ này, thật trùng hợp."

"Thì đúng là trùng hợp mà!" Trình Bảo Đông cười ha ha: "Tôi dẫn đoàn phim đến quay ngoại cảnh ở gần đây. Đúng lúc nghe Bác Viễn nói suối nước nóng của làng du lịch này không tệ, nên dẫn mọi người đến đây giải tỏa mệt mỏi, đỡ phải tối về nhức mỏi khắp người. Nhưng không ngờ vừa đến bên này đã nghe làng du lịch nói Đào tổng đã bao hết. Tôi biết trước giờ Đào tổng ra tay hào phóng, lần này bao cả làng du lịch, chắc chắn là muốn đoàn phim nhà mình nghỉ ngơi một chút, không muốn bị người khác quấy rầy, không biết liệu Đào tổng có phiền khi để chúng tôi ở ké một đêm không?"

Khi Trình Bảo Đông nói, các đại già và diễn viên kỳ cựu đằng sau hắn cũng nhìn qua. Vương Bác Viễn ngại ngùng cười nói: "Quấy rầy Đào tổng rồi. Chỉ là giờ cũng đã trễ..."

Vương Bác Viễn chỉ nói một nửa, sắc mặt ngại ngùng, có vẻ xấu hổ không dám nói tiếp.

Về mặt tình cảm cá nhân, Đào Mộ quả thật không thích cách cư xử của Trình Bảo Đông. Đương nhiên trước giờ Trình Bảo Đông cũng không thích Đào Mộ cư xử khéo léo tâm tư kín đáo. Hai người chắc chắn ghét nhau, nhưng với tác phong làm việc của Đào Mộ, sở thích cá nhân không ảnh hưởng đến nguyên tắc đối xử người vật của cậu. Chỉ cần không đụng đến lợi ích cá nhân của Đào Mộ, người khác có lạnh lùng lườm cậu hay nịnh nọt khen ngợi cậu cũng như nhau thôi, đều không thể thay đổi thói quen làm mọi chuyện thuận tiện cho cả người khác và bản thân của Đào Mộ.

Giống như hiện giờ, mặc dù Đào Mộ có phản cảm với Trình Bảo Đông, nhưng trước mặt các đồng nghiệp trong giới, Đào Mộ cũng không đến mức từ chối người ngàn dặm.

"Đạo diễn Trình sao lại nói những lời này." Đào Mộ cười ấm áp: "Giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có thể gặp nhau chính là duyên phận."

"Vậy tôi được hời rồi." Trình Bảo Đông cười nói hào sảng. Hắn biết với tính tình dối trá của Đào Mộ, cậu chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của hắn trước mặt nhiều người.

Tâm trạng của Trình Bảo Đông không tệ. Một mặt là tiết kiệm được chi phí cho đoàn phim, mặt khác có thể ăn ké của Đào Mộ.

Đào Mộ vừa liếc nhìn đã biết Trình Bảo Đông đang đắc ý cái gì, cũng không thèm quan tâm đến hắn. Cậu mỉm cười nhờ nhân viên làng du lịch đăng ký cho mọi người.

Trong đám người, một cô gái mặt mũi thanh tú, khí chất hơi ngang ngược kiêu ngạo bước ra, ánh mắt có thể nói là soi mói kia thật sự rất lộ liễu, khiến khuôn mặt của cô gái trông có phần khắc nghiệt: "Cậu là Đào Mộ đã sáng lập ra web Phi Tấn? Tôi rất tò mò, vì sao cậu không đi làm sếp mà còn muốn làm diễn viên? Cậu không thấy đóng phim rất vất vả sao?"

Đào Mộ hơi mỉm cười. Cậu không quen cô gái trước mặt mình. Nhưng nhìn cử chỉ và lời nói của cô, cùng với dáng vẻ dám tự tiện nói chuyện trước mặt Trình Bảo Đông và các đại già, Đào Mộ dám chắc đây là nhị đại.

Hơn nữa còn là nhị đại không có ấn tượng tốt về cậu.

Quả nhiên, sau khi nghe cô gái trẻ nói xong, Vương Bác Viễn đứng bên cạnh mở miệng giới thiệu: "Vị này là Tề tiểu thư, thiên kim của chủ tịch tập đoàn Tề thị. Tập đoàn Tề thị là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim chúng tôi. Tề tiểu thư rất có hứng thú với giới giải trí, lần này cũng diễn một nhân vật trong đoàn phim." Tề tiểu thư kia đợi Vương Bác Viễn nói xong thì nói: "Tôi không có hứng thú với diễn xuất lắm. Chỉ là hơi tò mò về cậu. Lúc trước khi 《 Binh vương 》 casting diễn viên, tôi cũng có tham gia. Đáng tiếc bị đánh rớt ở vòng hai. Vì vậy cha tôi mới đầu tư cho đoàn phim của đạo diễn Trình."

Đào Mộ nhướng mày, nghe thấy Tề tiểu thư nói tiếp: "Tôi đến làm thử ở đoàn phim của đạo diễn Trình mấy ngày, cảm thấy diễn xuất chẳng có gì thú vị, vừa khô khan vừa nhạt nhẽo, phim trường còn nhàm chán hơn. Thật khó tưởng tượng Đào tổng lại lãng phí nhiều thời gian như vậy vì loại chuyện này."

"Làm chuyện mình thích thì sẽ không cảm thấy lãng phí thời gian." Đào Mộ cười ôn hòa.

Tề tiểu thư hừ một tiếng, hung hăng trả lời: "Vậy nên diễn xuất là chuyện mà Đào tổng thích?"

Không chờ Đào Mộ trả lời, Tề tiểu thư lại cười nhạo: "Không biết Đào tổng cũng thích diễn kịch như vậy trước mặt Khiếu Hằng không?"

Lệ Khiếu Hằng?!

Đào Mộ đột nhiên hiểu ra, vẻ mặt bình tĩnh quan sát Tề tiểu thư vài lần. Đây có phải là dấu hiệu của ý đồ xấu không?

"Sao nào, không nói gì nữa à?" Tề tiểu thư hừ lạnh một tiếng: "Không biết cậu bỏ bùa gì cho Lệ gia, chẳng những câu mất hồn phách của Lệ Khiếu Hằng, ngay cả bác trai Lệ bác gái Lệ cũng đồng ý để người thừa kế của tập đoàn Phong Hành cưới một người đàn ông. Tôi thật sự rất bội phục Đào tổng. Đào tổng không hổ là bước ra từ Dạ Sắc."

Tề tiểu thư nói những lời khắc nghiệt với Đào Mộ trước mặt mọi người, hơn nữa còn là lượng tin tức khổng lồ. Đám người vây xem nhìn nhau. Ngay cả Trình Bảo Đông cũng có sắc mặt khó coi. Đúng là hắn không thích Đào Mộ, nhưng cũng không muốn đắc tội Đào Mộ. Dù sao trong tay Đào Mộ cũng có web Phi Tấn và 5% cổ phần của Tư Bản Khiếu Hằng, là đối tượng mà người trong giới không dám đắc tội nhất.

So với vẻ mặt đột ngột thay đổi của mọi người, có lẽ vẻ mặt của Đào Mộ là bình tĩnh nhất. Thậm chí tâm trạng cũng không có chút dao động nào.

"Có rất nhiều người bội phục tôi, Tề tiểu thư chỉ là một trong số đó." Đào Mộ cong khóe miệng, ung dung nói: "Nhưng hầu hết những người khác đều bội phục vì tôi sáng lập ra web Phi Tấn, hoặc là số tiền tôi kiếm được trên thị trường tài chính quốc tế, đương nhiên cũng có người bội phục kỹ năng diễn xuất và năng lực sản xuất của tôi. Còn kiểu bội phục vì tôi kiếm được bạn trai như Tề tiểu thư, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy."

Nói tới đây, Đào Mộ nhoẻn miệng cười: "Tuy nhiên, thấy cách ăn nói và cử chỉ của Tề tiểu thư, tôi cũng không thấy lạ khi Tề tiểu thư bội phục tôi ở điểm này. Tôi nghĩ, với tác phong làm việc của Tề tiểu thư, bình thường chắc là không có ai ưu tú chủ động theo đuổi cô đúng không? Huống chi là người đồng tính?"

"Cậu ——" Tề tiểu thư không ngờ Đào Mộ lại nói ra những lời như vậy. Tức đến mức sắc mặt thay đổi, nói không lựa lời: "Cậu đúng là rất không biết xấu hổ!"

"Ồ?" Đào Mộ vô cùng bình tĩnh nhướng mày: "Tề tiểu thư nói như vậy, tức là ngài biết hai chữ xấu hổ viết thế nào hả?"

Vừa đưt lời, trong đám người lập tức truyền đến tiếng nghẹn cười. Tề tiểu thư bị kích thích lớn, quay đầu lại lườm. Mấy người không nhịn được cười nhanh chóng cúi đầu, tránh ánh mắt của Tề tiểu thư. Bọn họ đều biết cái miệng của Đào Mộ cực kỳ giỏi. Nhưng trước đây đều là do cư dân mạng thổi phồng, hôm nay tận mắt chứng kiến... Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.

"Cậu bớt đắc ý đi!" Tề tiểu thư siết chặt nắm tay, trong mắt bùng lên lửa giận, trừng Đào Mộ: "Cậu đừng tưởng bây giờ cậu mê hoặc được Lệ đại ca thì anh ấy sẽ ở bên nhau với cậu. Những gia đình như chúng tôi, khi bàn chuyện cưới hỏi đều coi trọng môn đăng hộ đối. Cho dù Lệ đại ca và bác trai Lệ bác gái Lệ bị cậu che mắt, nhưng Lệ gia vẫn còn rất nhiều người. Các trưởng bối khác trong Lệ gia chắc chắn sẽ không để người thừa kế Lệ gia cưới một con hát nam."

Nói xong câu cuối cùng, Tề tiểu thư tức giận chỉ vào Đào Mộ.

Cô ta vừa thốt ra từ "con hát nam", sắc mặt của các diễn viên nam ở đây trở nên khó coi. Mặc dù bọn họ biết các hào môn giàu có khinh thường nghề nghiệp của bọn họ, nhưng biết thì biết, bị người ta chỉ vào mũi mắng lại là một chuyện khác.

Đào Mộ cụp mắt, nhìn ngón tay gần đến mức sắp chạm vào mặt mình, "Tề tiểu thư nói lời đanh thép như thế, hay là Tề tiểu thư biết xấu hổ... Nhưng vẫn muốn nếm thử cảm giác làm bé ba?"

"Cậu và Lệ đại ca chưa kết hôn, dựa vào đâu nói tôi là người thứ ba?" Tề tiểu thư lại cười nhạo một tiếng, nói đầy tự tin: "Mọi người đương nhiên phải dựa vào bản lĩnh. Tôi cảnh cáo cậu, tôi mới là vị hôn thê của Lệ đại ca được chính miệng ông nội Lệ thừa nhận. Hôn sự của hai chúng tôi liên quan đến mấy năm hợp tác giữa Lệ gia và Tề gia trong tương lai. Không phải là thứ mà tên nghèo nàn không có chỗ dựa như cậu có thể ngăn cản."

Nói tới đây, Tề tiểu thư lại nghĩ tới gì đó, bừng tỉnh cười nói: "Đúng rồi, cậu cũng không xem như là tên nghèo nàn không có chỗ dựa. Tôi nghe trên mạng đồn, hình như cậu có khả năng là nhị công tử Thẩm gia ở Hỗ Thành. Nhưng đáng tiếc, cho dù bây giờ cậu có trở lại Thẩm gia, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì. Tập đoàn Thẩm thị sắp đổi chủ rồi. Nghĩ lại cũng thấy cậu thật đáng thương, trời sinh đã là mệnh nghèo khổ! Nhưng cậu cũng đừng sợ, chờ sau khi Tề gia chúng tôi tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, sẽ cho Thẩm gia các cậu một số tiền đủ để dưỡng lão."

Nghe thế, Đào Mộ hơi khựng lại.

Tề tiểu thư nhìn vẻ mặt của Đào Mộ, vui sướng khi người gặp họa: "Sao vậy, cậu không biết à? Người đứng sau tập đoàn Thẩm thị là bác cả của tôi. Lúc trước khi Nghiêm gia gây chuyện với tập đoàn Thẩm thị, tập đoàn Thẩm thị không còn cách nào khác, cuối cùng đến cầu xin bác cả tôi. Sáng nay Thẩm Thần đã đích thân gọi đến, muốn chuyển 25% cổ phần của tập đoàn Thẩm thị cho tập đoàn Tề thị. Là chính miệng Thẩm Thần nói vậy. Còn nói cậu chính là nhị công tử Thẩm gia đã mất tích vào năm đó, bây giờ sau khi biết được thân thế, muốn trả thù Thẩm gia. Thẩm Thần lo cậu sẽ xúi giục Lệ đại ca và Lệ gia giúp đỡ cậu, đến lúc đó chỉ sợ tập đoàn Thẩm thị không chống đỡ nổi sự trả thù của Lệ gia. Vì vậy chủ động yêu cầu đổi thành cổ phần của tập đoàn Tề thị."

Thật ra cũng không phải là Thẩm Thần chủ động yêu cầu, mà là lúc trước khi Thẩm gia đến nhờ vả bác cả Tề gia, tập đoàn Tề thị đã có suy nghĩ này. Chỉ là lúc ấy cha con Thẩm Thần vẫn quyết tâm giành quyền kiểm soát cổ phần của tập đoàn Thẩm thị, đương nhiên không chấp nhận đề nghị đổi cổ phần. Dù sao thì khi đó Thẩm gia vẫn chưa đi đến đường cùng —— lúc đó Nghiêm gia chỉ giận chó đánh mèo Thẩm gia vì chuyện của Thẩm Dục, chưa đến mức cá chết lưới rách.

Nhưng mối quan hệ giữa Đào Mộ và Thẩm gia thì khác, giữa hai bên có một mạng người chắn ở giữa. Nếu người Thẩm gia không biết chuyện này thì cũng thôi, nhưng bây giờ Thẩm Thần trùng sinh, oan có đầu nợ có chủ, Đào Mộ chắc chắn không thể nào mặc kệ Thẩm gia tiếp tục sống trong vinh hoa phú quý. Chủ yếu là không thể nào mặc kệ nhân tố không ổn định, có vốn liếng và năng lực như Thẩm Thần hại Đào Mộ.

Dù sao thì kiếp trước Thẩm Thần có thể thờ ơ lạnh nhạt khi Đào Mộ rơi vào đường cùng chỉ vì lợi ích, ai biết kiếp này có hại Đào Mộ vì lợi ích hay không? Suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là Thẩm Thần đứng ở lập trường của Đào Mộ, hắn chắc chắn cũng sẽ không tin tưởng bản thân.

Vì vậy sau khi Thẩm Thần cúp máy, lập tức nhận ra mình đã quá bốc đồng.

Suy cho cùng, ở kiếp trước, Đào Mộ là do đích thân Thẩm Thần giao ra. Sau khi Đào Mộ biết hắn trùng sinh sẽ có phản ứng gì, Thẩm Thần nghĩ bằng đầu gối cũng biết. Nếu đã đoán được lối suy nghĩ của Đào Mộ, Thẩm Thần đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Cho nên, việc đầu tiên hắn làm là liên hệ với Tề gia vẫn luôn muốn làm giao dịch với tập đoàn Thẩm thị. Mục đích cũng là kéo Tề gia xuống nước, đối phó với Lệ gia.

Chẳng qua là thời thế thay đổi, Thẩm Thần có lòng nhắc lại chuyện xưa, nhưng nhìn kế hoạch của tập đoàn Tề thị, hình như không phải chỉ đơn giản là đổi cổ phần, mà là muốn hợp tác với các cổ đông nhỏ khác trong tập đoàn Thẩm thị, bãi miễn ghế chủ tịch của Thẩm Thế Uyên?

Đào Mộ suy nghĩ kỹ càng, bất giác trong lòng nặng nề.

Không hổ là Thẩm Thần, quả nhiên mọi chuyện đều bị hắn đoán trước được. Nếu bàn về thủ đoạn thương nghiệp và lòng dạ tâm cơ, Đào Mộ tự nhận dù có thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp Thẩm thần, nhưng chính vì Thẩm Thần làm việc quyết đoán như thế, nên Đào Mộ mới không tin lời Thẩm Thần nói.

Cũng như Thẩm Thần biết rõ tính tình của cậu, Đào Mộ đi theo Thẩm Thần lâu như vậy, dĩ nhiên biết thủ đoạn của Thẩm Thần. Thẩm Thần coi trọng tập đoàn Thẩm thị đến vậy, lại có thể nhanh chóng quyết đoán lấy ra 25% cổ phần của Thẩm gia để đổi lấy đường sống cho tập đoàn sau khi đoán trước được hành động của Đào Mộ. Loại quyết đoán này, Đào Mộ sao có thể yên tâm được?

Và Thẩm Thần cũng không yên tâm về cậu, tất nhiên cũng nghĩ mọi cách để hạn chế năng lực hành động của Đào Mộ, bảo đảm rằng Đào Mộ không có khả năng uy hiếp đến lợi ích của Thẩm gia. Đào Mộ càng không thể ngồi chờ chết, để mặc Thẩm Thần hại cậu một lần nữa vì Thẩm gia. Vì vậy giữa hai người hoàn toàn không có khả năng hòa giải.

Về phần mấy lời nhảm nhí của Tề tiểu thư, khi Đào Mộ mới nghe, quả thật cũng có chút kinh hãi, nhưng mà nghĩ lại thì biết lời của Tề tiểu thư chắc chắn không có khả năng trở thành sự thật. Với tâm trí của Thẩm Thần, đến Tề tiểu thư cũng có thể nhìn ra tai họa ngầm, đương nhiên hắn sẽ không sơ sẩy. Vì vậy Đào Mộ dám chắc, nếu tập đoàn Tề thị đồng ý trao đổi cổ phần, Thẩm Thần chắc chắn có cách khiến tập đoàn Tề thị tiếp tục ủng hộ hắn.

Ngược lại, điều mà Đào Mộ quan tâm là mối quan hệ giữa Tề gia và Lệ gia, nói chính xác hơn là mối quan hệ giữa Tề tiểu thư và Lệ Khiếu Hằng. Có phải cũng nằm trong kế hoạch của Thẩm Thần hay không.

Xét đến cùng, từ tình hình trước mắt, nếu Thẩm Thần thật sự muốn hạn chế năng lực hành động của Đào Mộ, chia rẽ Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, hoặc nên nói là chia rẽ hai người họ và Lệ gia là cách nhanh chóng, hiệu quả và ổn thỏa nhất. Đào Mộ không thể không phủ nhận, Thẩm Thần không hổ là Thẩm Thần. Quả nhiên vừa ra tay là chiêu trí mạng.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Chắc là từ khúc này đến hết là xử lý Thẩm thị quá :v còn 31 chương nữa.

Đăng: 11/6/2024

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv