Edit + beta: Iris
Trên đời này, điều mà chỉ có một người biết mới được gọi là bí mật. Còn nếu có từ hai người trở lên biết, vậy chắc chắn không phải bí mật.
Đào Mộ vốn cho rằng việc trùng sinh là bí mật lớn nhất trong kiếp này của cậu. Là loại bí mật không thể nào nói ra khỏi miệng, chắc chắn sẽ không chủ động nói cho bất kỳ ai, chỉ có thể đem vào quan tài. Lại không ngờ rằng...
Đào Mộ lật xem danh bạ điện thoại, đột nhiên thấy ngực thắt lại. Cổ họng cay cay, nghèn nghẹt, có hơi khó thở. Trong hai kiếp sống, cậu cho rằng mình rất tỉnh táo, ít nhất hiểu rõ mình muốn cái gì, nhưng đến tận bây giờ cậu mới biết, cậu sống rất hồ đồ.
Không cam lòng, khó chịu, không cầm lên nổi, nhưng cũng không bỏ xuống được. Những cảm xúc tiêu cực quấn lấy Đào Mộ suốt 10 năm ở kiếp trước giống như ung nhọt trong xương, lại lần nữa quấn lấy cậu. Đào Mộ ôm ngực, cau chặt mày. Lúc này cậu mới phát hiện, cậu vốn không hề thoải mái cởi mở như cậu nghĩ. Mặc dù từ khi trùng sinh đến nay luôn xuôi chèo mát mái, nhưng Đào Mộ chưa từng buông bỏ những việc cậu thua không nổi, cầu không được. Chẳng qua là vì trước giờ không có ai biết đoạn quá khứ kia của Đào Mộ, Đào Mộ không có lựa chọn nào khác, cũng không tìm được ai cùng thảo luận truy cứu, vì vậy đành phải ép mình không được nghĩ đến, không được so đo.
Đào Mộ vốn tưởng rằng cậu sẽ như vậy cả đời. Tất cả những gì cậu trải qua chỉ là một cơn ác mộng không thể nào kể ra ngoài, nhưng Thẩm Thần lại trùng sinh, lại gợi lên mọi tức giận oán hận tích lũy dưới đáy lòng Đào Mộ.
Lệ Khiếu Hằng đang làm việc thì nhận được điện thoại của Đào Mộ, thuận miệng nói tiếp cuộc trò chuyện bị ngắt ngang lúc nãy của hai người: "... Sao thế, em muốn ăn gì?"
Nhưng mấy chục giây dài dằng dặc trôi qua, Đào Mộ vẫn luôn im lặng, không nói gì. Bên kia ống nghe chỉ truyền đến tiếng thở dốc rất nhỏ, Lệ Khiếu Hằng lập tức nhận ra điều gì đó không ổn: "Sao vậy? Vừa rồi là ai gọi tới? Xảy ra chuyện gì?"
"... Em muốn gặp anh." Sau khi im lặng một lúc lâu, Đào Mộ nói một cách khó khăn: "Khiếu Hằng, em muốn nói với anh vài chuyện. Anh có thời gian nghe không?"
Lòng Lệ Khiếu Hằng nặng nề, anh không biết trong khoảng thời gian Đào Mộ nhận cuộc gọi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng phản ứng đầu tiên của anh là kiên nhẫn an ủi Đào Mộ: "Anh có thời gian."
Lệ Khiếu Hằng khép tài liệu mới đọc được một nửa lại, vừa cầm áo vest ra khỏi văn phòng, vừa nói với Đào Mộ: "Bây giờ anh đến tìm em ngay. Gần đây huấn luyện có mệt không? Hay là em tắm rửa ngủ trưa trước đi, anh lập tức đến liền. Em chờ anh nhé."
"Ừm." Đào Mộ cúp máy. Sau khi đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, cậu đi đến chỗ huấn luyện viên để xin nghỉ. Tới tối Lệ Khiếu Hằng mới đến đây, buổi tối cậu sẽ không ở lại căn cứ huấn luyện. Dựa theo quy trình, Đào Mộ cần phải báo lại với căn cứ.
Huấn luyện viên nhận ra sắc mặt Đào Mộ không tốt, cho rằng Đào Mộ bị cường độ huấn luyện dạo gần đây làm cho mệt mỏi. Còn cẩn thận hỏi xem Đào Mộ có muốn đến phòng y tế khám thử không, cần nghỉ buổi chiều không. Đào Mộ cười nói không cần. Trong lòng cậu đang có một cơn tức giận không thể dập tắt được. Buổi chiều huấn luyện chiến đấu thể chất vừa hay có thể giúp Đào Mộ phát tiết một chút, cũng để cho Đào Mộ bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ cách xử lý tiếp theo.
Vì vậy khi đến giờ huấn luyện buổi chiều, tất cả mọi người phát hiện Đào Mộ cực kỳ nghiêm túc. Vốn dĩ cậu đã xuất thân từ võ phụ, có chút võ công làm nền, có thể lực tốt. Về cơ bản, cậu là người nghiệp dư duy nhất trong toàn đoàn phim có thể theo kịp cường độ huấn luyện. Nhưng qua chiều hôm nay, mọi người mới ngạc nhiên phát hiện, hóa ra Đào Mộ có thể làm tốt hơn nữa. Sự tàn nhẫn dẻo dai của một A thật sự bùng nổ Sue*.
*A ở đây là Alpha trong ABO ấy, còn bùng nổ Sue có phiên âm Hán Việt là "tô bạo (苏爆)", "tô" phát âm là "Sū" trong Mary Sue, search mạng thì có người giải thích như vậy :v
Theo cách nói của các cô gái trong đoàn phim, quả thật là ngầu đến không khép được chân.
Ở bên cạnh căn cứ huấn luyện bộ đội đặc chủng, Lệ Khiếu Hằng đến vào khoảng hơn 6 giờ tối. Đào Mộ đã xin nghỉ đang đứng chờ Lệ Khiếu Hằng ở cổng lớn căn cứ.
Lệ Khiếu Hằng lái xe, từ xa đã nhìn thấy người mà mình thích nhất, cô đơn dựa vào vách tường ở cửa căn cứ. Cúi đầu, ngậm điếu thuốc, ánh đèn đường mờ ảo từ trên đỉnh đầu rọi xuống, khiến bóng dáng Đào Mộ tỏa ra một vầng sáng. Mơ hồ có một luồng khí chất tàn nhẫn và cô đơn giao nhau tỏa ra từ người cậu.
Trong lòng Lệ Khiếu Hằng cứng đờ, đậu xe ngay trước mặt Đào Mộ.
Đào Mộ lên xe mà không nói lời nào, dựa vào ghế phụ: "Em đói rồi, chúng ta tìm chỗ nào dùng bữa trước đi."
Lệ Khiếu Hằng có rất nhiều thắc mắc, nhưng nhận ra tâm trạng Đào Mộ không vui, vì vậy cũng không nóng lòng hỏi chuyện, đưa Đào Mộ đến khách sạn 5 sao do tập đoàn Phong Hành mở, cũng không đến nhà ăn để dùng bữa, kêu phục vụ giao cơm lên tận phòng.
Sau khi Đào Mộ nhận được điện thoại của Thẩm Thần, cậu có loại cảm xúc rất muốn nói hết ra. Cậu thật sự rất muốn tìm một người để trò chuyện về cuộc sống hai đời mơ màng hồ đồ của mình, về những canh cánh trong lòng mà có lẽ trong mắt người khác là không đáng nhắc đến, trò chuyện một chút về việc sau này nên đối mặt với Thẩm Thần đã trùng sinh như thế nào, và cả những cha mẹ người thân trên danh nghĩa kia. Tuy nhiên, Đào Mộ không muốn nói những việc này với Lưu Diệu Mạnh Tề và Tống lão gia tử. Một mặt là hổ thẹn vì kiếp trước mình lòng lang dạ sói, không muốn để người thân của cậu biết mặt hồ đồ, buông thả, vong ân phụ nghĩa của cậu. Đào Mộ lo lắng, một khi cha Diệu cha Tiểu Tề và Tống lão gia tử biết những việc này, sẽ sinh ra bất mãn và khúc mắc với cậu, sẽ vô thức oán trách cậu, thậm chí là rời xa cậu. Vì vậy Đào Mộ không dám nói.
Nhưng cả hai kiếp, Đào Mộ không phải là loại người chỉ biết trốn tránh. Cậu càng không muốn những chuyện cậu trải qua ở kiếp trước trở thành nhược điểm khiến cậu bị người khác áp chế —— mặc dù trong cuộc gọi, Thẩm Thần không để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng kiếp trước Đào Mộ đi theo Thẩm Thần, mưa dầm thấm đất, cậu biết Thẩm Thần là người như thế nào. Đó là một thợ săn lạnh lùng thờ ơ, có thể nhìn thấu lòng người, hơn nữa còn rất giỏi nắm bắt điểm yếu của người khác. Cho nên Đào Mộ chưa bao giờ tin lời nói suông "nước sông không phạm nước giếng" của Thẩm Thần. Bởi vì Đào Mộ biết, Thẩm Thần lý giải câu "nước sông không phạm nước giếng" là ý chỉ tình huống hoàn toàn không có xung đột lợi ích với hắn. Một khi có xung đột lợi ích, Thẩm Thần chắc chắn sẽ không suy xét đến hiệp nghị tình thân, hắn sẽ chỉ nắm lấy điểm yếu của Đào Mộ và đánh gục cậu không chút do dự.
Tuy nhiên, Đào Mộ đã sống lại, chắc chắn không thể chịu đựng việc bản thân hoặc người nhà trở thành con mồi trong mắt Thẩm Thần chỉ vì lợi ích. Vì vậy cậu cần phải ra tay trước. Nghĩ vậy, Đào Mộ gần như vô thức gọi cho Lệ Khiếu Hằng. Không chỉ vì Lệ Khiếu Hằng là người yêu của cậu, mà còn vì Lệ Khiếu Hằng là đối tác mà cậu tin tưởng nhất. Cho nên sau khi Đào Mộ biết được Thẩm Thần trùng sinh, hơn nữa còn cảm thấy nguy hiểm, chuyện đầu tiên cậu nghĩ đến chính là tìm Lệ Khiếu Hằng bàn xem tiếp theo nên làm thế nào.
Nhưng đến khi Đào Mộ tỉnh táo lại, hoặc là nói sau khi phát tiết cơn khủng hoảng bất ngờ xuất hiện vào huấn luyện buổi chiều, Đào Mộ lại bắt đầu do dự.
Đạo lý tương tự cũng được áp dụng, Đào Mộ sợ, khi Lệ Khiếu Hằng biết những chuyện xấu và ngu ngốc mà cậu đã làm ở kiếp trước, biết cậu không thông minh như Lệ Khiếu Hằng đã nghĩ, mọi thứ mà cậu có đều là tiên cơ mà cậu chiếm được khi trùng sinh, thật ra bản thân cậu chỉ là hạng người bình thường, ngay cả người thân ruột thịt cũng không công nhận...
Lệ Khiếu Hằng chắc cũng sẽ thất vọng về cậu đúng không?
Giống như rất rất nhiều đồng nghiệp trong giới giải trí mà cậu đã gặp ở kiếp trước, một khi thiết lập sụp đổ, không chỉ có bị thoát fans, còn sẽ bị fans quay lại dẫm.
"Em..." Đào Mộ nhìn Lệ Khiếu Hằng chạy mấy ngàn km đến tìm mình, cậu do dự một lúc lâu, vô thức co rúm lại.
Tuy nhiên, việc Thẩm Thần trùng sinh và cả Trác Nghiêm chưa rõ tình huống ra sao đều khiến Đào Mộ cảm thấy nguy hiểm và lo lắng. Loại cảm xúc này làm Đào Mộ không thể yên tâm thoải mái giấu giếm bí mật trùng sinh. Cậu sợ, có một ngày, Lệ Khiếu Hằng và người nhà của cậu sẽ biết được sự thật từ miệng người khác. Đến lúc đó, có thể cậu sẽ càng bị động, khó khăn hơn.
Đào Mộ không dám nghĩ đến tình huống đó. Vì vậy sau khi suy nghĩ kỹ càng, cậu vẫn quyết định nói thẳng bí mật của mình ra: "... Mặc kệ anh có tin hay không, thật ra em trùng sinh về."
Có một số việc, một khi đã mở miệng thì những lời phía sau cũng rất dễ nói ra. Đào Mộ gần như nói với giọng điệu máy móc, cố hết sức dùng thái độ bàng quan và trung lập, kể ra những chuyện ngu ngốc ở kiếp trước của mình.
Đào Mộ cho rằng Lệ Khiếu Hằng sẽ khiếp sợ, sẽ không tin, thậm chí còn cảm thấy cậu đang đùa hoặc điên rồi. Nhưng ngoài dự đoán của Đào Mộ, sau khi nghe cậu nói xong, Lệ Khiếu Hằng chỉ bình tĩnh gật đầu. Dùng giọng điệu "đúng như anh dự đoán" để tổng kết câu nói của Đào Mộ: "Vậy suy nghĩ hiện giờ của em là muốn trả thù Thẩm gia sao?"
Thái độ của Lệ Khiếu Hằng thật sự quá bình tĩnh, đến mức khiến Đào Mộ có hơi hoảng hốt: "Cái gì?"
"Anh đã biết người nhà họ Thẩm chỉ biết đến lợi ích từ lâu, nhưng anh thật sự không ngờ người nhà họ Thẩm lại có thể vì lợi ích mà làm đến bước này."
Trơ mắt nhìn người ngoài tu hú chiếm tổ bắt nạt người thân cốt nhục của mình, không chỉ không chống lưng xả giận cho người nhà, ngược lại còn trợ Trụ vi ngược*, lý do là vì giá trị lợi dụng của Đào Mộ không lớn như Thẩm Dục. Mặc dù khi Đào Mộ kể về quá khứ rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lệ Khiếu Hằng có thể tưởng tượng được, lúc đó Đào Mộ đã bất lực, oán hận, không cam lòng đến cỡ nào.
*Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp Trụ Vương làm những điều tàn ác bạo ngược, Trụ Vương vốn là một vị hôn quân vô đạo.
Đúng là quá buồn cười.
"Nếu người nhà họ Thẩm đã để ý đến lợi ích của tập đoàn Thẩm thị như vậy, thậm chí còn vì nó mà không tiếc ép em tìm đến cái chết, vậy chúng ta cứ hủy thứ bọn họ để ý nhất là được rồi." Lệ Khiếu Hằng nắm lấy tay Đào Mộ: "Dù là người nhà họ Thẩm hay người họ Trác kia, nếu bọn họ không biết gì, chúng ta lại tùy tiện ra tay trả thù thì là đang bắt nạt người khác. Cho nên sau khi em trùng sinh mới chọn tránh xa bọn họ nhất có thể. Bởi vì em cho rằng mình không có cách nào khiếu nại những bất bình của mình, em không có cách nào đòi lại công bằng cho những gì em đã trải qua ở kiếp trước."
"Nhưng như em đã nói, nếu Thẩm Thần và Trác Nghiêm đều có khả năng trùng sinh về, vậy bọn họ không hề vô tội. Chúng ta báo thù cũng là có lý do chính đáng."
"Huống chi, nếu hai người kia đã có thể tính kế cả cuộc đời em vì lợi ích, có khả năng sẽ tiếp tục tính kế cả kiếp này của em. Chúng ta đâu thể lần nào cũng chờ đối phương ra tay rồi mới bị động ứng chiếm. Bây giờ Trác Nghiêm hợp tác với Diêu gia, đánh nhau túi bụi với Thẩm gia, chúng ta nhân cơ hội này một lưới bắt hết bọn họ. Cũng để bọn họ biết, thứ mà bọn họ để ý nhất, muốn bảo vệ nhất, thậm chí còn vì để giữ chặt nó mà không tiếc bỏ đá xuống giếng, từng bước tính kế em, ép em tìm đến cái chết, vừa hay nó là thứ mà chúng ta không quan tâm nhất."
Lệ Khiếu Hằng luôn luôn cho rằng, cướp lấy thứ mà kẻ thù quan tâm nhất, sau đó hủy nó vứt nó như giày rách, chính là cách trả thù tốt nhất.
Trùng hợp, Đào Mộ cũng nghĩ như vậy. Chỉ là ——
Đào Mộ liếm môi, vô thức nắm chặt tay Lệ Khiếu Hằng: "Em còn tưởng anh sẽ khinh thường em của kiếp trước, sẽ cảm thấy em như thế rất không tốt. Hơn nữa, em còn nghĩ anh sẽ không tin lời em, cảm thấy em đang nói bậy. Sao anh lại tin lời em dễ như vậy." Sao anh lại có thể bình tĩnh đến vậy.
"Anh cũng cho rằng, em mãi mãi sẽ không nói những chuyện này với anh." Lệ Khiếu Hằng cười ấm áp, xoa đầu Đào Mộ: "Anh nói rồi, người anh thích là em. Anh thích ưu điểm của em, anh cũng sẽ không ghét khuyết điểm của em. Có lẽ em từng làm chuyện sai trái, thậm chí ngay cả bản thân em cũng khinh thường em của trước kia. Nhưng trong mắt anh, phong quang vô hạn là em, hồ đồ sa sút là em, nếu không trải qua những chuyện đó, thì sẽ không có em của hiện tại đứng trước mặt anh."
"Người anh thích là em của hiện tại, nhưng anh cũng có thể bao dung cho quá khứ của em. Em hoàn toàn không cần lo được lo mất trước mặt anh." Nói đến đây, Lệ Khiếu Hằng tiến đến, khẽ hôn vào giữa mày Đào Mộ: "Bởi vì anh yêu em, yêu con người trọn vẹn của em."
Giống như toàn bộ cái lạnh giá của mùa đông đã bị hơi ấm của mùa xuân hòa tan thành dòng suối chảy róc rách, trong phút chốc, Đào Mộ cảm thấy một cơn tê dại từ xương cụt dâng lên, nháy mắt đã lan ra toàn thân. Người Đào Mộ run lên, không nhịn được dùng sức đẩy Lệ Khiếu Hằng lên sô pha.
Cậu miêu tả khuôn mặt tuấn tú của Lệ Khiếu Hằng bằng ánh mắt. Đè thân hình cao gầy nóng bỏng của người nọ ở bên dưới, nhìn vị tổng tài xưa nay luôn làm việc sấm rền gió cuốn, tác phong cứng rắn ở bên ngoài đang mỉm cười ấm áp để mặc cho cậu đè ở bên dưới, thậm chí còn vòng cánh tay qua eo cậu, sợ cậu bị ngã. Đào Mộ cảm thấy trong lòng nóng bừng, cả người như lơ lửng.
Mình thật may mắn. Đào Mộ nghĩ như vậy. Cậu không khỏi nắm chặt tay Lệ Khiếu Hằng, mười ngón tay đan nhau, dựa cả người lên người Lệ Khiếu Hằng. Thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Lệ Khiếu Hằng, tính cả tiếng tim đập của cậu, cùng đập rất mạnh, giống như tiếng trống trận dồn vang.
Đào Mộ cảm thấy, chỉ với một câu này, cho dù sau này Lệ Khiếu Hằng không thích cậu nữa, không cần cậu nữa, cậu cũng sẽ không ngoan ngoãn buông tay.
"Lệ Khiếu Hằng!" Đào Mộ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người ở bên dưới, hung dữ nói: "Anh tiêu rồi. Em muốn xé bỏ thỏa thuận. Cho dù sau này anh không thích em nữa, em cũng sẽ không chia tay với anh trong hòa bình."
Cậu sẽ nắm chặt lấy người này, nắm thật chặt, sẽ không bao giờ buông tay.
Lệ Khiếu Hằng nghe vậy thì mỉm cười, dùng sức ôm Đào Mộ, kéo cậu xuống, khẽ cười nói: "Cầu còn không được."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Dịch chương này mà quắn quéo hết lên >.