Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 249



Edit + beta: Iris

“Tôi biết cậu mới là nhị công tử Thẩm gia chân chính!” Tình thế cấp bách, khi Lâm Dung An đối mặt với Đào Mộ cũng bớt trò chuyện khách sáo dối trá đến mức khiến người khác giận sôi như trong quá khứ. Mà là đi thẳng vào vấn đề: “Tuy không biết vì sao cậu lại bài xích nhận thân với Thẩm gia. Nhưng nếu cậu không muốn bí mật này bị phơi bày, tốt nhất đừng có ép sát từng bước.”

Lại nói tiếp, sở dĩ lúc trước Lâm Dung An giấu giếm chuyện này, ngoài việc muốn xem trò vui, cũng có một phần nguyên nhân là vì Lâm gia. Dù sao thì với bản tính chỉ biết đến lợi ích của Thẩm gia, một khi biết được thân phận thật sự của Đào Mộ, chỉ sợ Thẩm Dục luôn có thù hằn với Đào Mộ sẽ mất hết giá trị lợi dụng. Thẩm gia chắc chắn sẽ từ bỏ Thẩm Dục để lấy lòng Đào Mộ. Nếu thế, những cố gắng mà Lâm gia đã tiêu phí trên người Thẩm Dục sẽ như ném đá trên sông.

Tuy Lâm Dung An đã bị Lâm gia hủy bỏ tư cách thừa kế, nhưng chung quy hắn vẫn là một phần tử của Lâm gia. Huống hồ, Lâm gia cũng cần hắn duy trì mối quan hệ với Thẩm Dục.

Chỉ là Lâm Dung An không ngờ, Đào Mộ quả nhiên làm việc rất tàn nhẫn. Đến cuối cùng, bí mật này lại trở thành bùa hộ mệnh cho Lâm gia bọn họ.

Lâm Dung An coi chuyện này như cọng rơm cứu mạng, Đào Mộ lại chẳng thèm quan tâm.

“Tùy anh.” Đào Mộ mất hứng thú. Nếu là trước khi đạt thành thỏa thuận ngầm với Thẩm Thần, có lẽ Đào Mộ sẽ phải đau đầu không biết nên đối mặt với Thẩm gia như thế nào, nhưng sau cuộc nói chuyện lần đó, Đào Mộ đã khẳng định Thẩm Thần nhất định sẽ giải quyết phiền phức tiềm tàng trong Thẩm gia giúp cậu. Xét đến cùng, Đào Mộ có được ký ức kiếp trước, cậu hiểu rõ tác phong làm việc của người nhà họ Thẩm, thậm chí là hoạt động xấu xa bên trong tập đoàn Thẩm thị như lòng bàn tay. Vì vậy Đào Mộ không lo lắng người nhà họ Thẩm sẽ chiếm được tiện nghi của cậu. Nếu thật sự ép cậu nóng nảy, Đào Mộ có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với tập đoàn Thẩm thị. Tuy nhiên, Thẩm Thần chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy một người có dã tâm bừng bừng tâm tư kín đáo giống hắn, còn chảy dòng máu Thẩm gia trở về Thẩm gia để tranh đoạt quyền thừa kế với hắn.

Lâm Dung An không biết Đào Mộ và Thẩm Thần đã đạt thành thỏa thuận ngầm. Thấy dáng vẻ không chút sợ hãi của Đào Mộ, Lâm Dung An chợt hiểu ra, tự cho là đúng, cười nhạo: “Tôi đã hiểu. Đào tổng không hổ là Đào tổng, quả nhiên thủ đoạn cao siêu. Những tin đồn trên mạng nói Dụ Thanh Thanh vứt bỏ đứa bé trong phòng cho thuê ở Yến Kinh là cậu sai người làm đúng không? Chẳng trách chuyện từ 19 năm trước lại bại lộ dễ như vậy. Từ lúc bắt đầu, cậu đã muốn trở về Thẩm gia, chỉ là bị Thẩm Dục vô tình phá hỏng.”

Lâm Dung An càng nói càng cảm thấy đây mới là chân tướng: “… Chẳng trách, chẳng trách cậu vô duyên vô cớ ra tay với Lâm gia. Cậu chắc chắn giận chó đánh mèo tôi và Thẩm Dục phá hỏng kế hoạch của cậu đúng không?”

Đào Mộ nhìn Lâm Dung An bằng vẻ mặt quan tâm trìu mến như nhìn một người thiểu năng. Những kẻ ái mộ Thẩm Dục đều có một đặc điểm, đó là cực kỳ thích não bổ. Hơn nữa còn coi câu chuyện bản thân não bổ ra là sự thật, mãi mãi không chấp nhận lời phản bác của bất kỳ kẻ nào.

Kiếp trước Đào Mộ đã tập mãi thành quen, kiếp này cũng lười giải thích. Trực tiếp kêu bảo vệ khách sạn đuổi người đi.

Giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị rớt xuống đáy cốc, ba người đàn ông Lâm gia đều sắp gặp tai ương ngục tù, bên khách sạn cũng ra sức đánh con chó rơi xuống nước, không chút khách sáo ném Lâm Dung An như đang nổi điên ra khỏi khách sạn.

Lâm Dung An bị hai bảo vệ giữ chặt, vẫn liên tục giãy giụa, hét lớn: “Tôi sẽ không để cậu đắc ý… Tôi sẽ khiến cậu trả giá đắt…”

“Sao rồi, con gặp được Đào Mộ không? Thằng nhóc đó nói thế nào?” Sau khi Lâm Dung An trở về Lâm gia thì bị mọi người trong Lâm gia vây quanh.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy dáng vẻ hồn vía lên mây, quần áo không chỉnh tề của Lâm Dung An, mọi người kỳ thật cũng đã đoán được kết quả.

“Con đã nói rồi mà, mối quan hệ của Đào Mộ ở nội địa rất rộng, có giao tình rất sâu với Lệ tổng của Tư Bản Khiếu Hằng. Lâm gia chúng ta không nên đắc tội loại người này. Mấy người lại không nghe con. Đối nghịch với Đào Mộ khắp nơi chỉ vì thứ đồ chơi Thẩm Dục, như bị quỷ ám vậy. Còn lợi dụng lực ảnh hưởng của Lâm gia ở Hương Thành để tạo áp lực lên giải thưởng Kim Ô…”

Trong đầu bác cả Lâm gia chỉ toàn kiện tụng, nói một cách oán giận: “Bây giờ thì hay rồi, người ta vừa ra tay, toàn bộ tập đoàn Lâm thị rơi vào cảnh sắp phá sản. Ba người chúng con còn bị lên án mê gian vị thành niên. Mặt mũi Lâm gia mất sạch, chúng con sắp phải đi tù. Mẹ hài lòng rồi chứ!”

Bác cả Lâm gia vẫn luôn phản đối quyết định đưa Thẩm Dục về Lâm gia của Lâm lão thái thái, nhưng Lâm lão thái thái luôn càn cương độc đoán*, tuy bác cả Lâm là giám đốc điều hành tập đoàn Lâm thị, nhưng lời nói của hắn không có trọng lượng trong tập đoàn như Lâm lão thái thái. Do đó, những lời hắn nói trong nhà cũng không có hiệu quả như lời của Lâm lão thái thái. Hơn nữa, Lâm lão thái thái luôn thiên vị gia đình con thứ hai, bác cả Lâm gia vì muốn giữ được vị trí bên trong tập đoàn nên cũng không dám làm trái tâm tư của lão thái thái. Tránh cho lão thái thái tức giận, thật sự nâng đỡ gia đình con thứ hai thượng vị.

*Càn cương độc đoán (乾纲独断): có nghĩa là tự mình đưa ra quyết định và không cho phép người khác can thiệp. Mình không biết nên thay càn cương bằng từ gì nên giữ nguyên luôn.

Hai mẹ con vẫn luôn tồn tại khúc mắc liên quan đến ích lợi. Chẳng qua lúc trước Lâm gia ăn ngon mặc đẹp, những mâu thuẫn đó đều được che giấu dưới tấm chăn hòa hợp. Bây giờ tòa cao ốc sắp sụp đổ, dĩ nhiên không nhịn nữa.

“Còn không phải vậy sao. Lão thái thái, ngài đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao không thể ngậm kẹo chơi đùa với cháu giống các lão thái thái nhà khác, an hưởng tuổi già. Cứ phải xen vào chuyện trong tập đoàn. Con nói chứ, ngài già đến hồ đồ rồi. Bây giờ cũng không còn như lúc ngài còn trẻ, lúc lão gia tử còn ở đây, lúc Lâm gia chúng ta có thể nói một không nói hai ở Hương Thành. Bây giờ chưa kể đến Lâm gia, ngài xem thử có nhà ai dám hoành hành ngang ngược không?” Bác gái cả Lâm gia cũng nói chuyện giúp chồng. Tuy bác cả Lâm gia ăn chơi đàng điếm bên ngoài khiến bà khó chịu, nhưng đàn ông có tiền, ai mà không như vậy. So với chuyện đàn ông ăn chơi đàng điếm bên ngoài, bác gái cả Lâm gia càng không muốn để chồng mình ngồi tù.

Nghĩ đến đây, bác gái cả Lâm gia lại bắt đầu oán trách Lâm Dung An —— đều tại đứa cháu trai này dạy hư đàn ông Lâm gia. Bà cho rằng người đáng ngồi tù nhất chính là Lâm Dung An, những party đó đều do hắn tổ chức, thuốc cũng do hắn lấy ra, tại sao còn liên lụy người khác.

Không chỉ mỗi bác gái cả Lâm gia, mà rất nhiều con cháu Lâm gia cũng có suy nghĩ này. Nếu không phải vì lão thái thái và Dung An đối nghịch với Đào Mộ khắp nơi, Đào Mộ cũng sẽ không ngắm bắn tập đoàn Lâm thị trên thị trường. Xét đến cùng, đều là lỗi của lão thái thái và Lâm Dung An.

Giá cổ phiếu tập đoàn Lâm thị rơi xuống đáy cốc, đứng trên bờ vực phá sản, gia nghiệp trăm năm của Lâm gia mất trong một sớm một chiều, ba con cháu lại sắp phải ngồi tù, Lâm lão thái thái bị con cái oán trách, lại bị cháu trai cháu gái oán trách, tức khắc không chịu đựng nổi, ôm ngực ngất đi.

Nhà chính Lâm gia lại rơi vào hỗn loạn. Lâm Dung An vẻ mặt vô cảm nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, trở lại phòng của mình.

Lâm gia rơi vào tình trạng này, hắn biến thành như vậy, tất cả đều là lỗi của Đào Mộ. Cho dù Lâm Dung An thực sự ngồi tù, hắn cũng sẽ không để Đào Mộ được yên!

Sau khi biết tam công tử Lâm gia mua chuộc một kẻ tàn nhẫn độc ác, định tạo tai nạn xe cộ với ý đồ đâm chết Đào Mộ, Lương Thư Văn đang bận mở rộng kinh doanh chuyển phát nhanh của mình, đã đích thân đến thăm khách sạn mà Đào Mộ ở tạm để báo tin.

Lương gia là thành viên bang phái, có tin tức nhanh nhạy nhất. Huống chi, hiện giờ Lương gia đang dựa vào hai vị thần tài Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng để kiếm tiền. Bây giờ có cơ hội để thể hiện thiện chí, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Thậm chí Lương lão gia tử còn vỗ ngực bảo đảm: “Đào tổng ngài yên tâm, chỉ cần là ở Hương Thành, Lương gia chúng tôi chắc chắn sẽ không để ngài xảy ra chuyện.”

Đào Mộ mỉm cười cảm ơn. Cậu nhìn thoáng qua Lương Thư Văn ngồi bên cạnh. Mặc dù ở kiếp trước, cậu chưa từng đối phó với người này, nhưng lần này chuyện Lương Thư Văn báo tin lại liên quan đến tính mạng của Đào Mộ, có qua thì phải có lại, Đào Mộ cũng cần phải nhắc nhở một chút.

“Lương lão tiên sinh một lòng muốn tẩy trắng, quyết định này đương nhiên là chính xác. Bây giờ đã là thời đại nào rồi, mọi người bình yên ổn định kiếm tiền vẫn tốt hơn ngày ngày kêu đánh kêu giết. Nhưng Lương lão tiên sinh hết lòng hướng đến trăng sáng, không biết những người khác trong bang phái nghĩ như thế nào?”

Lương lão tiên sinh biết những người kinh doanh nghiêm túc như Đào Mộ luôn tránh xa những người có hoàn cảnh phức tạp như bọn họ. Lương lão tiên sinh cũng có thể hiểu nỗi băn khoăn của Đào Mộ, lập tức cười nói: “Thật ra chúng tôi ra ngoài làm việc cũng là vì muốn nuôi gia đình mà thôi. Đào tổng lớn lên ở nội địa nên có lẽ không biết, vào mấy chục năm trước, Hương Thành Kỳ thực rất loạn. Nói một câu thái quá là dù có mở sạp nhỏ bán cơm hộp ở ven đường, nếu không đưa tiền bảo kê thì sẽ không bán được. Nhưng thế giới bây giờ khác rồi, có thể bình yên ổn định kiếm tiền, ai lại muốn sống những ngày liếm máu trên đao nữa chứ.”

“Nói cũng đúng.” Đào Mộ cười cười, nói đùa để nhắc nhở: “Trước đây tôi có xem điện ảnh Hương Thành, phát hiện một hiện tượng rất thú vị. Trước khi biên kịch viết một nhân vật chết đi, chắc chắn sẽ để người đó nói chút gì đó. Chẳng hạn như làm xong đơn này sẽ về quê kết hôn gì đó. Người trong nghề chúng tôi gọi đoạn cốt truyện này là cắm flag. Bởi vì sau khi nhân vật chính nói xong câu đó, chắc chắn sẽ có kẻ thù tìm tới cửa.”

Tim Lương lão tiên sinh đập thịch.

Đào Mộ nhắc đến đây thì dừng, cười nói: “Chủ đề đi xa quá rồi. Không biết lão tiên sinh có chứng cứ xác thực Lâm Dung An mướn hung thủ giết người hay không?”

Lương Thư Văn như suy tư gì đó: “Ý Đào tổng là…”

“Tôi là một người rất yêu quý mạng sống. Đương nhiên không thể dung túng cho người hại tôi ung dung ngoài vòng pháp luật.” Đào Mộ mỉm cười, bình tĩnh như thể đang nói về thời tiết.

Hai cha con Lương gia nhìn nhau, có hơi khó xử. Mặc dù Lương gia một lòng muốn tẩy trắng, nhưng dù sao vẫn là người trên giang hồ. Việc biết được có người muốn ám sát Đào Mộ nên chạy tới báo tin, và đích thân giao chứng cứ hung thủ bị thu mua cho Đào Mộ là hai chuyện khác nhau. Cách làm thứ hai chắc chắn sẽ khiến một số người trong bang phái chỉ trích.

Đào Mộ chỉ cười không nói, cũng không thúc giục cha con Lương gia. Cha con Lương gia chịu đến đây báo tin, Đào Mộ cũng đã nhận ân tình này. Vì vậy mới dựa theo ký ức kiếp trước, nhắc nhở chút ít để trả ân tình này. Nếu cha con Lương gia sẵn lòng đưa Lâm Dung An và sát thủ kia ra trước công lý giúp cậu, Đào Mộ sẽ báo đáp ý tốt của Lương gia, đương nhiên cũng sẽ nói cho Lương tiên sinh biết đám người đã bắt cóc Lương Thư Văn ở kiếp trước. Tính toán thời gian, cũng là chuyện sẽ xảy ra trong năm nay.

Đào Mộ là người có nguyên tắc sống của riêng mình. Bởi vì mối quan hệ ở kiếp trước, Đào Mộ và Lương Thư Văn đã được định sẵn không trở thành bạn bè. Nhưng kiếp này Lương gia đã nhiều lần bày tỏ thiện chí với cậu, Đào Mộ nhận lòng tốt của Lương gia, cũng phải nói chút gì đó. Vì vậy, loại giao dịch việc nào ra việc đó như này phù hợp với nguyên tắc ứng xử của Đào Mộ hơn.

Về phần Đào Mộ có bị giận chó đánh mèo vì báo tin cho Lương lão tiên sinh hay không, Đào Mộ cũng không lo lắng. Như Lương lão tiên sinh đã nói với Đào Mộ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, kêu đánh kêu giết đã không còn tác dụng từ lâu. Chưa kể những phần tử bang phái Hương Thành đó có dám ra tay với doanh nhân nội địa như Đào Mộ hay không, cho dù bọn họ thật sự dám ra tay, đội an ninh gồm những quân nhân đã xuất ngũ được web Phi Tấn thuê với mức lương cao cũng không phải để trưng.

Sau khi cha con Lương gia rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định hợp tác với Đào Mộ. Nhưng đợi đến khi Đào Mộ giao chứng cứ Lâm Dung An mua chuộc hung thủ cho cảnh sát Hương Thành, cảnh sát Hương Thành đến Lâm gia bắt người, mới kinh ngạc phát hiện, Lâm Dung An đã trốn thoát.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv