Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 121



Cảnh kết cục của Tô Định Bang đã được sửa lại nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn phải tốn hai ngày một đêm để hoàn thiện các chi tiết.

Trên thực tế, đoạn tình tiết này bị rất nhiều tranh cãi, kể cả độc giả đọc nguyên tác. Một đố độc giả cho rằng Tô Định Bang làm phản, khiến rất nhiều đảng viên ngầm bị liên lụy và chết thảm, đáng đời bị nam chính bắn chết. Nhưng cũng có một số độc giả cho rằng tuy Tô Định Bang làm phản, nhưng ban đầu hắn vẫn giúp đỡ nam chính rất nhiều, cho dù cuối cùng có chết cũng không hết tội nhưng không nên chết trên tay nam chính.

Cuộc tranh luận này kéo dài đến khi bộ phim được phát sóng ở kiếp trước, các nhà phê bình chuyên nghiệp đã viết bài luận về vấn đề này. Nhưng cũng may, ở kiếp trước, người sắm vai Tô Định Bang là do nhà đầu tư cố nhét vào, là một người kéo chân sau. Đương nhiên hắn không đẹp trai bằng Đào Mộ, thậm chí còn không bằng diễn xuất trước đó của Đào Mộ, so với các diễn viên kỳ cựu, hắn chỉ ở mức tầm trung, miễn cưỡng diễn được. Càng chưa nói đến tạo hình nhân vật —— đó là kiểu nhân vật phản diện giống như bình hoa.

Cũng chính vì thế, tình tiết căng thẳng bị nam chính bắn một phát súng vào đầu cũng tương đối yếu đi.

Nhưng kiếp này, nhân vật này là do Đào Mộ sắm vai. Trước hết, xét về ngoại hình, cảnh chào sân của Đào Mộ chắc chắn xứng với tám chữ "Hà tư nguyệt vận thanh phong tễ nguyệt" được miêu tả trong sách. Kế tiếp, kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ, có thể nói là sự bùng nổ của một vũ trụ nhỏ, chắc chắn có thể tăng thêm tính phức tạp của nhân vật Tô Định Bang, giai đoạn đầu cao quý sang trọng hào hoa phong nhã bao nhiêu, giai đoạn sau lại bẩn thỉu mất hết cảm giác không chịu nổi bấy nhiêu. Dưới sự tương phản mãnh liệt này, rất dễ khơi dậy sự đồng cảm của khán giả.

*Hà tư nguyệt vận (霞姿月韵): phong thái đẹp trai, tao nhã; Thanh phong tễ nguyệt (清风霁月): phép ẩn dụ cho sự yên bình và vẻ đẹp.

Nếu kết cục cuối cùng vẫn là bị nam chính bắn chết, thì tranh chấp giữa độc giả trong nguyên tác chắc chắn sẽ tăng gấp 10 lần trong phim.

Vì vậy, đổi cốt truyện thành Tô Định Bang nuốt thuốc phiện tự sát, không những có thể khiến nhân vật này càng trở nên hoàn thiện hơn, mà còn có thể làm nổi bật sự tàn bạo vô nhân tính của kẻ xâm lược —— những kẻ phản bội sẽ không có kết cục tốt đẹp. Không phải chỉ vì người dân không cách nào tha thứ được cho kẻ phản bội, mà còn vì tham vọng vô nhân đạo của kẻ xâm lược —— không phải cùng một tộc, bọn chúng chắc chắn sẽ không bao giờ giữ lời hứa với kẻ địch.

Cái chết của Tô gia chính là bằng chứng cho điều này.

Chiến tranh rất tàn khốc, nhưng tàn khốc hơn cả chiến tranh chính là kẻ xâm lược. Vì vậy đừng thỏa hiệp bọn chúng, đừng nghĩ rằng chỉ cần khiến bọn chúng hài lòng là có thể sống sót. Nếu những người cách mạng không thể giữ vững niềm tin rằng không có sự sống ngoài cái chết, vậy kết cục chắc chắn càng thê thảm hơn.

Trong thời kỳ đen tối nhất đó, rất rất nhiều liệt sĩ cách mạng đã giữ vững niềm tin này, cố chịu đựng nỗi đau nước mất nhà tan, dùng máu thịt trên người chiến đấu hơn 10 năm, cuối cùng 9,6 triệu km vuông của Hoa Hạ nhiễm vô số máu tươi.

Trong cốt truyện sửa lại, khi nam chính mang theo tiểu đội liều mạng lẻn vào bẫy của kẻ địch để tìm Tô Định Bang, lúc đó Tô Định Bang nhận định nam chính tới để giết hắn báo thù, nhưng nam chính chỉ nói một câu. Nam chính nói "Khi biết cậu bị bắt, tổ chức đã cố gắng sắp xếp để người nhà cậu an toàn rút lui". Nhưng người nước R lại nhanh tay hơn bọn họ, đến khi bọn họ nghe ngóng được tin tức của Tô gia, cả Tô gia đã bị người nước R giết sạch.

Người nước R tịch thu toàn bộ tài sản Tô gia, thậm chí còn giận chó đánh mèo toàn bộ thương hội Hỗ Thành. Hơn một nửa thành viên thương hội bị người nước R cầm tù, bóc lột thậm tệ. Khi đất nước lâm nguy, ngay cả chủ quyền cũng không được bảo đảm, ích lợi của nhân dân đương nhiên bấp bênh.

Sau khi Tô Định Bang bị buộc làm ra chuyện phản bội, hắn đã từng không thể đối mặt với hiện thực. Hắn không dám thừa nhận mình tham sống sợ chết, hèn nhát yếu đuối, chỉ có thể giận chó đánh mèo đảng viên ngầm, thậm chí là sự nghiệp cách mạng mà hắn từng phấn đấu. Hắn tự lừa bản thân rằng nếu không trải qua đoạn thời gian đó, bây giờ hắn vẫn sẽ là công tử Tô gia, một du học sinh được tôn sùng và kính trọng, được hưởng vinh hoa phú quý, chắc chắn không phải là kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện giờ.

Tuy nhiên lời của nam chính đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của hắn. Khi đất nước điêu tàn, dân tộc Hoa Hạ lâm nguy, dù có trốn trong khu nhượng địa trông như vinh hoa phú quý ca múa yên bình, thì những hiện trạng thoải mái đó chẳng qua cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước lục bình trên biển mà thôi.

Một khi quân xâm lược quyết định xé bỏ lớp ngụy trang, chĩa súng vào người dân bình thường tay chói gà không chặt, vậy chuyện kế tiếp sẽ là một thảm họa. Cách duy nhất là cầm gươm súng chiến đấu, đánh đuổi tất cả những kẻ xâm lược ra khỏi lãnh thổ Hoa Hạ, dùng tiếng súng thay cho tiếng rống giận của dân tộc Hoa Hạ. Để những liệt sĩ đã đầu rơi máu chảy vì Hoa Hạ, và những người vô tội chết dưới lưỡi kiếm của quân xâm lược được yên giấc ngàn thu.

Nhưng Tô Định Bang lại không làm được những chuyện này. Hắn từng là người có tinh thần cao cả, đầy nhiệt huyết và thề sẽ dùng sức mạnh của mình để thay đổi vận mệnh của đất nước, hắn cũng từng ngây thơ, từng yếu đuối, để rồi cuối cùng khi đứng trước lựa chọn hy sinh mạng sống vì chính nghĩa, hắn đã bỏ chạy.

Kẻ xâm lược đã giết hại dã man người Tô gia, hắn lại vì tham sống sợ chết mà chĩa súng vào chiến hữu của mình.

Tô Định Bang hút thuốc suốt ngày để làm tê liệt bản thân, cuối cùng gục ngã. Hắn khóc lóc nhìn nam chính, nói một câu cuối cùng trong cuộc đời: "Tôi đáng chết." Sau đó Tô Định Bang nuốt thuốc phiện do người nước R đưa cho hắn để tự sát.

Khi Đào Mộ nhận được kịch bản đã sửa xong, nhìn đoạn miêu tả dài dòng bên trên, cậu gần như sụp đổ.

Mấu chốt là tác giả gốc của cuốn sách và biên kịch Phạm tham dự cải biên kịch bản hoàn toàn không hiểu được cảm xúc của cậu. Trong cuộc họp, bọn họ nói chuyện với Đào Mộ không ngừng nghỉ hơn một tiếng đồng hồ, hưng phấn đến đỏ cả mặt, chỉ để giải thích cho cậu biết, ý tưởng của kịch bản sẽ được nâng lên một tầm cao như thế nào sau khi cải biên ——

Hoàn toàn không nhận ra, sau khi cải biên kịch bản sẽ mang đến bao nhiêu rắc rối cho diễn viên Đào Mộ.

"Mấy ngày tới tôi không thể ăn cơm, phải giảm cân." Đào Mộ vẫn chưa hết cảm, chưa hết sốt. Cậu kêu Cẩu Nhật Tân ngừng truyền dịch: "Anh sắp xếp cho tôi một chút. Tôi muốn quan sát kẻ nghiện thuốc thật sự trông như thế nào. Tốt nhất là mấy ngày nay không cần ngủ."

Đào Mộ để ý thấy vẻ mặt không đồng ý của Cẩu Nhật Tân, vỗ vai đối phương an ủi: "Đừng lo lắng, chỉ có mấy ngày là xong chuyện này rồi."

"Cậu đi chết luôn đi! Vẫn còn đang sốt mà dám ngừng truyền dịch, cậu không sợ sốt đến viêm phổi sao?" Cẩu Nhật Tân tức giận nói, nhưng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, chuyện Đào Mộ đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được.

Cuối cùng, Đào Mộ vẫn lén đến trung tâm cai nghiện ở trấn H để trải nghiệm ba ngày, một mặt sốt cao chưa hết, một mặt đói đến mức choáng váng, bủn rủn quay lại đoàn phim. Định nhân lúc trạng thái đã chuẩn bị sẵn sàng để quay cảnh cuối cùng rồi đóng máy.

Cùng lúc đó, Đào Mộ cũng nhờ tổ đạo cụ sửa lại trang phục diễn, là bộ đồ cậu mặc khi bị bắt. Sửa lại lớn hơn hai số —— hết cách rồi, dù cậu có nhịn đói mấy ngày thì cũng chỉ trở nên vàng vọt gầy gò mà thôi, không giảm được bao nhiêu cân. Vì vậy chỉ có thể sửa trang phục diễn rộng hơn một chút, những chuyện còn lại cậu sẽ cố bù đắp bằng động tác hình thể, cố tạo ra hình ảnh một người nghiện thuốc.

Có lẽ không ai ngờ được Đào Mộ có thể làm được đến mức này.

Trong đoàn phim, nhóm đạo diễn phó đạo diễn và nhóm diễn viên kỳ cựu, thậm chí là cả đám sinh viên Kinh Ảnh, diễn viên quần chúng và diễn viên cameo đều bị khí thế tàn nhẫn của cậu nhóc Đào Mộ dọa sợ —— Đào Mộ là một người thủ đoạn khôn khéo lòng dạ thâm trầm, đây là sự thật mà mọi người đều biết. Nhưng một người tàn nhẫn với người khác, và cũng có thể tàn nhẫn với bản thân là hai chuyện khác nhau.

Nhất là một người rõ ràng là tổng tài bá đạo có thân phận địa vị cao, nhưng lại tự hành hạ mình vì một vai pháo hôi nhỏ, chưa được xem là vai phụ quan trọng. Chỉ với phần lệ khí này, e là ai thấy cũng không nói nên lời.

Đây không phải là người bình thường, rõ ràng là một kẻ điên!

Là con người thì ai cũng sợ kẻ điên, nhất là kẻ điên vừa có tiền vừa có thế, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

Đào Mộ hoàn toàn không ngờ, chỉ vì cậu dám tàn nhẫn với bản thân, mà những diễn viên và nhân viên công tác vốn đang bị phân tâm bởi những lời mắng mỏ và tin hot trên mạng và đang lén lút bàn tán, đều dừng những việc đó lại và bắt đầu chú tâm làm việc. Bầu không khí của toàn bộ đoàn phim trở nên trang nghiêm, sáng bừng hẳn lên. Hiệu suất và chất lượng làm việc lại tăng lên.

Chỉ là Đào Mộ đang sốt cao đến mơ mơ màng màng nhưng vẫn cố tập trung hoàn thành vai diễn căn bản không chú ý đến điểm này. Đến khi hoàn thành cảnh quay, đầu óc cậu choáng váng, tay chân mềm oặt nằm trên phim trường, cảm giác như trời đất quay cuồng, đến nỗi chỉ cử động ngón tay thôi cũng đã mệt muốn chết. Sau đó bị Lệ Khiếu Hằng — người ngồi máy bay riêng tới — nhét vào ổ chăn trong khách sạn, cậu vẫn còn thảnh thơi hỏi: "Sao trông sắc mặt anh kém vậy? Chẳng lẽ bị em lây bệnh?"

Theo lời của bác sĩ tư nhân nhà mình, anh biết được Đào Mộ thật sự chỉ bị cảm mạo và sốt kéo dài quá lâu, cộng thêm các triệu chứng do nhịn ăn mấy ngày tạo thành chứ không có bệnh nào khác. Không phải như bảng tin hot là "vì nghiện thuốc nên bị bắt vào trung tâm cai nghiện", Lệ Khiếu Hằng sợ đến đờ cả người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Sao lại không để người khác bớt lo vậy chứ." Lệ Khiếu Hằng cong ngón tay, gõ nhẹ lên đầu Đào Mộ: "Không chích thuốc, không uống thuốc hạ sốt, không chịu ăn, còn mỗi ngày chạy đến trung tâm cai nghiện để quan sát người bệnh, sao em làm được những chuyện này vậy hả?"

"Là sao?" Mặc dù Đào Mộ sốt tới đầu óc quay cuồng, mơ mơ màng màng, nhưng vẫn rất nhạy bén: "... Có người nói xấu ở trên mạng?"

"Không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết." Lệ Khiếu Hằng vươn tay sờ cái trán nóng bừng của Đào Mộ, chỉnh lại góc chăn cho cậu: "Chuyện bây giờ em phải làm là ăn hết chén cháo này, sau đó chích thuốc, uống thuốc, ngủ một giấc, rồi nhanh chóng khỏe lại."

Lệ Khiếu Hằng nói xong, đỡ Đào Mộ ngồi dậy dựa vào đầu giường, sẵn tiện cầm chén cháo trắng được đặt trên tủ ở đầu giường: "Anh bảo khách sạn nấu, có thể sẽ không ngon, nhưng có thể làm em ấm bụng."

Đào Mộ đáp một tiếng, hơi run rẩy vươn tay ra muốn nhận chén cháo trong tay Lệ Khiếu Hằng. Lệ Khiếu Hằng cau mày: "Anh sợ em làm đổ chén, hay là để anh đút em ăn."

Đào Mộ giật mình.

Lệ Khiếu Hằng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Một là anh đút, hai là Cẩu Nhật Tân đút. Nhưng anh đã để Cẩu Nhật Tân về nghỉ ngơi rồi. Mấy ngày nay anh ấy vừa chăm sóc em vừa lo lắng hãi hùng chuyện trên mạng, lại không dám nói cho em biết, nhịn khó lắm đấy, cuối cùng cũng có một chút thời gian để nghỉ ngơi, em có chắc muốn anh kêu anh ấy qua không?"

Đào Mộ suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: "Làm phiền rồi."

"Không phiền." Lệ Khiếu Hằng nhìn Đạo Mộ, dịu dàng nói: "Mặc dù biết nói ra không tốt lắm, nhưng thật ra anh chờ ngày này lâu rồi." Có thể đút cho em ăn, ngủ cùng em, lúc em bị bệnh thì ở bên cạnh chăm sóc em.

Trong lúc nói chuyện, Đào Mộ liên tục hắt hơi mấy cái. Mặc dù đã che miệng theo bản năng nhưng vẫn thấy xấu hổ vô cùng, cảm giác nước mũi đang chảy ra: "Mau đưa giấy cho em."

Lệ Khiếu Hằng đưa hộp giấy cho Đào Mộ, nhìn Đào Mộ rút mấy tờ liên tục, cuối cùng cái mũi đỏ bừng, đầu váng mắt hoa dựa vào đầu giường, tóc bị mồ hôi làm cho bết lại.

"Á!" Lệ Khiếu Hằng bỗng ôm ngực.

"Sao vậy?" Đào Mộ hít hít mũi, hỏi như đang thì thầm.

"Còn nhớ lúc trước anh nói với em, anh thích em là vì vẻ ngoài em là gu của anh, là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên không?" Lệ Khiếu Hằng cười ấm áp nhìn Đào Mộ: "Bây giờ anh đột nhiên phát hiện, dù em không đẹp trai, gánh nặng thần tượng cũng không còn, vì bị bệnh nên không thể tắm rửa, tóc rối bù, người bốc mùi. Anh vẫn cảm thấy em cực kỳ đáng yêu."

Lệ Khiếu Hằng múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng Đào Mộ: "Rất muốn đút cho em ăn, vỗ béo em."

Đào Mộ không chịu nổi nữa, đánh lên cánh tay Lệ Khiếu Hằng, xụ mặt nói: "Em muốn đi tắm."

Lệ Khiếu Hằng mỉm cười: "Em còn đang bệnh mà. Đi tắm sẽ bị cảm nặng thêm."

"Nặng thêm cũng mặc kệ." Đào Mộ giận dỗi nói, lúc đóng phim thì cũng thôi đi, nhưng lúc không đóng phim, cậu phải nhặt gánh nặng thần tượng lên lại. Dám nói cậu xấu, tóc rối bù, còn dám nói cậu bốc mùi.

Nếu mà cậu còn chịu được thì cậu có còn là phái thần tượng không? Cậu cần phải bảo vệ tôn nghiêm của cậu!

Đào Mộ giãy đành đạch, toàn thân mềm oặt nằm trên giường mà cứ đòi vén chăn lên đi tắm. Lệ Khiếu Hằng dù cản thế nào cũng không được, vừa ảo não mình miệng tiện, vừa đỡ Đào Mộ vào phòng tắm. Anh đích thân gội đầu, tắm rửa, thay đồ ngủ cho Đào Mộ, còn giúp Đào Mộ lau khô tóc rồi cẩn thận nhét cậu vào ổ chăn.

Lúc đó Đào Mộ buồn ngủ quá nên ngủ quên mất. Mấy ngày nay, vì để quay phim, cậu không ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng, thực sự rất mệt mỏi. Nếu không phải hoàn thành cảnh quay trong một lần, chỉ sợ cậu đã chịu không nổi từ lâu.

Lệ Khiếu Hằng gặp một cậu chủ rắc rối như vậy cũng hết cách. Một mặt bay sang đây để chăm sóc cho Đào Mộ, một mặt yêu cầu luật sư khởi kiện những phương tiện truyền thông vô đạo đức đã tung tin Đào Mộ sử dụng thuốc phiện và bị đưa vào trung tâm cai nghiện. Sẵn tiện khởi tố luôn fans Thẩm Dục lan truyền tin giả với ý đồ làm Đào Mộ mất uy tín. Sau đó an ủi những gốm sứ* đang chiến đấu ở tiền tuyến nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi nào từ Đào Mộ —— dạo này Đào Mộ bận quay phim, thậm chí cơm còn không ăn, gần như là không hề lên mạng, nào có thời gian để ý tới những tin đồn và những chuyện cấu xé nhau trên mạng.

*Gốm Sứ (陶瓷们): tên fandom của Đào Mộ, âm Hán Việt là Đào Từ Môn

Chỉ là tuy Đào Mộ không để trong lòng, nhưng những người xung quanh Đào Mộ không thể mặc kệ những người đó cố ý bôi nhọ cậu. Chuyện nào nên kiện thì kiện. Nhưng điều khiến Lệ Khiếu Hằng cạn lời nhất là, Thẩm Dục lại gọi điện đến xin lỗi thay cho những kẻ ngu ngốc đó. Lúc xin lỗi cũng không dựa theo kịch bản, khóc chít chít rồi nói cái gì mà thiện lương với không thiện lương, mà Lệ Khiếu Hằng là một CEO hàng thật giá thật, một giây đáng giá mấy ngàn vạn, không có thời gian thảo luận kịch bản phim thần tượng máu chó với diễn viên trẻ, thế là cúp cái rụp.

Sau đó bắt đầu ngắm bắn cổ phiếu của tập đoàn Thẩm thị. Quả nhiên, khi Thẩm Dục gọi điện đến xin lỗi lần nữa đã biết nói tiếng người —— nói chung, con cái hư là do người lớn trong nhà không dạy dỗ đàng hoàng. Lệ Khiếu Hằng cực kỳ tôn trọng việc giảng dạy bằng lời nói và việc làm. Cho nên dù anh và Thẩm Dục có khoảng cách thế hệ cũng không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể giao tiếp bình thường với phụ huynh của hắn là được.

Đào Mộ đang ngủ say vẫn chưa biết Lệ Khiếu Hằng đã lén lút đối đầu với người nhà họ Thẩm. Cậu ngủ suốt một ngày một đêm, đến chạng vạng ngày hôm sau mới tỉnh dậy vì đói. Được Lệ Khiếu Hằng dìu vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn ăn, ăn một chén cháo trắng nhỏ.

Sau khi liếm sạch sẽ cái chén mới cảm thấy như hoàn toàn sống lại. Sau đó cậu mới bắt đầu rảnh rỗi chú ý đến những chuyện diễn ra trên mạng, xem xong không khỏi chấn động. Trên đầu trang web Phi Tấn ghim một tiêu đề chói lọi ——

"Diễn viên họ S nào đó bị thương nhập viện do sự cố, bác sĩ đã giám định không phải là con ruột của gia tộc. Là do phu nhân S ngoại tình hay là có ẩn tình nào khác? Phi Tấn Giải Trí vẫn đang theo dõi đưa tin."

Đào Mộ: "???" Cậu chỉ mới ngủ một giấc thôi mà, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv