Chiều hôm đó.
Khương Hựu Lễ đã gần một tháng trời biệt tăm biệt tích trên giang hồ vì phải hộ tống Lộ Dao Y về nhà, có điều hiện giờ cô không cần làm vậy nữa. Cô vô cùng cao hứng, giống như chim sổ lồng mà khoác vai một đám anh em bạn bè đang hận cô thấu xương, rong chơi khắp các đường to ngõ nhỏ.
Tại sao bọn họ lại hận cô thấu xương à?
Còn không phải vì Khương Hựu Lễ cô cả gan dám đánh dấu nữ thần số một Nhất trung Giang thành Lộ Dao Y sao?
Ban đầu, chuyện Lộ Dao Y bị Khương Hựu Lễ đánh dấu đều bị mọi người trong trường coi là tin đồn vô thưởng vô phạt. Dù sao cũng đã ghét nhau có tiếng như vậy, giờ lại quay ra "thân mật" như thế thì bọn họ thà tin trái đất hình tam giác còn hơn.
Bọn họ đều cho rằng, Khương Hựu Lễ không làm, Lộ Dao Y càng sẽ không chịu.
Nếu không phải có mấy kẻ cứ khăng khăng phải hỏi cho ra nhẽ Khương Hựu Lễ, đuổi theo Khương Hựu Lễ như mấy cái đuôi phiền phức bắt cô thừa nhận có đánh dấu Lộ Dao Y hay không, lại còn hỏi Khương Hựu Lễ ghét cay ghét đắng Lộ Dao Y như vậy mà sao giờ lại đánh dấu nàng thì Khương Hựu Lễ cũng chẳng phải chịu thua mà giương cờ trắng, nói mọi thứ chỉ là bất đắc dĩ.
Đúng, bởi vì Khương Hựu Lễ confirm đã đánh dấu Lộ Dao Y, nên hiện giờ chẳng còn ai không tin vào chuyện này nữa.
Toàn trường đều đã biết Khương Hựu Lễ chính là Alpha đánh dấu Lộ Dao Y, quan hệ của Khương Hựu Lễ cùng Lộ Dao Y phút chốc liền trở thành mối quan hệ không rõ ràng. Nhưng bọn họ cũng không rảnh mà quản nhiều tới vậy, dù sao cũng chỉ là đánh dấu tạm thời.
Đánh dấu hoàn toàn thì lại khác.
Miễn là Lộ Dao Y chưa trải qua đánh dấu hoàn toàn với bất kì Alpha nào thì bọn họ vẫn còn có cơ hội.
—--
Mặt trời đã ngả dần sang phía tây, nhìn về hướng xa xăm sẽ thấy ở vị trí đường chân trời là một vòng bán nguyệt màu đỏ cam tuyệt đẹp.
Ánh chiều tà của hoàng hôn nhuộm lên Giang thành một màu cô liêu tịch mịch. Lộ Dao Y một thân một mình đạp xe về nhà vì hiện giờ đang không còn ai theo đuổi nàng nữa. Khương Hựu Lễ cũng đã không còn lý do gì để đi về cùng nàng.
Mái tóc đen nhánh của nàng phiêu lộng trong gió chiều, khuôn mặt ửng hồng bởi nắng hoàng hôn, đẹp đến nao lòng.
Đạp được một đoạn, Lộ Dao Y lại đột nhiên phanh xe, quay người nhìn về phía sau lưng.
Chỉ thấy đường phố vắng tanh không một bóng người.
Tất nhiên cũng sẽ không thể bắt gặp được bóng dáng của người nàng thương.
Nàng đã vô tình hình thành thói quen chỉ cần hơi quay đầu liền sẽ thấy hình ảnh Khương Hựu Lễ cười đến thiên chân vô tà cùng Kiều Nghệ Huân, hăng say nói chuyện trên trời dưới đất. Lộ Dao Y thầm nghĩ, sau này có lẽ cũng chẳng còn cơ hội nào để nàng có thể lại nhìn thấy khung cảnh đó lần nữa đâu.
Lộ Dao Y khẽ buông tiếng thở dài, tiếc nuối thu tầm mắt lại, tiếp tục đạp xe về nhà.
Nhưng nàng cũng chẳng cảm thấy mất mát quá lâu.
Cơn gió cuối thu vờn nhẹ qua, cuốn đi chút tủi thân của người thiếu nữ. Chí ít thì những gì đã xảy ra hôm nay cũng đủ khiến nàng vui vẻ cả tháng rồi.
—----------------
Buổi tối.
Khương Hựu Lễ về nhà sau chuyến đi chơi dài gần ba tiếng đồng hồ với đám bạn, đúng lúc Lễ Hạc Niên đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Khương Hựu Lễ đang cất giày ở huyền quan thì nghe được động tĩnh trong phòng bếp, liền vui vẻ chạy vào, "Ba nhỏ, con về rồi."
"Đinh Đinh." Lễ Hạc Niên đang cắt khoai tây, "Con về rồi sao? Ban nãy đi chơi có vui không?"
Khương Hựu Lễ đang cảm thấy rất thoải mái, không ngần ngại mà cười đến tỏa nắng với ông, "Vui chứ ba, vui hết nấc luôn!"
Lễ Hạc Niên ôn nhu mà nhìn cô, "Con vui là được."
Khương Hựu Lễ cười hì hì xong liền nhìn quanh tìm kiếm bóng hình của Khương Khê Viễn, cô nhớ rõ là ba nhỏ đã nói với cô rằng ba lớn chiều nay sẽ ở nhà cơ mà, "Ba nhỏ à, ba lớn đâu rồi ạ? Không lẽ chỉ có mình ba ở nhà thôi sao ạ?"
"Ba lớn con đã ra ngoài rồi." Lễ Hạc Niên trả lời, "Lát nữa sẽ về."
"Dạ..." Khương Hựu Lễ nói, "Vậy con lên lầu cất cặp sách đã nha."
Cô nói xong, vừa mới nhấc chân chuẩn bị đi thì liền bị Lễ Hạc Niên gọi lại, "Khoan đã Đinh Đinh."
Khương Hựu Lễ quay đầu lại nhìn Lễ Hạc Niên, "Dạ?"
"Xém nữa thì ba quên mất không nói cho con." Lễ Hạc Niên dọn dẹp đống vỏ khoai tây, đoạn lau tay rồi đi lại chỗ Khương Hựu Lễ, "Tên Alpha biến thái đã có ý đồ xấu với Dao Dao đó không bao lâu nữa sẽ nhận được bản án chính thức. Ba lớn con bảo rằng có thể sẽ không phải án tử hình đâu, nhưng nhất định hắn sẽ phải trải qua một hình phạt khác vô cùng thảm khốc, đồng thời cũng sẽ phải nhận thêm cả phán quyết tù chung thân nữa."
Khương Hựu Lễ nghe vậy thì vô cùng thất vọng, "Sao ạ? Mọi người sẽ không tử hình hắn sao?"
Gì chứ cái loại không bằng súc vật như tên đó mà còn không tử hình thì còn gì là công lý nữa.
"Cũng chưa chắc." Lễ Hạc Niên suy tư, "Khả năng cao vẫn sẽ là tử hình thôi, ba nghĩ vậy."
Khương Hựu Lễ: "Thôi được... Miễn là tên đó vẫn sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng là được ạ."
Lễ Hạc Niên mỉm cười, ôn nhu xoa đầu Khương Hựu Lễ, "Chắc chắn là như vậy rồi. Giờ con lên cất cặp sách rồi rửa tay chân đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm."
Khương Hựu Lễ gật đầu đáp ứng, "Dạ vâng."
—------------
Mấy ngày sau.
Tiết ba chiều thứ tư ở Nhất trung Giang thành là tiết học cố định dành riêng cho việc tổng vệ sinh toàn trường. Các lớp sẽ chia ra mỗi nhóm quét dọn một khu vực được chỉ định, sau khi được cán bộ lớp xác nhận hoàn thành mới được đi về.
Tiết 2 buổi chiều vẫn chưa kết thúc. Đàm Dục Sơn lúc này đang ở ngoài hành lang lớp 10/1 chờ đợi hết tiết.
Ông đang vô cùng sốt ruột. Thành tích trong kỳ khảo sát tháng này của lớp 10/1 đang ở mức đáng báo động, tổng điểm trung bình của cả lớp đã tụt tận bốn hạng so với tháng trước. Dù cho bọn họ có Lộ Dao Y, không ngoài dự đoán đang giữ phong độ đứng đầu toàn trường đi nữa thì bảng điểm bình quân của cả lớp vẫn là hết cứu.
Đàm Dục Sơn đã rất đau đầu để tìm ra cách đốc thúc các học trò ngoan xinh yêu của mình.
Một lúc sau.
Chuông tan học vang lên khắp trường, cả tòa nhà dạy học trong nháy mắt ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Chờ cho giáo viên tiếng Anh rời khỏi lớp 10/1, Đàm Dục Sơn mới gấp gáp mang theo phiếu báo điểm bước vào lớp, "Tất cả ngồi xuống đã, tôi có việc cần trao đổi với các em đây."
Ánh mắt cả lớp đồng loạt hướng về phía ông.
Đàm Dục Sơn nghiêm nghị, "Trước khi làm tổng vệ sinh, tôi sẽ làm công tác đổi chỗ cho các em. Tôi yêu cầu các em phải chỗ xong thì mới được đi làm tổng vệ sinh."
Cả lớp nghe vậy thì liền nhao nhao lên như vỡ chợ.
Lâu lắm mới có dịp đổi chỗ, bọn họ đều vô cùng háo hức, mong rằng sẽ được xếp ngồi cạnh người mình muốn.
Trần Hoài An ngay từ lúc trông thấy Đàm Dục Sơn đi vào đã vội vàng lay tỉnh Khương Hựu Lễ vốn đang say ngủ, "Đại tỷ, thầy Đàm vào kìa, dậy mau!"
Khương Hựu Lễ tất nhiên không đáp lại, cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Trần Hoài An lại điên cuồng lay người cô, "Đm mày dậy mau đại tỷ ơi, ổng giết cả hai đứa bây giờ."
Khương Hựu Lễ lần này cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, đến mắt còn chưa chịu mở ra, "Hở?"
Trần Hoài An bất lực mà hạ thấp giọng nói: "Thầy Đàm vào lớp rồi kìa bà cố nội."
Thầy Đàm?
Khương Hựu Lễ mở ra đôi mắt vẫn còn đang lim dim, phải đưa tay lên dụi mắt mấy lần mới miễn cưỡng thấy rõ Đàm Dục Sơn đang đứng trên bục giảng, đoạn lại cất tiếng hỏi Trần Hoài An: "Ủa? Giờ là lúc nào rồi?"
Trần Hoài An: "Vừa hết tiết hai xong."
Khương Hựu Lễ giống như chỉ đợi có thế, không nói nhiều mà trực tiếp gục xuống bàn nhắm mắt lại.
"Ờ, thế tao ngủ tiếp đây."
"Mày..." Trần Hoài An nhìn thái độ của cô mà bất lực tập hai, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Thôi được, ngủ đi, lát có gì tao gọi dậy."
Đàm Dục Sơn vẫn đang bắn súng liên thanh vào toàn bộ học sinh trong lớp vì thành tích bết bát của đợt khảo sát tháng này. Ông cũng không quên chọn ra vài gương mặt tiêu biểu trong lớp để khen thưởng khích lệ, rồi lại liệt kê một loạt các gương mặt tiêu biểu khác xếp hạng từ dưới lên mà mắng cho một trận. Tất nhiên, Lộ Dao Y vẫn là học sinh cưng được ông khen ngợi nhiều nhất.
Sau một hồi nói không ngừng nghỉ, ông mới bắt đầu sắp xếp lại các vị trí ngồi trong lớp.
"Ba năm, nói ngắn không ngắn nói dài không dài, nhưng đây chính là thời điểm quan trọng nhất để các em có thể nâng cao kiến thức của bản thân. Đừng để nó trôi qua một cách lãng phí, bởi vì sau này các em có muốn quay lại cũng chẳng được nữa đâu. Thầy thật sự mong rằng mấy đứa có thể nhìn vào điểm số của bản thân lần này mà rút kinh nghiệm, có trách nhiệm với việc học hơn." Đàm Dục Sơn thở dài một hơi, nhìn học sinh ở bên dưới nói, "Tiếp theo, thầy sẽ bố trí lại chỗ ngồi cho các em. Thầy cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, thứ tự chỗ ngồi lần này cứ dựa theo thành tích của lần thi vừa rồi để xếp."
"Những em ở kỳ thi vừa rồi có điểm số trong top 10 lớp xin mời đứng lên."
Ông vừa dứt lời, mười người đứng đầu lần lượt đứng dậy.
Đàm Dục Sơn hạ mắt nhìn lại phiếu điểm rồi ngẩng đầu lên nhìn về vị trí cuối phòng học, không ngoài dự đoán mà trông thấy nữ sinh đang gục xuống bàn ngủ mặc kệ sự đời. Ông tức giận mà lớn tiếng:
"Lần thi này lại đứng thứ nhất từ dưới lên."
"Khương Hựu Lễ, em có định ngồi dậy học hành cho tử tế không đây?"
Khương Hựu Lễ trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như nghe thấy tiếng Đàm Dục Sơn đang gọi tên mình.
Còn nói cái gì mà kết quả thi lần này đứng thứ nhất từ dưới lên.
Trần Hoài An nhanh chóng huých vào người Khương Hựu Lễ một cái, "Đại tỷ, đứng lên mau."
Khương Hựu Lễ lúc này mới bừng tỉnh.
Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn lên phía bục giảng, tầm nhìn vẫn còn đang mờ mờ ảo ảo cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Gần bốn chục con người đang đổ dồn ánh mắt về phía cô làm cho cô có chút khó hiểu. Nhưng cô còn chưa kịp định thần đã bị Đàm Dục Sơn lớn tiếng gọi thêm lần nữa.
"Khương Hựu Lễ, còn không mau đứng lên?"
Trần Hoài An nhanh tay đẩy Khương Hựu Lễ còn chưa tỉnh ngủ đứng dậy.
Khương Hựu Lễ trong đầu đầy dấu chấm hỏi, vẫn không biết tại sao lại bị ép đứng lên, đành cúi người hỏi lại Trần Hoài An bên cạnh, "Gì đây? Hết tiết rồi đi ngủ cũng bị phạt đứng sao?"
Trần Hoài An: "Mày...Cứ nghe đi là hiểu."
Khương Hựu Lễ rất ấm ức nhưng chẳng thể làm gì, "Thôi được."
"Khương Hựu Lễ, tháng này em không tham gia thi khảo sát nên nhà trường để em 0 điểm tất cả các môn, vậy nên xếp hạng của em trong lớp là đứng thứ nhất từ dưới lên." Đàm Dục Sơn nói, "Em đứng cuối nên sẽ là người đầu tiên chọn bạn cùng bàn. Hiện giờ mười bạn đứng đầu lớp đều đang đứng lên, em xem muốn chọn bạn học nào ngồi cùng bàn để đốc thúc em học tập, giúp em tăng cao thành tích học tập thì chọn đi."
Khương Hựu Lễ: "..."
Đi học hay đi mua hàng mà sao lại nói thích ai thì chọn đi vậy trời?
Lễ Lễ không có muốn ai hết.
Cô im lặng nhìn Đàm Dục Sơn một hồi lâu, đoạn không cam tâm mà nói: "Thầy Đàm, em có thể giữ nguyên chỗ ngồi như vậy mà ạ? Em ngồi chung với Trần Hoài An rất là mưa thuận gió hòa rồi, thật sự không cần đổi chỗ ngồi để được đốc thúc học tập đâu ạ. Bọn em ngồi cạnh nhau, hiểu ý nhau, tất nhiên có thể tự làm việc đó."
"Không được, em với Trần Hoài An mỗi ngày liền chỉ biết ngủ thì làm sao nhắc nhở lẫn nhau? Nữa là Trần Hoài An thật sự có thể giúp em cải thiện thành tích học tập sao?" Đàm Dục Sơn vô cùng cứng rắn đối với Khương Hựu Lễ, "Em nhất định phải chọn một trong mười bạn đứng đầu lớp để ngồi cạnh. Các em ấy mới có thể giám sát em học tập, giúp em nâng cao điểm số. Em mà còn tiếp tục vòng vo là tôi tự chọn đấy nhé."
Khương Hựu Lễ không còn gì để nói.
Sao trước giờ hổng nói vậy đó? Đang ngồi yên ổn bao lâu chẳng ai nói gì, tự dưng đùng một cái muốn tách cô với Trần Hoài An ra là sao nữa vậy?
"Khương Hựu Lễ." Đàm Dục Sơn nói, "Em không chọn được phải không? Để tôi chọn cho em."
Khương Hựu Lễ liền vội vàng nói: "Ấy, thầy bình tĩnh, để em suy nghĩ đã được không ạ..."
Cô cực kỳ không tình nguyện mà quét mắt nhìn qua mười người đứng đầu.
Má ơi, nếu như phải chọn một trong số mười người này, cô thật sự không muốn chọn ai...
...À mà khoan, hình như vẫn còn có một người.
Khương Hựu Lễ yên lặng mà nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai của Lộ Dao Y.
Không ai biết Khương Hựu Lễ đã toan tính điều gì, chỉ thấy cô im lặng hồi lâu rồi bất chợt lên tiếng: "Thầy Đàm, nếu thầy thật sự muốn một bạn khác kèm em để em tiến bộ, chi bằng khen thưởng rõ ràng có được không ạ? Em đề nghị nếu bạn đó không thể giúp em cải thiện thành tích thì sẽ phải chịu phạt, thầy thấy sao?"
Cả lớp lập tức ồ lên.
Khương Hựu Lễ thật ngang ngược, này khác gì bắt con người ta phải làm ơn mắc oán chứ?
Đàm Dục Sơn: "..."
Đúng là ngang như cua vậy, tuyệt đối không để cho bản thân chịu thiệt một mình.
Ông ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy thực ra làm vậy cũng có thể khiến hai người đều có được động lực cố gắng, đành không vui vẻ lắm mà đồng thuận: "Thôi được, nếu trong kỳ thi tháng sau em vẫn không tiến bộ thì cả hai sẽ phải cùng nhau quét dọn phòng học một tuần, những em khác cũng vậy. Giúp đỡ nhau là trách nhiệm của cả lớp trong lần đổi chỗ này, nếu không hoàn thành trách nhiệm tất nhiên sẽ có hình phạt. Thầy yêu cầu không cao, chỉ cần các em có thể tiến bộ dù là một chút cũng được, miễn là kỳ thi tháng sau phải cho thầy thấy kết quả tốt hơn."
Khương Hựu Lễ lúc này mới nhếch lên nụ cười của kẻ chiến thắng.
Đôi mắt hoa đào chợt ánh lên vẻ gian xảo, cô vô cùng tự tin mà khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói: "Thầy Đàm, em chọn Lộ Dao Y."
Muốn cô tiến bộ lên sao? Mơ đi!
Khương Hựu Lễ cô nhất định sẽ làm cho Lộ Dao Y phải bị liên lụy quét lớp một tuần.
Toàn bộ lớp học đều chấn kinh, nhìn Khương Hựu Lễ như đang nhìn thấy quỷ.
Tin tức vừa mới tuần trước lan truyền, rằng Khương Hựu Lễ đã đánh dấu Lộ Dao Y.
Giờ cô ta lại còn muốn ngồi cạnh Lộ Dao Y...
Không lẽ hai người họ... Là đang muốn công khai yêu đương hay sao?
Lộ Dao Y vẫn một vẻ lạnh băng, giống như chuyện chẳng liên quan đến mình.
Đàm Dục Sơn nhìn Khương Hựu Lễ, "Khương Hựu Lễ, em chắc chắn chứ? Em chỉ có một cơ hội lựa chọn thôi đấy."
"Mười cơ hội thì em vẫn sẽ chọn Lộ Dao Y. Thầy Đàm, em đảm bảo sẽ nghiêm túc học tập dưới sự chỉ dẫn của bạn-cùng-bàn-mới mà." Rồi cô như chợt nhớ ra gì đó, bèn vỗ vỗ xuống mặt bàn bên cạnh, "Có điều, em vẫn quen ngồi ở vị trí này hơn, vậy nên em muốn bạn Lộ chuyển xuống dưới đây ngồi với em, được không ạ?"
Đàm Dục Sơn gật đầu đáp ứng, "Được."
Ông lại nhìn qua phía Lộ Dao Y, "Lộ Dao Y, vậy lát nữa em chuyển tới ngồi ở dưới đó cùng Khương Hựu Lễ đi. Khoảng thời gian tới đây sẽ khá vất vả, nhưng thầy tin em có thể giúp đỡ bạn tốt lên, làm sao mà kỳ thi tháng sau Khương Hựu Lễ không xếp cuối nữa là được."
Lộ Dao Y chỉ yên lặng hơi cúi người, tỏ ý đã hiểu.
Khương Hựu Lễ vô cùng đắc chí, nụ cười trên môi mang theo ý vị sâu xa.
Không còn xếp cuối nữa?
Vậy thì cô càng phải xếp cuối cho bằng được!
Đàm Dục Sơn nhìn Khương Hựu Lễ nói: "Khương Hựu Lễ, em ngồi xuống đi."
"Tiếp theo, đứng thứ hai từ dưới lên, Trần Hoài An..."
...
Đàm Dục Sơn bố trí xong chỗ ngồi thì liền rời khỏi lớp 10/1.
Cả lớp bắt đầu theo danh sách vừa được sắp xếp mà tiến hành thay đổi chỗ ngồi.
Khương Hựu Lễ ngả ngớn dựa lưng vào thành ghế, vắt chân mà ung dung ngồi chờ Lộ Dao Y đi đến, trong đầu là 7749 cách để trôn Lộ Dao Y trong suốt một tháng.
Trần Hoài An: "Đại tỷ."
Cậu ta vừa dọn cặp sách, vừa không vui lầm bầm: "Mày dễ dàng bỏ rơi anh em vậy sao..."
"Yên tâm đi." Khương Hựu Lễ nói, "Tháng sau sẽ đổi lại."
Cả lớp vẫn còn đang ồn ào đi qua đi lại để đổi chỗ.
Lát sau, Lộ Dao Y cầm theo sách vở và chiếc cặp màu trắng quen thuộc, tiến đến bên cạnh Khương Hựu Lễ ngồi xuống.
Khương Hựu Lễ nở một nụ cười không hề có ý tốt, vẫy tay với Lộ Dao Y, "Ô, chào bạn cùng bàn mới nha."
Lộ Dao Y vẫn một tư thế ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, lười phản ứng mấy trò con bò của Khương Hựu Lễ.
"Thầy Đàm tự dưng lại muốn mày kèm cho tao học." Khương Hựu Lễ bày ra một bộ dáng vô lại, "Tháng này chắc phải phiền bạn-cùng-bàn chỉ giáo nhiều hơn rồi."
Lộ Dao Y lẳng lặng lấy sách ra đọc.
Nàng sao mà không biết, chuỗi ngày bị Khương Hựu Lễ trêu chọc chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Thề có Chúa là cậu ta sẽ làm mọi cách để lần thi tiếp theo vẫn xếp hạng cuối, báo hại nàng phải trực nhật lớp một tuần.
Khương Hựu Lễ thấy Lộ Dao Y dường như đang coi cô như không khí, bàn tay phải liền đè xuống quyển sách mà Lộ Dao Y đang đọc, cả người cô đều gần như áp sát vào nàng: "Lộ Dao Y, có chuyện này tao quên chưa hỏi. Mày kể rằng ngày hôm đó khi tao phân hóa, chị Huân đã dùng thuốc xịt ngăn mùi chuyên dụng cho Alpha mà mày mang theo."
Cô yên lặng một lúc để quan sát biểu cảm của Lộ Dao Y, đoạn tiếp lời.
"Tao tò mò đó nha, không lẽ Omega nào cũng sẽ cầm theo bình xịt ngăn mùi chuyên dụng cho Alpha sao?"
Lộ Dao Y không đáp lời.
Khương Hựu Lễ đột nhiên cảm nhận được hương thơm tản ra từ trên người Lộ Dao, theo phản xạ có hơi giật mình, nhưng cô sớm nhận ra cơ thể mình đang không có phản ứng, liền cứ thế tiếp tục xà nẹo bên người Lộ Dao Y, "Lộ Dao Y, tao biết rồi nhé..."
Nụ cười vô cùng lưu manh.
Lộ Dao Y chắc hẳn đang giả vờ bình tĩnh, Khương Hựu Lễ liền cố tình hạ tông giọng xuống, lời nói ra đều mang theo sự ám muội, "Lộ Dao Y, mày thích Alpha nào rồi đúng không? Mày cầm thứ đó đi để thu hút sự chú ý của người ta chứ gì?"
Cô sao mà không biết, trời có sập thì Lộ Dao Y cũng chẳng bao giờ làm thế. Hehe, cô chỉ cần thấy con nhỏ này đỏ mặt xấu hổ hay tức điên lên là được rồi.
Lộ Dao Y: "..."
Nàng quay qua nhìn Khương Hựu Lễ đang ngồi cách mình chưa đến 1 mét, vẫn một mực im lặng.
Khương Hựu Lễ cười lên vô cùng khoái chí, "Wow? Bị nói trúng tim đen rồi?"
Lộ Dao Y nhìn sâu vào mắt của Khương Hựu Lễ, chậm rãi nói: "Khương Hựu Lễ, tao có thích Alpha nào thì cũng không phải mày. Tao xin lỗi vì đã thẳng thừng như vậy, đừng đau lòng quá nhé.
Lời vừa dứt, tầm mắt của nàng như có như không mà lướt qua "thân dưới" của Khương Hựu Lễ.
"Haiz...Tại mày đã làm tao có hơi thất vọng."
Khương Hựu Lễ nụ cười xịt keo.jpg
???
Lộ Dao Y vừa mới nhìn cái gì đấy?
Có hơi thất vọng?
Ê không ai làm gì luôn ý, mắc gì shaming cái chỗ đấy của người ta nữa vậy?
Mà Lộ Dao Y có tư cách để "hơi thất vọng" về người anh em của cô à?
"Thế nên cứ yên tâm đi ha." Lộ Dao Y nói, "Tao không có hứng thú với mày tí nào đâu á."
Nói xong liền thản nhiên đẩy tay Khương Hựu Lễ ra, tiếp tục đọc sách.
Khương Hựu Lễ cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
Cô bắt đầu sôi máu toàn thân, nghiến răng nghiến lợi muốn cho con nhỏ Omega to gan này biết kích cỡ của Alpha cấp S như cô rốt cuộc là thế nào.
Nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, cô hậm hực mà không thể làm gì, đành phải cầm bút lên viết trong sự cay cú.
Thất vọng à?
Một lần đụng đến bên dưới của cô còn chưa đủ hay sao?
Đcm.
Khương Hựu Lễ tức giận đến mức chữ viết ra đều hằn đến mấy trang giấy.
Cô cố gắng hít thở sâu, lấy lại bình tĩnh.
Ranh con dám khinh thường "thứ đó" của bà đây, bà cho mày xem!
Cô nghiến răng nghiến lợi viết cho xong, sau đó xé trang giấy ra khỏi vở rồi đưa qua chỗ Lộ Dao Y, "Lộ Dao Y, tao thấy mày thất vọng về tao hơi nhiều. Lần sau không cần nói phí lời, cầm tờ giấy này đi tìm tao, tao cho mày hết thất vọng."
Nói rồi, cô hùng hổ đứng lên, tức giận rời khỏi phòng học.
Lộ Dao Y nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhăn nhúm ở trên bàn.
Chờ cho Khương Hựu Lễ đi hẳn rồi, nàng bèn cầm tờ giấy lên.
Đập vào mắt là dòng chữ to đùng "PHIẾU THỬ DÙNG".
Ở dưới còn có vài dòng chữ nhỏ hơn —— Trăm nghe không bằng một thấy, lần sau vẫn còn chê bai thì cứ cầm "PHIẾU THỬ DÙNG" này đi tìm Khương Hựu Lễ. Tất cả đều là trên tinh thần tự nguyện, dùng rồi đừng hối hận.
Phía dưới cùng còn ghi.
—— Khương Hựu Lễ bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Lộ Dao Y sử dụng "PHIẾU THỬ DÙNG".
"Chà..."
Lộ Dao Y không nhịn được mà bật cười.
Phiếu thử dùng?
Đúng là chỉ có Khương Hựu Lễ mới nghĩ ra được mấy trò kiểu này.
Lộ Dao Y cũng có cảm thấy hơi xấu hổ. Khương Hựu Lễ còn "hoan nghênh" cô sử dụng nữa chứ...
Nàng không giấu được ý cười, chẳng cần suy nghĩ liền cẩn thận gấp tờ giấy nhăn nheo, bỏ vào trong cặp.
Một ngày nào đó nàng cũng muốn dùng thử xem.
Đến lúc đó, ai mới là người hối hận còn chưa biết được đâu.