Sau Khi Phân Hoá, Tôi Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 27: Tao lên vì ôm mày đấy? Thì làm sao?



Một cảm giác kỳ quái truyền lên từ thân dưới làm Khương Hựu Lễ đứng xịt keo tại chỗ.

!!!!????

Cô... cô đang "lên" trong khi đang tiếp xúc với Lộ Dao Y...

Sao có thể?

Lộ Dao Y lúc này đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc vì được quang minh chính đại ôm lấy người trong lòng nên không hề hay biết gì. Nàng vòng chặt hai tay quanh cổ Khương Hựu Lễ, hoàn toàn ngả vào lồng ngực người kia như muốn hòa vào làm một với cô. Hàm răng ngọc cũng như đoạn tình cảm đơn phương đang gào thét, không chút thương tiếc găm chặt vào sau gáy Khương Hựu Lễ.

Nếu Omega có thể đánh dấu Alpha thì hay nhỉ.

Nàng nhất định sẽ đánh dấu người này.

Lộ Dao Y dè dặt, say sưa hít vào hương thơm linh sam đang như có như không phảng phất xung quanh.

Đây là Alpha của nàng.

Bản năng nguyên thủy Omega nhen nhóm muốn trỗi dậy, từng tế bào, từng mạch máu trong cơ thể Lộ Dao Y đều đang gào thét ham muốn Khương Hựu Lễ, ham muốn mùi hương từ khu rừng linh sam thơm ngát. Nàng không nhịn được bèn vươn lưỡi liếm lên tuyến thể của cô.

Ngọt quá.

Mật ngọt chết ruồi, hóa ra là vậy sao.

Tuyến thể sau gáy đang nhói đau không ngừng chợt cảm nhận được sự mềm mại ướt át khiến đại não Khương Hựu Lễ muốn phát nổ tại chỗ. Tuyến thể dù là của Alpha hay Omega thì đều là bộ phận vô cùng nhạy cảm, Lộ Dao Y đâu phải không biết mà lại đùa giỡn quá trớn như vậy?

Cảm giác truyền đến từ tuyến thể thật sự ép cô muốn điên lên.

Khương Hựu Lễ phải cắn chặt răng mới không cho phép bản thân làm ra điều gì quá phận.

Nhưng thân thể hiện tại đang bị vây cứng trong vòng tay của Lộ Dao Y, cô hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Đủ rồi, thật sự đủ rồi! Đây là đang muốn lấy mạng cô luôn hay sao? Khương Hựu Lễ mặt đỏ tía tai, mồ hôi không kiềm được đã tuôn ra như suối, hai bàn tay đã sớm bị nắm chặt đến nỗi trắng bệch.

Biết thế dẹp mẹ cái vụ có qua có lại đi!

Một Alpha mới vỡ lòng, kiềm chế bản năng nguyên thủy là thứ còn khó hơn lên trời.

Khương Hựu Lễ bị sự xấu hổ đánh bay cả cảm giác đau đớn ở tuyến thể.

Phải làm thế nào đây?

Cậu ta nhất định sẽ phát hiện ra mất...

SOS!!!!!

Lộ Dao Y thì vẫn mải mê "hành hạ" tuyến thể vẫn còn non nớt của Khương Hựu Lễ.

Nàng là Omega đầu tiên được cắn vào "cấm địa" của Khương Hựu Lễ đó!

Còn gì có thể vui hơn được nữa đây?

Tâm trí đang bay bổng lên chín tầng mây, Lộ Dao Y chợt cảm thấy có thứ gì đang chọc vào bụng mình liền hồi thần. Nàng hít sâu một hơi vừa để bình tĩnh lại, vừa để tham lam chiếm lấy nốt chút hương linh sam còn sót lại, sau đó liền không cam tâm buông Khương Hựu Lễ ra, ánh mắt không tự chủ đảo xuống bên dưới.

"...."

Khương Hựu Lễ đang mặc chân váy ngắn, vì đang đứng ngược chiều gió nên váy bị bay hướng ngược về phía sau khiến cho vật "không nên lộ" lại càng hiện rõ mồn một. Lộ Dao Y trên thông thiên văn dưới tường địa lý, lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Ờ..."

Đến mức như vậy luôn hả?...

Lộ Dao Y trợn mắt hạnh nhìn Khương Hựu Lễ như nhìn sinh vật lạ, thấy đối phương bày ra một bộ nhân gian không còn gì luyến tiếc, nàng run rẩy khóe miệng, kìm lại xúc động: "Khương Hựu Lễ...Mày..."

Khương Hựu Lễ trực tiếp hóa đá.

Trong đầu chỉ còn lại lời răn dạy của một vị hiền nhân nào đó...



....

Khương Hựu Lễ một đường nhìn thẳng, không quan tâm đến biểu cảm biến hóa khôn lường trên mặt Lộ Dao Y.

Không sao, không nói gì là được, coi như không biết gì hết.

Cứ coi như mình là cái cây hay cái bóng đèn cái hay cái quần què gì cũng được đi.

Lộ Dao Y trân trân nhìn Khương Hựu Lễ đang cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng, trong đầu đang điên cuồng replay cảnh tượng khó nói ban nãy.

Nàng xấu hổ mà đỏ bừng mặt.

Nàng biết Khương Hựu Lễ bây giờ nhất định đang cực kỳ lúng túng, nàng cũng không muốn làm khó Khương Hựu Lễ, nhưng cũng không biết nên nói gì để phá vỡ tình cảnh sượng trân hiện tại, đành trước hết di dời tầm mắt khỏi "chỗ khó nói" rồi mới dè dặt lên tiếng.

"Ờ...Thế thôi...Tao về nhà trước nhá..."

Khương Hựu Lễ vẫn một bộ âm thầm chảy ngược nước mắt vào trong.

"Mày..." Lộ Dao Y có chút lắp bắp, "Mày xem như nào...Cũng về nhà sớm đi..."

Sau đó liền xoay người hướng về nhà, không dám nhìn thẳng Khương Hựu Lễ.

Nàng đi rất chậm.

Nàng cảm thấy nên đi chậm lại thì người kia sẽ nghĩ mình vẫn đang rất bình tĩnh.

Ngay lúc vừa bước vào nhà, Lộ Dao Y liền ngồi sụp xuống, bưng lấy khuôn mặt đỏ bừng mà rên rỉ.

Khương Hựu Lễ thật sự đã "lên" khi ôm nàng...

Nằm mơ cũng không nghĩ đến ngày này!

...

Khương Hựu Lễ ở bên ngoài lúc này, hình như thật sự đã hóa thành một tảng đá.

Gió thu lành lạnh chợt vờn qua khiến cô lấy lại chút thanh tỉnh.

Khương Hựu Lễ đau khổ nhìn xuống dưới rồi lại đau khổ rời mắt đi ngay lập tức, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo đến cực điểm.

Đành phải mau chóng kẹp chặt hai chân, chạy như bị ma đuổi về nhà.

May lúc này đang là buổi tối nên xung quanh cũng thưa thớt người, chứ nếu không giữa ban ngày ban mặt mà để hàng xóm nhìn thấy cảnh tượng mù mắt này thì cô đi quyên sinh được rồi.

Khương Hựu Lễ lén lút mở cửa, không tiếng động cởi bỏ giày ở huyền quan.

Cô dùng một tay che chắn hạ bộ, một tay lần mò tường như ăn trộm. Giờ mà để hai người ba nhìn thấy bộ dạng này của cô thì người sắp tới đi công tác sẽ không phải là Khương Khê Viễn đâu mà chính là cô đó!

Khương Hựu Lễ nuốt một ngụm nước bọt, rón rén đưa mắt nhìn vào phòng khách.

Nơi đây vẫn bật đèn điện sáng trưng, nhưng tuyệt nhiên không có ai cả.

Cô không nhịn được, thở hắt ra một hơi.

Sau đó liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên phòng.

"???"

Lễ Hạc Niên vừa từ trong bếp đi ra, cảm thấy vô cùng mắc về tiếng bước chân dồn dập ban nãy. Đúng lúc ông bắt gặp tà váy quen thuộc biến mất ở phía thềm cầu thang, nhận ra đó là con gái yêu thì liền cao giọng hỏi với lên.

"Đinh Đinh hả? Con đang làm gì vậy?"

Nhưng không có ai trả lời.

Lễ Hạc Niên khó hiểu, đành nhún vai quay trở lại trong bếp.

Về phần Khương Hựu Lễ, sau khi quay về phòng ngủ, còn chưa kịp thở thì đã lại bay ngay vào phòng tắm.

Cô khóa chặt cửa phòng lại rồi mới mệt mỏi đậy nắp bồn cầu ngồi xuống. Phân hóa ch* đẻ! Alpha ch* đẻ!

Khương Hựu Lễ cảm thấy chán ghét cùng cực đến mức không muốn nhìn thẳng vào hạ bộ. Nhưng cảm giác đó vẫn cứ quấn lấy cô không tha, cô đành phải mặt dày đưa tay đụng vào thứ đó một lần nữa, tự thấy bản thân như một kị sĩ bị sa vào bùn lầy không đáy...

Cô ghét cái cơ thể này chết mất!

Khương Hựu Lễ cô chưa từng bị thứ gì dễ dàng điều khiển như cái thứ gọi là "bản năng" này.

Nhưng...Cảm giác khi làm chuyện này...Cũng không quá tồi đi?

Cô ức chế đến mức nghiến răng kèn kẹt, hận chính mình vì sao lại không có tiền đồ như vậy.

Bình thường Lộ Dao Y lượn qua lượn lại như con cá cảnh cô còn chẳng mảy may quan tâm, còn bây giờ sao vừa tiếp xúc có một tí đã có "cảm giác" rồi?

Lại còn để cậu ta nhìn thấy cây hàng của mình nữa trời ơi!!

Này là trời tru đất diệt Khương Hựu Lễ ta sao?

Một lúc lâu sau.

Khương Hựu Lễ tắm rửa kì cọ thật sạch sẽ, thanh tẩy hết mọi dấu vết "tội lỗi" rồi mới chịu bước ra khỏi phòng tắm. Cô uể oải nằm phịch xuống chiếc giường khiến nó lún xuống một mảng, trong đầu tự động tua lại cảnh lúc tối cùng với Lộ Dao Y.

"???"

Nghĩ lại cô vẫn không thể nào tin được nổi. Cái này cũng ngang trái quá rồi đi.

Rồi là kẻ thù không đội trời chung dữ chưa?

Khương Hựu Lễ nghĩ đến đau đầu, khó chịu mà ôm gối lăn qua lăn lại trên giường.

Arrrghhhhhhh!!! Lộ Dao Y biến điiiii!!!

Tại sao vậy??

Nếu không phải sợ đau thì cô đã cắt phăng cái thứ lủng lẳng vô tích sự kia đi rồi! Nó vừa xuất hiện liền khiến cuộc đời cô trở thành một trò đùa không hơn không kém.

Đừng có làm cô trông như mấy khứa biến thái nữa được không vậy?

Khương Hựu Lễ lăn lộn đến váng đầu, rốt cuộc cũng chịu nằm ngửa ra thở hổn hển, từ từ chấp nhận đoạn kí ức xấu hổ ban nãy. Dù sao chuyện cũng đã rồi, chi bằng cứ ngẩng cao đầu sống tiếp, mặc kệ Lộ Dao Y có nghĩ gì hay là không.

Chỉ cần bạn không xấu hổ, thì người xấu hổ là ai cũng được, không quan tâm.

Khương Hựu Lễ niệm đi niệm lại như đang tụng kinh. Cô vốn nổi tiếng có da mặt dày hơn cái bánh dày mà, dăm ba cái chuyện "cỏn con" này có là gì chứ.

Lễ Lễ đã nghĩ thông suốt rồi!

Ngay sau đó, cô một tay ôm chiếc gối to choán gần nửa người, một tay với lấy điện thoại soạn tin nhắn rồi nhanh chóng gửi qua cho Lộ Dao Y.

- Ban nãy tao không cố ý, mày cứ coi như chưa thấy gì đi.

Lộ Dao Y trả lời rất nhanh.

- Lưu manh

Khương Hựu Lễ nhìn thấy hai chữ "lưu manh" này, tức muốn thổ huyết.

Ủa alo? Ai lưu manh cơ? Excuse me?

Là người anh em của cô có lỗi chứ có phải cô đâu?

- Wtf? Tao đã bảo không cố ý rồi mà?

Lộ Dao Y không khoan nhượng.

- Không biết, lưu manh.

Khương Hựu Lễ trả lời.

- Thôi được, dù sao tao cũng đã đánh dấu mày, tin tức tố của mày tất nhiên phải có ảnh hưởng đối với tao, huống chi lại còn ở khoảng cách gần như vậy. Mày thậm chí còn có gan vừa cắn vừa liếm lên tuyến thể tao mà? Có phản ứng là chuyện rất bình thường thôi.

Lộ Dao Y thấy vậy thì liền paraphrase.

- Biến thái.

Khương Hựu Lễ: "...Chết tiệt!"

Lộ Dao Y nhanh chóng phản đòn.

- Hôm trước thì đánh dấu tao

- Hôm nay thì "lên" chỉ vì ôm tao

- Biến thái biến thái biến thái! Quan trọng nhắc lại ba lần!

Khương Hựu Lễ: "...."

Sao nhỏ này cứ quái quái?

Cô cảm thấy hình như chị Lộ đây đang rất phấn khích thì phải.

Cô tức giận gõ chữ trả lời.

- Ok, tao biến thái đấy

- Tao "lên" vì ôm mày đấy? Thì làm sao?

Lộ Dao Y đọc tin nhắn Khương Hựu Lễ trả lời thì liền nhớ lại hình ảnh trước đó, trong chốc lát liền đỏ bừng mặt xấu hổ. Cảm giác hôm trước khi thoáng thấy Khương Hựu Lễ "up" trong bệnh viện với cảm giác hôm nay trực tiếp nhìn thấy, quả nhiên là khác nhau một trời một vực.

"..."

Nhưng nàng ngay lập tức lấy lại tinh thần.

- Khương Hựu Lễ.

- Đừng tưởng tao không biết mày có ý với tao

- Không được đâu, từ bỏ đi.

Khương Hựu Lễ: "???"

Wow? Con nhỏ này mắc bệnh hoang tưởng càng ngày càng nặng rồi.

Cô còn chưa kịp trả lời gì, Lộ Dao Y đã lại gửi tin nhắn tiếp.

- Nhìn mày là biết không có khả năng rồi

- YSL là cái chắc.

Khương Hựu Lễ đọc được tin nhắn từ Lộ Dao Y liền trợn to hai mắt như muốn rớt luôn ra ngoài, chưa bao giờ cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề như lúc này. Cô "tự xử" bình thường cũng mất gần một tiếng, dù thực chiến có không được lâu như vậy thì chắc chắn cũng không YSL như con nhỏ đáng ghét đó nói. Dựa vào đâu chứ?

Tuy cô vẫn còn rất chán ghét cái cơ thể này.

Nhưng bị ai đó nói là YSL thì chính là vô hạn sỉ nhục đối với cô.

Đặc biệt là Lộ Dao Y.

Cô nghiến răng nghiến lợi soạn tin nhắn.

- Tao có khả năng hay không đến lượt mày đánh giá à?

- Hay có cần tao chứng minh không?

- Hôm nào đấy sang nhà tao tao cho mày biết.

- Không thì nhà mày.

Lộ Dao Y nhìn tin nhắn của Khương Hựu Lễ, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt đỏ lên với tốc độ ánh sáng.

Khương Hựu Lễ suy nghĩ một chút lại gửi qua vài tin nhắn nữa.

- Muốn private thì vào hẳn trong phòng đi.

- Phòng tao? Hay phòng mày?

Lộ Dao Y da mặt mỏng, chỉ có thể nhắn thêm một dòng.

- Khương Hựu Lễ, mày biết mày đang nói gì không?

Khương Hựu Lễ thản nhiên.

- Sao lại không biết?

- Mày bảo tao không có khả năng còn gì?

- Để tao cho mày thấy.

Sao sao, muốn thi mặt dày với bà đây à?

Nằm mơ!

Cô đắc ý chờ xem Lộ Dao Y sẽ xoay sở kiểu gì. Cô chắc chắn nàng sẽ không dám đồng ý, chỉ cần làm cho nàng trở nên lúng túng là được rồi.

- Được.

Khương - nụ cười hóa đá - Hựu Lễ.

??????????????

Được? Được cái cm gì cơ?

Lộ Dao Y reply nhầm tin nhắn đúng không vậy?

Mấy tin nhắn tiếp theo lại càng xoay cho Khương Hựu Lễ không kịp trở mình.

- Phòng mày, hay phòng tao cũng được.

- Cho mày chọn

- Tao chờ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv