Khương Hựu Lễ trầm kẽm ngồi trên bồn cầu, một tay vừa tự giải quyết một tay vừa khổ sở lau đi nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.
Gần một tiếng sau.
Không gian trong buồng WC chật hẹp bị bao trùm bởi hương vị tươi mát của linh sam, trộn lẫn với một mùi cực kì gay mũi, ngửi vào giống như hương cây hoa thạch nam. (*)
Thân nhiệt cao đến phát sốt của Khương Hựu Lễ cuối cùng cũng được trở về trạng thái bình thường. Đôi mắt hoa đào ngập ngụa nước mắt chầm chậm quét qua đống giấy vệ sinh vứt ngổn ngang trên sàn cùng với dấu vết đầy tội nghiệt trải khắp thân dưới, cảm giác nhục nhã không để đâu cho hết, khéo sau hôm nay cô phải đi tìm vài lọ kem chống nhục bôi lên mặt (**).
Đm cuộc đời, tại sao lại sinh ra loại chuyện con gái mọc ra cây hàng như con trai chứ? Tạo hóa bị dở hơi rồi à?
Lại còn hơi tí là sẽ "chào cờ" nữa.
......
Dọn dẹp sạch sẽ đống giấy bẩn vứt bừa bãi trên nền nhà xong, Khương Hựu Lễ liền trút bỏ hết quần áo trên người rồi nhắm mắt đứng dưới vòi sen. Cơ thể đang mệt mỏi cùng căng thẳng được dòng nước ấm chậm rãi an ủi, cô thoải mái thở dài một hơi, cẩn thận cọ rửa thân thể tận ba lần. Nhưng "người anh em" trời đánh kia chỉ cần chà xát qua là lại ngóc đầu lên, khiến cho cô tức giận đến nghiến răng.
Ủa rồi ai mướn? Ai mướn hả? Không lẽ đây là quả báo cho toàn bộ tội lỗi cô đã gây ra từ lúc mới sinh ra đến giờ hay sao?
Khương Hựu Lễ chống tường bất lực, buộc bản thân phải tự chấp nhận hiện thực tàn khốc.
Qua một lúc lâu, tiếng nước chảy trong buồng tắm nhỏ dần rồi ngừng lại.
Khương Hựu Lễ cầm máy sấy sấy cho mái tóc khô hẳn, sau đó mới bước ra bên ngoài.
Lễ Hạc Niên đang ngồi trên sofa làm việc, nghe được tiếng mở cửa phòng WC thì liền ngẩng đầu lên nhìn cô, "Đinh Đinh, bụng con đã ổn hơn chưa?"
Khương Hựu Lễ mệt mỏi gật đầu hai cái, không nói thêm gì mà chậm chạp đi đến thả người trên giường bệnh.
"Bác sĩ nói chiều mai là có thể xuất viện rồi." Lễ Hạc Niên nhìn theo bóng lưng đang di chuyển Khương Hựu Lễ, "Con có muốn ngày mai mình về nhà luôn không?"
Khương Hựu Lễ: "Cũng được ạ."
Cô nói xong thì uể oải giở chăn lên, cởi bỏ đôi dép để dưới đuôi giường rồi trùm kín mít cả người từ đầu đến chân.
Khương Hựu Lễ nhắm mắt, khẽ nói, "Ba nhỏ, con muốn ngủ."
Nghe cô bảo vậy, Lễ Hạc Niên liền đáp ứng, đứng dậy tắt đèn trong phòng, "Ừm, con ngủ đi."
____________________________
Nửa đêm, Khương Hựu Lễ âm thầm đè nén âm thanh sụt sùi, hai mắt ửng đỏ như vừa mới khóc.
Cô nằm trên giường bệnh lăn qua lăn lại mà vẫn không tài nào ngủ được, toàn bộ tâm trí đều bị chuyện bản thân nảy sinh ý đồ với Lộ Dao Y bao trùm lấy, cùng với hình ảnh vô cùng khủng khiếp trong nhà WC hồi nãy, vẫn không thể nào chịu đựng nổi việc bản thân thực sự đã là một Alpha.
Lễ Lễ không muốn đối mặt, Lễ Lễ muốn isekai(***) có được không?
Khương Hựu Lễ cắn chặt răng thề nguyền sẽ không bao giờ tự tiện nảy sinh phản ứng sinh lý với bất kì Omega nào nữa. Cô đường đường chính chính là con gái con đứa, suy nghĩ bằng nửa thân dưới như lũ đực rựa thì còn ra cái thể thống gì?
Haish, mệt vỗn lài.
Nếu thật sự có ham muốn, đó phải là ham muốn với Omega mà mình có tình cảm.
Chứ không phải con nhỏ láo lếu Lộ Dao Y kia.
Hừ!
___________________________
Hôm sau.
Khương Hựu Lễ thần thanh khí sảng mà tỉnh dậy, tâm trạng đã tốt lên không ít, cảm giác uất ức nhục nhã cũng đã tiêu bớt. Buổi trưa sau khi dùng bữa cô xong thì cô sẽ được xuất viện về nhà.
Bác sĩ đã dặn dò rất kĩ Khương Hựu Lễ khi ra ngoài phải dùng miếng dán ngăn trở, đồng thời luôn phải cầm theo thuốc ức chế bên mình.
Khương Hựu Lễ dù sao cũng chỉ là một Alpha vừa phân hoá được vài ngày, chưa có khả năng kiểm soát tin tức tố thành thục như những Alpha khác. Giả sử xuất hiện Omega nào đó mưu đồ bất chính muốn câu dẫn cô, cô có thể sẽ bị rơi vào bẫy dễ như chơi.
Bản năng suy cho cùng vẫn là cốt lõi căn bản của con người, không phải cứ muốn là có thể kìm nén được.
Tuy rằng loại chuyện Omega cố ý sử dụng tin tức tố câu dẫn Alpha lên giường rồi ép người đó đánh dấu mình hoàn toàn rất hiếm khi xảy ra, nhưng cũng không phải là không có.
Alpha so ra thực tế không dễ thở hơn Omega là bao.
Khương Hựu Lễ tất nhiên chỉ có thể tuân mệnh.
Sau khi về nhà, cô vác theo balo hành lí lên phòng rồi xếp gọn quần áo chưa mặc vào trong tủ.
Khương Hựu Lễ đang chăm chú làm việc thì có ai đó gõ cửa từ bên ngoài.
"Đinh Đinh."
Là giọng của Lễ Hạc Niên.
Nghe tiếng gọi, cô liền nói với ra: "Ba nhỏ cứ vào đi ạ."
Ông nghe được liền mở cửa đi vào, trên tay xách theo túi lớn túi nhỏ.
Khương Hựu Lễ nhìn thấy đống đồ đạc lỉnh kỉnh, hiếu kì hỏi, "Ba nhỏ, cái gì đấy ạ?"
Lễ Hạc Niên đặt hết các loại túi xuống, chỉ giữ lại trên tay chiếc túi rồi đưa cho cô, "Bây giờ con đã là một Alpha rồi, quần bên trong trước đây không thể dùng được nữa, cái này là ba lớn con hôm nay vừa đi mua vài loại ở cửa hàng chuyên dụng cho Alpha. Lát nữa con thay ra thử xem có vừa không nhé."
Khương Hựu Lễ giật giật khoé miệng.
Vô cùng xấu hổ.
Cô trân trân nhìn chiếc túi trong tay ba nhỏ mình, mấy dòng chữ "không muốn nhận" viết đầy trên gương mặt.
Lễ Hạc Niên nói thêm: "Con cứ thử qua xem có ưng không nhé, nếu không ba sẽ kêu ba lớn đổi cho con."
Khương Hựu Lễ ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn ông, chỉ thấy ba nhỏ vẫn một bộ dịu dàng săn sóc mà cười nhẹ với cô. Cô đắn đo một hồi, liền dằn lại sự xấu hổ trong lòng. Dù biết vấn đề này khá nhạy cảm để có thể đem ra bàn bạc, nhưng hai ba của cô nói đúng, đã là Alpha thì đồ bên trong trước đây quả thực không thể dùng tiếp được.
Hơn nữa, Khương Khễ Viễn cùng Lễ Hạc Niên đã chăm sóc rồi quan tâm cô từng chút như vậy, còn gì có thể bất mãn được nữa đây.
Khương Hựu Lễ tự đả thông tư tưởng, liền nở nụ cười thoải mái đưa tay nhận đồ Lễ Hạc Niên đưa cho.
"Vâng, con sẽ thử sau."
Lễ Hạc Niên hài lòng, cầm lên thêm mấy chiếc túi nữa đưa cho cô, "Trong đây đều là quần áo và váy mới, lát nữa con cũng thử qua hết một lượt đi nhé."
Khương Hựu Lễ vui vẻ gật đầu, "Dạ được ba nhỏ."
"Ừm." Lễ Hạc Niên nói, "Ba ra ngoài trước, có chuyện gì cứ bảo với ba."
Khương Hựu Lễ ngoan ngoãn: "Dạ."
Ông liền yên tâm quay người đi ra khỏi cửa.
Khương Hựu Lễ xong xuôi thì nhíu mày nhìn chằm chằm đống túi quần áo hồi lâu, cuối cùng bất lực thở dài một hoi.
Lễ Lễ là thật sự đang bị nghiệp quật rồi.
__________________________
Vì hôm nay là thứ hai đầu tuần, bạn bè của Khương Hựu Lễ đều đang học tập ở trường, còn cô thì dành cả một buổi chiều ở nhà chơi game.
Khương Hựu Lễ đang chơi đến hăng say thì chợt nhớ ra hôm trước Lộ Dao Y có vẻ định thuật lại chuyện đã xảy ra ngày cô phân hoá. Có điều, bây giờ Lễ Lễ ngại phải nói chuyện với con nhỏ đáng ghét lắm.
Em trai Lễ Lễ đã có ý đồ bất chính với Lộ Dao Y.
Cô vẫn không tài nào chấp nhận nổi sự thật đau lòng đó.
Không ấy thì mình làm cái kèo chatcu đi được không...?
...
Nhưng mà, Lễ Lễ sợ đau lắm.
Khương Hựu Lễ đang khó xử thì bỗng nhiên nhớ ra hôm qua Lễ Hạc Niên đã kể với cô rằng Kiều Nghệ Huân cũng đi theo ba lớn đưa cô vào bệnh viện. Nghĩa là, ngoài Lộ Dao Y, chị chính là người biết rõ được chuyện gì đã xảy ra ngày đó nhất.
Cô liền tức tốc chóng mở Wechat nhắn hỏi Kiều Nghệ Huân.
- Chị Huân.
- Em muốn hỏi chị một chuyện.
Kiều Nghệ Huân rất nhanh đã trả lời.
- Nói đi.
Khương Hựu Lễ liền lướt nhanh hai ngón tay trên bàn phím.
- Chị có thể cho em biết rốt cuộc hôm em phân hoá đã xảy ra chuyện gì hay không?
- Tại sao chị lại là người đưa em đến bệnh viện?
Kiều Nghệ Huân ở bên kia suy nghĩ một lúc, sau đó nói.
- Chuyện này mày nên hỏi Dao Dao thì hơn.
- Em ấy biết mọi thứ rõ hơn chị.
Khương Hựu Lễ: "..."
Sao con đường nào thì cũng dẫn đến Lộ Dao Y vậy?
Cô rất hiểu tính cách của Kiều Nghệ Huân.
Nếu chị đã nói như vậy thì nghĩa là chắc chắn sẽ không hé nửa lời cho cô biết, có dò hỏi nữa cũng vô dụng.
Khương Hựu Lễ bĩu môi, bất đắc dĩ nhắn lại.
- Em hiểu rồi.
- Em sẽ đi hỏi cậu ta.
Nhưng nói thì dễ làm thì khó, cô chần chừ đến gần tối mà vẫn không dám nhắn tin cho Lộ Dao Y.
________________________
Tối hôm đó.
Khương Hựu Lễ ăn tối xong thì uể oải nằm phịch xuống sofa xem TV.
Tâm trạng cực kì xấu.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô chợt vang lên, là thông báo có tin nhắn mới.
Khương Hựu Lễ chậm rãi xoay người với lấy chiếc điện thoại từ trên bàn trà, nheo mắt nhìn thì thấy là Lộ Dao Y gửi tin nhắn tới. Lộ Dao Y một khi đã chủ động tìm đến cô, nghĩa là nàng đang có chuyện thật sự quan trọng.
Xưa đến giờ đều là như vậy.
Cô liền mở Wechat lên.
- Mày rảnh không? Ra ngoài gặp mặt một lúc đi.
Biết ngay, đúng là có chuyện thật.
Khương Hựu Lễ bình thản gõ chữ.
- Để làm gì?
Lộ Dao Y nhắn lại.
- Kể lại hôm đấy mày phân hoá đã xảy ra những gì.
Khương Hựu Lễ liền trả lời.
- Thế thì cần gì gặp mặt, có gì nói thẳng ở đây luôn đi.
Lộ Dao Y vẫn một bộ thần thần bí bí.
- Không được, có vài thứ nhạy cảm không thể nói suông qua tin nhắn.
- Tốt hơn là nên gặp trực tiếp đi.
Khương Hựu Lễ cảm thấy thật phiền phức, nghĩ đến chuyện mình nảy sinh ý đồ với Lộ Dao Y mà không thể ngừng lại sự lấn cấn.
Cơ thể cô vốn đã không ổn định, gặp mặt rồi cũng không biết có thể kiểm soát trước thứ mị lực chết tiệt của con nhỏ đáng ghét không. Khương Hựu Lễ cô thà bị chê hèn còn hơn là mang tiếng t*** tr*** thượng não.
Lần trước có chăn che may ra còn lấp liếm được, lần này thì chỉ còn đúng cái nịt.
Cô liền không chút do dự từ chối yêu cầu của Lộ Dao Y.
- Cũng chỉ là kể lại chuyện thôi, nhạy cảm hay như nào cũng được.
- Có gì thì nói đi.
Lộ Dao Y vẫn quyết không khoan nhượng.
- Không thì thôi.
- Để lúc khác.
Khương Hựu Lễ: "?"
Ô? Cái con hàng này bị nhờn đấy à?
Ủa chẳng lẽ hôm đó cô phân hoá xong thì thiên thạch rơi xuống hay là khủng bố dọc đường à? Sao mọi người xung quanh ai cũng cứ một vẻ thần thần bí bí cái quái gì vậy chứ?
Nhưng người xưa có câu, càng cấm thì càng làm, càng giấu thì càng muốn biết.
Khương Hựu Lễ khó chịu thở hắt ra, đành nhún nhường.
- Mười phút sau gặp ở cổng nhà mày.
Cô gửi xong tin nhắn thì đứng dậy khỏi sofa, nhanh chóng trở về phòng mình.
Khương Hựu Lễ lôi ra từ trong ngăn kéo một miếng dán ngăn trở mới thay cho cái cũ đang dùng trên gáy, sau đó xịt quanh người một lớp dung dịch ức chế tin tức tố Alpha vị đào cùng với dung dịch ngăn mùi chuyên dụng dành cho Omega.
Để chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất là thằng em kia sẽ vô duyên mà ngẩng đầu, cô phải làm mọi thứ thật cẩn thận.
Vài phút sau, Khương Hựu Lễ xong xuôi liền đi ra khỏi nhà.
Bầu trời đêm đen kịt một mảnh, những áng mây mỏng thường ngày không còn, ánh trăng cũng vì thế mà đặc biệt sáng, phủ xuống dương gian một vầng hào quang màu bạc êm dịu. Không gian xung quanh tràn ngập hương vị mát mẻ của những ngày cuối thu, làn gió đêm nối đuôi nhau vờn qua vờn lại trên những ngọn cây cao vút.
Khương Hựu Lễ mới vừa bước ra khỏi cổng liền nhìn thấy Lộ Dao Y đã đứng trước nhà nàng tự bao giờ.
Ánh trăng đêm phủ hờ một lớp áo mỏng màu bạc trên người Lộ Dao Y, tô điểm cho nàng càng thêm mấy phần tiên khí phiêu dật.
Chút gió nhẹ ngẫu nhiên chạy qua làm lay động vài sợi tóc xoã ra trên bả vai nàng. Đôi mắt trong suốt câu nhân trong màn đêm dường như lại càng sáng đến long lanh, tựa như hai ngôi sao đẹp đẽ đang treo trên bầu trời đêm.
Khương Hựu Lễ ngây ngẩn ngắm nhìn nàng không chớp mắt.
Sau đó liền lấy lại bình tĩnh, không chút sơ hở đi về phía nàng.
Hai người họ nháy mắt thu hẹp khoảng cách.
Khương Hựu Lễ áng chừng khoảng 5 mét thì dừng lại trước mặt Lộ Do Y.
Nàng có chút khó hiểu: "Sao phải đứng xa thế làm gì?"
Khương Hựu Lễ liền đơn giản lấy lí do sẵn có mà đối phó nàng, "Bác sĩ bảo tao mới vừa phân hoá, không thể ở cạnh Omega quá gần, nếu không sẽ rất dễ bị tin tức tố của người đó ảnh hưởng. Tao cảm thấy khoảng cách thế này là hợp lý nhất rồi."
Cô vẫn là rén lại gần Lộ Dao Y vì vấn đề sinh lý.
"Chào cờ" là chuyện nhỏ, "chào cờ" mà bị phát hiện ra mới là chuyện lớn.
Nghe vậy, Lộ Dao Y cảm thấy có chút buồn cười.
Khương Hựu Lễ không phải vì vừa phân hoá nên dễ dàng bị tin tức tố Omega ảnh hưởng, mà là dễ dàng bị tin tức tố của nàng ảnh hưởng, bởi vì cô đã từng đánh dấu nàng.
Chỉ là...
Khương Hựu Lễ lại không nhớ chuyện này.
"Dù sao cũng chỉ là nói vài câu." Cô tuỳ tiện dựa vào hàng rào, "Tao đã nghe theo mày ra ngoài rồi, chuyện gì nên nói thì nói đi chứ nhỉ?"
Lộ Dao Y liền chầm chậm kể lại mọi thứ từ đầu cho cô.
Có điều.
Nàng đang nói được một nửa thì bắt đầu xộn lào với Khương Hựu Lễ, "Tao với Kiều Nghệ Huân cùng thấy mày xỉu ngang gần đường Xuân Cảnh, tao mới chạy lại đỡ mày dậy, nhưng tự nhiên mày lại ôm tao không buông, còn nói rất thích tao, mãi mãi không muốn rời khỏi tao."
Khương Hựu Lễ: "..."
Cô nghi ngờ híp mắt nhìn Lộ Dao Y.
Nhỏ này có điêu quá hông dzậy?
Cô có thích Lộ Dao Y đếch đâu mà lại phun ra mấy lời như thế được? Nghĩ vậy liền nhíu mày tức giận nói: "Lộ Dao Y, nói chuyện tử tế đi, tao không thể nào nói ra mấy lời đó với mày được. Không phải mày lấy lí do tao không tỉnh táo, bịa chuyện hãm hại tao đấy chứ?"
Cô mới dí b*** tin ấy.
Lộ Dao Y bị vạch trần vẫn vô cùng thản nhiên: "Không tin thì đi hỏi Kiều Nghệ Huân đi."
Khương Hựu Lễ: "..."
Nhân chứng này có vẻ hơi tín rồi...
Không lẽ cô thực sự đã nói ra mấy câu buồn ỉa như thế sao?
Lộ Dao Y trông thấy Khương Hựu Lễ dường như đang dao động, liền thừa thắng xông lên.
"Khương Hựu Lễ, hình như mày không biết tại sao hôm qua tin tức tố của mày lại mất kiểm soát trước tao đúng không?"
Khương Hựu Lễ xác thực cũng muốn biết về vấn đề này, liền lẳng lặng chằm chằm nhìn Lộ Dao Y, không lên tiếng.
Nàng khoan thai khoanh tay trước ngực, đôi đồng tử trơn bóng nhìn thẳng vào mắt cô, "Bởi vì mày đã đánh dấu tao chính trong ngày phân hoá đó, nên tối hôm qua mày mới vì tao mà suýt chút rơi vào kỳ mẫn cảm."
Khương Hựu Lễ không thể nào vô duyên vô cớ mà bị ép đến mức như vậy.
Nghĩa là.
Chỉ có khả năng là bởi vì sợi dây gắn kết vô hình giữa hai người bọn họ, mới có thể dễ dàng khơi lên dục vọng nguyên thuỷ nhất trong con người cô.
Khương Hựu Lễ trợn mắt.
Điên rồi sao?
Cô đánh dấu Lộ Dao Y? Khi vừa mới phân hoá?
Lộ Dao Y khẽ mở ra đôi môi căng mọng.
Giọng nói trong trẻo vang lên tựa một nốt nhạc từ trong một bản đàn, đem tin tức sốc tận óc này nói ra bằng thứ âm thanh vô cùng êm tai.
"Khương Hựu Lễ, mày đã đánh dấu tao."
"Bên trong tao vẫn còn lưu lại hương vị của mày hôm đó."
"Mày có biết, như vậy có nghĩa là gì không?"
"Điều đó nghĩa là, mày chính là Alpha của tao."
"Đồng thời tao cũng..."
"Là Omega của riêng mình mày."