Sáng hôm sau, Khương Hựu Lễ đến trường học tương đối sớm.
Chí ít đã chịu ra khỏi nhà từ trước tiết một.
Khương Khê Viễn hôm nay không phải đến công ty. Ông nhìn Khương Hựu Lễ nằm nhà thoải mái nhiều ngày như vậy cũng có chút sốt ruột, sáng nay liền muốn tự mình đưa con gái đi học.
Khương Hựu Lễ tất nhiên không thể từ chối.
Cô uể oải vươn vai, không cam tâm rời khỏi giường từ trước 7h.
_____________________
Thời tiết buổi sáng trong lành dễ chịu..
Khương Hựu Lễ vừa bước qua cổng trường đã cảm thấy có vô số ánh mắt dán lên người mình. Cô biết chuyện mình cứu Lộ Dao Y đã lan truyền ra khắp nơi, thậm chí là ra cả ngoài trường.
Quan hệ các cô trong mắt người ngoài nháy mắt trở thành mập mờ không rõ.
Nhưng Khương Hựu Lễ tất nhiên không thèm để tâm, muốn nói sao thì nói, miễn đừng chán sống mà đem chuyện này bàn tán trước mặt cô là được.
Với hình như, hình ảnh của cô trong mắt công chúng có vẻ đã tốt lên không ít.
Vì đã có công cứu giá Lộ Dao Y.
"Đại tỷ!"
Tiếng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau lưng, là của Trần Hoài An
Khương Hựu Lễ quay lại nhìn.
Trần Hoài An phấn chấn chạy đến bên Khương Hựu Lễ, thở gấp: "Đại tỷ, hôm nay tiến bộ như vậy sao, còn chưa hết tiết một đã đến?"
Khương Hựu Lễ: "Là ba lớn chở tao."
Cô còn chưa ngủ đủ nữa.
"Biết ngay mà." Trần Hoài An vỗ vai cô, "Đại tỷ không động đất cháy nhà còn lâu mới chịu dậy sớm thế, vẫn chỉ có chú Khương là trị được mày."
Khương Hựu Lễ phẩy tay: "Tại ổng là ba lớn tao thôi."
Trần Hoài An vẫn luôn quan niệm, ngoại trừ Khương Khê Viễn, sau này vị Alpha có thể được Khương Hựu Lễ nể mặt chắc chỉ có Alpha mà cô yêu thích.
"Nghĩ cái gì đó?", Khương Hựu Lễ nhướng mày nhìn Trần Hoài An, "Đi thôi."
Trần Hoài An gật đầu, vui vẻ chạy theo.
____________________
Hai người cùng lúc bước vào lớp 10/1.
Nhất Trung Giang Thành mỗi sáng thứ hai đều là tiết tự học nên không cần đi đúng giờ, chỉ cần có mặt trong lớp trước khi hết tiết là được.
Lớp 10/1 lúc này ngược lại rất đông đủ, học sinh thường tranh thủ giờ tự học để chép bù bài tập, chuẩn bị lát nữa sẽ phải nộp lên cho giáo viên bộ môn.
Khương Hựu Lễ đi cùng Trần Hoài An tới chỗ ngồi của mình.
Trần Hoài An: "Đại tỷ."
Khương Hựu Lễ: "Sao?"
Trần Hoài An nhìn quanh lớp một lượt, "Mày chưa làm bài tập đúng không?"
Khương Hựu Lễ: "..."
Cô híp mắt nhìn Trần Hoài An, "Tao có bao giờ làm bài à? Sao tự nhiên hỏi ngu thế?"
Mặc dù tuần trước nghỉ tận 4 ngày trời, bài tập cùng vở ghi còn thiếu đều đang chất đống, nhưng với châm ngôn sống "đ** có gì phải sợ", Khương - học sinh chăm ngoan - Hựu Lễ liền tự động vứt bỏ chuyện này ra khỏi bộ nhớ.
Trần Hoài An thở phào nhìn Khương Hựu Lễ, "Tao hỏi thế thôi."
"Tại bố mày cũng chưa làm bài tập."
Không làm bài tập không đáng sợ, đáng sợ là bạn không có người đồng hành, so với việc một mình bạn không nộp bài tập, nhiều người cùng không nộp đương nhiên sẽ dễ nghe hơn.
Trần Hoài An luôn dựa vào điều này để thư thái vượt qua mọi giờ kiểm tra bài về nhà.
Cậu và Khương Hựu Lễ cũng không phải là chưa bao giờ bị Đàm Dục Sơn "bắn rap" cho nghe vì tội lười làm bài tập, có lần còn bị phạt đứng ngoài hành lang tận hai tiết. Nhưng lần nặng nhất cũng chỉ là bị bếch xuống văn phòng giáo viên uống trà, rồi bị nhốt ở trong đó để hoàn thành bài tập.
Đã sớm quen rồi.
Dần dà cũng chẳng cán bộ lớp nào thèm ngó ngàng đến bài tập của họ nữa.
Khương Hựu Lễ lôi điện thoại ra lướt tin tức.
"À, đại tỷ." Trần Hoài An chợt nói, "Chị Huân về nước rồi."
Khương Hựu Lễ không ngẩng đầu lên, "Tao biết."
Trần Hoài An: "Có phải chiều nay chị Huân sẽ về trường đi học không?"
Khương Hựu Lễ: "Ừm, chị ấy bảo tao rồi."
"Đại tỷ, mày đoán xem lần này đi chị Huân đã cưa đổ bao nhiêu Omega rồi?" Trần Hoài An nhớ lại mấy bài đăng của Kiều Nghệ Huân trên vòng bạn bè, "Chị Huân gần như cứ hai ngày lại đăng ảnh chụp thân mật với một Omega, người nào người nấy đều vô cùng xinh đẹp. Rốt cuộc bà chị đã lừa được bọn họ bằng cách nào vậy?"
Khương Hựu Lễ: "Tao không biết."
Cô tìm trong ngăn kéo vài ba quyển sách ném lên bàn che mắt thiên hạ, "Mày đâu phải không rõ chị Huân là Alpha đẹp như thế nào, dựa vào khuôn mặt thôi cũng đủ để bao nhiêu Omega cam tâm ngã vào lòng bả rồi."
Khương Hựu Lễ lại tiếp tục ngồi bấm điện thoại.
Trần Hoài An: "Ờ ha..."
Cậu bất giác thở dài, "Chị Huân mà không phải trap Alpha thì tốt biết bao."
Khương Hựu Lễ nhíu mày nhìn về phía Trần Hoài An.
"Nói như kiểu mày thích chị Huân thế?"
Trần Hoài An vội vàng giải thích: "Tỷ, tao không dám có tình cảm với chị Huân đâu! Tao chỉ cảm thấy chị Huân bên ngoài đẹp gái bên trong nhiều tiền, thế mà lại là trap Alpha. Chị ấy cái gì cũng có, nhưng mà cứ muốn đùa giỡn trên tình cảm người khác như vậy, thật sự rất tệ ấy..."
Cậu chợt dừng lại, như đang nghĩ tới điều gì.
Cậu quay đầu nhìn sang chỗ ngồi của Lộ Dao Y, sau đó quay lại về phía Khương Hựu Lễ, "Đại tỷ, Lộ Dao Y không chỉ có nhan sắc tuyệt trần lại còn phân hoá thành Omega cấp S, mày nghĩ xem chị Huân có thể nào sẽ theo đuổi cô ấy hay không?"
Khương Hựu Lễ hơi bất ngờ.
"Lộ Dao Y là Omega cấp S mà mọi Alpha trong trường đều muốn kết thân, các phương diện cũng rất xuất sắc." Trần Hoài An nhìn bóng lưng Lộ Dao Y, nói, "Tao cảm thấy cổ có thể là gu của chị Huân đó."
Nghe vậy, Khương Hựu Lễ cũng ngẩng đầu nhìn Lộ Dao Y.
Cô đúng là chưa từng nghĩ đến điều này.
"Tỷ, thực ra chị Huân với Lộ Dao Y cũng rất đẹp đôi." Trần Hoài An bắt đầu suy xét, "Có điều chị Huân thật sự tệ không chịu được, đã làm tan nát trái tim của biết bao Omega rồi. Lộ Dao Y nếu tính ra thì đây hẳn là tình đầu chứ? Vạn nhất là thật thì chỉ e là thiệt thòi rồi, đấu không lại chị Huân đâu. Cô ấy mà thật sự bị chị Huân nhìn trúng, tao sợ là sẽ bị chị ấy lôi thẳng lên giường mất..."
Cậu còn chưa dứt lời.
"Bụp ——"
Khương Hựu Lễ đột nhiên giã mạnh vào gáy Trần Hoài An, gằn giọng, "Im miệng."
Trần Hoài An: "..."
Cậu thoáng chốc cảm thấy lúng túng, liền đưa một tay ra sau gáy xoa xoa, oan ức nhìn Khương Hựu Lễ, "Mày có thể nào nhẹ tay hơn được không...?"
Cậu chỉ là phòng hờ trường hợp Kiều Nghệ Huân thật sự để ý đến Lộ Dao Y, cậu sẽ đánh tiếng trước với nàng. Dù sao Lộ Dao Y cũng là một cô gái tốt, cậu kể cả có là anh em thân thiết của Kiều Nghệ Huân đi nữa cũng không thể trơ mắt nhìn chị ta đùa giỡn với Lộ Dao Y, làm tổn thương tình cảm và thân thể của Lộ Dao Y được.
Đó là còn chưa nói đến việc Kiều Nghệ Huân đã lên giường với bao nhiêu là Omega, chỉ là mỗi lần làm chuyện đó đều luôn có biện pháp phòng tránh, Kiều Nghệ Huân cũng không đánh dấu hoàn toàn Omega nào cả.
Khương Hựu Lễ mặt mày hung dữ nhìn Trần Hoài An, "Mày bị ngứa mồm à?"
Trần Hoài An: "..."
Đại tỷ sao tự nhiên lại cáu gắt như vậy?
Cậu đã nói gì sai sao?
Khương Hựu Lễ: "Trần Hoài An, đừng có ở trước mặt tao nói xấu chị Huân."
Trần Hoài An càng khó hiểu, "Hả?"
Khương Hựu Lễ hít một hơi bình tĩnh lại, lườm Trần Hoài An sắc lẹm, "Mày nghe cho kĩ đây."
"Lộ Dao Y nhan sắc không có vóc dáng không có vòng một không có, mang tiếng Omega cấp S mà cái gì cũng không có."
Hình như cô thật sự rất giận.
Khi nói ra những lời này, giọng điệu còn hơi run run.
Cận Như Băng ngồi phía trên hai người đã nghe rõ mồn một những gì cô vừa nói.
"Chị Huân không thể nào có hứng thú với cậu ta, càng không thể nảy sinh tình cảm được." Khương Hựu Lễ nói, "Mày nói xấu chị Huân thêm lần nữa tao sẽ khâu mồm mày lại."
Trần Hoài An vội vã che miệng.
Đáng sợ quá đi, Khương Hựu Lễ nóng lên thật sự sẽ không ngán bố con thằng nào.
"Sau này đừng có lôi chuyện này ra nói trước mặt tao." Khương Hựu Lễ nghiến răng, tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, "Cút đi."
Trần Hoài An sợ hãi: "Đại tỷ..."
Khương Hựu Lễ: "Cút."
Trần Hoài An: "Tao sai rồi, tao xin lỗi mà..."
Khương Hựu Lễ dứt khoát đập bàn đứng dậy bỏ ra khỏi lớp, "Mày cút, đừng có đi theo tao."
Khương Hựu Lễ cũng chẳng hiểu nổi bản thân đang giận dữ cái gì.
Nếu Kiều Nghệ Huân và Lộ Dao Y thật sự là một cặp, kẻ cáo già lõi đời như Kiều Nghệ Huân chắc chắn không bao giờ để mình chịu thiệt, ngược lại Lộ Dao Y mới là người bị nắm đằng chuôi.
Nhưng cô vẫn vô cùng tức giận.
Con nhỏ kia mới không xứng với chị Huân của cô!
Trần Hoài An rén không dám chọc giận Khương Hựu Lễ thêm nữa nên đành ở lại lớp, cậu nhìn theo bước chân Khương Hựu Lễ mà thở dài: "Mệt ghê..."
Cậu thực sự cảm thấy Khương Hựu Lễ có gì đó bất thường.
Lẽ nào Khương Hựu Lễ thích Kiều Nghệ Huân?
Nên là đang ghen?
Nhưng mà bình thường Khương Hựu Lễ chẳng có tí cảm xúc nào đặc biệt với Kiều Nghệ Huân cả...
________________
Lộ Dao Y yên lặng ngồi làm bài tập.
Cận Như Băng quay trở lại chỗ của mình, hơi do dự rồi khẽ chọt vào vai của Lộ Dao Y, "Dao Y, tớ có chuyện này."
Lộ Dao Y dừng bút nhìn về phía Cận Như Băng, "Sao vậy?"
Cận Như Băng: "Tớ vừa nghe được bọn Khương Hựu Lễ nói xấu cậu."
Lộ Dao Y hơi nhướng mày: "Nói xấu?"
Cận Như Băng: "Khương Hựu Lễ bảo là..."
Nàng cúi người xuống gần tai Lộ Dao Y, nhỏ giọng thì thầm, "Khương Hựu Lễ với Trần Hoài An nói cậu nhan sắc không có dáng người không có vòng một cũng không có, nói cậu là một Omega cấp S mà cái gì cũng không có."
Lộ Dao Y: ".....Chà."
Cận Như Băng tức đến giậm chân, "Khương Hựu Lễ ăn nói không suy nghĩ, cô ta là đang ghen tị hay sao?"
Lộ Dao Y cụp mắt, tâm trạng bỗng chốc trùng xuống.
Hoá ra là, Khương Hựu Lễ chê vóc dáng của nàng.
Nàng đưa đôi mắt hơi liếc xuống ngực mình, bất giác nắm chặt bút trong tay, Khương Hựu Lễ vốn chưa từng nhìn thấy cơ thể nàng, dựa vào đâu mà nghĩ về nàng như vậy?
Dựa vào đâu mà nói nàng cái gì cũng không có?
Của nàng rõ ràng...Rõ ràng cũng đâu có nhỏ...
"Dao Y, tớ thật sự phát điên được, Khương Hựu Lễ kia nghĩ gì mà nói như thế chứ? Vóc người của cậu nhiều người mong còn chẳng được nữa!" Cận Như Băng tức quá đứng bật dậy, "Khương Hựu Lễ dám bodyshaming cậu, tớ đi chửi thẳng mặt cô ta."
Lộ Dao Y kéo tay Cận Như Băng lại, "Bỏ đi."
Cận Như Băng: "Nhưng mà..."
Lộ Dao Y: "Rồi sẽ có ngày tớ cho cậu ta biết hậu quả của việc đi bodyshaming người khác."
Một ngày nào đó nàng sẽ đứng trước mặt Khương Hựu Lễ để chứng minh.
Cứ chờ xem.