Tô Ngọc Kiệu không hề biết mình quay về trường học kiểu gì. Hắn cảm thấy bản thân vừa giống như một du hồn lang thang, vừa giống như cánh diều ngũ sắc, rơi một cách rõ ràng lộ liễu.
Dây diều của hắn đã đứt rồi, người thả diều cũng không cần hắn, trong túi còn cái bật lửa nặng trịch túm lấy hắn, gần như khiến hắn muốn chết ngạt.
Tất cả xong rồi, kết thúc cả rồi. Cả đời này hắn sẽ mất đi Triệu Sở Chu, trong lòng anh chắc chắn sẽ vĩnh viễn ghi nhớ bộ dáng thấp kém của hắn.
Tô Ngọc Kiệu cúi đầu, không biết phải đi về đâu, liền ngồi ở trên khán đài trong sân thể dục ngẩn người.
Lòng bàn tay nắm chặt lấy bật lửa, Tô Ngọc Kiệu châm một điếu thuốc, động tác vụng về kẹp đầu thuốc lá.
Vừa mới ở khách sạn hút thuốc bị sặc đến chết đi sống lại, hiện giờ hắn đã có thể thở ra được vòng khói một cách thuần thục, giống như là một học sinh tiếp thu nhanh vậy.
Khả năng bắt chước của Alpha rất tốt. Tô Ngọc Kiệu cảm thấy thật mù mờ, cuộc sống của hắn bởi vì việc phân hóa này mà như tách ra thành một thế giới hoàn toàn khác.
Trước khi phân hóa, hắn có được sự quan tâm và tình yêu của Triệu Sở Chu, cùng nhau đeo một đôi nhẫn kiểu dáng giống hệt, có thể tâm sự với hội bạn tốt Omega. Hiện giờ hắn lại trở thành kẻ hai bàn tay trắng, trong tay không còn gì cả.
Tô Ngọc Kiệu chậm rãi lấy cặp nhẫn đính hôn ở trong túi áo ra đeo vào, lờ mờ thả khói vào trong không khí, khiến cả không gian xung quanh đều mơ hồ.
Cổ họng nghẹn lại, Tô Ngọc Kiệu đỏ mặt gạt khói. Hắn hít sâu hai hơi rồi lặng lẽ ngồi hút hết điếu thuốc.
Thời điểm này không khóc chính là tiến bộ lớn lắm rồi. Hắn rũ mắt, không nói một lời nào, cả người lộ ra dáng vẻ trầm ổn.
Hắn dập tắt thuốc lá, ném tàn thuốc bỏ vào thùng rác. Sau đó mở Wechat lên, nhìn thấy hình sao băng nhỏ trên màn hình, hắn đưa tay ra gạt gạt, một lúc lâu sau mới chậm chạp gửi đi một câu "Em xin lỗi".
......
Lúc Triệu Sở Chu tỉnh lại, gương mặt chảy đầy nước mắt.
Sau gáy anh vẫn còn mùi pheromone của Tô Ngọc Kiệu, dây dưa một chỗ khiến cho có chút hỗn loạn, làm anh cảm thấy đau đầu.
Alpha không thể bị đánh dấu. Đợi cho đến khi vết sẹo sau gáy này biến mất, cơ thể anh sẽ quên hết đi những dấu vết mà Tô Ngọc Kiệu để lại, thẳng cho đến lần tiếp theo anh lại bị cắn và tiếp nhận pheromone.
Dạ dày đau kinh khủng, Triệu Sở Chu nắm góc chăn, nửa ngày không dậy được khỏi giường. Anh lục tìm ở tủ đầu giường lấy ra thuốc giảm đau, sau đó lại tiêm cho mình một liều thuốc ức chế, chờ đợi bản thân vượt qua cơn động dục.
Anh vừa mới ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ thấy Tô Ngọc Kiệu không thuộc về mình, tức giận đến mức bật dậy, khóc đến một mặt đầy nước mắt.
Thời điểm mẫn cảm này của Alpha, mỗi một vấn đề nhỏ thôi cũng gây ra lực sát thương lớn. Triệu Sở Chu ngồi bó gối trên đầu giường hậm hực một mình, mở ra khung chat giữa mình và Tô Ngọc Kiệu, nhìn thấy câu 'em xin lỗi' kia càng cảm thấy buồn hơn.
Muốn gọi điện cho hắn, muốn hôn nhẹ Tô Ngọc Kiệu, muốn đem toàn bộ mọi chuyện anh đã làm nói thắng cho hắn, nhưng mà không được.
Đôi chân bủn rủn vô lực đi tới bàn làm việc, mở cuốn nhật kí ra, bên trong chính là toàn bộ những cái bẫy anh đã bày ra với Tô Ngọc Kiệu trong suốt thời gian qua.
Ba năm lẻ một tháng hai mươi bảy ngày, từ lần đầu tiên anh ngửi được mùi tín tức tố của Alpha trên người Tô Ngọc Kiệu, đến bây giờ đã ba năm một tháng hai mươi bảy ngày.
Trong một ngàn một trăm năm mươi hai ngày, mỗi một ngày anh đều suy nghĩ, làm thế nào có thể trói Tô Ngọc Kiệu ở bên mình cả đời.
Để một đôi Alpha không thể đánh dấu có thể ở bên nhau mãi mãi, ngoại từ tình yêu chân thành, còn phải loại bỏ hết những vật cản ở thế giới bên ngoài.
Pheromone của Omega có thể khiến bọn họ mất lí trí ngay tại chỗ, nếu mãi không thể đánh dấu thành công sẽ làm bọn họ cảm thấy trống rỗng. Triệu Sở Chu vốn kiên định tin rằng bản thân mình không hề sai, anh chính là yêu quá mà điên rồi, anh muốn chiếm đoạt Tô Ngọc Kiệu.
Việc hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh là điều không thể, anh muốn hắn phải thường xuyên xuất hiện trước mặt mình, dù không thể lúc nào cũng ôm được hắn trong lòng bàn tay thì cũng phải từng phút từng giây nhận được tình yêu của hắn, không thì anh sẽ không cảm thấy yên lòng.