Tối nay là lễ giáng sinh trong năm, Brendon mang theo gió tuyết đẩy cửa đi vào, bầu không khí ấm áp tức khắc ập tới, cây thông noel trong nhà treo những dải lụa và đồ trang trí nhỏ đầy màu sắc, ba mẹ người thân của anh ấy đã đợi ở trong nhà từ lâu, trong phòng bếp vang lên tiếng nói cười vui vẻ cùng với hương thơm nức lòng người.
Ông Hall ôm chầm lấy Brendon, cười nói: “Mau vào đi, còn đợi mỗi mình con thôi đấy.”
Brendon cười nói: “Xin lỗi ạ, con về muộn quá.”
Anh ấy đặt hành lý trong tay xuống, vừa mới đi vào liền thấy một cậu thanh niên xinh đẹp tóc vàng mắt xanh bước ra từ phòng bếp, cậu ấy bưng một đĩa gà nướng trong tay, khi nhìn thấy Brendon, hai mắt lập tức sáng lên, đặt cái địa xuống nhanh chân đi tới vươn tay ra ôm lấy cổ anh ấy trao một cái hôn nồng nhiệt: “Honey à, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Brendon ôm lấy eo cậu thanh niên, ánh mắt dịu dàng nói: “Lần này anh xin nghỉ phép dài hạn với trưởng quan rồi, có thể ở bên em một thời gian.”
Dane nghe thấy vậy liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: “Thật ạ?”
Brendon nói: “Thật mà.”
Ông Hall nhìn thấy hai người như vậy, không nhịn được mà phá lên cười.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống bên chiếc bàn dài, Dane ngồi ngay bên cạnh Brendon, tay cậu thanh niên từ dưới bàn vươn tới nắm chặt lấy tay anh ấy, Brendon cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay đối phương, không khỏi siết chặt ngón tay mình lại.
Đây chính là người yêu hiện tại của anh ấy.
Trên bàn cơm tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ, mọi người kể những chuyện hài hước và vài chuyện thường ngày, đúng là một cảnh tượng đơn giản mà tốt đẹp.
Suy nghĩ Brendon bỗng đột nhiên hơi bay xa, anh ấy lại nhớ tới chuyện ở thế giới kia, nhưng nó giống như cách một tầng sương vậy, tất cả những điều đó theo thời gian dần dần trôi qua mà trở nên mơ hồ, mà tất cả những chuyện trước mắt lại trở nên chân thật từng chút một...
Thực ra khi lúc mới tới thế giới này, Brendon có hơi không quen, anh ấy cảm thấy mình giống như một kẻ trộm, đê tiện trộm đi thân phận thuộc về người khác.
Anh ấy suy nghĩ về ý nghĩa tồn tại của mình, suy nghĩ xem mình nên sống như thế nào trên thân xác đã chết đi này, nhưng sau đó anh chợt nhận ra rằng đây là một đáp án không thể hiểu được... Cái thứ như số mệnh chỉ có chơi đùa bạn trong tay, chứ không bao giờ giải thích lý do cho bạn.
Cho nên không nhất thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy, nếu như đã không thể quay trở về quá khứ, nếu như đã không thể quyết định được việc đi hay ở, vậy thì cứ chấp nhận là được rồi.
Thế là anh ấy chấp nhận thân phận hiện tại của mình, tiếp tục sống thay cái người tên là Brendon Hall này, ở bên người thân bạn bè của anh ta, gánh vác nghĩa vụ và trách nhiệm của anh ta.
Còn về Kỷ Lăng thì sao?
Brendon suy nghĩ, lúc mới tới thế giới này, anh ấy đã từng nghĩ rằng sẽ đi tiếp cận Kỷ Lăng, thế nhưng khi anh ấy tới bên cạnh Kỷ Lăng, nhìn thấy dáng vẻ vô lo vô nghĩ của cậu thiếu niên, anh ấy chợt nhận ra rằng bản thân không có lý do gì để tiếp cận Kỷ Lăng cả. Cho dù là kiếp nào, hình như bản thân cũng chỉ là một vị khách qua đường và nhân vật phụ trong cuộc đời của cậu, thậm chí chưa từng bày tỏ tấm lòng... Ngay khi anh ấy quyết định buông tay, quyết định rời đi, anh ấy đột nhiên nghĩ tới, sự để ý và lưu luyến của bản thân đối với Kỷ Lăng, thật sự là tình yêu sao? Hay là nói, đây là một sự áy náy khó mà bù đắp được?
Brendon cũng không biết nữa.
Cuối cùng anh ấy quyết định không xuất hiện trước mặt Kỷ Lăng, bởi vì anh ấy biết rằng, đối với Kỷ Lăng mà nói, không muốn bị làm phiền chính là điều mà cậu muốn, đứa trẻ này đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Kỷ Lăng vẫn luôn muốn quay trở về thế giới thuộc về cậu, có thể nhìn ra từ chuyện cậu không hề lưu luyến gì thế giới kia, mà cậu chắc chắn sẽ không muốn mình bị những nhân vật trong sách khi tiếp tục làm phiền. Càng quan trọng hơn đó là, có lẽ khi nhìn thấy Kỷ Lăng chết đi một lần nữa, tất cả mọi người dường như đã đều hiểu được cách kiềm chế, đến cả Carlos cũng không hề làm chuyện gì quá đáng, lúc này bản thân có xuất hiện hay không, thì càng không quan trọng.
Thế là Brendon rời khỏi nơi đó, quay về đất nước của mình.
Hai năm trước anh ấy gặp được người yêu hiện tại của mình là Dane, Dane là một cậu thanh niên nhiệt tình như lửa, tình yêu của cậu ấy nóng rực như dung nham, nóng tới mức dường như có thể khiến băng tuyết tan chảy, lại dịu dàng giống như ánh bình minh lúc mặt trời mọc...
Hình như cuối cùng Brendon cũng đã biết được thế nào là cảm giác yêu rồi, mà anh ấy cũng bằng lòng chấp nhận cậu thanh niên trong sáng này, thử bắt đầu một lần nữa.
Giống như bây giờ vậy.
Đôi bên đều có cuộc sống thuộc về riêng bản thân mình.
Cũng rất tốt mà.
Sau khi ăn cơm xong, Brendon và Dane quay trở về phòng của mình, hai người nằm lên trên giường, Dane vươn hai cánh tay ôm lấy Brendon, nói bên tai anh ấy: “Em muốn tới Trung Quốc du lịch, hiếm khi anh mới được nghỉ phép, lần này có thể đi cùng em không?”
Dane vẫn luôn ngưỡng mộ văn hóa phương đông thần bí, chỉ đáng tiếc là anh ấy quanh năm ở trong quân đội, cho nên không có thời gian đi cùng cậu ấy, Brendon dịu dàng nhìn cậu ấy rồi nói: “Được thôi.”
Dane vô cùng vui vẻ, ngẩng đầu lên thơm anh một cái, đôi mắt xanh lục sáng lấp lánh: “Em yêu anh.”
…
Sau lễ giáng sinh đã là giữa đông rồi, lúc này không phải thời gian lý tưởng để du lịch, nhưng không hề dập tắt được sự hứng thú muốn đi du lịch của Dane, cậu ấy đã sắp xếp ổn thỏa rồi, hứng khởi chỉ từng địa điểm cho Brendon xem.
Bởi vì hôm nay thời tiết dần lạnh hơn, thành ra tránh được đợt cao điểm du lịch, Dane chơi rất vui, từ đầu tới cuối Brendon đều rất kiên nhẫn đi bên cậu ấy.
Mấy hôm sau bọn họ tới một thành phố cổ non xanh nước biếc.
Dane là một người thích chụp ảnh, nhìn thấy cảnh đẹp như thế này dĩ nhiên là thích không buông tay. Vừa mới tới nhà dân đã để một mình Brendon ở lại dọn dẹp hành lý, bản thân tự mình đem theo máy ảnh đi ra ngoài, cậu ấy đi men theo bậc thang bằng đá của thành phố nhỏ đi về phía trước, đi tới chỗ cao có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, những đỉnh tòa nhà phục cổ nối tiếp san sát, hòa cùng với ánh chiều tà tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Dane lấy máy ảnh ra xem, điều chỉnh góc độ và camera bắt đầu chụp ảnh, bởi vì quá nhập tâm, cho nên bất cẩn đạp phải một chỗ không bằng phẳng, cổ chân không cẩn thận trẹo một cái, lăn xuống từ trên bậc thang, may là chỉ có hai ba bậc thôi, nhưng cho dù như vậy, đập vào bậc thang cứng ngắc cũng đau tới mức khiến Dane đổ đầy mồ hôi lạnh trên mặt.
Đúng vào lúc này, đằng trước có một người thanh niên tóc đen nhanh chân đi tới, chắc hẳn là cậu vừa mới đi qua đây, trên tay còn xách đồ ăn vặt nóng hôi hổi, nhìn thấy vậy cho nên tới nhìn xem.
Kỷ Lăng đỡ Dane dậy, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cậu ấy, lo lắng cất tiếng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Sắc mặt Dane trắng bệch: “Cảm ơn, chắc là không sao đâu.”
Kỷ Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi thấy cậu bị trật chân rồi, cậu ở chỗ nào, tôi đưa cậu về nhé.”
Dane nói: “Là nhà dân ở đằng trước.”
Kỷ Lăng kéo lấy cánh tay cậu ấy khoác lên cổ mình, đỡ cậu ấy dậy, cười nói: “À đúng rồi, cậu tới đây một mình sao?”
Dane lắc đầu: “Không phải, tôi đi cùng với bạn trai tôi.”
Kỷ Lăng nghĩ thầm vậy thì tốt, thế thì mình chỉ cần đưa cậu ấy cho bạn trai cậu ấy là được rồi.
Bởi vì bị thương nên Dane đi không nhanh, Kỷ Lăng đỡ lấy cậu ấy, đi khoảng mười mấy phút mới tới bên dưới tòa nhà dân, cậu kinh ngạc nhướng mày: “Cậu ở chỗ này sao?”
Dane khó hiểu nói: “Đúng vậy, làm sao thế?”
Kỷ Lăng nghiêng mắt, khóe môi cong lên: “Trùng hợp quá, tôi cũng ở chỗ này.”
Thời gian này cậu khá rảnh rỗi, thế là cùng đi du lịch với Ninh Ngọc, trùng hợp cũng ở trong nhà dân này, xem ra gặp nhau đúng thật là do duyên phận.
Dane cũng rất vui vẻ, ánh mắt lóe sáng: “Thật vậy sao?”
Kỷ Lăng nói: “Đúng vậy, cậu ở tầng nào? Tôi đưa cậu lên trước nhé...”
Dane nói: “Tầng ba ấy... ớ, không cần nữa đâu, bạn trai tôi tới rồi. Brendon, em ở đây nè!”
Kỷ Lăng không khỏi sửng sốt, quay sang nhìn liền thấy một người đàn ông cao to tóc vàng đi xuống cầu thang, đây... không phải là cái người đàn ông vô tình gặp bên ngoài cửa khách sạn vào hôn lễ một năm trước của cậu sao?
Thế này thì cũng trùng hợp quá rồi....
Brendon cũng nhìn thấy Kỷ Lăng, hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt tự nhiên đi tới, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dane nói: “Em không cẩn thận nên bị ngã, là cậu ấy đưa em về đó...” Nói rồi quay đầu lại nhìn Kỷ Lăng, xấu hổ cười nói: “Xin lỗi, tôi còn chưa biết tên của cậu là gì nữa. Tôi tên Dane, còn cậu thì sao?”
Kỷ Lăng thu lại ánh mắt, bình ổn nhịp tim nói: “Tôi tên Kỷ Lăng.”
“Kỷ, hôm nay thực sự cảm ơn cậu lắm luôn.” Dane nhiệt tình ôm Kỷ Lăng một cái, nói: “Đúng rồi, cậu còn ở đây bao lâu nữa, tôi có thể tìm cậu chơi cùng không?”
Kỷ Lăng cười nói: “Đương nhiên là có thể rồi.”
Dane nhận được câu trả lời thì vô cùng vui mừng, cậu ấy quen được một người bạn mới nhiệt tình ở đây, vẫy vẫy tay nói với Kỷ Lăng: “Vậy ngày mai tôi lại tới tìm cậu nha.”
Kỷ Lăng nhìn dáng vẻ khập khiễng của cậu ấy, không thể nhịn được cười: “Không vội, cậu cứ dưỡng thương trước đi đã.”
Sau đó Kỷ Lăng chớp mắt nói với Brendon: “Anh Brendon, giao cậu ấy cho anh nhé.”
Vẻ mặt Brendon trầm ổn, trong mắt mang theo ý cười, nói: “Được.”
Nói rồi hai người rời đi.
Brendon đỡ Dane quay về phòng, anh ấy đặt Dane lên trên giường, ngồi bên giường kéo chân cậu ấy đặt lên đùi mình, sau đó cởi giày của Dane ra, ngón tay bóp chỗ bị thương. Tuy rằng sưng đỏ nhưng không bị thương tới xương cốt, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là không sao cả, Brendon cảm thấy yên tâm, lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Cũng không biết cẩn thận một chút.”
Dane khẽ ho một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn quật cường nói: “Không sao, em vẫn còn chơi được tiếp.”
Brendon đúng là hận không thể mở cái đầu ngốc nghếch này ra xem thử, chơi quan trọng tới vậy sao?
Dane thấy Brendon hình như có hơi tức giận liền đứng dậy ôm lấy anh ấy, làm nũng bên tai anh: “Hiếm khi nào anh có thời gian ra ngoài cùng em, lại chỉ có mười lăm ngày nghỉ thôi, em không muốn lãng phí bất kì thời gian nào cả...”
Brendon nghe thấy cậu thanh niên nói chuyện mềm mại bên tai mình, đột nhiên trong lòng cũng mềm nhũn, một lúc sau liền nói: “Cũng không phải không được ra bên ngoài, nhưng không được chạy lung tung, chỉ có thể ngồi thôi đã biết chưa?”
Dane làm một điệu chào xiêu xiêu vẹo vẹo: “Rõ, thưa trưởng quan!”
Brendon không nhịn lòng được, khóe miệng cong lên.
…
Bởi vì Dane bị thương không thể vận động, nhưng cậu ấy lại không chịu ở trong phòng nghỉ, ngày hôm sau đã hứng thú bừng bừng chạy tới hẹn Kỷ Lăng ra ngoài ăn cơm. Cậu ấy đã xem trên mạng rồi, biết đồ ăn ở đâu ngon miệng lại nổi tiếng, cậu ấy nhất định phải thử đồ ăn Trung Quốc, thế thì mới không uổng một chuyến đi này của cậu ấy chứ!
Kỷ Lăng quả thực bội phục cái người có sức sự vô hạn này rồi, thế nhưng cậu có chút lo lắng về vết thương của Dane, vậy là liền hỏi Brendon, như thế này mà anh cũng để cậu ấy ra ngoài sao?
Brendon bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Không sao đâu, tôi sẽ chăm sóc em ấy.”
Kỷ Lăng chỉ đành gật đầu nói: “Vậy được.”
Lúc này Ninh Ngọc từ bên trong đi ra, đang chuẩn bị hỏi xem là ai, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Brendon, lông mày hơi cau lại khó nhận ra.
Kỷ Lăng không hề biết điều này, vì Brendon chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cậu, càng không nói rõ thân phận của mình... Thế nhưng Ninh Ngọc lại biết tới sự tồn lại của Brendon, lúc đó khi anh mới tới thế giới này, chưa hề bỏ qua cho bất kỳ ai xuất hiện bên cạnh Kỷ Lăng cả, đặc biệt là người đàn ông cũng tên là Brendon này, người này cũng từng điều tra chuyện tiểu thuyết.
Nhưng Ninh Ngọc nhanh chóng nhận ra rằng, đây có lẽ chính là một sự trùng hợp đơn thuần, bởi vì lúc này Brendon đang nắm tay một người đàn ông khác, anh ta không có lý do để tới tìm Kỷ Lăng.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Ninh Ngọc bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười, chậm rãi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Kỷ Lăng quay đầu lại cười nói: “Đây là người bạn mời mà em quen, tên là Dane, cậu ấy muốn mời chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm.”
Dane tò mò nhìn Ninh Ngọc, nở nụ cười thân thiện với anh.
Ninh Ngọc gật đầu yêu chiều nói với Kỷ Lăng: “Được.”
Thế là bốn ngoài bọn họ cùng ra ngoài ăn cơm.
Để tránh việc khó đỗ xe, bọn họ chỉ lái một chiếc xe ra ngoài, Brendon và Dane đều lên xe của Ninh Ngọc, Ninh Ngọc và Kỷ Lăng ngồi ở đằng trước, Brendon và Dane ngồi ở đằng sau, cả một đường Dane ríu rít nói không ngừng, cầm điện thoại chụp phong cảnh bên ngoài, liên tục thốt lên những lời tán thưởng.
Không lâu sau, bọn họ đã tới nhà hàng.
Bởi vì nhà hàng này vô cùng nổi tiếng, du khách rất nhiều, người tới người đi, khó khăn lắm bọn họ mới đợi được chỗ, là vị trí bàn bên cạnh cửa sổ.
Dane tò mò lén lút nhìn Ninh Ngọc một cái, đè thấp giọng nói với Kỷ Lăng: “Đây là bạn trai cậu à?”
Kỷ Lăng thản nhiên cười nói: “Đúng vậy.”
Dane nhìn cậu càng thân thiết hơn, đây là duyên phận như thế nào cơ chứ, cậu ấy và Kỷ Lăng nhất định có thể trở thành bạn thân!
Rất nhanh đồ ăn đã được bưng lên, lúc Dane ăn miếng đầu tiên thì có chút không quen, cảm thấy có hơi cay, nhưng rất nhanh đã cảm thấy vô cùng ngon miệng, bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Đồ ăn ngon của phương đông đó.
Kỷ Lăng cũng ăn rất vui vẻ, đồ ăn ở đây rất không tệ, ít ra cũng không lừa người.
Ăn cơm xong Dane muốn đứng dậy tới nhà vệ sinh, Brendon định đứng dậy đỡ cậu đi, đúng lúc Kỷ Lăng cũng muốn đi, thế là cười nói: “Để tôi với cậu ấy cùng đi đi.”
Nói rồi hai người cùng nhau rời đi.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Brendon và Ninh Ngọc, thiếu hai người khiến bầu không khí sôi nổi vừa nãy dường như lập tức trở nên yên tĩnh.
Lâu sau, Brendon cất tiếng trước, anh ấy nhìn Ninh Ngọc, trầm giọng nói: “Tôi rất vui vì hai người sống rất tốt.”
Ninh Ngọc mỉm cười: “Cảm ơn, tôi cũng rất vui khi thấy anh có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình.”
Nói xong hai câu này, hai người lại im lặng.
Rất nhanh Kỷ Lăng và Dane đã quay lại.
Bọn họ chia tay ở cửa nhà hàng, bởi vì Dane phải về rồi, hôm qua Brendon dạy bảo cậu ấy một trận, nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn một bữa cơm thôi, leo núi đi lung tung gì đó là không thể được... Cho dù không muốn quay về, nhưng Dane vẫn chỉ đành lưu luyến chào tạm biệt Kỷ Lăng.
Cậu ấy dùng sức ôm Kỷ Lăng một cái, thở dài nói: “Kỷ à, ngày mai tôi phải đi rồi, tôi sẽ nhớ cậu lắm đấy.”
Kỷ Lăng cười nói: “Tôi cũng vậy, hoan nghênh cậu lần sau lại tới, tôi dẫn cậu đi ăn đồ ăn vặt đặc sản nơi đây.”
Cuối cùng Dane cũng vui hơn một chút, ánh mắt sáng rực vui vẻ nói: “Được nha, nói phải giữ lời đó.”
Kỷ Lăng nói: “Nói sẽ giữ lời.”
Lúc này Dane mới buông Kỷ Lăng ra, Brendon vội vàng vươn tay ra dìu lấy cậu ấy, nở một nụ cười với Kỷ Lăng, sau đó gọi một chiếc xe rồi rời đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng, ánh mắt dịu dàng ấm áp: “Đã ăn no chưa? Quay về nghỉ ngơi hay ra ngoài dạo chút?”
Kỷ Lăng cong mắt cười: “Đi dạo chút đi, phong cảnh nơi đây cũng không tồi.”
Ninh Ngọc gật đầu nói: “Đúng là vậy.”
Phong cảnh nơi đây rất đẹp, thế nhưng đẹp nhất, chính là nơi có em.