Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi

Chương 87: Áy náy



Hốc mắt Kỷ Lăng hơi cay, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần thì Ninh Ngọc đã buông tay ra lùi về sau một bước.

Lúc này, Dương Vy cũng vừa vặn đi ra từ trong phòng bếp, Ninh Ngọc cười nói với bà: “Cảm ơn dì đã tiếp đón cháu, giờ cũng muộn rồi, cháu nên đi về thôi ạ.”

Dương Vy cười đáp: “Ừm, đi đường cẩn thận nhé.”

Ninh Ngọc gật đầu, lại nhìn thật sâu vào Kỷ Lăng, sau đó mới xoay người đẩy cửa rời đi.

Dương Vy thu tầm mắt lại, bà cười hỏi Kỷ Lăng: “Thành thật khai báo mau, con đang yêu em gái nhà người ta phải không?”

Kỷ Lăng: “... Không có ạ.”

Dương Vy: “Anh trai người ta đã đến tận nhà rồi mà còn nói không có.”

Kỷ Lăng: “... Thật sự không có mà!”

Cậu khó xử quay đầu bỏ đi, nhảy về phòng mình, rồi đóng sầm cửa lại.

Dương Vy nở nụ cười bất đắc dĩ, đứa nhỏ này, xem ra rõ ràng là đang yêu đương, vậy mà vịt chết còn cứng mỏ không chịu thừa nhận.

Kỷ Lăng đỏ mặt ngã xuống giường lăn lộn, cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu, một lúc lâu sau, trong mắt hiện lên ý cười, môi mấp máy, thầm nói: “Cảm ơn.”

Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết chuyện đó.

...

Vì bị trật chân nên Kỷ Lăng đi lại khá bất tiện, cậu dứt khoát xin nghỉ mấy ngày ở nhà, ngày nào cũng dính ở bên cạnh với ba mẹ. Ba Kỷ công việc bận rộn nên thường xuyên đi công tác, ông ở nhà không được vài ngày đã lại phải đi.

Bình thường Dương Vy hay ăn cơm ở căn tin của công ty, vì Kỷ Lăng ở nhà dưỡng thương nên mấy ngày nay bà luôn trở về nấu cơm.

Cũng may công ty cách nhà không xa, đi về vẫn thuận tiện.

Vết thương của Kỷ Lăng vốn cũng không nặng, vài ngày đã đỡ hơn nhiều, đi lại không có vấn đề gì. Cậu lo mẹ vất vả quá nên thường xuyên đi đến siêu thị ở trước khu phố mua thức ăn về. Cậu cắm cơm, chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, đợi lát sau mẹ trở về chỉ cần cho vào nấu, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

Ninh Ngọc và những người bạn khác thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn cho cậu, hỏi thăm cậu đã khá hơn chưa. Kỷ Lăng đều trả lời mọi người là mình rất ổn, không cần lo lắng.

Buổi chiều một ngày nọ, Kỷ Lăng đang làm ổ trên ghế sô pha chơi game lại nhận được tin nhắn của Ninh Ngọc.

Ninh Ngọc: “Bao giờ quay lại trường học?”

Kỷ Lăng đợi chơi hết một bàn mới thong thả mở WeChat ra trả lời: “Thứ hai.”

Ninh Ngọc nhanh chóng hồi âm: “Vừa rồi đang chơi game à?”

Kỷ Lăng thầm nhủ anh đúng là con quỷ thông minh, nhưng tôi lại không muốn để anh đoán được đó đâu, vì thế liền trả lời: “Không phải, đang ngủ.”

Ninh Ngọc: “Tôi cũng chơi trò đó, tôi thấy em đang online mà.”

Mặt Kỷ Lăng cứng đờ, định hỏi anh làm sao mà biết thì tin nhắn của Ninh Ngọc lại tới.

Ninh Ngọc: “Vương Nhất Hâm nói cho tôi biết ID của em. À, nhân tiện nói cho em biết, người tên Tiểu Gia vừa ở cùng tổ đội với em là tôi đó.”

Kỷ Lăng: ...

Bảo sao vừa rồi cậu cảm thấy thao tác của Tiểu Gia này rất nhanh nhẹn trơn tru, trông rất có dáng vẻ của cao thủ, vừa trầm mặc ít nói lại còn rất quan tâm chăm sóc cậu đủ kiểu. Anh thế này là biết rõ còn cố hỏi sao? Hơn nữa còn không biết xấu hổ gọi mình là Tiểu Gia à?

Chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy đâu! : )

Ninh Ngọc: “Có thể nhìn ra em chơi chủ yếu chỉ để tham gia cho đủ mặt, trạng thái này rất tốt.”

Kỷ Lăng: ?

Sao lại có cảm giác mình bị trào phúng rồi?

Hừ, cục cưng mất hứng, không muốn để ý anh nữa!

Kỷ Lăng tức giận bỏ điện thoại xuống, cậu ngẩng đầu xem giờ, còn khoảng một tiếng nữa là mẹ về, vậy là cậu liền đứng dậy đi ra ngoài mua đồ ăn.

Siêu thị nằm ngay ở lối vào khu nhà, hoàn cảnh khu nhà này cũng coi như không tệ, cảnh quan vườn hoa trong khu cũng rất đẹp. Lúc này hầu như mọi người đều đang đi làm, trên đường không có mấy bóng người.

Kỷ Lăng mua một ít đồ ăn, cầm túi đi dọc theo bóng cây trên đường về nhà, đang đi cậu chợt dừng bước chân.

Phía trước có một người đàn ông cao lớn mặc bộ vest xám đang đẩy cửa bước xuống xe, đi về phía cậu.

Kỷ Lăng sững người đứng im tại chỗ. Không xong rồi, sao Cảnh Tùy lại xuất hiện ở đây? Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là đến vì cậu rồi.

Làm sao bây giờ? QAQ

Cảnh Tùy bước từng bước đi tới, dừng lại trước mặt Kỷ Lăng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu thiếu niên.

Trông cậu có vẻ bất ngờ, khá lúng túng, lại còn hơi bất an.

Cậu đã không còn giống khi trước, không hề phòng bị gì anh ta, chỉ xấu hổ gọi anh ta là anh Phó. Trong đôi mắt cậu bây giờ là vẻ đề phòng và xa cách... mà Cảnh Tùy không thể quen thuộc hơn. Bởi vì khi ở thế giới kia cậu luôn nhìn anh ta như vậy.

Có hối hận không? Bởi vì nhất thời kích động muốn vạch trần thân phận của Carlos mà anh ta đã làm ra việc tổn thương địch một nghìn cũng tự tổn hại mình tám trăm, ngay cả bản thân anh ta cũng đã mất đi cơ hội đến gần cậu.

Trên môi Cảnh Tùy chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười tự giễu.

Thật ra cũng không có gì phải hối tiếc, một ngày nào đó rồi sự thật cũng sẽ bị vạch trần, trên đời này không có bí mật nào là vĩnh viễn.

Trực tiếp thế này cũng tốt.

Kỷ Lăng nhìn dáng vẻ lạnh lùng của người đàn ông, đôi mắt u ám và ý cười lạnh bên môi anh ta khiến cậu muốn lùi về theo bản năng. Kết quả, cậu vừa cử động thì đã bị anh ta giữ lại cánh tay, đè lên thân cây sau người, cái túi đang cầm trên tay cũng rơi xuống bên chân. Cảnh Tùy cúi đầu nhích tới gần cậu, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Cậu muốn đi đâu?”

Kỷ Lăng thiếu chút nữa đã sợ quá mà phát khóc.

Lúc trước khi ở Dubai cậu vẫn còn thắc mắc vì sao anh Phó lại thích mình, khi đó trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng giờ thì rốt cuộc cậu cũng đã hiểu vì sao anh ta lại nói thích mình.

Cảnh Tùy không chỉ đã tới thế giới này mà lại còn trở thành lãnh đạo trực tiếp của mẹ mình, đúng là muốn cái mạng cậu mà… Còn có thể hoang đường hơn nữa không?

Kỷ Lăng hốt hoảng lo sợ đáp lời: “Không, không muốn đi đâu hết…”

Tổng giám đốc bá đạo vừa ý con trai của nhân viên nữ cấp dưới, đây là chuyện thiếu nhân tính hay mất đạo đức? Tôi phải làm sao, online chờ gấp!

Cảnh Tùy nhìn ánh mắt hốt hoảng của cậu thiếu niên, anh ta đã dự liệu sẵn phản ứng của cậu nhưng... vì sao vẫn thấy thất vọng và không cam lòng như vậy? Lẽ nào tôi đã làm không đủ nhiều cho em, tôi vẫn chưa thay đổi đủ sao?

Sao em vẫn còn sợ tôi như trước.

Em hoàn toàn không biết biểu hiện của mình lạnh lùng, vô tình, làm người khác tổn thương thế nào đâu.

Tôi đã từng muốn không ngừng đền bù cho em, nhưng sự gần gũi của tôi chỉ khiến em ngày càng cách xa tôi hơn. Khi đó, tôi còn tưởng vì mình đã làm tổn thương em quá sâu sắc... Nhưng giờ tôi mới hiểu được dù đền bù cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, đó không phải là thứ em cần.

Em chưa bao giờ yêu tôi, cho nên có lẽ cũng chưa từng trách tôi.

Em chỉ sợ tôi mà thôi.

Lồng ngực Cảnh Tùy phập phồng, trong huyết quản như có một dòng nước lạnh đang chảy, anh ta từ từ nhếch khóe miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo ý mỉa mai: “Ngày tôi đi gặp cậu, cậu nói không có thời gian để nghe tôi nói...” Anh ta hơi cúi đầu, ghé vào bên tai Kỷ Lăng nói thật chậm rãi: “Không biết hôm nay cậu đã có thời gian chưa?”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, khoảng cách rất gần, dường như từng chữ đều gõ vào trong lòng cậu, rõ ràng dáng vẻ anh ta rất bình tĩnh nhưng Kỷ Lăng lập tức bị dọa sợ.

Tim cậu đập kịch liệt, thầm nghĩ nhất định phải tỉnh táo, không thể sợ!

Tuy bây giờ thân phận của họ đã bị vạch trần, nhưng không chắc chắn là Cảnh Tùy đã biết về cuốn tiểu thuyết. Chỉ cần anh ta không biết đến thì cậu vẫn có thể cứu, dù sao khi ở thế giới kia Cảnh Tùy yêu cậu nên sẽ không làm tổn thương cậu.

Nhất định anh ta không biết đến những thứ kia, vì vậy mới có thể nói ra câu thích cậu...

Cậu không thể tự mình rối loạn trước.

Kỷ Lăng hít thở sâu một hơi, lông mi run lên, cậu ngước mắt nhìn Cảnh Tùy, giả bộ như không hiểu gì hỏi: “Anh, anh muốn nói gì với tôi...”

Cảnh Tùy nhìn ánh mắt sợ hãi bất an của cậu thiếu niên, xem ra em thật sự rất sợ tôi biết được chân tướng. Dù tôi quả thực rất đau khổ, thất vọng, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù em. Nhưng dường như em không tin...

Đôi môi mỏng của Cảnh Tùy khẽ hé mở, ánh mắt sắc như dao, anh ta nhàn nhạt mở miệng: “Tôi muốn hỏi cậu, không cần tiếp tục giả vờ thích một người hẳn là việc rất đáng vui mừng phải không?”

Đồng tử Kỷ Lăng đột nhiên co rút, kinh hãi nhìn Cảnh Tùy, cuối cùng trong mắt cậu cũng đã lộ rõ sự hoảng sợ.

Cảnh Tùy, anh ta biết rồi.

Quả nhiên cậu không nên ôm loại tâm lý cầu may thế này…

Cảnh Tùy nhìn ánh mắt sợ hãi của Kỷ Lăng, nụ cười tự giễu trên miệng càng sâu hơn. Rốt cuộc anh ta còn hy vọng xa vời cái gì? Hy vọng xa vời cậu có thể nói với anh không phải cậu cố ý, cậu có nỗi khổ tâm, thật ra trong lòng cậu cũng có chút quan tâm đến anh ta?

Thật sự buồn cười...

Chuyện tới nước này rồi mà anh ta vẫn ôm loại ảo tưởng lừa mình dối người như vậy.

Bây giờ mọi thứ đã bày ra trước mắt, mày có thể nhìn rõ sự thật chưa?

Trừ ánh mắt sợ hãi của em ấy ra, mày chẳng có được thêm thứ gì…

Dù tôi có làm nhiều bao nhiêu việc thì em vẫn không tin tình yêu của tôi đủ khả năng vượt qua phong ba bão táp, hoặc có lẽ, em hoàn toàn chưa bao giờ quan tâm đến tình yêu của tôi.

Không để trong lòng thì sẽ không cố gắng tin tưởng.

Loại cảm giác này giống như chỉ có mình đơn phương mong muốn, muốn móc cả trái tim ra ném xuống đất, cho người khác giẫm lên, chà đạp nó hết lần này đến lần khác, nhưng không thể đổi lại dù chỉ một câu thương tiếc.

Cảnh Tùy giơ tay lên nắm lấy cái cằm đang run lẩy bẩy của cậu thiếu niên, dùng dáng vẻ trêu tức để che giấu sự thống khổ trong đáy mắt, anh ta cụp mắt cười nhạt: “Không sai, thật ra cậu đã không còn giả bộ thích tôi từ lâu rồi, có lẽ là từ đêm Carlos tìm đến Hoàng cung thì cậu đã bắt đầu không còn giả bộ thích tôi nữa…”

Từ rất lâu trước kia em đã nói không còn thích tôi nữa, so với bất kỳ ai em đều nhìn nhận sự việc rõ ràng hơn.

Là tôi tự mình đa tình, cố chấp cho rằng chỉ vì em đang bị Carlos lừa gạt mà thôi.

Thật ra em đã cho tôi cơ hội thoát ra, nhưng tôi lại không nắm được nó.

Bởi vì tôi đã yêu em.

Vì vậy nên tôi cố chấp không chịu nhìn rõ sự thật, hy vọng em cũng yêu tôi, hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, cuối cùng chúng ta sẽ có kết cục tốt đẹp sau những khúc mắc nho nhỏ, hy vọng chúng ta có thể kết hôn với nhau.

Nhưng nếu không phải là người có tình thì sao có thể trở thành thân thuộc?

Trong cổ họng Cảnh Tùy tràn ra một tiếng cười khàn.

Kỷ Lăng nhìn Cảnh Tùy như vậy quả thật có phần hơi sợ sãi, bởi vì cậu không biết rốt cuộc Cảnh Tùy suy nghĩ như thế nào. Anh ta có thể vì không chấp nhận được sự thật mà bị hắc hóa không... Nhưng trong nội tâm cậu cũng đang phức tạp, khổ sở, suy cho cùng cũng là do cậu lừa gạt làm tổn thương anh ta, đây là sự thật không thể chối cãi. Một hồi lâu sau Kỷ Lăng mới mở miệng, thấp giọng hỏi: “Anh cũng biết rồi...”

“Phải.” Cảnh Tùy nhìn cậu, nói chậm rãi: “Em có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

Trong khoảnh khắc này Kỷ Lăng chợt tỉnh táo hơn bao giờ hết, cậu biết mình nên nói gì là có lợi nhất. Cậu có thể nói là mình có nỗi khổ tâm, mình bất đắc dĩ, nhưng cậu không muốn làm như vậy, cũng không muốn lừa gạt anh ta...

Cậu có thể nói ra chân tướng sự thật để được Cảnh Tùy tha thứ, cậu tin đây cũng là đáp án Cảnh Tùy muốn nghe.

Nhưng cậu không thể nói như vậy.

Thay vì cứ để anh chìm trong quá khứ thì thà rằng cứ để anh coi tôi như một kẻ lừa đảo đi. Vốn dĩ tôi cũng thật sự là một kẻ lừa đảo, hoàn toàn không đáng cho anh yêu. Tôi không hy vọng anh tiếp tục thống khổ nữa, dù anh có hận tôi cũng không sao.

Sự thật này thực sự rất khó chấp nhận, nhưng bây giờ anh vẫn là một người đang sống, có tư cách có được cuộc sống của riêng mình.

Anh không chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, yêu một người đã định trước sẽ không yêu anh.

Vì vậy, xin lỗi anh, tôi không thể cho anh bất kỳ lời giải thích nào.

Mắt Kỷ Lăng chợt lóe lên rồi một lát sau cậu nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tôi xin lỗi.”

Xin lỗi, tôi đã lừa anh.

Dù quá trình diễn ra thế nào, không cần biết tiền căn hậu quả ra sao... thì tôi đều nợ anh một câu xin lỗi, đây cũng là đáp án duy nhất tôi có thể cho anh.

Cánh tay đang nắm cổ tay Kỷ Lăng của Cảnh Tùy hơi dùng sức, đáy mắt anh ta lại một lần nữa hiện ra sự thống khổ, vẻ ác độc chợt lóe lên rồi lập tức biến mất.

Em thật sự hiểu rất rõ cách làm sao để khoét một dao vào trái tim tôi.

Kỷ Lăng bị đau mặt mày trắng bệch, nhưng lần này cậu không trốn tránh nữa, chỉ cố chấp quật cường nhìn vào mắt Cảnh Tùy.

Dù anh hận tôi, trách tôi thì tôi cũng không có cách nào cho anh một câu trả lời trái lương tâm, đó mới là hành động vô trách nhiệm, không phải sao?

Giọng điệu Cảnh Tùy lạnh lẽo, anh ta cười nhạt một tiếng: “Lần này cậu rất thẳng thắn... Nhưng, cậu không sợ tôi tức giận sẽ làm liên lụy đến mẹ cậu sao?”

Thật ra Kỷ Lăng sợ muốn chết, bắp chân đều đang run lên, nhưng vẫn nói rất nghiêm túc: “Anh sẽ không làm như vậy đâu.”

Cảnh Tùy nhếch khóe môi: “Ồ? Vì sao lại không như vậy?”

Mắt Kỷ Lăng trong trẻo sáng ngời: “Tôi biết anh sẽ không làm vậy.”

Tuy có đôi khi người này rất đáng sợ, rất lạnh lùng, rất vô tình, rất lý trí... nhưng anh ta cũng rất kiêu ngạo. Cảnh Tùy sẽ không làm ra loại chuyện điên cuồng trả thù người không yêu mình. Dù thua thì anh ta cũng sẽ đường đường chính chính thua một cách đẹp mắt, mà không phải như một kẻ tiểu nhân mất lý trí.

Như trong thế giới kia, cuối cùng anh ta cũng đã quyết định buông tay.

Anh ta có sự kiêu ngạo và uy nghiêm của một vị vương giả.

Kỷ Lăng không hề nghi ngờ về chuyện này.

Cảnh Tùy nhìn ánh mắt chắc chắn của cậu thiếu niên, rất lâu không hề cử động. Quả thực cậu sợ anh ta, cũng hết sức vô tình, nhưng cậu cũng hiểu anh ta rất rõ, tin tưởng anh ta... khiến cho người ta đau khổ, khổ sở vì cậu, rồi lại không có cách nào căm hận cậu.

Cảnh Tùy đột nhiên bật cười.

Em không muốn tôi yêu em, khi nhận ra tôi đang yêu em, em đã luôn cố gắng nói cho rõ ràng, muốn đẩy tôi ra.

Nhưng em không biết, tình yêu không phải là thứ có thể tùy ý cho đi rồi thu hồi lại.

Đây mới là sai lầm lớn nhất của em.

Kỷ Lăng lo lắng bất an nhìn Cảnh Tùy, thấy anh ta lại tới gần mình một lần nữa, khoảng cách rất gần, như muốn hôn cậu, toàn thân cậu liền căng thẳng cứng ngắc. Cứu mạng với, đừng có làm loạn, giờ liệu có ai đi qua đây không!

Hốc mắt Kỷ Lăng nhanh chóng phiếm hồng, lúc này cậu bỗng nhiên nhìn về phía sau Cảnh Tùy, sắc mặt lập tức thay đổi, lo lắng nói: “Anh mau buông tôi ra, mẹ tôi về rồi!”

Cảnh Tùy nói: “Cái cớ này cậu đã dùng qua một lần rồi.”

Kỷ Lăng luống cuống muốn phát khóc. Ôi, chết tiệt, quả nhiên không thể tùy tiện nói dối, bởi vì lần sau người khác sẽ không tin nữa. Bây giờ báo ứng đã đến nhanh như vậy rồi! Cậu liều mạng nháy mắt với Cảnh Tùy, tỏ ý lần này mình cực kỳ chân thành: “Thật đấy! Không lừa anh đâu!”

Cảnh Tùy bình tĩnh nhìn cậu, bỗng nhiên nhếch khóe môi, cười: “Thật sao? Vậy thì vừa vặn nói cho bà ấy biết luôn là tôi muốn theo đuổi cậu cũng tốt. Có khi bà ấy sẽ đồng ý đó, dù sao cuộc hôn nhân này đối với bà ấy rất có lợi, không thiệt thòi chút nào.”

Kỷ Lăng trợn tròn mắt, tôi nói với anh cả nửa ngày, cuối cùng hóa ra anh chẳng nghe lọt chữ nào sao?

Còn nói mấy câu thế này?

Tôi nhổ vào, trả thù! Đây tuyệt đối là hành động trả thù!

Lần này Kỷ Lăng thật sự hoảng loạn, cậu hung dữ trừng mắt với Cảnh Tùy. Tôi biết anh đang rất tức giận, nhưng tôi cũng nói xin lỗi rồi, có bản lĩnh thì quyết đấu giữa hai người đàn ông đi, để cho người nhà của tôi biết thì có bản lĩnh gì chứ.

Lấy lớn bắt nạt nhỏ, ỷ thế hiếp người!

Không biết xấu hổ, tôi nhìn lầm anh rồi!

Cảnh Tùy nhìn dáng vẻ hung dữ của cậu thiếu niên, ánh mắt kia như muốn cắn chết anh ta, như con thú nhỏ đang giương nanh múa vuốt, sống động mà lại hung dữ. Đây là dáng vẻ trước giờ anh ta chưa bao giờ thấy qua, chẳng biết tại sao... anh ta lại thà rằng muốn nhìn thấy cậu đối xử với mình như vậy còn hơn là nhìn dáng vẻ áy náy nói xin lỗi anh ta của cậu.

Anh ta chưa bao giờ cần cậu phải xin lỗi.

Dương Vy lo con trai ở nhà đói bụng, hôm nay lại đúng lúc không có việc gì nên bà liền về nhà sớm hơn. Không ngờ khi gần về đến cửa nhà dường như bà lại nhìn thấy Tổng giám đốc Phó. Bà liền tới gần nhìn thử, đúng thật là Tổng giám đốc Phó!

Tổng giám đốc Phó đứng đó quay lưng về phía bà, trong ngực hình như còn có một người nữa, bộ dạng hai người rất gần gũi thân mật... Dương Vy không nhìn được dáng vẻ của người kia, nhưng từ một góc áo lộ ra bà đã lập tức nhận ra người kia chính là Kỷ Lăng. Trực giác trong lòng bà chợt nảy sinh, cảm thấy có gì đó không đúng, bà vội vàng đi tới, cau mày hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tổng giám đốc Phó, sao anh lại ở đây?”

Sau lưng Kỷ Lăng đã đổ đầy mồ hôi, nhìn Cảnh Tùy cầu khẩn, cậu trông mong nhìn anh ta, không dám tỏ vẻ hung ác nữa, chỉ hy vọng anh ta có thể để lại chút thể diện cho mình, đừng làm cho khó coi như vậy.

Làm người phải lưu lại một con đường sống, sau này mới dễ nói chuyện!

Cảnh Tùy nhìn cậu một cái thật sâu rồi xoay người nhìn Dương Vy nói: “Tôi có việc đến tìm chị, vừa vặn gặp được Tiểu Lăng. Hình như chân cậu ấy bị ngã nên trật rồi, tôi dìu cậu ấy qua đây xem thử xem có việc gì không.”

Kỷ Lăng thầm giật mình rồi lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Cảnh Tùy.

Những lời này nghe qua cũng không có vấn đề gì, nhưng Dương Vy vẫn còn nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía con mình, hỏi nghiêm túc: “Là vậy à?”

Kỷ Lăng gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn nói: “Đúng vậy ạ, vừa rồi con lại bị ngã, may mà có anh Phó tới kịp lúc.”

Dương Vy cẩn thận quan sát con trai, trừ hốc mắt hơi phiếm hồng thì cũng không có bất kỳ điều gì khác thường, xem ra thằng bé thật sự lại ngã nữa rồi, bà lập tức yên lòng trở lại. Đứa trẻ này đúng là không khiến cho người ta bớt lo tí nào. Bà thở dài nói: “Đã bảo con đừng đi ra ngoài rồi mà.”

Kỷ Lăng lập tức cúi đầu nhận sai: “Con xin lỗi...”

Dương Vy tức giận nhìn Kỷ Lăng, rồi quay đầu nhìn về phía Cảnh Tùy, cũng không còn có địch ý như vừa rồi nữa. Đều tại cảnh tượng vừa nãy dễ khiến người khác hiểu lầm. Sếp đến tận nhà tìm bà như vậy chẳng lẽ là vì công ty có chuyện gì khẩn cấp sao?

Dương Vy hỏi: “Tổng giám đốc Phó tìm tôi có chuyện gì?”

Cảnh Tùy quay người lấy ra một bản kế hoạch từ trong xe, bình tĩnh mở miệng: “Bản kế hoạch khen thưởng nhân viên vào quý tiếp theo hôm trước chị đưa, tôi đã xem rồi. Vì ngày mai tôi phải đi công tác, thấy dù sao cũng đi ngang qua đây nên mới mang bản đã sửa chữa qua cho chị. Làm phiền chị tăng ca sửa lại theo yêu cầu trong đó rồi gửi sớm cho tôi.”

Dương Vy bừng tỉnh, đây đúng là tác phong cuồng công việc của sếp mình. Nói đến chuyện công việc bà cũng không hề đùn đẩy, lập tức nhận lời: “Được rồi, tôi nhất định sẽ sửa thật nhanh rồi gửi cho anh trong thời gian sớm nhất.”

Cảnh Tùy gật đầu, nói: “Vậy làm phiền chị rồi, tôi có việc phải đi trước.”

Dương Vy cười nói: “Được, anh đi thong thả.”

Cảnh Tùy bình tĩnh mở cửa xe ngồi vào, anh ta không hề nhìn Kỷ Lăng, trực tiếp lái xe rời đi.

Kỷ Lăng đứng đó, kinh ngạc nhìn Cảnh Tùy rời đi.

Dương Vy lại không phát hiện ra điều khác thường, bà giúp Kỷ Lăng nhặt đồ ăn rơi trên đất, gõ vào đầu con trai: “Vết thương còn chưa lành, con không biết chú ý nhiều hơn à?”

Kỷ Lăng cụp mắt không nói gì, giả bộ như lại bị trật chân một lần nữa, dáng vẻ xiêu vẹo đi về nhà cùng Dương Vy.

Một lúc lâu sau trong mắt cậu hiện lên vẻ áy náy và phức tạp.

Thật ra anh vẫn không thể từ bỏ, đúng không?

...

Văn Ngạn ở trong căn hộ, rèm cửa không kéo ra, trong phòng tối đen như mực, không có ánh sáng.

Anh ấy yên lặng ngồi trên ghế sô pha, không hề nhúc nhích.

Khi anh ấy vừa đến thế giới này không bao lâu, phát hiện ra cậu thiếu niên mình yêu quý cũng ở thế giới này thì đã cho là đây là trời cao ban ân cho anh ấy, để anh ấy một lần nữa tìm được ý nghĩa tồn tại của mình.

Nhưng rất nhanh sau đó anh ấy liền phát hiện ra...

Khi trời cao sinh lòng thương hại với anh ấy thì lại hết sức công bằng. Người tới thế giới này cũng không phải chỉ có một mình anh ấy.

Anh ấy không phải là một người đặc biệt gì.

Khi anh ấy tận mắt nhìn Ninh Ngọc ôm cậu thiếu niên đi mà không cách nào bước tới trước thì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đáy lòng anh ấy đã sinh ra những suy nghĩ đen tối và bi quan. Điều này khiến anh ấy rất đau khổ mà không biết phải giải quyết thế nào.

Dù đã tới cái thế giới này nhưng cũng không thể thay đổi được điều gì sao? Anh ấy vẫn không xứng có được đối phương sao?

Vậy thì rốt cuộc việc anh ấy tới đây có ý nghĩa gì nữa?

Không đúng, dường như anh ấy đã bỏ sót điều gì đó...

Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không ra.

Lông mày Văn Ngạn cau chặt, tay để trên đầu gối chợt bóp mạnh, anh ấy như tội nhân chìm trong vực thẳm tuyệt vọng, sa vào thất bại của chính mình. Từ đạt được hy vọng đến mất đi hy vọng, sự chênh lệch quá mãnh liệt khiến anh ấy mất phương hướng, bị sương mù vây quanh tại chỗ không thể thoát ra.

Đúng lúc này, một vệt ánh sáng bỗng chiếu tới.

Văn Ngạn nheo mắt lại.

Cánh cửa được đẩy vào từ bên ngoài, làn gió mát lành thổi vào cuốn trôi đi cảm giác áp lực nặng nề trong căn phòng.

Một người phụ nữ trung niên vẫn còn giữ được vẻ duyên dáng bước vào. Hôm nay trông bà ta giản dị, thuần khiết hơn ngày thường, dưới mắt vẫn còn quầng thâm mệt mỏi không giấu được, bà ta ngập ngừng đứng ở cửa nhìn anh.

Văn Ngạn tự nhủ, mình nên đổi cái khóa cửa thôi.

Hàn Vận nhìn người thanh niên đẹp trai lãnh đạm đang ngồi trên sô pha, căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Từ ngày đó rời khỏi đây đã rất lâu bà ta chưa quay lại, đứa con trai nhu nhược bà ta vô cùng quen thuộc đã trở nên lạ lẫm và vô cùng đáng sợ.

Giống như bây giờ, dù anh ấy chỉ ngồi trên sô pha bình tĩnh nhìn bà ta, nhưng lông mày hơi nhíu, dáng vẻ không vui cũng làm Hàn Vận sợ hãi tê cả da đầu... Bà ta thầm nghĩ, ngay cả thằng anh cả Uất Văn Sâm lạnh lùng của nó cũng không có ánh mắt làm người ta sợ hãi như vậy. Không đúng, đừng nói là Uất Văn Sâm, đến cả ông cụ Uất cáo già, tàn nhẫn độc ác cũng không làm bà ta sợ như vậy, nó bây giờ như một con rắn độc đang chọn người để cắn vậy.

Hàn Vận đứng ở cửa ra vào lộ vẻ khó xử, trong lúc nhất thời bà ta không biết hôm nay mình tới đây là đúng hay sai.

Ngay khi bà ta còn đang chần chờ thì Văn Ngạn lại bỗng nhiên nở nụ cười lên tiếng: “Vào đi.”

Hàn Vận không khỏi sững sờ, sau đó lập tức lộ vẻ mừng rỡ không thôi. Bà ta đi vào, cẩn thận nhìn đối phương.

Những ngày này quả thật bà ta đã nghĩ lại về những sai lầm của mình trước đây. Vì có thể đứng vững trong nhà họ Uất mà bà ta không từ thủ đoạn, nhưng vẫn luôn không được thuận lợi. Quanh năm chịu áp lực và cảm xúc bất mãn khiến bà ta giận lây sang đứa con không có năng lực của mình. Bà ta đã khống chế và làm nhục con mình đủ kiểu, sự nhẫn nhục chịu đựng của Văn Ngạn lại khiến cho bà ta quen với thái độ của mình, khiến bà ta càng không kiêng nể gì, quên rằng dù đây là con mình thì cũng phải tôn trọng.

Hàn Vận nghĩ, nhất định vì lúc trước mình đã quá đáng nên mới khiến con trai trở nên tối tăm như vậy.

Nhưng dù vậy mà hôm nay thằng bé vẫn để mình đi vào, vậy nhất định là trong lòng thằng bé vẫn còn nhớ đến mình, dù sao thì thằng bé cũng vốn là một người mềm lòng, lương thiện.

Chỉ cần mình đối xử tốt với thằng bé hơn thì cũng không phải không thể cứu vãn.

Sáng nay Hàn Vận vừa mới ăn phải quả đắng ở nhà họ Uất, bị Uất Văn Sâm ép không thể cứu vớt được chút mặt mũi nào. Tên vô dụng Uất Nguyên cũng không che chở cho bà ta, để Uất Văn Sâm tỏ thái độ cho bà ta nhìn. Trong lòng Hàn Vận cảm thấy xót xa vô cùng, thầm nghĩ cả nhà họ Uất đều không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào đứa con trai không nên thân của mình, dù nó không có tác dụng gì thì cũng nghe theo ý bà ta…

Vậy nên, cuối cùng Hàn Vận lại tới đây, có ý định muốn cứu vãn mối quan hệ mẹ con đã rạn nứt.

Ở nhà họ Uất bà ta đã gặp khó khăn khắp nơi, nếu Uất Văn Ngạn lại không gần gũi với bà ta thì hoàn cảnh của bà ta sẽ càng khó khăn hơn. Nghĩ tới đây bà ta lại tỏ vẻ nịnh nọt cười với Văn Ngạn: “Chuyện ngày đó là do mẹ không đúng, bên cô Chu mẹ cũng đã từ chối giúp con rồi.”

Văn Ngạn nhìn bà ta như cười như không, như đang nhìn một con tôm tép nhãi nhép. Người đàn bà này đã viết hết lên mặt tâm tư đáng buồn cười của mình rồi, nhìn một cái đã nhìn thấu, vậy mà bà ta còn cho là anh ấy không nhìn ra.

Nhưng anh ấy cũng không trách bà ta, cũng không cười nhạo bà ta.

Bởi vì vừa rồi ngay lúc Hàn Vận đẩy cửa bước vào anh ấy đột nhiên lại nghĩ thông suốt, ý thức được bản thân sai ở chỗ nào.

Thật ra không phải không có gì thay đổi.

Bọn họ đều đã thay đổi rất nhiều.

Đây cũng là một thế giới hoàn toàn mới.

Ở đây dù là anh ấy, Ninh Ngọc, hay Carlos, Cảnh Tùy, thật ra tất cả đều là những người giống nhau, càng không có sự khác biệt không thể bù đắp về sức mạnh, cũng không có sự phân biệt giữa tầng lớp quý tộc và bình dân.

Bi kịch của quá khứ sẽ không bao giờ tái diễn.

Bởi vì bọn họ sẽ không làm tổn thương cậu thiếu niên nữa, cậu nhất định có thể sống vui vẻ hạnh phúc.

Còn về việc anh ấy có hạnh phúc hay không, có đạt được điều mình muốn hay không đều không quan trọng. Bởi vì ngay từ đầu anh ấy cũng chưa từng hy vọng xa vời nhất định phải có được đối phương, cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ là người có hy vọng làm được điều đó nhất.

Anh ấy đến đây chỉ mong có thể làm bạn bên cạnh cậu, bảo vệ cậu, mà không phải là cướp lấy cậu, chiếm được cậu.

Nếu như người anh ấy muốn bảo vệ vẫn còn ở chỗ này thì lẽ nào như vậy vẫn còn chưa đủ sao?

Còn về tương lai sau này, ai có thể nói rõ được?

Hàn Vận thấy Văn Ngạn mãi không trả lời mình, nghĩ thằng bé vẫn còn giận mình liền kiên trì nói: “Không chỉ là cô Chu, nếu sau này con không muốn đi xem mặt thì mẹ cũng sẽ không ép con, được không?”

Thật ra trong lòng Hàn Vận vẫn muốn con trai có bạn gái nhà giàu, nhưng bây giờ bà ta không dám nói nữa, chỉ có thể thuận theo, làm con trai mình thoải mái, trái lương tâm mà cười nói với Văn Ngạn: “Trước đây là do mẹ suy nghĩ sai lầm, tự chui đầu vào ngõ cụt. Mẹ sẽ không can thiệp vấn đề tình cảm của con nữa, chỉ cần con thích mẹ đều sẽ ủng hộ.”

Văn Ngạn nhìn bà ta, đôi mắt phượng nheo lại: “Thật sao? Dù tôi thích gì bà cũng đồng ý?”

Hàn Vận vội vàng nói: “Đương nhiên.”

Văn Ngạn bật cười.

Hàn Vận nhìn nụ cười của anh ấy mà thất thần. Bà ta luôn biết con trai mình có vẻ bề ngoài rất đẹp, được phụ nữ yêu thích, cho nên mới liều mạng lợi dụng điều này để giới thiệu con gái cho anh ấy. Lúc anh ấy cười lên nhìn thật sự rất đẹp, nhưng không biết vì sao bây giờ rõ ràng là dáng vẻ tươi cười đẹp mắt mà vẫn khiến cho đáy lòng bà ta run rẩy, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Dường như tất cả tâm tư của bà ta đều đã bị nhìn thấu hoàn toàn, như một trò hề không thể che giấu điều gì.

Đôi môi mỏng của Văn Ngạn nhếch lên, ánh mắt dần sâu hơn, giọng điệu ôn hòa: “Hôm nay bà tới tìm tôi có chuyện gì?”

Hàn Vận cả kinh, thu hồi suy nghĩ vớ vẩn trong lòng, cẩn thận mở miệng: “Mẹ muốn hỏi con là con có thời gian về tham gia buổi họp mặt cuối tuần ở nhà không...”

Nói xong bà ta lại lo lắng bất an, ở nhà họ Uất con trai bà ta không được coi trọng, không phải bị anh trai chèn ép thì là bị ông cụ giáo huấn. Vì vậy, anh ấy vẫn luôn không thích trở về nhà họ Uất, mà thuê phòng ở một mình bên ngoài. Cuối tuần cả nhà họp mặt anh ấy cũng là có thể từ chối thì sẽ không đi... Hàn Vận vẫn luôn biết Văn Ngạn không thích trở về, nhưng vì thể diện nên trước đây vẫn luôn ép Văn Ngạn trở về với bà ta.

Nhưng nếu Văn Ngạn của bây giờ từ chối thì bà ta cũng không dám miễn cưỡng...

Văn Ngạn bình tĩnh nhìn bà ta một lát rồi bỗng thản nhiên nói: “Được.”

Hàn Vận mừng rỡ không thôi nhìn anh ấy: “Con đồng ý à?”

Văn Ngạn cười nhẹ, trong đôi mắt phượng màu đen như mang theo ý cười mà không phải cười, anh ấy nói: “Đúng thế.”

Hàn Vận vui mừng kinh khủng, cuối cùng con trai cũng chịu nói chuyện với bà ta rồi, còn đồng ý về nhà ăn cơm nữa. Bà ta vội vàng tranh thủ cơ hội, mở miệng nói tiếp: “Đúng rồi, con sắp tốt nghiệp rồi, mẹ vẫn hy vọng con suy nghĩ thêm về chuyện công việc. So với đến những công ty khác làm công ăn lương thì không bằng con vào công ty của gia đình làm, khởi điểm cũng cao hơn mà phải không? Ba con đã đồng ý với mẹ, chỉ cần con muốn đi thì ông ấy sẽ kiếm cho con một chức. Chắc hẳn ông cụ cũng không đến nỗi không nể mặt chút nào, dù sao dòng máu chảy trong người con cũng là của nhà họ Uất...”

Vì việc này mà bà ta cũng lo muốn hỏng cả người. Con trai suốt ngày mê mải với lập trình game, không đến công ty của gia đình mà lại chạy đi rải CV xin việc vào những công ty khác. Nó nghĩ muốn nổi bật, thành công hơn người khác dễ như vậy sao? Hơn nữa, bị người ta biết được thì lại còn tưởng rằng là vì bị đuổi đi nên nó mới vậy, thế thì mặt mũi bà ta biết để vào đâu.

Hàn Vận đã nghĩ tới một đống lớn lí do để khuyên bảo, chỉ hy vọng con trai mình có thể hồi tâm chuyển ý.

Hàn Vận nói: “Con đừng vội từ chối mẹ. Mẹ biết con có ý kiến với ba con và mọi người trong gia đình, tuy ông ấy như vậy nhưng thật ra trong lòng vẫn nghĩ đến con đó, chỉ là vì không hiểu cách biểu đạt ra thôi...”

Văn Ngạn cảm thấy con người này thật thú vị, nói ra những điều chính mình còn không tin vậy mà lại chân thành đến mức như đã lừa được anh ấy rồi.

Anh ấy mở miệng ngắt lời bà ta: “Được, nhưng tôi có một điều kiện.”

Hàn Vận: “Mẹ đã nói rồi, con đừng vội từ chối… Chờ chút, con nói là được à?” Bà ta khiếp sợ nhìn Văn Ngạn, kinh ngạc há hốc miệng. Một hồi lâu sau ánh mắt lập tức lộ ra thần sắc mừng như điên, liên tục gật đầu: “Được được, con có điều kiện gì, chỉ cần con nói thì mẹ nhất định sẽ đồng ý với con.”

Con trai đã đồng ý vào công ty làm, thế là một bước tiến lớn rồi!

Hai tay Văn Ngạn đan vào nhau, ngón tay thon dài hơi cuộn lại, nói: “Tôi có thể vào công ty của gia đình, nhưng không phải đưa tùy tiện một chức vị gì là tôi cũng sẽ đồng ý làm…”

Hàn Vận sững sờ, rất nhanh đã hiểu ra Văn Ngạn đang đưa ra yêu cầu. Con trai thậm chí đã có chính kiến của riêng mình, không phải do bà ta đẩy bước nào đi bước đó, đây là chuyện rất tốt! Chỉ cần con có suy nghĩ này là tốt rồi, chỉ sợ con không chịu tranh đoạt thôi. Hàn Vận kích động tưởng chừng sắp ngất đi.

Bà ta hít thở sâu một hơi, hỏi đầy vẻ mong đợi: “Con muốn vị trí nào?”

Văn Ngạn hơi nhíu mày, đôi mắt phượng mang ý cười, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi thấy vị trí của Uất Văn Sâm cũng không tệ đâu.”

Biểu cảm của Hàn Vận liền đông cứng, không dám tin nhìn anh ấy.

Con, con điên rồi sao? Đó là Uất Văn Sâm đó! Sau khi ông cụ Uất lui về sau, Uất Nguyên chỉ biết sống mơ màng, bây giờ Uất Văn Sâm chính là người nắm thực quyền điều khiển công ty. Dù bà ta có lòng tham thì đến nằm mơ cũng không dám nghĩ tới vị trí của Uất Văn Sâm, có thể kiếm được chút lợi ích từ chỗ anh ta là bà ta đã có thể cười mà tỉnh ngủ luôn rồi.

Dù có vào công ty thì con cũng phải khiêm tốn đối nhân xử thế, từ từ mưu đồ tương lai mới phải.

Nhưng nếu con dám đối đầu với Uất Văn Sâm thì hai mẹ con chúng ta nhất định sẽ chết rất thê thảm đó...

Qua một hồi lâu Hàn Vận mới cười gượng nói: “Con, con đang nói bậy bạ gì đó...”

Lẽ nào thật ra đây chỉ là cái cớ nó nghĩ ra để từ chối mình?

Ánh mắt Văn Ngạn nhìn bà ta mang theo vẻ thương hại.

Chỉ là một nhà họ Uất mà thôi, anh ấy vốn khinh thường không định nhúng tay vào, nhưng nếu muốn bảo vệ người mình yêu, muốn có tư cách đứng bên cạnh cậu giống những người khác thì như anh ấy bây giờ vẫn còn rất kém cỏi...

Vậy thì tiện tay mà sử dụng nhà họ Uất thôi.

Văn Ngạn hơi nghiêng tầm mắt, trong mắt mang ý cười lành lạnh mà nhạt nhẽo, đôi môi mỏng nhếch lên: “Anh trai đã ngồi ở vị trí đó quá lâu rồi, cũng nên nhường lại cho tôi mà nghỉ ngơi đi thôi, bà nói có đúng không?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv