Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn Ninh Ngọc.
Khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên trong ánh sáng mờ ảo có vẻ tối tăm không thể nhìn rõ, ngoại trừ một đôi mắt đen láy ẩn chứa nét dịu dàng bên trong.
Mặt Kỷ Lăng đột nhiên đỏ lên. Sao, sao lại muốn nói cho tôi biết bí mật của anh vậy? Chúng ta cũng không thân quen đến mức đó, bí mật của anh nói cho tôi biết để làm gì?
Tim Kỷ Lăng đập thình thịch không ngừng, cậu đột ngột quay đầu lại tiếp tục xem phim, coi như vừa rồi mình không nghe thấy gì.
Nhìn thấy cậu chợt hoảng hốt, sau đó lại quay đầu tránh né, Ninh Ngọc trầm mặc một lúc, rồi cũng tiếp tục xem phim như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng... em thực sự không biết gì về sự tồn tại của chúng tôi sao? Đối với những biểu hiện của tôi em cũng không phát hiện ra điều gì sao? Hay thật ra em đã nhận ra rồi, nhưng không muốn thừa nhận sự thật này?
Dù là thế nào…
Ninh Ngọc nhắm mắt, che giấu thần sắc thất vọng trong mắt, sau đó lại nở một nụ cười khẽ bất đắc dĩ. Em thật đúng là, không hề thay đổi chút nào cả...
Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Kỷ Lăng chăm chú theo dõi màn hình chiếu phim, nhìn bề ngoài trông cậu rất tập trung xem phim, nhưng thật ra lực chú ý vẫn luôn dồn về phía người thanh niên bên cạnh. Tâm trạng cậu vừa căng thẳng, vừa tò mò, vừa phức tạp, rồi lại cố sức nhẫn nhịn không quay đầu lại, không dám nhìn đối phương.
Trong lòng cậu cảm thấy rất mâu thuẫn, nhưng lại không biết mình đang mâu thuẫn về điều gì.
Rốt cuộc cậu muốn biết? Hay không muốn biết? Hay sợ mình sẽ biết?
Kỷ Lăng không rõ nữa.
Cậu thậm chí còn không rõ mình đang xoắn xuýt về điều gì, tại sao cậu không thể từ chối đối phương gọn gàng dứt khoát như đã từng từ chối anh Phó trước đó.
Khi bộ phim kết thúc, trời cũng đã muộn rồi, Kỷ Lăng không từ chối Ninh Ngọc đưa mình về nhà. Không bao lâu sau, xe đã dừng lại dưới lầu nhà cậu.
Gió mát thổi qua, dường như đã làm dịu đi bầu không khí mập mờ, nhiều hơn một phần bình tĩnh.
Kỷ Lăng chợt nhớ tới lần đầu tiên họ gặp nhau trong biệt thự Ninh Khả Hàm. Lúc ấy, cậu nghe nhầm tên Ninh Việt thành Ninh Ngọc mà sợ hãi. Tối hôm đó Ninh Ngọc cũng tự mình lái xe đưa cậu về nhà.
Khi đó, anh đã nghĩ như thế nào?
Kỷ Lăng quay đầu nhìn đối phương, gượng gạo liếc mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm nay cảm ơn anh.”
Ninh Ngọc nhìn khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ xấu hổ của cậu thiếu niên, anh cười nhẹ nói: “Phải là tôi cám ơn cậu mới đúng, cám ơn cậu đã cho tôi một cơ hội.”
Kỷ Lăng lại đỏ mặt, cậu thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, đành phải quay đầu rời đi.
Khi về đến nhà ba mẹ cậu đã nghỉ ngơi rồi, một mình cậu lặng lẽ đi về phòng, đang chuẩn bị tắm rửa thì bỗng nhiên điện thoại reo lên, là Ninh Việt nhắn tin: ‘Tối nay tôi rất vui, còn nữa... chúc cậu ngủ ngon.’
Kỷ Lăng không kìm được đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài qua khe hở trên rèm cửa, phát hiện xe Ninh Việt vẫn đậu bên ngoài.
Một linh cảm mạnh mẽ khó có thể bỏ qua lại một lần nữa xuất hiện từ trong đáy lòng cậu.
Rốt cuộc bí mật mà anh muốn nói với tôi là gì?
Vì sao anh lại thích tôi?
Ngón tay Kỷ Lăng đặt trên điện thoại, gần như chỉ một chút nữa là cậu sẽ hỏi anh câu hỏi này, nhưng rồi cậu lại chần chờ thật lâu, cuối cùng chỉ trả lời hai chữ: ‘Ngủ ngon.’
Ninh Ngọc ngồi trong xe, hơi ngẩng đầu lên, từ đây anh có thể nhìn thấy nhà của cậu thiếu niên ấy.
Một bóng dáng gầy gò được ngọn đèn chiếu in hình lên cửa sổ, không bao lâu sau bóng dáng đó đã biến mất, trong điện thoại cũng nhận được tin nhắn trả lời của đối phương.
Ninh Ngọc nhìn hai chữ đơn giản, từ từ nở nụ cười.
Thật đúng là một cậu bé hiền lành, dễ mềm lòng. Thật ra tôi muốn nói cho em biết, tôi thật sự rất vui, em có thể không bị bất kỳ trói buộc gì mà biểu hiện ra dáng vẻ chân chính của mình, làm việc em thật sự muốn làm. Cuối cùng em cũng đã không cần phải sắm vai bất kỳ ai, làm bất cứ chuyện gì trái lương tâm mình.
Bây giờ tôi mới hiểu được lúc đó em bất đắc dĩ thế nào, kẻ cứ muốn tìm hiểu cặn kẽ như tôi mới càng giống như một kẻ đần độn không biết chừng mực...
Cũng may là, em đã trở lại rồi.
Hơn nữa, em không hề gạt tôi.
Suốt bao nhiêu năm đi tìm khắp mọi ngóc ngách của thế giới… trong những điều tôi biết được thì đây chính là chuyện khiến tôi vui vẻ nhất.
Nếu em đã không muốn ở lại trong thế giới của tôi thì tôi sẽ đi tới thế giới của em.
Như vậy cũng rất tốt.
...
Kỷ Lăng quay lại trường học, tiếp tục vùi đầu vào cuộc sống sinh viên phong phú bận rộn.
Ninh Việt cũng không bám riết lấy cậu, chỉ thỉnh thoảng mới gửi cho cậu một tin nhắn, buổi tối thỉnh thoảng sẽ nhắn tin chúc cậu ngủ ngon, khi đi ăn ở bên ngoài thấy món nào ngon sẽ chụp hình gửi cho cậu, nói nếu cậu thích thì lần sau sẽ dẫn cậu đi... Thậm chí tần suất gửi tin nhắn của anh cũng không nhiều lắm, có đôi khi Kỷ Lăng bận rộn quên trả lời, Ninh Việt cũng sẽ không hỏi gì, càng không thường xuyên gọi điện thoại tới.
Điều này khiến cậu cảm thấy rất nhẹ nhõm, như thể họ thực sự chỉ là bạn bè qua lại bình thường.
Nếu không phải Ninh Việt đã từng chủ động nói thích cậu, lại luôn khiến cậu liên tưởng đến Ninh Ngọc... thì có lẽ Kỷ Lăng cũng sẽ quên mất người này đang theo đuổi mình.
Hôm nay Kỷ Lăng tan học hơi muộn, cậu vội vàng đi đến căn tin. Ở căn tin người đã xếp thành một hàng dài, nhóm người Vương Nhất Hâm đi tìm chỗ ngồi, để Kỷ Lăng đi xếp hàng, cậu lại vô tình gặp được Văn Ngạn.
Đàn anh Uất Văn Ngạn vẫn đẹp trai, dịu dàng như mọi khi. Anh ấy nhìn Kỷ Lăng, đôi mắt phượng hơi cong lên, cười nói: “Cậu đã về rồi đấy à.”
Kỷ Lăng cũng cười, sau đó mới nhớ tới, lúc trước Uất Văn Ngạn đến mời mình thảo luận về chuyện vẽ tranh cho game, nhưng lúc ấy vì lúng túng quá nên cậu đã trốn đi mất. Sau đó, khi trở về mình cũng không chủ động liên lạc với đối phương. Chuyện này khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ... Hơn nữa, đàn anh Uất Văn Ngạn là người duy nhất ngoài Ninh Khả Hàm biết mình được đàn ông theo đuổi, cũng không biết trong lòng anh ta có ý kiến gì về mình nữa.
Điều này làm cho trong lòng Kỷ Lăng cảm thấy không yên.
Văn Ngạn nhìn Kỷ Lăng, ánh mắt anh ấy hơi tối lại. Thật ra anh ấy vẫn luôn để ý đến động tĩnh của Kỷ Lăng. Khi biết cậu đi chơi anh ấy đã có nghĩ muốn đuổi theo, nhưng lại được lý trí ngăn lại. Nếu anh ấy thật sự làm như vậy... thì sẽ bị chán ghét phải không?
Cậu thiếu niên có thể vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để chấp nhận việc anh ấy đến thế giới này.
Không sai, Văn Ngạn cũng đã phát hiện ra quyển tiểu thuyết kia.
Sau khi đọc quyển tiểu thuyết anh ấy mới nhận ra hóa ra mình chỉ là một nhân vật trong một cuốn sách, nhưng có lẽ Kỷ Lăng không phải. Ở thế giới kia biểu hiện của cậu có rất nhiều chỗ không tương đồng, cậu có những hành động không phù hợp với thiết lập nhân vật trong truyện, tất cả đều chứng tỏ thật ra cậu là người của thế giới này... Chuyện này dường như đã giúp giải thích vì sao ở thế giới này cậu có thể thản nhiên như vậy, hơn nữa ở đây trông cậu càng giống như đang được là chính mình hơn, thần thái trong mắt cũng sáng ngời, chói mắt hơn.
Bởi vì đây mới là thế giới thực sự của cậu.
Là nhà của cậu.
Vậy là, em đã hiểu rõ tôi là người như thế nào từ lâu, biết rõ sự dơ bẩn hèn hạ trong lòng tôi, cũng biết tôi đã phản bội, làm tổn thương em thế nào... Nhưng em vẫn không hề bận tâm, cũng không khinh thường sự tồn tại của tôi...
Càng chưa từng coi thường tôi, chán ghét tôi... Em cố gắng sống chung hòa bình với tôi, còn tôi thì lại khiến cho em thất vọng, vì có được em mà tôi không ngần ngại làm tổn thương em.
Nhưng dù vậy, cuối cùng em vẫn bảo vệ tôi.
Nỗi đau từ từ bóp nghẹt trái tim Văn Ngạn...
Em đến từ một thế giới xa xôi khác, cứu rỗi tôi, cho tôi biết thế nào mới gọi là yêu một người, tôn trọng một người.
Tôi thực sự không có tư cách hy vọng xa vời có được tình yêu của em.
Nhưng thật may mắn biết bao, tôi cũng có thể đến thế giới của em...
Gặp lại em một lần nữa.
“Đàn anh Uất, lần trước anh nói về chuyện trò chơi kia, lúc nào có thời gian chúng ta lại bàn tiếp nhé?” Kỷ Lăng chớp mắt, cậu cảm thấy đây là lòng tốt của đàn anh Uất nên đương nhiên cậu phải chủ động hơn, nếu vẫn luôn không để tâm đến chuyện này thì rất không tôn trọng đối phương.
Văn Ngạn lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt lo lắng tỏ ý xin lỗi của cậu thiếu niên, cảm nhận được sự chu đáo của cậu. Nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời dần dần nuôi dưỡng trái tim lạnh giá của anh ấy, ngấm vào vết thương có ở khắp mọi nơi trong lòng, khiến anh ấy dần cảm nhận được sự tồn tại của bản thân... Em vẫn dịu dàng như vậy.
Anh ấy khàn giọng nói: “Lúc nào cũng được.”
Kỷ Lăng nói: “Vậy tối nay có được không?”
Văn Ngạn gật đầu.
Kỷ Lăng nhẹ nhàng thở phào một hơi, cười ngượng ngùng, sau đó đúng lúc đến lượt cậu nên cậu liền nhanh chóng đi mua cơm. Đến khi cậu đi ra thì đã không thấy đàn anh Uất đâu nữa, vì vậy liền bưng chén đĩa đi qua ăn cơm với mấy người Vương Nhất Hâm.
Thời gian học buổi chiều nhanh chóng trôi qua.
Kỷ Lăng ăn xong cơm tối liền đến thư viện tìm một góc vắng vẻ, sau đó nhắn tin cho đàn anh Uất chỗ mình đang ngồi.
Tầm mười phút sau Văn Ngạn đã tới, trên tay anh ấy còn cầm một xấp tư liệu.
Kỷ Lăng đứng lên, mỉm cười vẫy tay với anh ấy.
Văn Ngạn nở nụ cười, đi tới ngồi xuống đối diện cậu, nói khẽ: “Cậu đợi lâu chưa?”
Kỷ Lăng lắc đầu: “Không, tôi cũng vừa mới tới.”
“Ừm... vậy thì tôi sẽ giới thiệu một chút về trò chơi. Trò chơi này lấy bối cảnh là tương lai tận thế, người sống sót thành lập một đội quân, chiến đấu với Zombie. Người chơi có thể lựa chọn các nhân vật khác nhau để lập đội...” Văn Ngạn cụp mắt, đưa tư liệu ra, chậm rãi giải thích.
Khi làm việc Kỷ Lăng rất tập trung, cậu lắng nghe vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đưa ra những nghi vấn của mình.
Văn Ngạn nói hơn mười phút, cuối cùng kết luận: “Về thiết lập của mấy nhân vật này cậu có thể dựa theo cách hiểu của mình để vẽ trước cho tôi xem thử.”
Kỷ Lăng cắn đầu bút suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh chờ một chút.”
Vừa rồi khi đàn anh Uất giới thiệu, cậu thấy có một nhân vật quan tham mưu có tính cách bình tĩnh, tỉnh táo, biết suy nghĩ cặn kẽ trước khi hành động, thích ẩn núp trong bóng tối tấn công kẻ địch, không biết vì sao cậu lại lập tức nghĩ đến Văn Ngạn, cảm thấy thật sự rất phù hợp với anh ta...
Tuy giữa một đống người như quái thú kia thì vũ lực của anh ta không được tính là mạnh mẽ nhất, nhưng sự quỷ hiểm xảo trá thì tuyệt đối không thiếu.
Cậu cầm bút vẽ lên bản nháp, rất nhanh sau đó hình ảnh một người đàn ông với mái tóc dài màu bạc được buộc sau đầu, khuôn mặt đẹp đẽ hơi mang vẻ nữ tính đã hiện lên sinh động trên trang giấy. Có lẽ đã quá mức quen thuộc nên cậu vẽ rất thuận lợi và nhanh chóng.
Kỷ Lăng bỏ bút xuống, ngẩng đầu nhìn lên, cậu bất ngờ phát hiện người trước mặt lại đang nhìn chằm chằm vào mình, trong đôi mắt đen của anh ấy dường như có những cảm xúc u ám cậu không hiểu nổi. Kỷ Lăng không khỏi ngẩn ngơ: “Đàn anh Uất, anh làm sao vậy?”
Lúc này nội tâm Văn Ngạn cũng không bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm vào Kỷ Lăng.
Rõ ràng em còn nhớ kỹ hình dáng của tôi như vậy, tôi có thể hy vọng xa vời rằng em đã từng nhớ đến tôi không?
Đáng tiếc tôi lại biết rõ, tình cảm em dành cho tôi trước giờ luôn chỉ là sự thương hại.
Nhưng ít nhất em vẫn chưa quên tôi, không phải sao?
Giọng anh khàn khàn: “Cậu vẽ rất đẹp, đây là…”
Kỷ Lăng nhìn Văn Ngạn, lại nhìn bức tranh mình vừa vẽ. Vừa rồi đầu óc cậu nóng lên, chỉ trong chớp mắt đã vẽ ra rồi, bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Như thế này là đã xâm phạm quyền chân dung của người khác rồi!
Cậu đóng tập phác thảo của mình lại, dừng một lúc rồi nói: “Thôi, tôi nghĩ bức tranh này cũng không đẹp lắm đâu, vẫn nên vẽ lại thì hơn. Hôm nay đã muộn rồi, chờ tôi vẽ xong sẽ gửi email cho anh nhé.”
Giọng điệu của Văn Ngạn hơi phức tạp không rõ cảm xúc: “Tôi cảm thấy cậu vẽ rất đẹp...”
“Thật sao?” Kỷ Lăng không muốn có quá nhiều dây dưa với những gì xảy ra ở thế giới kia, không muốn trộn lẫn thế giới đó và thực tế, gần đây cậu đã đủ chuyện phiền toái rồi, cần gì lại tự tìm thêm phiền não cho mình nữa? Cậu nở nụ cười nói tiếp: “Vẫn nên để lần sau bàn tiếp đi.”
Văn Ngạn nhìn ra được cậu thiếu niên đang qua loa và lảng tránh, lời nói đã lên đến đầu lưỡi mà không thể nói ra khỏi miệng.
Anh ấy rất muốn nói ra thân phận của mình, nhưng lại sợ làm cho cậu thiếu niên sợ hãi, để cậu biết anh ấy cũng đã tới thế giới của cậu, khiến cậu xa lánh và đề phòng anh ấy, không còn đối xử tự nhiên thoải mái với anh ấy giống như bây giờ. Anh ấy rất quý trọng thời khắc như thế này, không nỡ phá vỡ hiện trạng, điều này khiến cho nội tâm anh ấy hết sức mâu thuẫn và thống khổ.
Muốn đến gần hơn nữa.
Nhưng lại sợ vì mình nhất thời kích thích mà tất cả mọi thứ có được bây giờ sẽ mất đi.
Vì vậy, Văn Ngạn chỉ có thể gật đầu, nói: “Được.”
Kỷ Lăng chào tạm biệt đàn anh rồi rời khỏi thư viện, trở lại phòng ngủ của mình.
Cậu mệt mỏi ngã xuống giường, nhắm mắt lại, nhớ lại tin nhắn đàn anh Uất gửi cho mình, suy nghĩ xem mình nên vẽ tranh như thế nào. Nhưng trong đầu cậu không ngừng hiện lên khuôn mặt của những người ở thế giới kia, đặc biệt là mấy nhân vật chính phụ đó, mỗi người đều khiến cho người ta nhìn rồi là khó quên... Lẽ nào thật sự vì họ quá đẹp trai nên khiến cậu nhớ mãi không quên sao?
Kỷ Lăng gõ mạnh vào đầu mình, mày đủ rồi đó nha!
...
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, bắt đầu từ ngày đó khi Kỷ Lăng đến căn tin ăn cơm, cậu thường xuyên 'vô tình gặp được' đàn anh Uất Văn Ngạn.
Văn Ngạn cũng biểu hiện rằng bình thường anh ấy bận rộn rất nhiều việc. Lúc ăn cơm có thể thuận tiện thảo luận về trò chơi nên Kỷ Lăng cảm thấy cũng tốt, cũng không thể để đàn anh dành thời gian đến gặp riêng mình phải không? Bình thường ở căn tin vừa ăn cơm vừa thảo luận chuyện công việc có vẻ như rất bình thường.
Điều duy nhất khiến Kỷ Lăng cảm thấy hơi xấu hổ chính là, đàn anh Uất luôn lấy sẵn đồ ăn giúp cậu, chờ cậu ở căn tin. Lâu dần đám Vương Nhất Hâm cũng ngại, không ăn cơm cùng cậu nữa, còn trêu chọc cậu, nói là đàn anh Uất đã công khai giới tính, nói không chừng lại thật sự thích đàn ông đó, biết đâu lại thích cậu cũng nên, cậu phải cẩn thận.
Đám người đó chỉ thuận miệng nói vậy thôi nhưng Kỷ Lăng lại là người nghe hữu ý. Vì vậy, khi đối mặt với đàn anh Uất cậu lại càng không được tự nhiên hơn. Nhưng đối phương lại chưa bao giờ biểu hiện gì, nếu cậu tự mình suy diễn thì có phải là đã khiến cho hai bên cùng xấu hổ không…
Hơn nữa, thật ra Kỷ Lăng cũng không hy vọng những người ở thế giới kia xuất hiện ở đây, cậu rất thích sự yên bình lúc này.
Không muốn lại bị người ta tranh đi cướp lại một lần nữa, không muốn cuộc sống của mình bị xáo trộn.
Hơn nữa, đây là một sự hoang tưởng không quá bình thường. Nếu họ thật sự đã tới thế giới này thì cũng không biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa... Họ có thể học được cách làm người bình thường không?
Chớp mắt đã vài ngày trôi qua.
Sau khi tan học, đám Vương Nhất Hâm hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, trước khi đi còn cười nói với Kỷ Lăng: “Mau đến căn tin đi, nói không chừng đàn anh Uất đang chờ cậu đó.”
Trịnh Lâm: “Tôi nghi là anh ấy đang theo đuổi cậu đấy.”
Trần Minh: “Anh ấy đã công khai giới tính rồi, lẽ nào lại thật sự thích cậu thì sao?”
Mặt Kỷ Lăng đen xì: “Mấy cậu đừng có nói nhảm.”
Vương Nhất Hâm: “Sao chúng tôi lại nói nhảm được chứ, nếu không phải thích cậu thì làm gì có ai ngày nào cũng trông ngóng cậu như vậy…”
Trịnh Lâm: “Cậu nói có lý…”
Trần Minh: “Tôi không có cách nào phản bác luôn...”
Kỷ Lăng: “...”
Đột nhiên không muốn đến căn tin nữa.
Ngay lúc Kỷ Lăng còn đang trù trừ không thôi thì đám bạn học đã cười hỉ hả đi ra ngoài. Cậu thất thần đi trên con đường rợp bóng cây, kết quả lại không cẩn thận đụng vào một người, ngẩng đầu nhìn lên liền bất ngờ mà kêu lên: “Chú Field?”
Người đàn ông tóc nâu mắt nâu mỉm cười nhìn cậu, khóe môi nở một nụ cười tao nhã: “Đang suy nghĩ gì mà đường cũng không nhìn vậy.”
Kỷ Lăng xấu hổ cười đáp: “Không có gì, sao chú lại đến đây vậy?”
Cậu còn tưởng đối phương đã về nước từ lâu rồi chứ.
Carlos khẽ thở dài: “Mãi không thấy cậu liên lạc với tôi nên tôi chẳng còn cách nào khác đành phải đến đây tìm cậu. Về đề nghị lần trước của tôi có vẻ như cậu cũng không cân nhắc tới phải không.”
Kỷ Lăng thầm nhủ đúng là tôi đã quên mất rồi…
Carlos có vẻ hơi thất vọng nhưng vẫn nói dịu dàng: “Tôi cũng không cố ý thúc giục cậu, nếu cậu tạm thời không có ý định ký hợp đồng với phòng tranh của tôi thì cũng có thể bán tranh cho tôi. Tôi thật sự rất thích tranh cậu vẽ, hy vọng có thể nhìn thấy các tác phẩm mới nhất của cậu.”
Kỷ Lăng lại càng xấu hổ hơn, cậu thật sự không cảm thấy mình vẽ đẹp đến vậy, khiến cho chú Field đề nghị hết lần này tới lần khác. Hơn nữa, người này ra tay quá mức hào phóng, đây cũng là nguyên nhân Kỷ Lăng không bán tranh cho anh ta.
Dù chỉ là một sinh viên nhưng cậu cũng không thiếu tiền đến mức đó.
Luôn có cảm giác kỳ lạ...
Dù sao thì qua một đêm đã giàu vẫn là chuyện không quá chân thật, không phải sao?
Nhưng dáng vẻ của đối phương quá nhiệt tình không thể chối từ, Kỷ Lăng suy nghĩ một lúc rồi lấy từ trong ba lô ra một tờ giấy vẽ cuộn tròn, xấu hổ nói: “Nếu chú thật sự rất thích thì tôi đưa bức tranh này cho chú là được rồi…”
Thần sắc trong đáy mắt Carlos lại càng dịu dàng hơn, nhưng cũng ẩn chứa sự bi ai khổ sở.
Em thật sự cái gì cũng tốt, còn dịu dàng chu đáo như vậy, chỉ với một việc lại lạnh lùng tàn nhẫn vô cùng, đó là không muốn chấp nhận tình yêu của tôi.
Carlos nhận lấy bức tranh của Kỷ Lăng. Anh ta mở ra nhìn thử, đó là một bức tranh phong cảnh rất đẹp, không phải là cảnh trong thế giới kia, nhưng vẫn sinh động, đầy sức sống.
Nhìn dáng vẻ lúng túng không biết làm sao đó của cậu thiếu niên, anh ta cũng không đề cập đến chuyện mua tranh nữa mà vui vẻ nhận lấy món quà của đối phương, mỉm cười nói: “Cảm ơn, tôi rất thích... Đúng rồi, tối nay cậu có việc gì không?”
Kỷ Lăng lắc đầu, nói theo bản năng: “Không có việc gì cả...”
Carlos nở nụ cười: “Tôi muốn mời cậu ăn tối, coi như lời cảm ơn, không biết tôi có vinh hạnh đó không?”
Kỷ Lăng thiếu chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi mình: ‘Thôi xong, sao mình lại thành thật như vậy, sao không nghĩ tới việc nói dối chứ? ‘Nhưng cũng đã nói là mình không có việc gì rồi, nếu từ chối thì sẽ rất ngại, vì vậy Kỷ Lăng đáp lời: “... Chú khách sáo quá.”
Carlos cười nói: “Có qua có lại mới phải chứ.”
Kỷ Lăng: “...”
Thật ra tôi tặng tranh là muốn đẩy chú đi sớm đó. QAQ
Vì vậy, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đi cùng chú Field. Chú Field cũng không dẫn cậu đi đâu xa, chỉ chọn một nhà hàng Tây ngay gần trường.
Kỷ Lăng ngồi đối diện người đàn ông, cảm giác như đang đối mặt với lãnh đạo trường vậy, hơn nữa đây lại còn là người mà ngay cả viện trưởng của họ cũng phải cẩn thận tiếp đón! Tệ hơn nữa là người này lại khiến cậu liên tưởng đến người đàn ông có ham muốn chiếm hữu cực kỳ đáng sợ kia...
Kỷ Lăng trầm mặc một hồi lâu, sau lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho đàn anh Uất: ‘Tối nay tôi có việc, sẽ không đến căn tin nữa.’
Dù đối phương chưa từng nói rõ điều gì, nhưng Kỷ Lăng cảm thấy có thể đàn anh Uất đang chờ cậu... Dù anh ấy không chờ thì nói như vậy một tiếng chắc hẳn cũng không có vấn đề gì... Bởi vì lỡ như đối phương đang đợi cậu thì cậu cảm giác như mình đang cho người ta leo cây vậy.
Cậu để điện thoại xuống, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm mang ý cười của người đàn ông.
Tiếng cười của anh ta trầm thấp dễ nghe, kiên nhẫn hỏi cậu thích ăn gì, gọi món cho cậu, còn để cho người ta mang nước trái cây tươi lên.
Tuy nhà hàng này đã là một trong những nhà hàng tốt nhất quanh đây, nhưng trong mắt Carlos hoàn cảnh chỗ này vẫn hết sức đơn sơ, đồ ăn cũng không ngon lắm, không xứng với cậu thiếu niên yêu dấu của anh ta, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy.
Thế giới này rất bình thường, nhưng cũng may là cậu thiếu niên lại thích nó.
Trông cậu có vẻ như hơi căng thẳng, không chịu ngẩng đầu nhìn anh ta, luôn cúi đầu ăn cơm, dáng vẻ cẩn thận ngoan ngoãn không có gì khác với người trong trí nhớ của anh ta…
Thật ra cậu và nguyên chủ ngang ngược càn rở thật sự không hề giống nhau, đại khái là vì anh ta chưa bao giờ quan tâm đến dáng vẻ của con người nguyên gốc đó nên mới để lỡ những sự khác biệt giữa cậu và nguyên chủ.
Khi đó, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới lại có người đến từ một thế giới khác... Còn thế giới của anh ta chẳng qua chỉ là thế giới hư cấu trong ngòi bút của người khác.
Nhưng cũng thật may mắn rằng em lại thật sự chân thật.
Đây là niềm vui sướng và món quà duy nhất trời cao đã ban ân cho tôi.
Carlos nhìn Kỷ Lăng, trong lòng tràn đầy tình cảm yêu thương. Anh ta không nhịn được giơ tay lên, lau sạch vết bẩn trên miệng đối phương, lập tức liền nhìn thấy cậu thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sáng long lanh nhìn anh ta, vừa ngây thơ vừa ngơ ngác, như một con thú nhỏ không hề có sự phòng bị.
Anh ta cũng không biết những điều mình muốn tránh đều theo hành động đó mà đến.
Kỷ Lăng cảm nhận được đầu ngón tay của người đàn ông đang xoa khóe môi mình, cậu ngẩng đầu lên bắt gặp khuôn mặt dịu dàng của anh ta, nhưng lại nhớ đến người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa đáng sợ kia. Trước mặt cậu anh ta cũng luôn có dáng vẻ nho nhã lịch sự nhưng cũng mạnh mẽ vô cùng.
Carlos...
Bàn tay cầm dĩa ăn của Kỷ Lăng nắm chặt lại, căng thẳng mím môi. Những cảnh tượng từ quá khứ chợt hiện lên trong đầu cậu, những trạng thái lạnh lùng, dịu dàng, cố chấp, khổ sở của Carlos... còn cả ánh mắt bi ai thống khổ cuối cùng khi cậu chết trước mặt anh ta.
Cho dù người này có đáng sợ và tàn nhẫn đến mức nào thì tình cảm của anh ta dành cho cậu là sự thật không thể nghi ngờ.
Đáng tiếc, cậu lại không có cách nào đáp lại...
Áy náy, khổ sở, sợ hãi, đủ loại cảm xúc trào dâng trong lòng Kỷ Lăng. Thần sắc của cậu có vẻ phức tạp, cậu liếc mắt đi chỗ khác, cúi đầu khuấy đồ ăn trong đĩa, như một con rùa rụt đầu.
Carlos khẽ thở dài, cho dù sau này anh ta có làm gì hay thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì ấn tượng đầu tiên của cậu với anh ta mãi mãi không có cách xóa bỏ.
Nhưng tôi đã đến thế giới này rồi, sao có thể từ bỏ em chứ?
Người duy nhất tôi yêu.
...
Sau bữa cơm.
Kỷ Lăng đặt dĩa xuống, bởi vì những suy nghĩ lộn xộn trong đầu nên cậu càng lộ vẻ gượng gạo và ngoan ngoãn hơn, cậu nói: “Tôi ăn xong rồi, cám ơn chú đã khoản đãi, giờ tôi phải trở về rồi.”
Carlos đứng lên, cầm áo khoác trên ghế: “Tôi đưa cậu về.”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu hốt hoảng cùng đi theo người đàn ông trở về, lơ đãng quan sát gò má của đối phương, trong lòng không ngừng mặc niệm, đừng suy nghĩ nhiều nữa! Mày xem, tuy chú Field rất giống Carlos, nhưng anh ta không tên là Carlos, vẻ bề ngoài và tên đều không giống, vì vậy nhất định đây không phải là Carlos.
Nhất định không phải... !
Kỷ Lăng kề vai đi bên cạnh người đàn ông, bởi vì căng thẳng nên không chú ý tới tay chân mình đang cùng nhịp phách. Không thể trách cậu kinh hãi như vậy được, nếu loại trùm phản diện như Carlos đi đến thế giới này có khi nào lại muốn thống trị thế giới không? Dù sao, trông anh ta thật sự rất giống loại nhân vật phản diện có bệnh biến thái trong phim đấy...
Khó khăn lắm mới về được đến phòng ngủ, bởi vì quá căng thẳng nên Kỷ Lăng không nhìn xuống mặt đất, không cẩn thận khiến chân bị vấp. Cậu kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi ngã về phía trước, kết quả lại ngã nhào vào trong ngực một người đàn ông. Ngay sau đó một cánh tay mạnh mẽ liền ôm lấy eo cậu, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp đầy vẻ quan tâm lo lắng của anh ta: “Cẩn thận...”
Mặt Kỷ Lăng phiếm hồng, cậu căng thẳng, hốt hoảng ngẩng đầu lên, kết quả nương theo khuỷu tay của người đàn ông cậu lại ngoài ý muốn thấy được một người khác đang đứng ở trước cửa khu phòng ngủ, trong lòng không khỏi giật mình: “Anh Phó?”
Đúng là muốn mạng người mà, sao anh Phó lại ở chỗ này!
Cảnh Tùy dựa vào gốc cây trước cửa phòng ngủ, lạnh lùng nhìn về phía trước. Anh ta đã chờ ở chỗ này rất lâu chỉ vì muốn nhìn thấy cậu thiếu niên ấy. Cho dù biết đối phương không yêu mình nhưng anh ta vẫn đến đây một cách buồn cười như thế.
Sau đó anh ta nhìn thấy cậu và Carlos song hành đi tới.
Anh ta nhớ tới trước đây không lâu, khi đang điều tra về tác giả cuốn tiểu thuyết đã phát hiện ra một thế lực khác. Trong mắt Cảnh Tùy ánh lên vẻ lạnh lùng, vậy là... sau khi tới thế giới này, anh cũng sẽ không từ bỏ, phải không?
Thật sự không hề có cảm giác bất ngờ gì.
Lần này anh lại định lừa gạt em ấy thế nào nữa đây?
Cảnh Tùy nhếch khóe môi có vẻ châm biếm, trong đêm giọng nói lộ ra ý lạnh, nói thật chậm rãi, mang theo ý mỉa mai: “Anh Carlos Field, tôi còn tưởng anh đã về nước rồi chứ.”
Kỷ Lăng ngây người nhìn Cảnh Tùy, ngón tay siết chặt, toàn thân cứng đờ, cậu còn nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Car, Carlos...
Làm sao có thể, không phải anh ta tên là Field sao?
Một người đàn ông giống Carlos, tên là Carlos...
Con ngươi của Kỷ Lăng vì hoảng sợ mà hơi co rút lại, cậu kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, bờ môi run rẩy, một đáp án cậu vẫn luôn không muốn nghĩ đến gần như đã hiện ra sờ sờ trước mắt: “Chú, chú...”