Nhìn trái nhìn phải, cửa sau ngoại trừ ba người họ cũng không xuất hiện "người nào khác".
Bạch Kiều trừng mắt, lại trừng mắt, cuối cùng khóa chặt ánh mắt lên Hà Kiêu ở trước mặt.
Hà Kiêu uống một ngụm sữa đậu nành, giống như đoán ra được anh nghĩ gì, mỉm cười nhìn anh.
Bạch Kiều nhìn kỹ mặt của anh, không tính là đẹp nhưng lại dễ nhìn.
Tóc ngắn cắt sạch sẽ gọn gàng, yết hầu cũng hết sức rõ ràng.
Đồng phục mặc đàng hoàng, vùng trước ngực bằng phẳng.
Bạch Kiều dời tầm mắt, cuối cùng xác nhận đó thật sự là con trai.
Anh không hiểu hỏi: "Giả giọng?"
Hà Kiêu mỉm cười: "Giọng thật."
"......"
Bạch Kiều đột nhiên mất tiếng, sau khi im lặng kéo dài, nói hai chữ: "Xin lỗi."
Hà Kiêu cũng không thèm để ý cười: "Không sao."
......
"Hà Kiêu hả? Giọng cậu ấy như vậy mà."
Thời điểm nghỉ giữa tiết, Chúc Lạp Lạp bị kéo lại hỏi chuyện, vẻ mặt cô bình tĩnh khuyên bảo Bạch Kiều: "Ông đừng để trong lòng, ai cũng có lòng hiếu kỳ, mà người làm cho cổ họng cậu ấy bị như vậy đã ở tù rồi, cậu ấy cũng không thèm để ý đâu."
"Làm cho?"
"Đúng rồi đó, ông nhìn Hà Kiêu bây giờ vậy thôi chứ lúc cấp hai nhỏ xíu con à, thường xuyên bị ăn hiếp, mà cậu ấy là người không dễ chịu thua, bị người ta ăn hiếp thì đối nghịch với người ta, có lần chọc giận một tên lưu manh ngoài đường, đánh một gậy lên yết hầu của cậu ấy, lần đó làm cổ họng cậu ấy bị thương, sau khi làm phẫu thuật thì giọng biến thành như vậy đó."
"......"
"Tôi thấy á, mấy tên lưu manh đó chỉ dám ra tay với học sinh cấp hai đồ thôi, nếu gặp Hà Kiêu của bây giờ thì chả biết là ai đánh ai!"
Nói nên Hà Kiêu, Chúc Lạp Lạp nhìn như có chút sùng bái, Bạch Kiều không thể nhịn được cười: "Cậu ấy đánh nhau lợi hại lắm hả?"
"Tất nhiên là lợi hại." Chúc Lạp Lạp nói: "Thực lực bây giờ của cậu ấy thì một đánh mười cũng không có vấn đề gì...... Hai người không phải đánh nhau một trần rồi sao? Ông không nhìn thấy hả?"
"......"
Bạch Kiều bất đắc dĩ: "Bọn tôi có đánh nhau trận nào đâu, là cùng nhau đánh người khác một trận, hơn nữa lúc ấy bọn tôi ở chiến trường khác nhau."
Anh bị một đám người vây quanh, không có ưu thế chiều cao nên cũng không thấy khí thế anh dũng của Hà Kiêu.
Chúc Lạp Lạp lầm bầm "Ra là vậy" một tiếng, nhìn hai bên trái phải Bạch Kiều đều trống, lại hỏi, "Tôi nghe nói ông ở cùng ký túc xá với Du Chiêu, quan hệ giữa hai người tốt lên khi nào vậy?"
Bạch Kiều nói: "Quan hệ... Bọn tôi tốt sao?"
"Quan hệ không tốt thì sao cậu ấy chịu ở cùng ký túc xá với ông?"
"Thì tôi không có chỗ ở, cậu ấy chứa chấp tôi."
"...... Hả?"
Chúc Lạp Lạp còn chưa kịp hiểu, hai người ra ngoài đã về từ cửa sau.
Bạch Kiều nghiêng đầu, suy nghĩ đến việc nộp đơn xin chỗ ở vẫn chưa được phê duyệt, thầm nghĩ: Mình lại phải ở nhờ ký túc xá của Du Chiêu một đêm
Cũng may Du Chiêu đối với việc anh vào ở cũng không có mâu thuẫn gì nhiều, mặc dù thái độ luôn nhàn nhạt, lại ít nói, nhưng tốt xấu gì hắn vần hỏi gì đáp nấy, quen với hình thức ở chung như vậy, hai người ở chung cũng không cảm thấy xấu hổ.
Lúc đầu Bạch Kiều cho rằng Du Chiêu giống như thiếu gia nhà giàu, đến trường học chỉ có vui...... Giống như Trịnh Mãn n chẳng hạn, hắn cúp tiết tự học buổi sáng mỗi ngày, Du Chiêu thì khác, gần như mỗi ngày đúng sáu giờ dậy, sáu giờ hai mươi đến lớp, điều này khiến Bạch Kiều có hơi ngoài ý muốn.
Mặc dù lúc đến lớp học cũng không đọc sách chỉ úp mặt lên bàn ngủ.
Nhưng có thể dậy sớm mỗi sáng, đối với Bạch Kiều cũng không dễ dàng gì.
Dần dần giữa họ tạo ra một sự ăn ý đồng bộ.
Buổi sáng Bạch Kiều học bài, Du Chiêu nằm sấp ngủ, Bạch Kiều mua bữa sáng trở về, Du Chiêu ăn xong thì ngủ tiếp, Bạch Kiều tiếp tục học tập.
Mỗi ngày anh học hành nghiêm túc, bài tập giáo viên cho cũng hoàn thành đầy đủ, trên lớp bị gọi trả bài cũng trả lời trôi chảy.
Chúc Lạp Lạp cảm thấy, anh thật sự như đổi thành người khác.
"Gần đây ông sao thế? Bắt đầu quyết tâm vươn lên hả?"
Bạch Kiều tập trung giải một bài toán, tùy tiện nói: "Quyết tâm vươn lên không tốt sao?"
Chúc Lạp Lạp hơi khựng lại: "...... Thì đúng là tốt, nhưng mà......"
Mức độ hăng hái của anh cũng cao quá rồi.
Gần như lúc nào nghỉ giữa tiết cô quay đầu lại cũng thấy người này đang học bài.
Có cần phải liều mạng vậy không?
Chúc Lạp Lạp cúi đầu nhìn bài anh đang giải, hiếu ký hỏi: "Ông đang làm bài gì vậy?"
Bạch Kiều nói: "Lớp 12."
"Cái gì? Lớp 12?" Chúc Lạp Lạp hoảng hốt nói: "Vậy mà ông đang làm bài của lớp 12?"
Bạch Kiều nghe cô gào to thì giật mình, ngẩng đầu lên nói: "Lớp 12...... Thì sao?"
"Lớp 12" của thế giới này với "lớp 12" thế giới anh từng sống có nhiều câu hỏi không giống, làm cũng rất thú vị!
Chúc Lạp Lạp dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn anh.
Bạch Kiều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lại cô.
Chúc Lạp Lạp: "Cậu không gặp chuyện gì chứ?"
Bạch Kiều: "Gặp chuyện gì?"
"......"
Bạch Kiều nghĩ lại Bạch Kiều lúc trước ở A7 đã làm gì......
Giúp đỡ trực nhật, chơi bóng với người khác, bênh vực kẻ yếu giúp người khác!
Sau khi đổi lớp, mấy bạn học trong lớp không quen biết nhau, phần lớn không ai tìm nhờ Bạch Kiều giúp đỡ trực nhật, vốn bạn cũ rải rác khắp trong lớp khác nhau, không tiện nhờ vả, còn bênh vực kẻ yếu...... Có Du Chiêu ngồi ở đây, có ai dám ở trước mặt hắn làm khó dễ Già Phạm?
Tổng kết mà nói, Bạch Kiều ngoại trừ học tập thật sự không có gì để làm!
Cuối cùng Chúc Lạp Lạp từ bỏ nói tiếp, thở dài nặng nề một hơi, tiếp tục đấu tranh với bài tập giáo viên giao.
Những người quen với Bạch Kiều trong lớp chỉ cho rằng anh giận dỗi nhất thời, dù sao lúc lớp mười về nhà bị mắng, anh cũng có một khoảng thời gian phấn đấu, nhưng sau một lần thi, anh bị điểm thi đã đả kích mất đi nhiệt tình.
Lần này chắc là cũng như thế, chắc chắn anh cũng không kiên trì được bao lâu.
Trạng thái này của Bạch Kiều đã kéo dài như thế suốt hai tuần.
Ngay cả giáo viên dạy A13 cũng đã nhận ra Bạch Kiều không giống bình thường.
Dù sao ở ngay cuối lớp có một học sinh nghiêm túc như vậy, hiệu suất học sinh hoàn thành bài tập như vậy thật sự không thấy nhiều.
Nhất là Trương Kim Tường, sau khi nhìn thấy Bạch Kiều làm bài giỏi như vậy nhưng chỉ đạt hạng 32 môn toán, ông không ngừng thăm dò thúc đẩy
Bạch Kiều, để anh khám phá ra tiềm năng học tập của mình.
Mà Bạch Kiều cũng không phụ lòng mong mỏi của ông, mấy lần kiểm tra nho nhỏ đều đạt được thành tích tốt vô cùng!
Ông ở trong phòng giáo viên cầm bài kiểm tra của Bạch Kiều khoe khoang, các giáo viên dạy lớp khác nhìn bài Bạch Kiều giải, vừa kinh ngạc vừa ngoài ý muốn, khen Bạch Kiều không ngớt lời.
Chỉ có giáo viên vật lý Trần Nhã Cầm nhìn khinh thường.
Bà ngoại trừ dạy vật lý A12, còn dạy vật lý cho lớp chọn A1, mấy bài thi nhỏ max điểm như thế này bà đã thấy qua nhiều, đúng là mấy giáo viên quanh năm dạy lớp thành tích kém, mới có thể đã thấy hiếm lạ!
Huống hồ giỏi toán cũng chẳng đại diện cho việc giỏi mấy môn khác, học sinh học lệch nhiều như vậy, cho dù học giỏi toán, thành tình mấy môn khác không cao, thành tích vẫn xếp cuối cùng!
Trần Nhã Cầm cảm thấy mình với mấy giáo viên trong căn phòng này không cùng đẳng cấp, dạy học xong cũng không muốn ở trong phòng giáo viên lâu, cầm giáo án lên lầu, tìm giáo viên dạy lớp chọn nói chuyện.
Nhìn thấy bà ra khỏi văn phòng, có một giáo viên hít một hơi: "Cô Trần là vậy đấy, luôn rất bài xích học sinh lớp kém, cũng vì cô ấy cứ thế này, thành tích học sinh lớp kém không đi lên nổi."
Học sinh học ở lớp kém vốn đã mất hứng thú với việc học khi bị xếp lớp, nhiệm vụ của giáo viên chính là điều chỉnh lại phương pháp dạy học, bồi dưỡng lại hứng thú của học sinh một lần nữa, Trần Nhã Cầm thì ngược lại, dạy học cho có thì không nói, trên lớp còn châm chọc học sinh, thái độ của bà như vậy thì học sinh nào muốn học nữa?
"Cô Trần làm vậy nghe nói cũng có nguyên nhân, tôi nghe đâu cháu của cô ấy cũng muốn vào nhị trung mà xê xích vài điểm nên không vào được, đại đa số học sinh ở A13 là dựa vào quan hệ để nhét vào, cô ấy không ưa cũng dễ hiểu."
"Đó cũng là trách nhiệm giữa nhà trường và phụ huynh, liên quan gì đến học sinh đâu? Theo tôi thấy thì nếu để mấy đứa nhóc kia chọn, bọn nó chưa chắc chịu vào nhị trung."
"Đúng vậy đó, tôi còn nghe nói lúc cô Trần bị phâm dạy A13 còn khiếu nại lên nhà trường, bị lãnh đạo bác bỏ, cô ấy không muốn dạy học sinh kém."
"Học sinh kém có gì không tốt? Mang học sinh lớp chọn mệt cả đầu, bởi vì thành tích tốt, cho dù trên lớp bị chọc tức mình cũng phải chịu đựng."
Giáo viên đang nói chuyện cùng dừng lại một chút: "Cô nói đến học sinh mới lớp mười đó phải không?"
"Còn phải nói hả?"
"......"
Gần đây một học sinh lớp mười nổi tiếng trong trường học, bởi vì đẹp trai, gia cảnh lại tốt, dùng thành tích đứng đầu gia nhập trường học, vô cùng được hoan nghênh ở lớp mười.
Nam sinh ấy kéo bè kéo cánh, nữ sinh hóa thành hoa si điên cuồng theo đuổi, cả dãy học cứ như hiện trường theo đuổi ngôi sao khiến thầy cô đau đầu vô cùng.
Có một cô giáo không quen nhìn hành vi này của học sinh, nghĩ rằng muốn giải quyết vấn đề ngọn ngành, cho nên tìm học sinh nổi tiếng kia, kết quả bị công kích đến phát khóc, sau đó đi tìm lãnh đạo trường còn bị yêu cầu phải giữ bí mật.
Nghe nói giáo viên kia đã bị buộc phải từ chức rồi.
Sau Bạch Kiều, cả trường một lần nữa tìm được một nhân vật có sức hút mới, chỉ trong vòng một tuần, học sinh lớp mười kia đã leo lên đỉnh bảng danh nhân.
Gần với Du Chiêu với Bạch Diệu, đứng ở top ba, so với Bạch Kiều còn cao hơn!
"Khang Tuyển Trạch? Có lai lịch gì? Sao nhà trường bảo vệ cậu ất như vậy!"
"Lớp mười, không biết có ai lịch thế nào."
"U là chời một thằng nhóc, lợi hại thật."
"Lợi hại bao nhiêu? Lợi hại hơn anh Chiêu không?"
"......"
Cái này tạm thời không cách nào so sánh được!
Lúc cái tên "Khang Tuyển Trạch" tiếp tục bị tấn công, cuối Bạch Kiều cũng từ trong học tập bị kéo ra, anh đi vào diễn đàn mở bảng danh nhân, nhìn ba chữ ở hạnh ba kia, con ngươi lập tức có tiêu cự nhìn lại.
"Đây không phải tên nam chính trong tư liệu hả?"
Nhị Bát: 【 À ha! Chúc mừng ký chủ, cuối cùng cũng phát hiện!】
Bạch Kiều: "Vậy nữ chính......"
【 Chuyển trường đến nhị trung rồi đó!】
"......"
【Nhưng mà chưa có gặp trúc mã đâu, xin ký chủ yên tâm.】
Yên tâm cái rắm!
"Chuyện quan trọng như vậy sao cậu không nói sớm?"
【Nhìn cậu học tập nghiêm túc như vậy, thân làm hệ thống biết quan tâm và thấu hiểu lòng người, sao tôi nhẫn tâm quấy rầy cậu được?】
Bạch Kiều: "......"
Bây giờ đã hết giờ tự học buổi tối, anh nhìn qua bên cạnh, thấy Du Chiêu đã đeo tai nghe chuẩn bị đứng lên về ký túc xá.
Bạch Kiều gần như phản xạ có điều kiện ném điện thoại đi, đi vòng qua đứng trước mặt Du Chiêu: "Ờ thì...... Về ký túc xá chung với nhau đi!"
"......"