Phản ứng đầu tiên của Trương Kim Tường là mình nhìn nhầm rồi.
Ông xác nhận lại tên hết lần này đến lần khác, A13 chỉ có một người tên Bạch Kiều, thật sự đếm ngược từ dưới lên, về điểm toán cũng không phải nhìn nhầm.
Thành tích toán học được mười điểm coi như là đã cao......
Thế nhưng không nên đâu!
Học sinh giải bài tinh tế như vậy, sao thành tích lại nát đến thế này?!
Ông trăm mối ngổn ngang không thể lý giải, trong góc phòng bỗng nhiên có giọng nói truyền đến.
"Cô Triệu này, em Bạch Kiều lớp cô đấy, cô phải theo dõi cho sát vào, vừa mới khai giảng lớp mười một đã bị đem lên khắp diễn đàn, lại còn nhập bọn với đám Du Chiêu, thế này về sao còn quậy phá đến mức nào nữa?"
Triệu Lộ đang chỉnh sửa lại hồ sơ học sinh, đã nghe nhắc đi nhắc lại suốt cả tiết, cô cảm thấy rất phiền, nhưng lời nói vẫn nhỏ nhẹ: "Cô Trần, cô là giáo viên dạy vật lý A13, mấy đứa nhỏ cũng là học sinh của cô, hai đứa nhỏ kia tôi có tiếp xúc rồi, chỉ là thành tích hơi kém một chút, còn mấy cái khác có gì không tốt đâu."
"Đó là do cô không biết." Trần Nhã Cầm nói: "Tôi có dạy Du Chiêu năm lớp mười, chính mắt tôi thấy nó ra tay với nữ sinh trong giờ mình dạy......"
"Đó là con bé kia quấy rối em ấy."
"Quấy rối nó hả? Cô nghe Du Chiêu nói đấy à? Nó muốn trốn tránh trách nhiệm cho nên nói thế là đúng rồi, con bé kia mới lớp mười, lấy đâu ra lá gan quấy rối nó? Tôi thấy nó quấy rối người ta bị từ chối mới ra tay thì có!"
"Cô Trần!" Triệu Lộ nghe không lọt tai, nhấn mạnh: "Cô nên đi lên lớp rồi."
Trần Nhã Cầm nhìn thấy thái độ cứng rắn của cô, sửng sốt một chút, sau đó bĩu môi, cầm lấy giáo án của mình, bước ra khỏi phòng.
Chủ nhiệm nào học sinh nấy!
Bà còn không hiểu mấy giáo viên trẻ như này sao? Đều là sợ bối cảnh gia đình Du Chiêu, không dám nói động cũng không dám mắng, dung túng mù quáng.
Đợi đến lúc những học sinh đó làm ra chuyện lớn, hối hận cũng muộn màng, đến lúc đó đừng trách bà không nhắc nhở!
Chờ người giận đùng đùng bỏ đi, Trương Kim Tường mới đi đến chỗ Triệu Lộ đang làm việc. "Cô Triệu, cô có biết gì em học sinh Bạch Kiều này không?'
"......"
Một người vừa đi, người khác lại tới.
Ai cũng là tiền bối lâu năm hơn so với cô, Triệu Lộ chỉ cảm thấy bó tay toàn tập.
Cô cân nhắc nói: "Cũng...... Cũng mới nói chuyện vài câu thôi ạ, Có phải...... Em ấy gây chuyện trong tiết của thầy không?"
Trương Kim Tường nói: "Cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ đến muộn một chút, thái độ nhận lỗi của em ấy cũng rất tốt, tôi chỉ muốn hỏi một chút về thành tích trước đây của em ấy, cô có biết không?"
"Thành tích sao?" Triệu Lộ suy nghĩ: "Giáo viên bên A7 nói lúc Bạch Kiều mới lên cấp ba thì điểm số vẫn khá ổn, mặc dù lúc thi chuyển cấp không đủ điểm chuẩn nhưng cũng chỉ xê xích vài điểm, chỉ là không biết sau này làm sao......"
Triệu Lộ không thể nói tiếp nữa, chỉ có thể lễ phép mỉm cười.
Trương Kim Tường nhẹ gật đầu như có điều suy nghĩ.
Lúc đầu thành tích không tệ, về sau thành tích trượt dốc...... Nhìn dáng vẻ giải đề của Bạch Kiều hôm nay, đây thật sự là một mầm mống tốt, vẫn còn có thể có hy vọng.
Thầy Trương gật đầu tán thành với bản thân một cái, bộ dáng suy nghĩ sâu xa làm Triệu Lộ thấp thỏm không yên.
Lúc này trong phòng học của A13, Trần Nhã Cầm lúc nào cũng chú ý đến người ngồi cùng bàn với thiếu niên "có vấn đề".
Bởi vì Du Chiêu ngủ trong lớp, Bạch Kiều biết hắn bị đau dạ dày không thoải mái nên giải thích một câu, thế là bị giáo viên vật lý nhắm vào.
"Cũng tại mấy người thích tìm lý do lý trấu trốn học, thế nên mấy người chỉ xứng học ở A13! Đã không nghe giảng thì tới lớp làm cái gì? Lên lớp là để học, không phải để cho người nào đó ngủ!"
Bạch Kiều: "......"
Ngài cứ điên cuồng nói thẳng ra, không cần gọi "người nào đó" làm gì.
Bạch Kiều quyết định lựa chọn thái độ giống với Du Chiêu...... Ngài cứ việc nói, em nghe lọt câu nào xem như em thua!
Trần Nhã Cầm ngấm ngầm chửi chó mắng mèo một tràng dài, Bạch Kiều một tay chống cằm, một tay xoay bút, Du Chiêu nhét hai tai nghe hai bên nên không nghe thấy.
Cuối cùng Trần Nhã Cầm tức giận hai người đến mức xì khói!
Ngay cả giảng bài cũng không giảng cẩn thận, cho nên lớp nghe giảng cũng không được bao nhiêu, trừ một số ít người rầu rĩ, đại đa số đều không tim không phổi không phiền não.
Dù sao có giảng cẩn thận thì bọn họ cũng nghe không hiểu!
Bạch Kiều tóm gọn lại một ít kiến thức của tiết này, nhìn thời khóa biểu, khi quay đầu lại thấy bạn cùng bàn vẫn còn đang ngủ.
Giáo viên vật lý oanh tạc trên lớp như thế mà hắn cũng không tỉnh, vẫn có thể ngủ!
Vừa mới chia lớp cho nên thể dục giữa giờ tạm thời bị hủy bỏ vài ngày, Bạch Kiều rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cuối cùng có thời gian gặm bánh mì, xé bao bì, vừa mới cắn một miếng, một người ở phía trước đột nhiên quay sang, cầm tờ đề thi.
"Bài...... Bài này, cậu biết...... Biết giải không?"
"......"
Cậu cũng không nhìn Bạch Kiều, mà đang nhìn chằm chằm một bài trên đề thi.
Người hỏi bài hơi cúi đầu, tóc mái hơi che đôi mắt, mặt cậu có chút trẻ con, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Bạch Kiều biết người này, tên là Triển Già Phạm.
Bởi vì cà lắm từ nhỏ, trong trường luôn có người gọi cậu là "Tiểu Cà Lăm", cậu cũng cố gắng không nói chuyện, nghe Chúc Lạp Lạp nói, Triển Già Phạm vốn dĩ không phải ở A13, chỉ là lúc thi chia lớp, không biết vì sao đột nhiên bỏ thi, cuối cùng mất đi thành tích.
Con người trời sinh đồng cảm đối với kẻ yếu, Bạch Kiều cũng không ngoại lệ.
Anh để bánh mì đã gặm được một nửa lên góc bàn, vô cùng ôn hòa nói: "Là bài nào? Tôi xem một chút."
Anh bắt đầu đọc đề, lúc hai người nhỏ giọng trao đổi, người đang ngủ khẽ nghiêng nghiêng đầu, hai mắt luôn nhắm chặt hé ra một đường nhỏ.
Du Chiêu đã ngủ sao? Hắn không ngủ.
Hắn nhìn thấy bạn cùng bàn thành thạo hướng dẫn người khác làm bài, trong mắt có hơi mông lung nhiều hơn vài phần hứng thú.
Một lần là may mắn, hai lần là trùng hợp, tất cả các môn đều toàn năng chỉ có thể là thực lực!
Vì sao Bạch Kiều cố ý thi kém?
Tại sao bây giờ lại không giả vờ?
Du Chiêu cảm thấy toàn thân bạn cùng bàn mới này tràn đầy bí ẩn.
Tính cảnh giác của Bạch Kiều rất cao, anh đã nhận ra có người dò xét mình, chỉ thoáng nghiêng đầu qua, lại tiếp tục giảng bài, sau khi giảng xong, tiếp tục đối mặt với Du Chiêu.
Hoặc nói là giằng co.
Một người ngồi một người nằm, đối mặt nửa ngày cũng không nói một câu nào.
Bạch Kiều đợi nửa ngày, thầm nghĩ chờ chính hắn động thủ là không thể nào, người này căn bản chẳng có cái khái niệm này,
Anh chỉ có thể làm người tốt thì tốt đến cùng, đi rửa bình giữ nhiệt cho hắn.
Du Chiêu: "......"
Lúc đi đến bên cạnh bồn rửa tay để rửa bình giữ nhiệt, gặp phải Trịnh Mãn Ân đi từ trong văn phòng ra, bị giữ lại, hai anh em tốt ôm nhau.
"Người anh em, làm gì đó?"
Bạch Kiều: "Đi rửa bình."
"......"
Kết thúc chủ đề, Trịnh Mãn Ân hậm hực.
Cậu tưởng người này cũng muốn đến văn phòng.
Bạch Kiều rất săn sóc, thay cậu giảm bớt xấu hổ: "Cậu đến văn phòng làm gì?"
Trịnh Mãn Ân mừng rỡ: "Đương nhiên là vì chuyển lớp!"
Bạch Kiều: "Cậu thành công rồi sao?"
"Không."
"A, cậu tiếp tục cố gắng."
"......"
Anh đẩy tay Trịnh Mãn Ân đang khoác trên vai mình, đi về hướng bồn rửa tay.
Cảnh này ngay lập tức bị người khác chụp lại, có người lập tức muốn đăng lên diễn đàn, lúc tìm bài đăng hot lại phát hiện...... không thấy bài đó đâu nữa.
Đây là một việc nhỏ, không ai để ý, chỉ nghĩ là trên diễn đàn lại xuất hiện bug, dù sao đây cũng không phải lần đầu, bài viết sẽ xuất hiện lại rất nhanh.
Người hóng hợt không thèm để ý, Bạch Kiều cũng càng không thèm để ý.
Anh vui vẻ phát hiện, kiến thức cấp ba mình đã học vẫn chưa quên nhiều lắm, nhìn một chút có thể nhớ lại lần nữa, điều duy nhất là nguyên chủ học hành rất yếu, trên sách sạch sẽ, cũng không có ghi chép.
Anh vẫn nên đi nhà sách mua sách tổng kết kiến thức, lúc nghỉ trưa anh ra khỏi cổng trường.
Buổi chiều trở lại trường học, anh phát hiện ánh mắt bạn cùng lớp nhìn mình lại thay đổi.
Trong lòng anh nghi ngờ nhưng cũng không có ý định hỏi, có điều luôn có người lập tức giải thích nghi ngờ cho anh.
Chúc Lạp Lạp là lớp phó thể dục, tính cách sáng sủa hào phóng, quan hệ với mấy bạn nữ trong lớp rất tốt, nên có thể nhanh chóng lấy được tin tức.
Bạch Kiều đến lớp sớm hơn cô, điều này khiến Chúc Lạp Lạp ngoài ý muốn chớp mắt, lại rất nhanh bị "chuyện quan trọng" kéo đi mất.
"...... Cái bài nói ông đánh nhau đó đó bị xóa rồi, ông có biết là ai làm không?"
Bạch Kiều: "Xóa bài đăng rồi? Lúc nào?"
"Lúc giờ tập thể dục giữa giờ không tìm được, hồi sau mới nhận ra là bị xóa." Chúc Lạp Lạp nói: "Ông không có xem hả? Tui còn tưởng ông biết rồi chứ!"
"......"
Bạch Kiều nhấp mở diễn đàn, khóe mắt run run chớp mắt một cái.
Cái này mà xóa bài đăng cái gì? Trang chủ diễn đàn cũng thay đổi luôn được chưa!
Kéo xuống tất cả đều là bài viết liên quan đến học tập:
Phương pháp nhớ từ vựng cấp tốc!
Cách giải mười đề thi toán đại học!
Con đường lột xác từ học tra thành học bá!
Bút pháp viết văn điểm cao và tài liệu văn mẫu!
......
Tràn đầy năng lượng tích cực, thật đúng là diễn đàn trường học vừa tích cực hướng về phía trước vừa hài hòa mỹ quan!
Cái hình thức này hình như có chút quen quen......
"Có phải cậu giở trò quỷ không?" Bạch Kiều nói trong lòng.
【Cái diễn đàn nhàm chán như vậy sao có thể là trình độ của tôi?】
Nhị Bát cảm thấy phẩm vị của mình bị vũ nhục.
Bạch Kiều: "......"
Không phải của hệ thống thì còn có thể là của ai?
"Có phải cha mẹ ông biết nên tìm đến lãnh đạo để xử lý không?"
Bạch Kiều nói: "Sáng nay mẹ tôi có tiết dạy ở trường đại học, bà ấy cũng không biết chuyện này."
"Vậy cha ông thì sao?"
"......"
Bạch Đường Nguyên? Nếu ông ta biết chuyện này, hận không thể đem tất cả người quen biết ở nhị trung chặn hết, phòng ngừa người khác chê cười ông!
Bạch Kiều nở nụ cười, lắc đầu.
Chúc Lạp Lạp lại nói: "Vậy có phải là Du...... Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì."
Cô hơi hạ tầm mắt, Bạch Kiều quay đầu, thấy Du Chiêu đã xuất hiện ở cửa sau.
Du Chiêu lại càng không thể!
Lúc giờ tập thể dục giữa giờ hắn vẫn còn đang ngủ, trước đó cũng chưa từng đụng vào điện thoại.
Với cả anh không cho rằng trang chủ đầy tích cực như thế là bút tích của Du Chiêu!
Chắc là lãnh đạo trường học thấy mấy bình luận quá tối tăm cho nên mới xóa bài đăng đi?
Bạch Kiều cũng lười nghĩ nhiều, buổi chiều và buổi tối có mấy tiết, mấy giáo viên khác đều rất phật hệ, thầy trò bình an vô sự.
Sau giờ tự học tan học ra về, trên đường đến ký túc xá, anh gọi điện thoại cho Cố Thi, một bên nhẫn nại nghe bà không yên tâm nói dông dài, một bên cầm cốc trà sữa đi về hướng ký túc xá.
Mãi đến lúc Cố Thi cúp điện thoại, anh nhét điện thoại vào trong túi, mời tìm phòng ký túc xá của mình, đang chuẩn bị đi vào, lại thấy ngay trước cửa phòng có một cái vali quen thuộc!