Đến cuối tuần, Đồng Ngữ Hân cùng Lục Thần đến bệnh viện để thăm mẹ cô.
Cũng muốn cho bà biết tin cả hai sắp đính hôn.
Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy một đám bác sĩ đứng vây quanh giường bệnh, Đồng Ngữ Hân có chút hoảng sợ, lúc quay người định đi lại bị Lục Thần kéo tay lại.
"Đừng lo." Hắn nhỏ giọng trấn an cô, "Chỉ kiểm tra thường ngày thôi."
Đồng Ngữ Hân nghe xong cũng bớt sợ hãi phần nào, cô đợi bác sĩ đi hết mới dám quay lại phòng bệnh.
Lúc này mẹ cô đang nằm im lặng trên giường, ánh mắt hướng về phía cửa sổ nhìn gì đó. Khi vừa thấy cảnh này làm Lục Thần bất giác nhớ lại mẹ hắn lúc trước. Cũng rất thích nhìn ra bên ngoài cửa sổ như vậy.
Đồng Ngữ Hân tiến đến, Lục Thần cũng vào theo sau. Trên tay là một rổ trái cây lớn.
"Mẹ..." Đồng Ngữ Hân lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Người đang nằm trên giường chậm rãi quay đầu lại, vừa thấy cô đã mỉm cười thật tươi.
"Đến rồi à?" Bà cố gượng dậy, lúc này mới để ý trong phòng còn có thêm một người nữa.
Nam nhân anh tuấn đó đứng phía sau con gái bà, dáng người cao lớn, ngũ quan lại hài hòa tuấn tú. Đến đây bà liền biết người kia là ai.
Lúc trước Đồng Lợi Vương từng nhắc với bà về người này, lập tức sắc mặt bà thay đổi nhanh chóng.
Bà Ngôn Ân lớn giọng, dường như còn muốn hét lên: "Cậu kia cảm phiền rời khỏi đây dùm tôi, nơi này không tiếp cậu."
Vừa nghe thấy mẹ mình nói vậy, Đồng Ngữ Hân cùng Lục Thần có chút bất ngờ.
Cô ngồi xuống giường bệnh nắm lấy tay mẹ, khó xử: "Sao mẹ lại nói vậy... Anh ấy không có ý xấu đâu. Hôm nay chúng con đến để..."
Lập tức lời nói của Đồng Ngữ Hân bị cắt ngang. "Không được!" Mày bà Ngôn Ân chau lại, thẳng thừng đáp: "Không được kết hôn với người đó."
Càng ngày không khí trong phòng càng trở nên căng thẳng, Lục Thần mất tự nhiên nên xin phép ra ngoài. Lúc đi còn vô cùng lễ phép xin lỗi vì đã làm phiền mẹ của Đồng Ngữ Hân.
Vì quá vội, Đồng Ngữ Hân hoàn toàn không thể thấy được nét mặt của hắn, chỉ kịp thấy ánh mắt u tối của Lục Thần. Không lẽ nào hắn giận rồi?
Cô thấy vậy cũng chỉ biết để hắn rời khỏi mà không làm gì được.
Đợi cánh cửa phòng bệnh được đóng lại hẳn, Đồng Ngữ Hân mới lên tiếng: "Cha đã nói gì với mẹ rồi?"
Người phụ nữ nhăn mày, bướng bỉnh không muốn đáp lại: "Nói gì cũng không quan trọng, nhưng con nhất định không được kết hôn cùng người đó."
Cô nhìn xuống bàn tay mình, lí nhí nói: "Có gì không thể nói cho con nghe sao? Không lẽ... Mẹ thật sự muốn con gả cho một lão già?"
"Không phải..."
"Vậy tại sao lại không thể? Anh ấy tốt như vậy, còn rất yêu thương con..."
Bà Ngôn Ân trầm ngâm một lúc, chỉ biết thở dài. Đôi tay vẫn còn cắm ống truyền dịch vỗ vỗ vào tay cô. "A Hân, có những chuyện rất khó nói. Mẹ không thể giải đáp cho con chỉ qua vài câu nói được..." Nhưng cũng không thể giấu giếm mãi.
Nhìn gương mặt thất vọng của cô, bà ngập ngừng... Cuối cùng mới dám nói ra.
Lúc nói ra câu này, khoé mắt bà đỏ lên. Môi cũng không ngừng run rẩy. "Con... không phải con ruột của ba mẹ."
Đầu cô như bị ai đó lấy búa gõ mạnh, mọi thứ xung quanh cũng không còn được nghe rõ nữa.
Đồng Ngữ Hân hốt hoảng, cố gắng kìm lại giọt nước nơi khoé mắt, cô vờ như lời nói vừa rồi chỉ là mẹ đang nói đùa với cô. "Như vậy... Như vậy thì có liên quan gì chứ?"
Mẹ Đồng Ngữ Hân không đáp, bà nghiêng đầu nhìn xuống ô cửa sổ. Thấy Lục Thần đứng dưới lầu. Hắn chỉ đứng đó im lặng, xem ra vẫn đang đợi Đồng Ngữ Hân.
Một mảnh kí ức bị chôn vùi hiện lên, bà Ngôn Ân cười khổ, cười đến mức nước mắt cũng phải chảy xuống.
"Năm đó gia đình mình nghèo khó, đến ngày mẹ đi sinh còn không có tiền để đóng viện phí. Mà phòng sinh bên cạnh lại là của một gia đình tài phiệt giàu có, vị phu nhân kia và mẹ sinh cùng ngày... Bằng một cách thần kỳ nào đó mẹ cùng bà ấy đều khó sinh, kết quả sau đó hai đứa trẻ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Đi đến bước đường cùng, cha con nghĩ quẩn quyết định đánh tráo hai đứa trẻ..."
Đồng Ngữ Hân không thể tin vào những gì mình vừa nghe được, nó quá mức vô lý, đánh tráo? Có gì mà phải làm như vậy?
"Mẹ biết con đang nghĩ gì... Phải! Nó rất vô lí... Nhưng chỉ có cách đó con ruột của cha mẹ mới được sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ."
Suốt cả quá trình Đồng Ngữ Hân vẫn chỉ im lặng không nói lấy một lời, người thân ở bên cạnh cô từng đấy năm. Bây giờ lại nói cô chỉ là con nuôi, mà hơn hết lí do khiến cô không thể nào chấp nhận nổi chính là vì muốn con ruột của bọn họ sống vô lo vô nghĩ.
Vậy cô thì sao? Hoá ra vì thế người cha đó mới không tiếc rẻ đem bán cô cho một lão già để chuộc lại tập đoàn.
Đồng Ngữ Hân đứng lên, gương mặt vô cảm gạt đôi tay đang đặt trên tay mình ra. "Vậy cha mẹ ruột con ở đâu?"
Bà Ngôn Ân khó xử, bà ấy quay đi không dám nhìn thẳng vào Đồng Ngữ Hân. "Mẹ...mẹ cũng không biết."
Đến đây cô chợt hiểu ra một việc, Đồng Ngữ Hân mất tất cả, mất cả gia đình thật sự của cô. Cô lùi lại, không muốn tin vào mắt mình, càng không muốn đối diện với người mà cô gọi là mẹ trong suốt bao nhiêu năm.
"Bằng cách nào?" Giọng Đồng Ngữ Hân lạc đi. "Tráo bằng cách nào?"
"Cha con sắp đặt cho người bắt cóc hai đứa con... Sau đó đòi bọn họ tiền chuộc, đến khi giao hai đứa con ra liền đánh tráo..."
Cổ họng Đồng Ngữ Hân khô khốc, nhưng vẫn cố hỏi cho ra nhẽ. "Vậy tại sao phải ngăn cản tôi đến với người đàn ông đó? Anh ấy hoàn toàn không hề liên quan đến chuyện này."
Nghe cách xưng hô đột ngột thay đổi, bà Ngôn Ân đau khổ cụp mắt. "Vì... Lục Thần đã sớm có hôn ước từ trước. Mà người đó chính là con gái ruột của mẹ."
Con gái ruột của mẹ. Còn Đồng Ngữ Hân chẳng là gì cả.
"Nhưng vị trí đó ban đầu vốn dĩ là của tôi! Vậy nên sẽ không nhường cho bất kỳ ai cả."
Nếu thật sự đúng như những gì mẹ cô nói, vậy mối hôn ước được định sẵn từ trước đó là của cô. Thế nên sẽ không nhường Lục Thần cho bất kì ai khác.