Lục Thần đương nhiên cũng nghe thấy, hắn vội vã không biết tay chân nên đặt vào đâu, Đồng Ngữ Hân lại càng hoảng loạn hơn.
Chưa gì đã thấy tiếng bước chân đang đi trên dãy hành lang, Lục Thần cuống cuồng đem chậu nước vào phòng tắm. Đồng Ngữ Hân cũng nhanh tay dọn dẹp lại phòng ngủ, cụ thể là gập chăn gối lại thật gọn gàng.
Lúc Lục Thần vừa bước ra khỏi nhà tắm, tiếng bước chân hiện tại cũng đã dừng ngay trước cửa. Đồng Ngữ Hân tròn mắt chờ đợi, chỉ nghe một giọng nói hết sức chua chát vang lên.
Lục Du Tranh: "Dì nhỏ đến còn không mau ra đón? Để tôi phải lên tận đây gặp hai người?"
Lục Thần hắng giọng: "Tụi con... Xuống ngay. Dì không cần phải lên tận đây đâu."
Bên ngoài không còn động tĩnh, một lúc sau tiếng bước chân vang lên rời khỏi.
.........
Nhìn cái hộp nhỏ trước mặt, Đồng Ngữ Hân thoáng cau mày, cô hơi nghiêng đầu khẽ hỏi Lục Thần: "Thứ đó... Giá bao nhiêu vậy?"
Là một chiếc vòng tay nhìn rất đẹp, thiết kế đơn giản với vài hạt ngọc nhỏ được xâu chuỗi. Ngay cả móc khoá cũng được làm vô cùng tỉ mỉ. Vòng tay tinh sảo như vậy lần đầu Đồng Ngữ Hân được thấy qua.
Lục Thần không vội trả lời, chỉ lén nhìn dì nhỏ, gương mặt toát ra vẻ thần bí.
Người kia thấy hắn nhìn thì hắng giọng. "Đây là quà ra mắt, Đồng tiểu thư nếu không chê thì xin nhận lấy."
Lục Du Tranh hôm nay đến sớm, trên người toát ra khí chất ngút trời của phu nhân nhà hào môn, ánh mắt sắc bén dõi theo từng cử chỉ của Đồng Ngữ Hân, cho dù là nhỏ nhất.
Cô gượng gạo cầm cái hộp nhỏ đó lên ngắm nghía, nhưng ngay sau đó câu tiếp theo Lục Thần nói làm cô phải giật mình xém chút nữa làm đánh rơi chiếc hộp trên tay.
"À... Cái này không thể hỏi là giá bao nhiêu. Phải hỏi là ở thời đại nào."
"Hả... Hả? Thời đại nào?" Mắt Đồng Ngữ Hân mở to, chiếc vòng này thuộc thời đại nào sao?
Cô nuốt nước bọt, đặt lại món đồ trên tay xuống bàn. Có nghĩa cái thứ nhỏ bé dùng để làm đồ trang sức này có khi còn lớn tuổi hơn cả cô.
Thoáng chốc không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng, ngay cả Lục Thần cũng không lên tiếng nói một lời.
Lục Du Tranh thấy biểu hiện của hai người này thì chỉ biết cười thầm. Bà cầm tách trà đang bốc hơi nghi ngút trên bàn lên khẽ thổi qua.
"Đồng tiểu thư này! Tối nay cha tôi tổ chức tiệc mừng tôi về nước. Đến lúc đó sẽ gặp rất nhiều người quen biết, vậy nên... Cô hãy thể hiện làm sao bản thân xứng đáng là thiếu phu nhân nhà họ Lục. Đừng làm tôi cùng nhà họ Lục phải bẽ mặt."
Nước trà cũng dần nguội, Lục Du Tranh đưa đến bên khoé miệng nhấp một miếng, vô cùng tao nhã.
Tay Đồng Ngữ Hân đan chặt vào nhau nắm siết. Không ngờ dì nhỏ lại khó tính đến như vậy. Mỗi câu nói ra đều như muốn nhắc nhở Đồng Ngữ Hân không xứng đáng với Lục Thần.
Nhưng suy nghĩ như vậy cũng không hề sai, Lục Thần tương lai sẽ là người thừa kế độc nhất của Lục thị, hắn đứng giữa hào quang rực rỡ, ở trên vạn người.
Còn Đồng Ngữ Hân trong tay lại không có bất kỳ thứ gì, đi theo hắn, ở cạnh hắn cũng đều phải dùng đến tiền của hắn.
Thấp hèn như vậy làm sao có thể với tới hắn.
Lục Du Tranh thấy nét mặt Đồng Ngữ Hân mất tự nhiên, bà đứng dậy muộn rời đi. Trước lúc ra khỏi cửa còn không quên quay đầu liếc nhìn lại một cái.
Thấy được bàn tay đang nắm chặt vào nhau hiện tại đã thay bằng bàn tay ấm áp của Lục Thần.
Hắn dịu dàng nhìn cô, đôi tay ấm áp như muốn trấn an Đồng Ngữ Hân không việc gì phải lo sợ.
Lục Du Tranh: "Tối nay nhớ đến sớm." Nói xong cũng quay đầu lập tức rời khỏi.
Đồng Ngữ nhìn bàn tay đang đan vào ngón tay mình. Cô cụp mắt, mím môi khẽ cười. "Em không sao! Anh nắm chặt thế làm gì, đau chết đi được."
Lục Thần kéo mặt cô sang, hàng mày đã cau lại nhíu chặt. "Dì nhỏ trước nay rất tốt, hôm nay không hiểu sao lại nói những lời như vậy. Em đừng để trong lòng."
Đồng Ngữ Hân biết hắn muốn an ủi cô, cô vờ khó chịu bĩu môi. "Em là ai chứ? Mấy chuyện cỏn con này mà làm em bận lòng được sao?"
Nét mặt Lục Thần cũng giãn ra đôi phần. Hắn dựa cả người vào Đồng Ngữ Hân, lại muốn làm trò xằng bậy, tay đã luồn vào trong áo cô từ lúc nào. "Phải phải! Lục thiếu phu nhân của tôi nhân từ đại lượng, làm sao có thể để mắt đến mấy chuyện cỏn con này."
Cô vòng tay nhéo vào má hắn. "Ngồi thẳng lưng lên mau, còn nữa... đây là phòng khách đấy."
Lục Thần thuận thế lại càng dựa vào người cô. Tay vẫn ở yên một chỗ chạm vào eo Đồng Ngữ Hân.
Dùng giọng điệu bất ngờ nói. "Lục thiếu phu nhân dạo này hình như béo lên rồi."
Đồng Ngữ Hân tức giận nhéo vào tay hắn một cái. "Buông ra, sắp đến giờ làm rồi thưa ngài Lục."
Lúc này Lục Thần mới chịu bỏ tay ra. Đồng Ngữ Hân nghe thấy tiếng cười khúc khích phía sau. Cô đỏ mặt không dám ngoảnh lại nhìn.
Quên mất còn có người giúp việc, bọn họ vừa rồi thấy hết rồi.