"Bảo bối! Cậu làm gì ở đây thế?" Đồng Ngữ Hân vô cùng háo hức, theo thói quen ôm chặt cứng lấy người kia.
Trái với vẻ mừng rỡ trên gương mặt của cô, đối phương lại tỏ ra bực tức khó chịu gạt tay cô ra.
"Làm gì vậy? Cô nhận nhầm người rồi."
"Nhầm gì chứ? Cậu đùa phải không?" Gương mặt này là Triệu Khả Khả không nhầm đi đâu được, hai người quen nhau lâu như vậy rồi, làm sao có chuyện nhầm lẫn cho được. Ban nãy lúc ở trong thang máy người cô thấy chính là Triệu Khả Khả.
Lúc đó còn không chắc, bây giờ đứng ngay trước mặt thế này rồi làm sao có thể sai được. Ngay cả giọng nói cũng giống hệt... Nhưng, cô gái này lại mang nét mặt lạnh như băng, không hề có chút biểu cảm nào.
Lúc này Đồng Ngữ Hân thật sự hoài nghi, cô buông người kia ra. Nuốt nước bọt hỏi: "Cậu... Thật sự không phải tiểu Khả sao?"
Đầu mày đối phương cau lại, "Nói năng vớ vẩn, ai là tiểu Khả cơ chứ?"
Cô ta quay người, liếc mắt nhìn đống tài liệu đặt trên bàn làm việc của Đồng Ngữ Hân, sau lại đổi hướng nhìn sang Mộ Châu Lạc. "Còn đứng đó làm gì? Không mau đi làm việc của cô đi."
Mộ Châu Lạc thấy khí thế người này không thể xem thường, bất giác rùng mình. Cô ta khúm núm cúi đầu quay về vị trí của mình.
Còn Đồng Ngữ Hân vẫn chỉ biết ngơ ngác đứng im bất động. Trên đời này thật sự có người giống người đến vậy sao? Hay do cô hoa mắt rồi.
Mọi người lập tức về vị trí của mình, Đồng Ngữ Hân cũng cứng nhắc về bàn làm việc tiếp tục cắm đầu vào máy tính.
Cứ như vậy thời gian một ngày nhàm chán trôi qua, đống tài liệu mà Mộ Châu Lạc đem đến cô vẫn chưa đụng đến lấy một tờ, hai bên thái dương Đồng Ngữ Hân đau nhức, ngay cả lưng vì ngồi cả ngày nên cũng như muốn gãy đến nơi.
Cô nằm gục xuống bàn, sờ soạng lấy trong túi xách ra chiếc điện thoại gọi vào số máy của Lục Thần.
Đồng Ngữ Hân đảo mắt, thấy mọi người đã bắt đầu ra về rồi. Đầu dây bên kia bắt máy, rất im lặng.
"Em xong việc chưa?"
"Ừm..."
"Anh đang ở nhà xe đợi em, mau xuống nhanh. Chúng ta cùng đi ăn tối."
"Ừm..."
"Gì vậy? Mệt đến mức không nói nổi luôn sao?" Lục Thần bật cười, chọc ghẹo cô.
Đồng Ngữ Hân định phản bác, nhưng nhớ lại chuyện lúc sáng liền bật dậy thu dọn đồ đạc.
Cô gấp gáp nói với người bên kia đầu dây. "Hôm nay em có việc, chắc sẽ về muộn một chút, anh... Xin lỗi... Đừng trách em có được không?"
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Lục Thần cũng đáp lại kèm tiếng thở dài. "Được rồi, về sớm là được."
Sau khi tắt máy, Đồng Ngữ Hân ôm theo đống tài liệu chưa hoàn thành xong theo. Thiết nghĩ tối nay chắc chắn không được nghỉ ngơi rồi.
.........
Sau khi ra khỏi tập đoàn, cô lập tức đến nhà Triệu Khả Khả đập của.
Người bên trong ra mở cửa vô cùng nhanh. Nhìn thấy Đồng Ngữ Hân liền lập tức sa vào vòng tay cô. "Ây ya... Hôm nay bảo bối đến chơi sao?"
Đồng Ngữ Hân ném túi xách cùng đống tài liệu xuống mặt bàn, sau đó ngang nhiên ngồi bệt xuống đất. Nhìn hiện tại cô vô cùng tàn tạ, thật sự không có từ nào diễn tả nổi.
Triệu Khả Khả cũng ngồi xuống theo, khó hiểu nhìn đống tài liệu dày cộp nằm trên bàn.
"Gì kia? Nhiều thế à?"
Lúc quay lại phát hiện Đồng Ngữ Hân đang nhìn mình chằm chằm. Cô đưa tay lên mặt, hai mắt chớp chớp tỏ ra khó hiểu. "Gì vậy? Mặt mình có dính gì đâu."
"Bảo bối à! Cậu thật sự không phải người đó?"
Nghe Đồng Ngữ Hân hỏi như vậy, mặt Triệu Khả Khả đã ngơ lại càng ngơ ra thêm. "Làm nhiều quá bệnh rồi à? Nói gì vậy. Người đó là ai?"
"Thật sự không phải cậu sao?"
"Ừm!" Triệu Khả Khả nghiêm túc gật gật đầu.
Đồng Ngữ Hân dựa lưng ra ghế, "Hôm nay có một người vừa mới đến làm, có gương mặt y hệt như cậu... Không lẽ cậu có chị em sinh đôi mà mình không biết?" Cô nheo mắt, áp sát Triệu Khả Khả dò xét.
Người kia bị hỏi đến mức bí bách, chỉ đành chuyển chủ đề. "Cái này..." Triệu Khả Khả cầm sắp tài liệu trên bàn lên. "Chúng ta cùng làm."
"Đừng hòng chuyển chủ đề!"
"Ây da... Cái này mình biết làm."
"Biết làm sao?" Đồng Ngữ Hân hớn hở ra mặt. "Nhanh, nhanh lên."
Lúc này Triệu Khả Khả mới được Đồng Ngữ Hân buông tha.
Cả hai tụm đầu vào đống tài liệu, quanh quẩn mãi mới làm xong.
.........
Đồng Ngữ Hân uể oải thu dọn đồ, nhìn thời gian trên điện thoại đã là mười giờ tối. Đột nhiên cô thấy cổ họng khô khốc, bàn tay run rẩy cầm điện thoại lên nhìn lại một lần nữa. Có tổng cộng mười cuộc gọi nhỡ.
Hình như sắp có chuyện không hay rồi.
Triệu Khả Khả thấy Đồng Ngữ Hân vẫn chưa đi, ngồi lì trên ghế sô pha lèm bèm. "Về nhanh đi, tên kia chắc đang điên lên rồi."
Không phải là điên, có khi còn tệ hơn thế nữa kia kìa.
Cô liếc xéo người đang ngồi bẹp dí trên ghế sô pha, gọi xe thật nhanh quay về.
.........
Biệt thự Lục gia lúc này vẫn còn sáng đèn, ánh sáng màu vàng ấm cúng toả ra từ chiếc đèn chùm phía trên đỉnh đầu rọi xuống.
Đồng Ngữ Hân vừa bước vào cửa lớn, đã thấy bóng dáng Lục Thần thấp thoáng ở trong phòng ăn.
Cô rón rén đi về phía đó, Lục Thần đang ngồi quay lưng về phía cô. Trên người là bộ quần áo ngủ màu xám nhạt, hắn đang ngồi im bất động, đột nhiên lên tiếng.
"Về rồi?"
Bước chân cô ngày một nhanh tiến về phía hắn. Lúc nhìn thấy mặt người kia liền giật mình hốt hoảng.
Sắc mặt hắn rõ ràng chính là vô cùng mệt mỏi, về đến đây cũng đã là mười rưỡi tối, Đồng Ngữ Hân thừa biết hắn nhất định sẽ chờ cô... Nhưng, nét mặt này của hắn là sao chứ.
Cô vội vàng ngồi xuống ghế, lập tức ôm lấy đối phương. "Anh sao vậy, không khoẻ ở đâu?"
Lục Thần nghiêng đầu dựa vào vai cô, cả người cũng thuận thế dựa hẳn lên người Đồng Ngữ Hân.