Thư ký toàn năng Văn Thù nhanh trí đón xe về trước, đem xe giao lại cho phu phu hai người cùng không khí quỉ dị vờn quanh.
Kỷ Niên uống rượu nên chức vị tài xế liền rơi xuống người Khúc Lê.
Ngoại ô ban đêm không khí mát mẻ, cửa sổ xe phủ một tầng sương mỏng.
Kỷ Niên hơi nghiêng nghiêng người, đầu dựa vào cửa sổ xe, tay nâng má, nhìn Khúc Lê.
Môi mỏng mím chặt, trên mặt phủ một tầng khí lạnh.
Khúc Lê đối với người khác như thế nào anh không rõ lắm, nhưng mà đối với anh chưa từng có vẻ mặt khó chịu. Đây vẫn là lần đầu tiên.
Rõ ràng chính bản thân cùng Vệ Sĩ không có làm cái gì, lại thấy Khúc Lê một bộ tức giận, làm Kỷ Niên cảm thấy hơi chột dạ. Giống như anh thật sự bị bắt gian tại trận, cả người đều không được tự nhiên.
Bất quá khi Khúc Lê lái xe đều rất tập trung, Kỷ Niên ở kế bên liền sẽ im lặng không nói chuyện.
Dù cho Kỷ Niên có muốn chủ động giải thích, trong lòng cũng vẫn nghĩ là về nhà rồi nói sau.
Không nghĩ Khúc Lê vậy mà mở miệng trước.
Đang đậu đèn đỏ, Khúc – trầm mặt suốt một quãng đường – Lê lên tiếng: "Hắn là ai?"
"Lúc trước đã có nói với em, là mốt tình đầu."
Kỷ Niên chưa từng giấu Khúc Lê bất cứ chuyện tình sử của bản thân. Lúc vừa mới kết hôn liền hướng Khúc Lê thông báo, lúc đi học có một đoạn tình không tính là quá đẹp.
Kỷ Niên nói: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là cùng một cái tiệc rượu, vô tình gặp lại thôi."
"Hắn nắm tay anh." Khúc Lê nói.
Kỷ Niên nhướng mày, nói: "Đến việc này em cũng thấy? Vậy đương nhiên cũng thấy anh hất tay hắn đi?"
Khúc Lê lại không nói.
Kỷ Niên mở hai nút trên áo sơ mi, hỏi ngược lại: "Đúng rồi, làm sao em biết anh ở chỗ này? Còn có, đây là tiệc tư nhân làm sao em vào được bên trong?"
Khúc Lê thấy động tác Kỷ Niên, vặn máy sưởi trong xe tăng lên một chút, nói: "Văn Thù nói. Thời điểm anh vào tiệc trong sơn trang, anh ta mang em vào."
Còn có thể như vậy?
Kỷ Niên cười khẽ hai tiếng, chính mình còn phải dựa vào người khác để đi vào. Khúc Lê lại có thể trực tiếp đi vào? Ai nói đây là tiểu bạch kiểm vô dụng? Này không phải là có quen biết rộng sao?
Kỷ Niên ngữ khí trêu chọc nói: "Ai nha, em còn có quan hệ rất rộng nha."
Khúc Lê nhìn Kỷ Niên một cái, tiếp tục đem xe khởi động chạy về nhà.
Kỷ Niên thấy thế âm thầm bẹp bẹp hạ miệng, rầu rĩ đem đầu hướng ra phía cửa sổ.
Vốn tưởng đem câu nói đùa vừa rồi thành chuyện cười, rồi nhẹ nhàng đẩy chuyện kia vào quên lãng. Nhưng mà xem ra là thất bại, Khúc Lê không cười.
Kỷ Niên tức giận nghĩ, xem đi, quả nhiên không có tiền liền không được! Anh còn chưa phá sản mà tiểu bạch kiểm này dám cho mình sắc mặt không tốt như vậy. Nếu thật sự phá sản, tiểu bạch kiểm còn không phải sẽ leo lên đầu anh ngồi sao!
Ngoài cửa sổ xẹt qua ánh đèn vàng ấm áp của cửa hàng, phía biển hiệu treo một vòng đen, làm nổi lên tên tiệm.
Cảm thấy xe không có dấu hiệu dừng lại, Kỷ Niên ngồi dậy, nói: "Hoành thánh..."
"Đã không còn đói bụng." Khúc Lê lạnh lùng nói.
Kỷ Niên cười cười, cong ngón tay gõ gõ lên kính xe: "Em không nói, nhưng mà anh chưa có ăn đâu."
Khúc Lê chép miệng, tuy rằng không có trả lời, nhưng vẫn đánh tay lái, quay lại lần nữa, dừng trước cửa hàng hoành thánh.
Khúc Lê không có mở cửa cho Kỷ Niên, chính mình bước xuống xe, chui vào cửa tiệm, một lát sau liền xách ra hai chén hoành thánh đóng gói cẩn thận.
Khúc Lê đem hoành thánh tới, Kỷ Niên nhìn nắp nhựa trong suốt đánh giá một lát, không thấy có hành lá, liền vừa lòng gật đầu.
Về đến nhà, Khúc Lê đem hoành thánh từ hộp nhựa đổ ra tô sứ trắng, sau đó liền xoay người muốn lên lầu.
Kỷ Niên trong lòng hơi khó hiểu, hỏi: "Em không ăn sao?"
Thấy Khúc Lê mua hai chén, Kỷ Niên liền tự cho rằng mua cho anh và hắn.
Khúc Lê đưa lưng về phía Kỷ Niên, nghe anh hỏi dừng bước chân, bóng dáng rất là cao ngạo, nhưng Kỷ Niên lại vô cớ thấy vài phần ủy khuất.
"Tức no rồi." Khúc Lê nhấn mạnh từng chữ.
Tuy là nói như thế, lại đứng yên không đi nữa, hiển nhiên là đang chờ Kỷ Niên nói tiếp.
Kỷ Niên chống cằm, tay cầm muống sứ đỉnh đỉnh một vài viên sủi cảo trong tô, bất đắc dĩ mà thở dài, nói: "Chúng ta đừng như vậy được không, Khúc Lê? Anh cùng Vệ Sĩ thật sự không có chuyện gì. Em cũng đừng đem lời hắn nói là sự thật. Anh không có ý định cùng hắn lui tới, là hắn chủ động kéo anh. Không phải anh lập tức đem hắn đẩy ra sao? Em cũng đừng tức giận."
"Không phải vì cái này." Khúc Lê nói.
"Vậy..."
"Niên Niên," Khúc Lê thanh âm trầm thấp, hỏi: "Anh đêm nay vì cái gì cùng em thân mật?"
Kỷ Niên thoáng im lặng.
"Anh là dùng em để chọc tức hắn, đúng không?" Khúc Lê rũ mắt xuống, trong giọng nói đều là buồn tủi.
Kỷ Niên cùng Khúc Lê kết hôn đến nay đại khái cũng được hai năm. Kỷ Niên chưa bao giờ ở bên ngoài chủ động thân mật với Khúc Lê, đừng nói đến hành động quá thân mật như vừa nãy.
Kỷ Niên với tình yêu là người tương đối hướng nội, giống như những chuyện ôm ấp hôn hít, ở nhà làm còn được, nếu ở bên ngoài, đặc biệt là tình huống có người khác. Anh cảm thấy thật sự thẹn thùng.
Lúc trước khi qua lại với Vệ Sĩ, Kỷ Niên cũng là một người như vậy. Hơn nữa tuổi khi đó cũng không lớn, liền cảm thấy mấy hành vi như hôn môi là một loại vô cùng thân mật. Vừa thân mật lại vừa trang nghiêm, nên anh vô cùng cẩn thận.
Vậy nên lúc đó đừng nói là hôn môi, Kỷ Niên đến cả tay cũng không cho Vệ Sĩ nắm.
Vệ Sĩ lúc ấy còn bất đắc dĩ nói, cảm giác không giống quen nhau, ngược lại như là xuất gia. Đến hòa thượng còn không có nhiều quy củ như vậy. Kỷ Niên tức giận, liền nói lời chia tay.
Cho nên buổi tối anh mới cố ý ở trước mặt Vệ Sĩ hôn Khúc Lê.
Anh nghĩ lấy cái dễ thấy nhất như vậy để đập tan vọng tưởng của Vệ Sĩ, cho hắn biết người anh thích hiện tại rốt cuộc là ai.
Nhưng Khúc Lê lại hiểu lầm.
Lúc ấy Kỷ Niên không có nghĩ nhiều như vậy, anh cũng không biết Khúc Lê thật ra ở đó nghe lâu như vậy.
Cứ như vậy, Khúc Lê nghe được như lời Vệ Sĩ nói là anh cùng Khúc Lê kết hôn chỉ là muốn trả thù Vệ Sĩ, do Vệ Sĩ cùng người khác đính hôn. Sau đó Kỷ Niên lại hôn hắn trước mặt Vệ Sĩ, khó tránh khỏi việc suy nghĩ miên man.
Kỷ Niên không nghĩ tới việc Khúc Lê tức giận lại là như vậy. Nhưng mà chuyện này Kỷ Niên biết mình đuối lý, lại không giải thích ngay từ đầu, cũng bởi vì anh thật sự tức giận Vệ Sĩ nên mới có ý định hôn Khúc Lê.
Cách đó không xa, trong thùng rác là một hộp bún xào đầy bún, bữa tối Khúc Lê cũng chưa ăn.
Cả đêm đều đói bụng. Cũng chạy thật xa đi tìm mình, kết quả còn bị một bụng giấm.
Kỷ Niên có chút áy náy, cũng có chút đau lòng.
Kỷ Niên bước lên, tiến về phía Khúc Lê, từ phía sau ôm hắn. Mặt dán lên lưng hắn cọ cọ, đôi tay không thành thật mà vuốt ve eo cùng bụng hắn. Sau đó Kỷ Niên liền cảm giác được cả người Khúc Lê cứng đờ.
Kỷ Niên trong lòng cười trộm, ngoài mặt lại cố ý mềm giọng hạ nhẹ âm thanh, nói: "Chồng ơi, anh biết sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa, được không?"
Tựa như con mèo cao ngạo luôn rũ mắt xuống nhìn hắn, bây giờ lại dùng cái đuôi thật dài quấn lấy chân Khúc Lê, sau đó dạo bước, vòng quanh Khúc Lê lấy lòng mà kêu hắn.
Khúc Lê hít sâu một hơi, cảm thấy chân hơi mềm.
Hắn là luôn không thể nào phản kháng lại Kỷ Niên như vậy.
Khúc Lê cong người, chặn ngang Kỷ Niên, đem anh ôm vào trong ngực, nhanh chóng mà hôn một cái lên môi anh, tuyên cáo chiến tranh kết thúc.
"Không có lần sau."
Hắn nâng chân lên, tính toán hướng phòng ngủ mà đi đến, bị Kỷ Niên không nặng không nhẹ gõ một cái lên đầu.
Kỷ Niên nghẹn cười, chỉ chỉ phía bàn ăn, tô hoành thánh lớn còn chưa có đụng, vô tội chớp chớp mắt nói: "Anh còn chưa có ăn đâu, đi ăn tối trước đã."
Cứ bỏ qua ánh mắt u oán của Khúc Lê, Kỷ Niên đổi điểm dừng chân từ phòng ngủ biến thành bàn ăn.
Kỷ Niên cong cong mắt, dùng cái muỗng gõ gõ chén, chỉ huy Khúc Lê ngồi bên cạnh: "Đi, lại lấy cái chén tới, chúng ta cùng nhau ăn."
Khúc Lê nhìn chằm chằm Kỷ Niên: "Ăn không vô..."
Ánh mắt Khúc Lê nhìn anh như hổ đang canh miếng mồi ngon, Kỷ Niên liền cảm thấy mình hơi bất lương, ho nhẹ hai tiếng, nói: "Một tô lớn như vậy, khụ,... Em cùng anh ăn, nhanh thì mới có thể... khụ... lên lầu."
Khúc Lê liền thông suốt, nhanh chóng đứng dậy lấy thêm một bộ chén muỗng đến, chia một nửa cùng Kỷ Niên.
Hai người an tĩnh ăn, Khúc Lê đột nhiên ngẩn đầu lên kêu Kỷ Niên một tiếng: "Niên Niên..."
"Làm sao vậy?"
Khúc Lê ngồi thẳng lên, mở miệng nói: "Anh có thể về sau đều đừng gặp Vệ Sĩ?"
Kỷ Niên nâng mắt, nhìn đến lỗ tai đều đỏ ửng lên, bật cười nói: "Em ghen?"
Khúc Lê nghiêm túc nói: "Là ghen ghét."
Ghen ghét việc Vệ Sĩ biết Kỷ Niên sớm hơn hắn, ghen ghét việc đến hiện tại Vệ Sĩ vẫn được Kỷ Niên nhớ, ghen ghét việc Vệ Sĩ ở quá khứ từng có được Kỷ Niên.
Kỷ Niên đang định trấn an vỗ vỗ đầu chó của Khúc Lê, nhưng mà một số việc vẫn là nên nói rõ ràng.
"Xin lỗi, yêu cầu này của em anh không thể nào đáp ứng được." Kỷ Niên nói.
"Thành phố Nhạc Minh này giới kinh doanh lớn như vậy, Vệ Sĩ cũng ở Nhạc Minh phát triển sự nghiệp. Đương nhiên là ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn có thể thấy."
Kỷ Niên do dự một chút, nói: "Huống chi lúc trước anh có nói với em, hiện tại tài chính của Tinh Thần có chút vấn đề, anh không thể không tham gia một vài buổi tiệc để kiếm thêm cơ hội cho công ty. Có lẽ sẽ gặp được Vệ Sĩ, cũng có lẽ sẽ cùng công ty hắn ta hợp tác. Đây đều là chuyện có thể xảy ra.
Khúc Lê trầm mặt một lát, mở miệng nói: "Công ty gặp vấn đề rất nghiêm trọng sao? Em bên này có chút tiền để dành, hay là anh lấy đi dùng cho công ty đi?"
Kỷ Niên cười một chút, chỉ cảm thấy Khúc Lê đáng yêu, mở miệng nói: "Tiền đều là anh cho em, làm sao mà lấy lại được."
Kỷ Niên nắm lấy tay Khúc Lê, nói: "Tóm lại, em không cần lo lắng cũng đừng nghĩ quá nhiều. Nếu anh và Vệ Sĩ gặp mặt, cũng chỉ là do công việc, tuyệt đối không có quan hệ tư tình."
"Người anh hiện tại thích nhất... là em."