Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn

Chương 2



Editor: Kelantranh (Nguyệt)

Chương 2 Giấc mơ của Du Ngộ (2)

Trong xe bỗng chốc lặng như tờ, chỉ còn tiếng hít thở của Trì Nam.

Từ tên cảnh mộng mà hệ thống đưa ra, thêm câu 'nhà cũ' trong miệng tài xế thì có thể suy đoán cách đó không xa hẳn là nhà cũ số 211 khu biệt thự Diễm Hồ.

- - Địa điểm xảy ra vụ hỏa hoạn thiêu chết mười ba người trong dinh thự Bạch Dĩnh Chi năm đó.

Một tiếng trầm đục vang lên, cửa xe ghế sau bị kéo ra từ bên ngoài, không khí ẩm ướt tràn vào trong xe.

Mặc dù Trì Nam không nhìn thấy, nhưng có thể xác định sương mù bên ngoài nổi lên rất dày đặc.

Cậu cầm cây gậy dò đường trong tay: "Cho hỏi hệ thống có cung cấp dịch vụ hướng dẫn cho người mới không?"

Hệ thống trầm mặc cả buổi, cuối cùng lên tiếng.

[Tạm thời chưa có tiền lệ hướng dẫn người mới, xin hỏi ngài cần loại dịch vụ nào, nếu thấy được hệ thống sẽ quyết định có cung cấp hay không.]

Trì Nam: "Chức năng dẫn đường."

Rốt cuộc cậu vẫn không nhìn thấy.

Hệ thống từ chối thẳng thừng: [Rất xin lỗi, việc người mộng du tự thăm dò là một phân đoạn rất quan trọng trong phó bản ác mộng, nhu cầu của ngài hệ thống không cách nào đáp ứng.]

Nói xong tắt tiếng.

Trì Nam: "..."

Ngồi mãi trong xe cũng không phải biện pháp, cậu mang tâm lý thử một lần lấy điện thoại di động ra, dùng giọng nói mở chức năng dẫn đường.

"Đi đến nhà số 211 khu Diễm Hồ."

[Chức năng dẫn đường sắp bắt đầu, người bạn đồng hành an toàn của ngài]

Mặc dù phó bản ác mộng này mất liên lạc với thế giới thực, nhưng chức năng dẫn đường trên điện thoại di động vẫn có thể kích hoạt.

Trì Nam chống gậy dò đường đi ra khỏi xe, căn cứ theo hướng dẫn đi về phía dinh thự.

Cậu từng bị giam cầm trong bức hoạ, tầm nhìn có hạn, chỉ từng nhìn phòng ngủ của cậu chủ nhỏ, còn với hoàn cảnh bên ngoài căn nhà thì hoàn toàn không biết gì cả. Mấy năm nay tuy rằng có trở về nhà cũ, nhưng đều có tài xế vào sân, đây là lần đầu tiên một mình bước vào nhà cũ.

[Tuyến đường hiện tại đã bị lệch, hướng dẫn sửa đổi tuyến đường lại cho ngài]

Đi lòng vòng khoảng tầm mười phút, lộ trình dẫn đường vẫn hiển thị lệch, Trì Nam hoài nghi mình gặp phải quỷ đánh tường.

... Dùng quỷ đánh tường với người mù, là bắt nạt người mù hay khinh thường quỷ?

Cậu lại đi theo gợi ý của chức năng dẫn đường hai vòng, cuối cùng dứt khoát tắt nó để tiết kiệm pin.

Dường như sương mù ngày càng dày đặc hơn, đi vào như vậy cũng không phải là cách hay, cũng không biết phó bản ác mộng này xài chế độ vượt ải một người chơi hay là đoàn đội nữa.

Nếu có người mộng du khác, phỏng chừng có thể gặp rồi kết bạn...

"Anh ơi, anh lạc đường hả?"

Ngay lúc cậu đang tự hỏi, tiếng của một bé trai từ cách đó không xa truyền đến, nghe cứ như là hiểu được tâm tư của cậu, đúng lúc xuất hiện... Cơ mà khi nãy Trì Nam cũng chẳng nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào.

Trì Nam không trả lời ngay lập tức, cậu nhóc tiếp tục nói: "Mắt anh không nhìn thấy hả? Anh muốn đi đâu? Em có thể dẫn đường cho anh."

Giọng nói của cậu nhóc ẩn chứa ý cười trêu chọc, giống như nhìn thấy thứ gì đó khiến nó sung sướng.

"Cảm ơn," Trì Nam nói, "Anh đang tìm kiếm nhà số 211."

"Anh đi theo em."

Nói xong, cậu bé đột nhiên nắm chặt tay Trì Nam dẫn đường cho cậu.

Cũng gần như trong nháy mắt, thân thể Trì Nam cứng đờ, hai giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống hai má cậu.

Cậu cứ vậy mà khóc...

Bởi vì ở trong bức tranh 《Cậu bé khóc》 quá lâu thành ra để lại di chứng không thể chữa khỏi cho Trì Nam, sau khi sống lại cậu mất đi năng lực biểu đạt cảm xúc, trên mặt chỉ còn lại một cảm xúc -- rơi lệ.

Phàm là tâm trạng hơi dao động, nước mắt của cậu sẽ tuôn ra không ngừng.

Đối với cậu việc rơi lệ chẳng giống người bình thường vì khi họ vui vẻ sẽ không kiềm được muốn cười, sợ hãi sẽ không tự chủ được kêu lên, thậm chí đói bụng thì bụng kêu ùng ục như một con đường biểu đạt cảm xúc và phản ứng sinh lý.

Song sau khi trải qua vô số chê bai và ghét bỏ, Trì Nam biết trong thế giới loài người, khóc là một hành động yếu đuối và hèn nhát, đặc biệt là đối với con trai.

Dần dà, cậu học được cách kiềm chế cảm xúc, giữ khoảng cách với người khác, bao bọc cảm xúc của bản thân thật kín kẽ, không cẩn thận lại cho người ta vẻ mặt lạnh lùng.

Nếu khóc mà không thể mà, vậy không cần phải quan tâm đến người khác...

Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện tình huống đặc biệt, ví dụ như lúc ăn đồ ngọt, lúc ngủ, rồi lúc tiếp xúc thân thể với người khác, nước mắt của cậu sẽ hoàn toàn mất khống chế mà tuôn trào.

Tình cảnh này rất xấu hổ... Ví dụ như bây giờ, Trì Nam sờ sờ túi áo, không mang theo khăn giấy...

"Ồ? Anh đang khóc à?" Cậu bé mỉm cười như thể nhìn thấy một món đồ chơi mới lạ, nó lấy một chiếc khăn tay ra rồi nhét vào tay cậu.

Trì Nam cũng không giải thích, vừa lau nước mắt vừa nói: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo, anh là khách của mẹ đúng không?"

Mẹ...? Trì Nam lập tức khẳng định suy đoán trong lòng, bởi vì trong căn nhà này chỉ có một đứa nhỏ.

Cậu im lặng trong giây lát: "Em là Du Ngộ?"

Bước chân của cậu nhóc dừng lại, giọng nói lạnh đi vài phần: "Anh trai biết em sao?"

"Ừm, anh biết." Sau khi hệ thống thông báo chủ đề giấc mơ lần này, Trì Nam đã nghĩ đến khả năng này --

Trong phó bản ác mộng này, cậu và Du Ngộ nhỏ trước lúc xảy ra hỏa hoạn sẽ gặp nhau.

Giờ này khắc này Du Ngộ nhỏ tựa như không biết 'chính mình' sau khi lớn lên.

Hơn nữa tình huống có phần khác biệt với hiện thực, Du Ngộ nhỏ trong giấc mộng không phải là người mù.



Du Ngộ nhỏ nhéo nhéo ngón tay Trì Nam, tiếp tục dắt cậu đi về phía trước, "Trong số những vị khách mà mẹ mời, anh là người đầu tiên nhận ra em."

"Mẹ em mời rất nhiều khách à?" Trì Nam tiếp tục hỏi thăm tin tức.

"Đúng vậy, mẹ hiếu khách, mỗi lần đều mời rất nhiều người, hơn nữa khách của mẹ cũng rất giống nhau, " Du Ngộ nhỏ dừng một chút, "Bọn họ đều có nguyện vọng muốn thực hiện, cũng rất dễ thấy sợ hãi."

"Nguyện vọng của anh là gì, có thể nói cho em biết không?"

Trì Nam thẳng thắn nói: "Muốn khôi phục thị lực."

Du Ngộ nhỏ cười cười, không đánh giá nguyện vọng của Trì Nam.

"Các khách được mời đều chờ ở trong phòng khách, cẩn thận, chỗ này có bậc thang, " Du Ngộ nhỏ lôi kéo cậu đi vào sảnh¹, "Xem ra anh trai là vị khách đến muộn nhất."

¹玄关 (huyền quan): từ này tui tra được là sảnh hoặc phòng cho khách. Không biết đúng không.

Trì Nam: "Xin lỗi, trên đường tới đã trì hoãn chút thời gian."

Du Ngộ nhỏ: "Vậy mau qua đi, mẹ sẽ đến sớm thôi".

Trì Nam: "Sau này anh có thể tìm em không?"

"Tất nhiên, " Du Ngộ nhỏ cười cười, "Em có thể dẫn đường cho anh."

Dừng một chút, nó lại cười nói, "Trong căn nhà này, em quen thuộc hơn bất kì kẻ nào."

Trì Nam nhạt giọng đáp: "Được, cảm ơn."

"Vậy được rồi." Du Ngộ nhỏ nhéo ngón út của cậu, trước khi rời đi đột nhiên cười hì hì nói, "Em nói thêm cho anh biết một bí mật --"

"Anh trai, thật ra em cũng biết anh, biết khuôn mặt này."

Du Ngộ nhỏ nặng giọng cười bên tai Trì Nam, biến mất trong nháy mắt.

Trì Nam sững sờ tại chỗ, cho đến khi một thanh âm thô lỗ truyền đến từ trong phòng khách --

"Chuyện gì đây? Bây giờ còn có người mù đi vào."

Một tiếng này khiến tầm mắt mọi người trong phòng khách đều tập trung lên người Trì Nam, vừa rồi giọng nói của người nọ quá lớn, làm cho mọi người bây giờ có phần xấu hổ.

Người kia cũng lập tức ngậm miệng lại, tức khắc ý thức được mình bất lịch sự, ngại ngùng im miệng.

Dù sao mắt người ta mù thì cũng không có nghĩa tai người ta điếc.

Trì Nam trái lại đã quen, còn nho nhã gật nhẹ đầu với mọi người: "Thật ngại quá, tôi đến muộn."

Bởi vì ở trước mặt người khác cậu sẽ cố ý thu lại cảm xúc, lúc nói chuyện luôn có loại cảm giác lạnh lùng.

Trì Nam vừa dứt lời, cánh cửa vốn đang mở bỗng bất ngờ khép lại, mười ngọn đèn tường trong phòng khách nháy mắt được thắp sáng khiến cả căn nhà đèn đuốc sáng trưng.

"Một hai ba... Chín mươi, tốt, chừng này người hẳn là đã đến đông đủ rồi." Một chàng trai nhìn vào cánh cửa đóng chặt nói.

Cô gái đứng bên cạnh nhỏ giọng oán giận: "Sao cửa này lại đóng lại..."

Chàng trai: "Tất nhiên là để chúng ta không đi ra ngoài lung tung."

Trì Nam chống gậy dò đường đi về phía phòng khách, sắc mặt mỗi người nhìn động tác của cậu đều khác nhau.

Trong ánh mắt của mọi người có người tràn đầy thương hại, có người không hề kiêng kị ra vẻ ghét bỏ đầy mặt, còn có cô gái nhìn hai mắt Trì Nam thì đỏ mặt dời tầm mắt.

Tuy rằng người mộng du cuối cùng vào nhà là người mù, nhưng tuyệt đối là chàng trai đẹp nhất mà các cô từng nhìn thấy.

"Xin hỏi, ngài cũng là người mộng du phải không?" Một cô gái ăn mặc chuyên nghiệp nhìn Trì Nam đến gần, cẩn thận xác nhận.

Dù sao cái mặt lớn lên đẹp như vậy, rất dễ khiến người ta hiểu lầm thành người trong mộng.

Trì Nam gật đầu: "Đúng vậy."

Cô gái thành phần tri thức thở phào nhẹ nhõm: "Đây là lần đầu tiên anh tham gia vào..." Dường như cô không thể tìm thấy từ vựng thích hợp để miêu tả tình hình hiện tại, dừng chút lại nói, "Trò chơi kỳ lạ này phải không?"

Trì Nam lại gật đầu một cái.

Bên cạnh lập tức có một giọng nam sửa lại: "Đây không phải là trò chơi, lúc mấy người tiến vào hẳn là hệ thống đã nói rõ, nơi này là thế giới tạo giấc mơ, người mộng du chúng ta càng thích gọi nó là "Thế giới ác mộng", tất cả mọi người đều ký thoả thuận nguyện vọng đến đây vượt ải".

"Nói là nói như vậy không sai, nhưng mà lúc ấy tôi vừa thổi nến sinh nhật, cho rằng chỉ là bạn bè đùa giỡn mà thôi, ai ngờ là thật chứ..." Một cô gái yếu đuối nói, giọng nói mang theo tiếng nức nở.

"Thế giới ác mộng chưa bao giờ đùa giỡn, đến rồi thì không có cách nào rời đi." Nam thanh niên thoạt nhìn có nhiều kinh nghiệm như đinh đóng cột nói, cô gái lập tức nuốt lại bốn chữ 'Tôi muốn về nhà'.

"Hơn nữa chỉ cần không cẩn thận, rất có thể sẽ bỏ mạng tại đây." Hắn lại nói thêm một câu nữa.

"A... Nếu chết, vậy mình có thể tỉnh dậy không?"

"Đúng vậy, bộ phim tôi xem trước đấy từng nói, chết thì có thể thoát khỏi giấc mơ trở lại hiện thực..."

"À, nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi."

Trì Nam ngồi xuống không nói một lời, trong mười người mộng du này, hiển nhiên là có người kinh nghiệm lão luyện.

"Ai là người mới lần đầu tiên bước vào thế giới tạo giấc mơ? Giơ tay lên để tôi xác nhận, sau đó nói cho mấy người những điều cần lưu ý". Nam thanh niên đề nghị.

Sáu người mới bao gồm cả Trì Nam đều giơ tay lên, thanh niên gật gật đầu, kéo cô gái bên cạnh: "Tôi tên là Trình Húc, đã cùng bạn gái An Nhiên của tôi trải qua hai phó bản ác mộng, vị lão Vu bên cạnh này, cũng là người mộng du lão làng đã trải qua ba phó bản, chúng tôi có thể cho các cậu một ít đề nghị và gợi ý."

Tất cả mọi người im lặng nghiêm túc lắng nghe, chỉ có một tên tóc vàng đi lòng vòng trong phòng, không chút kiêng dè nhét vật đáng giá trong nhà vào trong túi, còn thỉnh thoảng phát ra chút tiếng động.

Lão Vu, cũng chính là ông lão vừa rồi la lớn nói Trì Nam là người mù, nhìn tóc vàng lẩm bẩm một câu: "Thật là mới mẻ, ngay cả tên trộm cũng bị kéo vào."

"Thằng ăn trộm, đây là lần đầu tiên cậu tiến vào phó bản ác mộng phải không?"

Tóc vàng bẻ trân châu trên đồ trang trí xuống nhét vào trong túi: "Ông đây không có hứng thú chơi những thứ này."

Thần sắc lão Vu khéo léo buông tay: "Xem ra lần này là bảy người mới."

Trình Húc tiếp tục nói: "Ký thoả thuận nguyện vọng, chuyện kiếm thiện cảm chắc hệ thống tạo giấc mơ đã nói rõ ràng với mấy người rồi nhỉ?"

Mỗi người một vẻ khác nhau gật đầu.

Trình Húc: "Trong thế giới này, loại hình ác mộng nào cũng có, câu chuyện giải đố, chạy trốn khủng bố, truyền thuyết đô thị thậm chí là chiến tranh ôn dịch. Chúng ta sẽ làm rõ chủ đề của ác mộng lần này, nghĩ biện pháp thông quan, quá trình thông quan sẽ có điểm thiện cảm, cái này ta không biết, cần ta tự mò mẫm."

"Lúc qua phó bản nhất định mấy người phải chú ý giá trị tỉnh táo của mình, giá trị tỉnh táo càng cao càng nguy hiểm, một khi đạt tới trên 90 sẽ mất đi cảm giác phương hướng, phán đoán cùng dục vọng sống, tới 100 thì trực tiếp game over."



Nam thanh niên bên cạnh Trì Nam đặt câu hỏi: "Nghĩa là sao?"

Trình Húc mím môi: "Nghĩa bị thế giới ác mộng loại bỏ."

"A..."

"Tuy rằng thực sự chưa bao giờ có ai nói rõ, nhưng trong dân gian người mộng du đều lưu truyền một câu nói, bị thế giới ác mộng loại bỏ ý thức, có nghĩa là tử vong trong thế giới thực."

Mọi người câm như hến, cô gái vừa mới hỏi chợt khóc hu hu: "Tôi thật sự không biết sẽ nguy hiểm như vậy, sớm biết như vậy..."

Lão Vu đối với tình cảnh như thế nhìn cũng đã quen rồi, hời hợt nói một câu: "Đến cũng đến rồi."

Trì Nam vẫn không nói lời nào lại mở miệng: "Yếu tố ảnh hưởng đến giá trị tỉnh táo là gì?"

Trình Húc bình tĩnh nhìn cậu một cái: "Sợ hãi."

Hắn tiếp tục giải thích: "Trong điều kiện sợ hãi, giá trị tỉnh táo sẽ tăng lên, và như một điều hiển nhiên khi chúng ta nằm mơ, thường lúc cơn ác mộng đạt đến cao trào ta sẽ đột nhiên tỉnh giấc, nhưng trong thế giới Ác Mộng, tỉnh giấc bằng với tử vong."

"Cho nên, cần phải bảo đảm giá trị tỉnh táo của mình ở trạng thái tương đối thấp, hơn nữa mặc kệ thế nào, mọi người đều có nguyện vọng muốn thực hiện, ở thế giới này lâu một chút, đánh nhiều phó bản, cũng coi như là chuyện tốt."

Trình Húc nhìn mọi người: "Về chủ đề "Giấc mơ của Du Ngộ" của phó bản ác mộng lần này, các người có ý nghĩ gì không?"

Trì Nam bởi vì thân phận đặc thù, ngay từ đầu không có ý định phát biểu ý kiến, chàng trai bên cạnh cậu bất chợt hứng thú: "Mẹ nó, chủ đề này tôi rất quen thuộc."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía người mới có cảm xúc trào dâng này.

"Không gạt mấy người, vừa rồi, một giây trước khi tiến vào cơn ác mộng này, vừa lúc tôi đang ở nhà của Du Ngộ, cũng chính là căn nhà của mười một năm trước."

"Cái gì? Người này có thật sao? Còn sống không?" Ánh mắt mọi người nhìn về phía chàng trai trở nên mong chờ lại khẩn trương.

Trì Nam thì tỉnh bơ ngồi bên cạnh, dựng thẳng lỗ tai lên lẳng lặng nghe.

Chàng trai gật đầu: "Mấy ngươi đều biết Bạch Dĩnh Chi chứ, nữ minh tinh nổi tiếng hơn mười năm trước, diễn vai cô gái ăn trộm trong 《Nghiệt Hải Phong Vân》."

Cô gái thành phần tri thức gật đầu như giã tỏi: "Biết biết, là nữ thần năm đó của ba tôi, rất xinh đẹp... Đáng tiếc sau đó xảy ra chuyện không may..."

Chàng trai: "Phải, tôi nghĩ rằng vụ tai nạn này rất có thể là chìa khóa của ác mộng lần này."

Chàng trai cẩn thận kể thảm kịch hỏa hoạn Bạch Dĩnh Chi mười một năm trước, quan hệ mẹ con của cô và Du Ngộ, Du Ngộ là người sống sót duy nhất cho mọi người, cuối cùng còn vạch ra một trọng điểm: "Sau khi tai nạn xảy ra, căn nhà này đã trở thành thánh địa thám hiểm của những người yêu thích linh dị, trước khi đến thế giới ác mộng, đúng lúc tôi đang livestream trong căn nhà ma ám này, trời xui đất khiến thế nào bị kéo vô đây."

Mọi người im lặng, Trì Nam vẫn không nói chuyện bỗng mở miệng: "Anh là Hắc Trà streamer hay đến nhà ma ư? Tôi rất thích video kinh dị của anh."

Mặc dù Trì Nam không nhìn thấy, nhưng bởi vì hứng thú cá nhân, sẽ thường xuyên nghe một ít livestream khủng bố, vừa rồi đã cảm thấy giọng nói của chàng trai này rất quen thuộc, so sánh với chức nghiệp của hắn, Trì Nam gần như đã khẳng định được thân phận đối phương.

Đôi mắt Hắc Trà sáng ngời: "Đúng đúng! Là tôi! Tôi không nghĩ rằng ở đây còn có khán giả của tôi đấy!".

Lão Vu cảm thán: "Thường đi bên bờ sông, nào có chuyện giày không ướt², người anh em sau này đừng có đi nhà ma nữa."

²常在河边走,哪有不湿鞋:trong một môi trường nhất định, sao có thể không tiêm nhiễm thói quen/thói hư tật xấu liên quan đến nơi đó, gần bùn làm gì có chuyện không dính mùi bùn. Tui thấy cái này có thể thay bằng "chơi dao có ngày đứt tay" nè

Trình Húc nhìn chủ đề sắp bị thay đổi, vội vàng kéo bọn họ lại: "Như vậy xem ra, chủ đề ác mộng lần này là thoát thân khỏi hỏa hoạn? Nhưng mà cái này cũng đơn giản quá, hơn nữa tại sao chúng ta lại đi vào giấc mơ của một người sống..."

Người đàn ông đầu hơi hói ngồi ở góc đột nhiên lạnh lùng mở miệng: "Không đơn giản như vậy, trước kia lúc lăn lộn trên diễn đàn tôi thấy một câu nói, có cư dân mạng nghiên cứu huyền học đã từng phân tích, sở dĩ Bạch Dĩnh Chi bị thiêu chết là bởi vì con trai của cô ấy, Du Ngộ."

Trình Húc nhíu mày: "Nói thế nào?"

Người đàn ông đầu hơi hói lạnh lùng nói: "Du Ngộ trời sinh có thể chất ác quỷ bám thân, trong trận hoả hoạn mười một năm trước kia, là cậu ta thiêu cả nhà thay ác quỷ quấn thân tìm thế thân."

Gã vừa dứt lời, đèn trong nhà đột nhiên lóe lên, không khí nhất thời lâm vào thinh lặng.

Ngay cả tên trộm tóc vàng cũng dừng tay, hoảng hốt nhìn lại.

Hắc Trà rùng mình một cái: "Đúng vậy, trước khi livestream tôi cũng đã tra được cái này..."

Trình Húc nhíu mày: "Phó bản linh dị tương đối khó giải quyết."

Bên cạnh có một cô gái người mới vừa khóc nức nở vừa nói mình sợ nhất là ma...

Hắc Trà cảm thấy bầu không khí không đúng, giả vờ thoải mái hòa giải nói: "Những thứ trên diễn đàn ai biết thật giả, tôi nghĩ..."

"Để mấy người biết truyền thuyết này tiến vào phó bản, nhất định là có nguyên nhân," Lão Vu phân tích, "Cũng có nghĩa, đây nhất định là thông tin cần chú ý."

Mọi người càng trầm lặng, không ai có thể nghĩ tới phó bản ngẫu nhiên đầu tiên của mình, lại là ác linh sởn gai ốc nhất tìm thế thân.

Hắc Trà: "Mặc dù tôi là người mới, nhưng do nghề nghiệp có liên quan đến huyền học nên vẫn rất có hiểu biết, trước kia cũng từng học ít về việc vẽ bùa với đại sư, hẳn là có thể dùng được..."

Nói thì nói thế, song chính hắn cũng chưa từng thực chiến, rất không có lòng tự tin.

Lập trường của Trì Nam vừa lúng túng vừa đặc biệt, cậu không định nói ra thân phận của mình với đám người xa lạ này, cũng thấy may mắn vì hình ảnh Du Ngộ chưa từng được truyền thông truyền đến công chúng.

Ngay lúc sống lưng mọi người phát lạnh, không khí chìm vào tận cùng của cơn rét lạnh³, hành lang trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên truyền đến tiếng vang 'cộp, cộp, cộp' quái dị.

³寒潭深渊: vực sâu hàn đàm. Khúc này tui chế.

Giống như tiếng giày cao gót giẫm lên tấm ván cũ.

Bởi vì căn nhà thật sự quá tĩnh lặng, tiếng gõ quái dị bị phóng đại vô hạn, gõ đến da đầu người tê dại.

Cộp, cộp, cộp.

Những người mới bịt miệng, hoảng sợ mở hai mắt. Ngay cả Trình Húc, Lão Vu, An Nhiên có kinh nghiệm cũng thay đổi sắc mặt, khẩn trương trừng mắt nhìn hành lang phát ra tiếng động.

Âm thanh ngày càng đến gần hơn... Khi bầu không khí căng thẳng đến cực hạn, một giọng nữ dịu dàng ngọt ngào vang lên từ tầng hai --

"Thật ngại quá, vừa rồi tôi bận gọi điện thoại nói chuyện với đạo diễn, trì hoãn chút thời gian, đã để mấy cô cậu chờ lâu."

Mọi người nhìn về phía thanh âm, một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu trắng đứng ở mép cầu thang xoăn ốc, đi giày cao gót cộp cộp cộp xuống lầu.

Cô gái có tướng mạo thanh lệ thoát tục lại không thiếu phong tình, phút chốc khi xuất hiện trong phòng khiến tất cả mọi người đều choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô.

Cô gái thành phần tri thức kìm lòng không đậu a một tiếng, nhỏ giọng nói: "Là Bạch Dĩnh Chi!"

Năm đó vô số người đau khổ vì cái chết oan uổng của nữ thần ánh trăng sáng Bạch Dĩnh Chi.

Đêm nay, trong "Giấc mơ của Du Ngộ", cô vẫn xuất hiện hào hoa như năm đó.

Editor: À mà bao giờ xong một thế giới thì tui đăng ha! Nào đói quá mới đăng từng chương nhó!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv