Edit: Kegiantra (Nguyệt)
Chương 12 Giấc mơ của Du Ngộ (12)
Giống như đại đa số sinh viên tốt nghiệp học viện điện ảnh, Bạch Dĩnh Chi không có bối cảnh, không có tài nguyên cũng không có may mắn, lăn lộn mấy năm vẫn là một nghệ sĩ nhỏ ngoài tuyến mười tám.
Nếu không thể xuất hiện trước công chúng sẽ không có kịch bản tốt tìm tới cửa, không có kịch bản tốt sẽ không thể xuất hiện trước công chúng... Vòng luẩn quẩn đã định trước rằng cô chỉ có thể bị loại khỏi thị trường.
¹曝光: Có ba nghĩa: Các nghệ sĩ biểu diễn hoặc xuất hiện trên các phương tiện truyền thông trước sân khấu; Những chuyện bí mật bị tiết lộ; Ẩn dụ là người ta xuất hiện trước công chúng.
Những gì cô cần là một lần vận may bùng nổ.
Dưới sự giới thiệu của bạn bè đồng nghiệp, Bạch Dĩnh Chi bắt đầu tiếp xúc tới thuật mượn vận, thông qua cung cấp nuôi dưỡng linh thể sửa vận.
Không lâu sau cô nhận được một IP¹ bùng nổ, sự nghiệp của Bạch Dĩnh Chi vì vậy mà hiện ánh rạng đông.
¹IP. (Tui không biết nữa)
Theo độ nổi tiếng, nhu cầu của cô về số mệnh ngày càng trở nên dữ dội... Dục vọng là một cái động không đáy, Bạch Dĩnh Chi càng chơi càng lớn, bắt đầu thử giao dịch với ác linh.
Nhưng khi sự nghiệp của cô đi đến đỉnh cao, cắn trả theo đó mà đến, ban đầu là cả đêm gặp ác mộng, sau đó những gì cô mơ thấy bắt đầu liên tiếp xảy ra trong hiện thực, có một lần trên đường đến trường quay suýt tí nữa đâm phải một chiếc xe chở xi măng!
Nếu cứ tiếp tục như thế này, hậu quả không thể tưởng tượng nổi...
Cô không muốn dùng sinh mạng của mình để trả, vì thế hứa hẹn sẽ sinh cho Ác Linh 'tế phẩm'.
Chọn ngày âm u nhất để thụ thai, khi mang thai mỗi ngày uống máu quạ tươi, bôi dầu âm² lên bụng chờ tế phẩm "nở".
²阴油: trông giống nước tương, ủ bằng đâu đen. (Tui cũng không biết dầu này là dầu gì nữa)
Thậm chí sau khi Du Ngộ nhỏ được sinh ra, cô đã trộn chú văn đốt thành tro trộn vào sữa nuôi dưỡng...
Cuối cùng Bạch Dĩnh Chi cũng bồi dưỡng Du Ngộ thành tế phẩm ngon miệng nhất cho ác linh, chờ tết Trung Nguyên năm hắn tám tuổi, kèm thêm mười tế dẫn thể chất cực âm, hoàn thành hiến tế cuối cùng.
"Cái này cũng quá mẹ nó không giống người!" Hắc Trà đọc xong tức giận đến run người, lại nhìn bể cá máu chảy cuồn cuộn càng cảm thấy buồn nôn.
Trì Nam trầm giọng hỏi: "Cậu chủ nhỏ không nhìn thấy, là bởi vì lý do hiến tế hả?"
Hắc Trà lắc đầu: "Cái này không rõ ràng lắm, bên trên cũng không viết tình huống của cậu chủ nhỏ."
Hắn suy nghĩ một chút lại lẩm bẩm nói, "Ngoài đời cậu chủ nhỏ là người mù, nhưng hình như trong phó bản này thị lực của cậu ấy lại bình thường, không biết có liên quan gì..."
Lão Vu một bên nhìn đôi mắt nhắm chặt của Trì Nam, lông mày khẽ nhíu lại.
"Hiện tại sáng tỏ chân tướng rồi thì tính sao bây giờ?" Hắc Trà hỏi ý kiến của hai người.
"Đập đi."
Hiếm khi Trì Nam cùng lão Vu đồng thanh, Hắc Trà sảng khoái xắn tay áo lên: "Được, ông nội Trà đây am hiểu nhất là đốt □□..."
Hắn vẫn chưa dứt lời, Trì Nam đã làm động tác 'suỵt' với hắn, Hắc Trà lập tức im miệng.
Bộp, bộp, bộp.
Hành lang truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.
"Đây là..." Theo tiếng đến gần, cổ họng Hắc Trà kéo căng.
Trì Nam: "Là dì Mai."
Lời mắng chửi của Hắc Trà nghẹn lại cổ họng, nhìn xung quanh có một tủ quần áo cao hơn hai mét đóng chặt, hắn và lão Vu trao đổi tầm mắt, nhanh chóng tắt đèn phòng ngủ, đẩy Trì Nam chui vào trong tủ quần áo.
Trong nháy mắt cửa tủ quần áo khép lại, cửa phòng ngủ bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Tiếng bước chân dừng lại, hành lang tựa như có gió thổi, thổi vào cửa phòng ngủ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Trì Nam thả nhẹ hô hấp dựa về sau, sau lưng bỗng bị xúc cảm vừa lạnh vừa trơn trượt nào đó trượt qua, lướt qua giây lát.
May mắn thay, cách lớp quần áo, cậu không rơi nước mắt được.
Ai đã chạm vào cậu? Nhiệt độ và cảm giác này không giống Hắc Trà và lão Vu...
Trì Nam vẫn chưa nghĩ xong, xúc cảm ướt át lạnh như băng lại quay trở lại, lúc này đây 'nó' dường như đoán được Trì Nam không cách nào phản kháng, dần dà không kiêng nể gì, bắt đầu dọc theo xương sống lưng Trì Nam sờ lên từng khúc từng khúc...
Nhiệt độ xung quanh họ cũng càng lúc càng thấp hơn, tủ quần áo nơi bọn họ núp thoáng như cái hầm băng lớn.
Cùng lúc đó, bên ngoài tủ quần áo phát ra một tiếng 'tách', hẳn là dì Mai ấn công tắc đèn trên cùng.
Ánh đèn lại bao phủ phòng ngủ chính đẫm máu, ánh sáng cũng xuyên thấu qua khe cửa rọi vào trong tủ.
"A——!"
Tiếng la hét vì giật mình của Hắc Trà bị lão Vu nhanh tay lẹ mắt kịp thời bóp chết, lão Vu hơi nghiêng đầu, lộ khuôn mặt xanh mét vì sợ hãi làm động tác kéo khoá miệng thật kĩ với hắn.
Trì Nam rõ ràng có thể cảm giác được, Hắc Trà đứng bên cạnh không ngừng run rẩy, hàm răng thỉnh thoảng phát ra tiếng động rất nhỏ.
Hệt như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ dọa người, đáng tiếc đôi mắt Trì Nam không cách nào mở ra, bằng không cậu cũng rất muốn nhìn một cái.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hắc Trà không ngăn được run rẩy trên người, chỉ có thể cắn chặt nắm tay phòng ngừa phát ra tiếng, hắn dùng khoé mắt liếc nhìn nhóc mù điềm tĩnh tự nhiên, giờ này khắc này thật sự cảm thấy hâm mộ Trì Nam là một người mù.
Quỷ biết nơi ẩn náu mà hắn chọn, treo hơn mười xác nữ khắp tủ quần áo...
Khó trách vừa rồi hắn nhìn tủ quần áo từ bên ngoài rộng rãi rõ ràng, nhưng sau khi trốn vào cảm thấy vừa chật chội vừa áp lực còn rất lạnh...
Có mỗi cái tủ quần áo lại đem đi chia sẻ với hơn mười quỷ treo cổ có thể không chật chội không lạnh không áp lực ư!
Tức là vừa ghê tởm sợ hãi vừa không thể nhúc nhích, Hắc Trà cảm thấy tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
Càng tuyệt vọng hơn nữa, là tiếng bước chân dì Mai càng lúc càng đến gần.
"Bà chủ không thích những vị khách bất lịch sự, " Giọng nói của dì Mai càng ngày càng gần, "Khách khứa chạy loạn, phải vì lòng hiếu kỳ của bản thân mà trả giá đắt."
Theo sự tiếp cận của dì Mai, Hắc Trà xuyên qua khe cửa nhìn thấy trong tay dì cầm một con dao phay, trên dao còn chảy máu tí tách...
Trước có dì Mai cầm dao sau có nữ quỷ treo cổ, Hắc Trà tí thì tắc thở.
Mà giờ này khắc này, có thể bởi vì không khí trong tủ quần áo ngột ngạt, hơn nữa chén thuốc tối qua bắt đầu nhanh chóng phát huy công dụng, ngực Trì Nam nóng đến hoảng hốt, mặt cũng theo đó trở nên nóng hổi phiếm hồng.
Thứ sờ cậu ở đằng sau cũng càng ngày càng không an phận, xúc cảm ẩm ướt dinh dính kéo cổ áo cậu ra, không kiêng nể gì sờ cổ cậu.
Cứ như bị sức nóng toả ra từ cậu hấp dẫn vậy...
Trì Nam bị đụng chạm da thịt, không chút bất ngờ rơi nước mắt.
Nhưng gần như trong giây phút cậu rơi lệ, những quỷ treo cổ tay chân không sạch sẽ kia đột nhiên an phận, co rúm lại thu tay và cổ vào trong quần áo, ngay cả mái tóc dài rơi xuống đất cũng thu lại cho tốt vào, giống như con rùa bị hoảng sợ.
Dì Mai dừng lại trước bức tường ảnh đàn thờ hai giây, lại kiểm tra bồn tắm và xác quạ, xoay người đi ra ngoài phòng.
Tảng đá lớn trong lòng Hắc Trà vừa hạ xuống, một hơi còn chưa thở được, dì Mai lại dừng lại trước cửa.
Bà quay lại và đi về phía tủ quần áo.
Vừa đi vừa lải nhải nói chuyện ——
"Cậu chủ nhỏ cũng thích chơi trốn tìm, khi còn bé ép cậu ấy uống thuốc cậu ấy sẽ trốn đi, giờ tôi ngẫm lại, cậu ấy thích trốn ở chỗ nào đây, " Dì Mai dừng ở cách tủ quần áo không đến nửa mét, "Ở đâu nào? Ở đâu nào..."
Hắc Trà xuyên qua khe cửa không chớp mắt nhìn chằm chằm dì Mai, rõ ràng cả người rét run, lòng bàn tay và trán cũng thấm ướt mồ hôi.
Đừng đến gần nữa, đừng...
Dì Mai lại dừng lại nửa giây, từ cổ họng phát ra tiếng cười lạnh ngắn ngủi: "Tôi nhớ ra rồi, cậu ở trong tủ quần áo."
Nương theo ánh sáng lập lờ trong tủ quần áo, Hắc Trà cùng lão Vu nhanh chóng trao đổi tầm mắt, chuyện cho tới bây giờ đã không giấu được, ngay khi bọn họ chuẩn bị liều mạng, ngoài cửa lại vang lên một tiếng bước chân khác ——
"Dì Mai, dì ở trong phòng của mẹ à?"
Đó là giọng của Du Ngộ nhỏ! Trong nháy mắt bọn họ cảm thấy được cứu...
Dì Mai nghe được thanh âm của Du Ngộ lập tức hoảng hốt, trong lúc cuống quít cất dao vào trong tạp dề, còn cố ý dùng giọng cười dịu dàng trả lời: "Cậu chủ nhỏ chờ chút, tôi đi ra ngoài ngay."
Du Ngộ nhỏ đã đi đến bên cửa: "Tôi có thể vào được không?"
Tuy rằng hắn rất nghiêm túc đặt câu hỏi, nhưng Trì Nam lại nghe ra ý cười trêu tức ẩn giấu trong giọng nói của hắn.
Dì Mai hoảng hốt đến run rẩy: "Cậu chủ ngài đừng vào! Nếu mẹ cậu biết, sẽ tức giận đó!"
Nói xong, bà đã vội vàng mở cửa, che đậy ngăn chặn nội dung trong phòng, trong nháy mắt đi ra ngoài lập tức đóng cửa lại rồi khóa chặt.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh, đợi tiếng bước chân của hai người chủ tớ đi xa, lão Vu và Hắc Trà không hẹn mà cùng thở ra một hơi: "Cậu chủ nhỏ này đến quá đúng lúc, bằng không chúng ta có thể đã bị con dao..."
Hai người gần như đồng thời đá mở cửa tủ, bọn họ không bao giờ muốn ở trong cái tủ treo đầy thi thể thêm một giây nào nữa...
"Trì Nam, đừng thất thần nhanh đi ra, cậu không nhìn thấy nên không biết, bên trong toàn là nữ quỷ..." Hắc Trà chưa nói xong câu, nháy mắt quay đầu lại ngơ ngác.
Vốn dĩ là một tủ treo đầy xác nữ, giờ này khắc này lại biến thành lễ phục dạ hội cao cấp của Bạch Dĩnh Chi.
Hắn không thể tin dụi dụi mắt, quả thật không sai, cái tủ này nào có cái xác nữ nào, chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác của hắn sao?
Lão Vu đọc ra hoang mang của hắn, nhíu nhíu mày trầm giọng nói: "Cậu không nhìn lầm, ban đầu trong tủ quả thật treo đầy thứ đồ dơ bẩn."
"Vậy tại sao bỗng dưng... Tất cả đều biến mất?" Hắc Trà buồn bực.
Lão Vu trầm ngâm một lát lắc đầu: "Có quỷ mới biết chuyện gì đã xảy ra, không sao là tốt rồi, đi thôi."
"Hở? Sao Trì Nam lại khóc?" Hắc Trà chú ý tới lông mi ướt đẫm của Trì Nam, quan tâm hỏi.
"Không có gì..." Cậu nói không lưu loát, vội vàng khom người ho mạnh một hồi, khụ khụ nước mắt lại chảy ra.
"Mẹ kiếp, dáng vẻ bệnh tật này của cậu, ho như vậy sẽ không gây ra án mạng chứ." Hắc Trà thật sự sợ hãi, "Cái này phải làm sao bây giờ, trong thế giới ác mộng có bác sĩ không?"
Lão Vu vỗ vỗ bả vai Hắc Trà: "Mở chuông cần người buộc chuông, bệnh trong phó bản này, chỉ cần ra phó bản là được, hiện tại chân tướng đã xuất hiện, chắc hẳn sẽ không trì hoãn quá lâu."
Hắc Trà vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Trì Nam, lại phát hiện nhóc mù đã xắn tay áo lên, bắt đầu hưng trí bừng bừng ra tay đập đàn thờ...
Không đến mười phút đồng hồ, ba người đốt giấy khế ước thành tro bụi rắc vào trong bể cá, cũng đập hết cả đàn thờ, nếu không phải lo lắng chức năng chống thấm nước của biệt thự này kém máu chảy xuống nước, bọn họ hận không thể đập luôn bể cá.
Nhóm người nhận được chân tướng liền xuống lầu, vừa mới đến cầu thang, tí thì đụng phải Trình Húc mất hồn mất vía, lão Vu lập tức phun lời tục tĩu với hắn: "**, các người làm sao vậy? Nhiều người như vậy cũng không ngăn được dì Mai mở cửa à? Nếu không phải cậu chủ nhỏ đến quấy, vừa rồi bọn tôi sẽ bị người đàn bà đó chém chết."
Trình Húc lại không đầu không đuôi vội vàng hỏi một câu: "Mấy người thấy An Nhiên không?"
Lão Vu đầu đầy mờ mịt: "An Nhiên? Không thấy, cô ấy không đi với cậu à?"
Trình Húc gấp đến độ đôi mắt đỏ lên: "Không thấy An Nhiên đâu."
"Sao lại thế?"
"Không biết, tôi không biết!" Trình Húc không kiềm chế được rống lên, bình tĩnh ngày xưa biến đi mất tăm, "Chúng tôi chia nhau đi theo dõi dì Mai, An Nhiên và Nam Lộc một tổ, Tống Duyệt và thanh niên nhỏ kia một tổ, một mình tôi một tổ, nhưng chưa được mười phút sau, Nam Lộc chạy tới nói với tôi, không thấy An Nhiên đâu!"
"Lão Trình cậu đừng nóng vội, An Nhiên cũng đâu phải người mới, hẳn là không đến nỗi nào." Lão Vu vỗ vỗ bả vai Trình Húc.
"Đúng, nói không chừng cô ấy phát hiện ra manh mối gì đó, không có thời gian nói cho chúng ta biết mà tự mình đi kiểm tra trước."
"Nhưng chắc là đã lục lọi cả biệt thự..." Trình Húc sốt ruột đến mức đá vào lan can bên cạnh, tựa như ruồi mất đầu tiếp tục đi tìm An Nhiên.
Trình Húc không đi lâu, ba người còn lại trong phòng cũng gặp mặt bọn Trì Nam.
"Thế nào rồi? Có tin tức gì về An Nhiên không?" Lão Vu sốt ruột hỏi.
Tống Duyệt sắc mặt nặng nề lắc đầu, Nam Lộc thì cắn môi nức nở, nói đều là sơ sẩy của cô.
"Lúc ấy hai người ở đâu?" Lão Vu hỏi Nam Lộc.
"Phòng bếp, tôi và cô ấy dự định dùng lý do học nấu ăn giữ chân dì Mai, tôi vừa mới tiến lên nói chuyện với dì Mai, khoảng tầm chưa đến mười giây, cách chị ấy không tới hai mét, nhưng mà... Khi quay đầu lại thì chị Nhiên đã biến đi đâu mất tiêu."
"Sau khi tôi phát hiện có gì đó không đúng nói cho đại ca Trình trước, sau đó liền bắt đầu chia nhau tìm chị Nhiên, nhưng mà một người sống đang yên đang lành như chị ấy, tìm thế nào cũng không tìm được, sao lại như thế..."
Nam Lộc nói xong nước mắt lăn xuống, Tống Duyệt đưa khăn giấy cho cô: "Biệt thự này cũng không tính là lớn mấy, chúng ta tìm lại xem, nói không chừng đợi lát nữa chị Nhiên sẽ tự mình đi ra."
Lão Vu cau mày: "Các người đã tìm ở đâu?"
Tống Duyệt: "Phòng nào cũng đến, chỉ chừa phòng ngủ của vợ chồng Bạch Dĩnh Chi và cậu chủ nhỏ."
Trì Nam: "Chúng tôi vừa mới đi ra từ phòng ngủ chính, An Nhiên không ở trong đó."
Tống Duyệt gật đầu: "Tôi cho rằng cô ấy cũng sẽ không biết rõ cố phạm, đi đến hai căn phòng của chủ nhà."
"Đúng rồi, vừa rồi chúng tôi đều đang đi tìm An Nhiên, không chú ý dì Mai, mấy người không sao chứ?" Tống Duyệt bất chợt nhớ tới nói.
"Không sao, " Lão Vu cười khổ một tiếng, "Đại nạn không chết, ắt có hậu lộc."
"Mà nói, trong phòng ngủ chính có phát hiện manh mối gì không?" Thanh niên nhỏ nhớ lại việc này.
Lão Vu gật gật đầu: "Trước cứ tìm người, đợi lát nữa tập hợp tôi nói chi tiết với các người."
"Vậy chúng ta vẫn nên chia tổ tìm đi, hai người một tổ, như vậy nhanh hơn cũng an toàn hơn." Lão Vu đề nghị.
Hắc Trà vừa định nói Trì Nam không thoải mái như vậy, bảo cậu đừng đi lung tung, ở lại phòng khách nghỉ ngơi là được rồi, ai biết còn chưa kịp mở miệng ——
"Cái kia, tôi có thể cùng tổ với cậu không?" Nam Lộc đi đến bên cạnh Trì Nam, rụt rè hỏi.
Lời mời của cô khiến tất cả mọi người, bao gồm cả Trì Nam, đều rất bất ngờ.