Editor: Stop
***
Thịnh Văn Nhiên hôm nay ngủ dậy sớm, ra ngoài mua một ít đồ, vừa lúc ở gần trung tâm huấn luyện nên qua đón Độ Niệm tan làm.
Cậu cầm ly matcha nóng hổi trong tay, nói chuyện với Tiểu Thu ở quầy lễ tân một lát, cuối cùng cũng đợi được Độ Niệm đi ra.
Độ Niệm bước đi rất nhanh, biểu cảm có chút lạnh lùng, giống như tâm trạng không tốt lắm.
Thịnh Văn Nhiên lo lắng chớp chớp mắt, vẫy tay về phía Độ Niệm.
Độ Niệm nâng mắt lên nhìn cậu, ánh mắt vẫn có chút lạnh lùng, nhưng rất nhanh đã trở lại với đôi mắt quen thuộc mà cậu quen thuộc, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng.
"Sao em lại đến đây? Lại đi mua đồ gần đây à?"
"Vâng, vừa hay đi ngang qua." Thịnh Văn Nhiên mỉm cười, ánh mắt cong cong.
Thực ra nơi cậu mua đồ lần này cách trung tâm huấn luyện một con phố, nhưng chỉ mất mười phút đi bộ nên cũng coi như là tiện đường.
Cậu đưa cốc matcha ấm nóng cho Độ Niệm: "Anh mau cầm lấy ủ ấm đi, bên ngoài lạnh lắm."
Độ Niệm vừa nhìn thấy cốc trà, lông mi khẽ run lên, sau đó đưa tay nhận lấy, cong cong khoé môi: "Cảm ơn, Văn Nhiên."
Thịnh Văn Nhiên nhìn thấy nụ cười trên mặt Độ Niệm liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu còn lo Độ Niệm không thích loại đồ uống nóng này, bởi vì cậu chưa từng thấy y uống qua, nhưng bây giờ xem ra Độ Niệm cũng thích nó.
Cậu cầm lấy chiếc túi trong tay Độ Niệm, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt, như muốn xuyên qua người mình.
Thịnh Văn Nhiên sờ sờ gáy, nghi hoặc nhìn xung quanh, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông cách đó không xa.
Ánh mắt của người đàn ông đó lạnh lẽo, như một con dao đâm thẳng vào người cậu.
Thịnh Văn Nhiên có chút bối rối, sau khi nhìn rõ người đàn ông đó là ai, cậu bỗng sửng sốt trong giây lát.
Tại sao lại là Phó Kiêu?
Đây là lần thứ hai cậu thấy Phó Kiêu xuất hiện ở nơi có Độ Niệm, hơn nữa ánh mắt Phó Kiêu nhìn cậu cũng không quá tốt.
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Độ Niệm đã gọi cậu: "Đi thôi."
"Được." Thịnh Văn Nhiên lập tức thu hồi tầm mắt, quay người cùng Độ Niệm rời đi.
Phó Kiêu nhìn theo bóng lưng hai người sóng vai nhau bước đi, đôi môi mỏng càng mím chặt lại, đè nén sự tức giận và chua chát trong lòng.
Hắn không ngờ Độ Niệm lại nhận matcha từ người theo đuổi y, lại còn cùng người đó rời đi.
Đời trước bên cạnh Độ Niệm không có người này, cho dù người đó ở đời này quen biết Độ Niệm sớm hơn hắn, cũng không thể sớm hơn bao lâu, tại sao thái độ của Độ Niệm đối với hắn lại khác biệt như vậy?
Phó Kiêu không cam lòng, nhưng nghĩ đến những lời Độ Niệm vừa mới nói với hắn, hắn lại có chút bất lực.
Câu từ chức kia của Độ Niệm giống như một tảng đá lớn đè nặng lên trái tim hắn. Hắn sợ nếu lại hành động liều lĩnh, Độ Niệm sẽ thật sự nghỉ việc.
Tuy rằng hắn có thể tiếp tục đuổi theo y, nhưng hắn không muốn Độ Niệm vì mình mà từ bỏ công việc mà y yêu thích, cũng không muốn khiến Độ Niệm chán ghét hắn.
Phó Kiêu đi ra khỏi trung tâm huấn luyện, lái xe về nhà.
Hắn trở về ngôi nhà trước kia hắn và Độ Niệm cùng chung sống.
Sau khi thành lập công ty, hắn lập tức mua lại ngôi nhà đó, để người đến trang hoàng lại theo trí nhớ của hắn.
Trong những năm cuối cùng của đời trước, căn nhà này để lại cho hắn nỗi đau vô tận, mỗi lần nhìn thấy đồ đạc của Độ Niệm, hay nghĩ tới thời điểm Độ Niệm còn sống đều khiến hắn đau khổ.
Nhưng như thể tự muốn hành hạ bản thân, hắn vẫn không dọn ra khỏi căn nhà này, còn bày hết đồ vật của Độ Niệm ra. Mỗi khi về nhà nhìn thấy những vật đó, giống như có một con dao liên tục cứa vào trái tim hắn, cho đến khi máu chảy đầm đìa.
Sau khi sống lại nhìn thấy Độ Niệm, đau khổ trong lòng đã bị niềm vui sướng giảm bớt phần nào, nhưng khi đối mặt với căn nhà trống trải này, trong lòng hắn vẫn cảm thấy một cơn đau âm ỉ.
Phó Kiêu đi vào phòng ngủ, ngồi xuống bên chiếc giường trước kia Độ Niệm ngủ, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nhìn thấy ở trung tâm huấn luyện.
Hắn không hiểu tại sao, Độ Niệm cho phép người khác đến gần mình, nhưng khi đối mặt với hắn, cả người y lại như đầy gai nhọn.
Chẳng lẽ là do đời này hắn chậm hơn người khác một bước sao? Để người khác quen biết Độ Niệm trước?
Nhưng cho dù là thế, cũng không thể khiến Độ Niệm cảnh giác với hắn như vậy, nhất định còn có nguyên nhân khác.
Phó Kiêu cau mày suy nghĩ hồi lâu, sau đó bắt đầu hồi tưởng lại những lời hôm nay Độ Niệm nói với hắn.
Độ Niệm giống như không thích hắn xuất hiện ở trung tâm huấn luyện, thậm chí còn nói ra mấy chữ "quấy rối công sở", liệu có phải do hành động gần đây của hắn làm Độ Niệm phản cảm?
Nhưng ngoài việc mấy lần đưa đồ ăn cho y, hắn cũng chỉ thường xuyên đến xem Độ Niệm dạy học, chẳng lẽ là lý do này sao?
Tuy rằng sống lại, nhưng kinh nghiệm của Phó Kiêu ở phương diện này hoàn toàn trống rỗng, nghĩ đến đau đầu cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Hôm nay hắn đã hứa với Độ Niệm sẽ không có mấy hành vi "quấy rối công sở" nữa, nhưng hắn lại không thể đứng nhìn mối quan hệ của Độ Niệm với người đó ngày càng tốt hơn.
Phó Kiêu bực bội đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.
Thằng nhóc đó thoạt nhìn không đủ lông đủ cánh, dựa vào cái gì có thể được Độ Niệm để ý?
Nếu hắn công khai theo đuổi Độ Niệm giống như thằng nhóc đó, y cũng sẽ để ý đến hắn sao?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Phó Kiêu chợt khựng lại.
Tất cả hành động trước đây của hắn chỉ là vì để có được mối quan hệ tốt hơn với Độ Niệm, thực ra không khác gì theo đuổi. Chỉ vì hắn là ông chủ nên Độ Niệm mới cho rằng đó là quấy rối.
Nhưng nếu hắn lấy thân phận người bình thường theo đuổi y, thì không liên quan gì đến quấy rối công sở nữa.
Sương mù trong lòng Phó Kiêu cuối cùng cũng tan đi.
Nhưng nếu muốn dùng thân phận người bình thường theo đuổi Độ Niệm, vậy thì không thể đến trung tâm huấn luyện nữa, mà phải gặp Độ Niệm ở nơi khác.
Hắn không dám cho người đi điều tra tung tích của Độ Niệm, sợ y phát hiện ra sẽ càng chán ghét hắn, chỉ có thể dựa vào vận may để có thể tình cờ gặp được y.
Ngày hôm sau, Phó Kiêu đi dạo một vòng các nơi xung quanh trung tâm huấn luyện.
Hắn đi tới mấy trung tâm mua sắm, lại đi thêm mấy nơi Độ Niệm có thể tới, nhưng đều không gặp được y.
Phó Kiêu biết không thể dễ dàng gặp được Độ Niệm như vậy, cho nên mấy ngày tiếp theo, vào lúc Độ Niệm tan làm, hắn đều đi dạo xung quanh khu đó.
Chỉ là hắn không ngờ tới, chỉ vài ngày sau, hắn thật sự gặp được Độ Niệm.
Lúc Phó Kiêu nhìn thấy Độ Niệm trong siêu thị, hắn sững sờ tại chỗ hồi lâu, đợi đến khi Độ Niệm chuẩn bị đi ra phía sau kệ, hắn mới vội vàng đuổi theo.
Độ Niệm đang nghiêm túc xem xét các sản phẩm trên kệ.
Gần đây, Thịnh Văn Nhiên ngày càng nổi tiếng trong quán bar, những bài hát cậu viết cũng rất được yêu thích, y cổ vũ Thịnh Văn Nhiên gửi bài hát cho các công ty thu âm, nhưng dường như cậu băn khoăn gì đó, vẫn luôn rất do dự.
Độ Niệm thấy dáng vẻ rối rắm của cậu, cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Nhưng hôm nay Thịnh Văn Nhiên đột nhiên nói với Độ Niệm, cậu quyết định gửi tác phẩm của mình cho công ty thu âm.
Độ Niệm thấy cậu đã vượt qua được do dự trong lòng, cũng vui thay cho cậu, liền nghĩ đến buổi tối làm một bữa thịnh soạn để chúc mừng một chút.
Bởi vì Thịnh Văn Nhiên vẫn luôn kiên quyết, nên bắt đầu từ mấy tháng trước, tiền thuê nhà đều do cậu phụ trách, trong tay Độ Niệm tích được một chút tiền, có thể hào phóng hơn về phương diện ăn uống.
Siêu thị nhỏ dưới tầng chung cư họ ở không có nhiều hàng hoá, vì vậy hôm nay sau khi tan làm, Độ Niệm đã đặc biệt đến siêu thị lớn này một chuyến.
Mới đi dạo một hồi, xe hàng của y đã đầy một nửa.
Độ Niệm cầm sản phẩm trên kệ hàng lên, đang định bỏ vào xe đẩy, chợt phát hiện một bóng người cao lớn đang đứng cạnh mình.
Y chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên là khuôn mặt quen thuộc đó.
Vẻ mặt Phó Kiêu có chút kinh ngạc, khóe môi mang theo ý cười: "Thầy Độ, thật trùng hợp."
Bàn tay Độ Niệm đang cầm món hàng nắm chặt lại, suýt chút nữa bóp hỏng hộp đựng sản phẩm.
Y quan sát vẻ mặt của Phó Kiêu, thấy hắn không giống đang giả vờ, mới bình tĩnh lại một chút.
Gần đây y không có cảm giác bị theo dõi, cho nên Phó Kiêu xuất hiện ở đây có thể chỉ là trùng hợp.
Thật xui xẻo.
Độ Niệm cụp mắt, bình tĩnh đáp: "Đúng là trùng hợp."
Yết hầu Phó Kiêu hơi động, hắn liếc nhìn xe đẩy phía sau Độ Niệm, cẩn thận hỏi: "Tôi giúp em đẩy xe nhé?"
Hắn nhớ rõ ngày đó thằng nhóc kia giúp Độ Niệm xách túi, vậy nên hắn giúp Độ Niệm đẩy xe cũng không tính là đi quá giới hạn, có lẽ sẽ không bị cự tuyệt.
Động tác trên tay Độ Niệm hơi dừng lại, hỏi: "Phó tổng, ngài đến siêu thị chỉ là để giúp người khác đẩy xe thôi sao?"
Phó Kiêu nghẹn lại, căng da đầu giải thích: "Tôi chỉ muốn chúng ta cùng nhau đi dạo..."
"Không cần, tôi đang vội." Độ Niệm đẩy xe rời đi.
Phó Kiêu sửng sốt, lại tiếp tục đi theo.
Hắn không dám quấy rầy Độ Niệm, chỉ có thể lặng lẽ theo sau y, nhìn y dừng lại trước kệ hàng, cụp mắt đọc kỹ dòng chữ trên bao bì sản phẩm.
Hàng mi dài an tĩnh rũ xuống, giống như những chiếc gai nhọn trên người y đều đã biến mất.
Đời trước Phó Kiêu không thường đi siêu thị với Độ Niệm, ngẫu nhiên đi thì cũng chỉ đứng sang một bên, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ.
Độ Niệm thỉnh thoảng sẽ hỏi hắn nên chọn sản phẩm nào, nhưng hắn chỉ tuỳ tiện liếc qua rồi bảo y mua hết. Nhưng lần nào Độ Niệm cũng sẽ nghiêm túc tự xem lại, sau đó để một trong hai món hàng trở lại trên kệ.
Nếu như lúc đó hắn có thể nghiêm túc giúp Độ Niệm đưa ra lựa chọn thì tốt rồi.
Phó Kiêu mím môi, trong lòng đan xen hối hận cùng chua xót.
Tình cờ lúc này Độ Niệm cầm hai món hàng từ trên kệ xuống, lật nhìn trái phải, tựa hồ đang so sánh.
Cảnh tượng trước mắt cùng đời trước chồng chéo lên nhau, hô hấp Phó Kiêu cứng lại, chăm chú nhìn động tác của Độ Niệm, trong lòng ôm chút mong đợi không thực tế.
Hắn mong đợi Độ Niệm quay lại hỏi hắn nên chọn cái nào giống như trước kia, cho dù hắn không biết gì về những thứ này, hắn cũng sẽ giúp Độ Niệm cẩn thận lựa chọn.
Nhưng Độ Niệm cũng không thèm nhìn hắn một cái, xem một hồi rồi bỏ cả hai món đồ vào xe đẩy.
Phó Kiêu trong lòng mất mát, nhưng đã đoán trước được.
Sau khi dạo qua mấy dãy hàng, Độ Niệm đi đến quầy rau củ mua rau và hoa quả.
Phó Kiêu nhìn thoáng qua hàng hoá trong xe đẩy của y, phát hiện bên trong có rất nhiều nguyên liệu làm nấu ăn làm dịu cổ họng.
Gần đây cổ họng Độ Niệm không thoải mái sao?
Dù sao mỗi ngày đều dạy nhiều lớp như vậy, mỗi lớp đều là trẻ con, cổ họng chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Phó Kiêu có chút lo lắng, nhưng cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi, sợ nói đến mấy chuyện công việc, Độ Niệm lại nói những lời kia.
Độ Niệm biết Phó Kiêu đi theo mình, nhưng y không có tâm tư đối phó với hắn, dứt khoát coi hắn như không khí, cả đường đi không để ý đến hắn.
Khi y đang chọn lê tuyết, Phó Kiêu vốn đang yên tĩnh đột nhiên tiến lên một bước, cùng y chọn lê. Sau đó, trong túi của Độ Niệm nhiều thêm một quả lê tuyết to tròn.
Độ Niệm trầm mặc một lát, cuối cùng nhìn về phía Phó Kiêu, giọng điệu có chút không vui: "Phó tổng nếu muốn mua trái cây, bên đó có rất nhiều túi."
Nói xong, y để lại chiếc túi trên tay cho Phó Kiêu rồi đi lấy chiếc túi khác.
Phó Kiêu nhìn thấy Độ Niệm không vui, trong lòng có chút hoảng loạn. Quả lê hắn vừa chọn rõ ràng rất hoàn mỹ, sao lại khiến Độ Niệm không vui rồi?
Độ Niệm đi lấy túi về, cúi đầu tiếp tục chọn lê tuyết, chọn xong đầy nửa túi, khóe mắt chú ý đến người đàn ông vẫn đang đứng bên cạnh, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Y vốn tưởng rằng sau ngày nói chuyện ở văn phòng đó, Phó Kiêu sẽ không đến tìm y nữa, không ngờ sau vài ngày biến mất, hắn lại xuất hiện trước mặt y.
Độ Niệm không nói cho Phó Kiêu biết thật ra y cũng có ký ức, không phải y muốn giả ngốc, chỉ là muốn biết rốt cuộc Phó Kiêu muốn làm gì. Hơn nữa, Phó Kiêu đã không buông tha Độ Niệm "không có ký ức", nếu biết y có ký ức kiếp trước, không biết hắn còn làm trò điên rồ gì nữa.
Y buộc túi lê tuyết lại, khẽ thở dài một hơi, nhìn về phía Phó Kiêu: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Nghe thấy Độ Niệm không tiếp tục dùng những xưng hô xa lạ gọi hắn, đôi mắt của Phó Kiêu hơi sáng lên.
Hắn nhớ tới mục đích của mình, môi mỏng mấp máy, thấp giọng trả lời: "Tôi muốn theo đuổi em, Độ Niệm."