Editor: Stop
***
Độ Niệm lấy bánh mì từ lò nướng ra, phết chút mứt trái cây lên rồi đưa cho Thịnh Văn Nhiên ở bên cạnh.
Y lau tay rồi lặp lại câu nói vừa rồi của Thịnh Văn Nhiên: "Về nước?"
Thịnh Văn Nhiên cắn một miếng bánh mì nướng, ánh mắt hưng phấn mà gật đầu: "Tới quán bar kia biểu diễn thêm một lần nữa là chúng ta có thể về nước rồi."
Gần đây, cậu tích góp được không ít nhân khí ở các quán bar khác, không lâu sau thì quán bar cậu ký hợp đồng đã liên lạc lại, thậm chí còn muốn ký thêm hợp đồng mới với cậu.
Thịnh Văn Nhiên từ chối lời đề nghị của họ, chỉ muốn hoàn thành số lần trong hợp đồng càng sớm càng tốt, sau đó nhanh nhanh về nước.
Độ Niệm nghe vậy cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ hỏi: "Em muốn về nước không?"
Thịnh Văn Nhiên hơi do dự một chút, nhưng vẫn dùng sức gật đầu: "Muốn."
Độ Niệm nguyện ý đưa cậu về nhà, chính là vì muốn cho cậu làm ca sĩ thường trú trong quán bar, nếu bọn họ cứ ở lại nước S mãi, thì cậu không phát huy tác dụng được rồi.
Cho nên mặc dù trong nước có người cậu không muốn gặp, nhưng cậu vẫn muốn sớm cùng Độ Niệm về nước, để có thể làm gì đó cho Độ Niệm.
"Được rồi, vậy mấy ngày này anh sẽ chuẩn bị một chút"
Độ Niệm lấy sữa bò trong tủ lạnh ra đưa cho Thịnh Văn Nhiên, sau đó tiễn cậu ra khỏi cửa.
Y dọn dẹp bàn ăn, cất chỗ bánh mì còn lại vào tủ lạnh, xỏ giày rồi đi ra ngoài, dự định hôm nay lúc tan làm sẽ xin nghỉ việc.
Vốn tưởng rằng Thịnh Văn Nhiên không muốn về nước, nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi của cậu, rõ ràng là muốn về nước càng sớm càng tốt.
Đã gần nửa năm kể từ khi Độ Niệm đến nước S, Thịnh Văn Nhiên đến nước S còn sớm hơn y, thời gian sống ở đây còn lâu hơn, có lẽ ở lâu đã có chút chán rồi.
Dựa theo tần suất gần đây Thịnh Văn Nhiên tới quán bar đó biểu diễn, ước tính không đến một tuần nữa là có thể chấm dứt hợp đồng.
Độ Niệm dự định trong mấy ngày tới sẽ xử lý hết mọi việc ở đây, sau đó sẽ tìm trước một căn phòng thích hợp ở trong nước. Nơi y thuê trước đây tuy rẻ nhưng lại quá tồi tàn, không thể chứa nổi hai người.
Còn về ông chủ của "Điêu Tàn", trước đó y đã liên lạc xong rồi, chỉ cần về nước là Thịnh Văn Nhiên có thể lập tức đến đó làm việc.
Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày Thịnh Văn Nhiên đến quán bar biểu diễn lần cuối.
Buổi tối, Độ Niệm vừa mới tắm xong liền nhận được điện thoại của Thịnh Văn Nhiên.
Phía bên Thịnh Văn Nhiên rất ồn ào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Độ Niệm phải nghe thật kỹ mới có thể nghe rõ tiếng của cậu.
Giọng điệu của Thịnh Văn Nhiên có chút áy náy, không biết là đã rối rắm bao lâu mới gọi cuộc gọi này.
"Độ Niệm, bây giờ anh có rảnh không?"
"Rảnh, có chuyện gì vậy?"
"Dây đàn của em bị đứt, anh có thể giúp em... Thôi quên đi, để em..." Thịnh Văn Nhiên nói đến một nửa lại sửa lại, có lẽ đang nhớ lại rắc rối lần trước cậu gây ra.
"Được rồi." Độ Niệm ngắt lời cậu, "Gửi cho anh số hiệu* dây đàn guitar, giờ anh đi mua."
*Số hiệu dây đàn guitar: Đàn guitar được thiết kế 6 dây tương ứng với 6 nốt nhạc gồm Mi cao, Si, Sol, Rê, La và Mi trầm. Có thể mua theo số như dây số 1, dây số 2,... (Bạn nào hiểu guitar có cách giải thích rõ hơn có thể để lại dưới phần bình luận)
Thịnh Văn Nhiên do dự một lúc rồi nói "Được rồi", sau đó gửi số hiệu dây đàn cho y.
Độ Niệm cởi bộ đồ ngủ vừa mới thay ra, thay quần áo rồi vội vàng ra ngoài.
Tuy quán bar cách đây không xa, nhưng mua dây đàn rồi chạy đến quán bar cũng mất không ít thời gian.
Y xuống tầng, bắt taxi đến cửa hàng nhạc cụ gần nhất.
Lúc y chuẩn bị bước vào cửa hàng nhạc cụ, Độ Niệm cảm giác được một tầm mắt mãnh liệt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Y dừng bước chân, quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy gì cả.
Có lẽ do kiếp trước y luôn phải đề phòng sự tập kích của Phó gia nên có chút quá nhạy cảm, ở nước S y chẳng quen biết bao nhiêu người, vừa rồi chắc chỉ là ảo giác.
Độ Niệm đi vào cửa hàng nhạc cụ.
Trong cửa hàng không có khách, ông chủ đang chuẩn bị đóng cửa về nhà, thấy y đi vào liền buông chìa khóa trong tay xuống.
Độ Niệm đưa cho ông chủ xem số hiệu dây đàn, ông chủ tìm trong cửa hàng một hồi cũng không tìm thấy, quay người đi vào nhà kho.
Mười phút trôi qua, ông chủ cuối cùng cầm dây đàn bước ra.
Độ Niệm nhanh chóng thanh toán rồi vội vã đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng, y đã đụng phải một người, chiếc túi trong tay rơi xuống đất, dây đàn cũng rơi ra khỏi túi.
Sau khi người đàn ông va vào y, hắn không lập tức xin lỗi mà chỉ đưa tay kéo Độ Niệm, đỡ y dậy.
Độ Niệm chỉ mải nhìn dây đàn rơi dưới đất, vừa định cúi xuống nhặt thì phát hiện người mình đụng phải vẫn chưa buông tay ra, vẫn đang ôm lấy eo y.
Y cau mày, không ngẩng đầu lên, chỉ đẩy tay người nọ ra rồi nhặt dây đàn lên.
Sau khi nhặt dây đàn, Độ Niệm nhanh chóng rời đi. Y không hề nhận ra rằng người phía sau vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn bóng lưng y đi xa.
Phó Kiêu đứng trên con đường người người qua lại, nhìn về hướng Độ Niệm rời đi.
Hắn giật giật bàn tay vừa chạm vào Độ Niệm, như thể đang nhớ lại xúc cảm trên cơ thể y.
Độ Niệm hẳn là vừa mới tắm rửa, trên người có mùi thơm nhàn nhạt, chỉ cần nhẹ nhàng chạm phải một chút, mùi thơm ấy đã dính lên người hắn.
Phó Kiêu rũ mắt, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Độ Niệm.
Độ Niệm hình như gầy hơn trước, vừa rồi khi đỡ lấy y, hắn cảm giác Độ Niệm nhẹ như không có trọng lượng. Nhưng trạng thái của y lại tốt hơn trước rất nhiều, hẳn là trong khoảng thời gian này đã có một cuộc sống vui vẻ.
Phó Kiêu đứng đó một lúc lâu.
Hắn từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Độ Niệm nữa, chỉ có thể cảm nhận được một chút hơi thở của y qua bộ quần áo mà y từng mặc. Về sau, mùi hương trên quần áo nhạt dần theo thời gian, thậm chí ôm quần áo Độ Niệm để chìm vào giấc ngủ cũng là một điều xa xỉ.
Nhưng vừa rồi, Độ Niệm đâm vào trong ngực hắn, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng mùi hương dễ chịu, khiến trái tim vốn im lặng đã lâu của hắn đập kịch liệt.
Chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng khiến hắn có cảm giác như được sống lại, nhưng điều này hiển nhiên không làm hắn thỏa mãn.
Giống như có vô số con kiến bò trong mạch máu, mọi tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào khát vọng muốn được chạm vào Độ Niệm nhiều hơn.
Phó Kiêu nắm chặt nắm tay, đè nén xúc động trong lòng.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn mới nhớ tới thứ vừa rơi ra khỏi túi của Độ Niệm.
Đó là thứ trước đây hắn chưa từng thấy, hắn liếc nhìn cửa hàng nhạc cụ bên cạnh, suy đoán nó liên quan đến nhạc cụ, trông giống như dây của một loại nhạc cụ nào đó.
Gần đây Độ Niệm đang học nhạc cụ sao?
Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu hắn, nhưng hắn lại không thể bắt được.
Độ Niệm vội vàng rời đi như vậy, em ấy đang muốn đi đâu?
Hắn rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Độ Niệm, trước đây chỉ có chuyện của hắn mới có thể khiến y lo lắng như vậy.
Điều này khiến Phó Kiêu có chút để tâm, nhưng cũng không tiếp tục cẩn thận suy nghĩ.
Đợi đến khi Độ Niệm quay trở lại bên cạnh hắn, hắn có thể từ từ tìm hiểu chuyện của Độ Niệm, không phải gấp gáp vào lúc này.
***
Lúc Độ Niệm chạy tới quán bar, Thịnh Văn Nhiên đã đứng ở cửa quán đợi y.
Cậu nhận lấy chiếc túi trong tay Độ Niệm, đôi tai đỏ hồng cảm ơn rồi nói:
"Anh vào trong ngồi đi, đợi lát nữa kết thúc chúng ta cùng nhau trở về."
Độ Niệm không từ chối, đi theo cậu vào quán bar.
Thịnh Văn Nhiên dẫn y ngồi xuống ghế, cầm dây đàn đi về phía sân khấu.
Độ Niệm ngồi vào bàn, ánh mắt rơi vào trên sân khấu, nhưng tâm trí lại bay đến nơi khác.
Không biết vì sao y lại nghĩ tới người vừa rồi đụng phải, trong lòng xẹt qua một tia kỳ lạ.
Vừa rồi y rời đi quá vội vàng, không ngẩng đầu lên, chỉ nhớ rõ nhiệt độ nóng bỏng trên tay người đó, cùng với một góc áo khoác lướt qua.
Suy nghĩ một hồi, y cũng không biết kỳ quái trong lòng từ đâu mà ra.
Trên sân khấu vang lên tiếng guitar, Độ Niệm ngẩng đầu nhìn về phía giữa sân khấu, mím môi thu hồi tâm tư.
Sau khi Thịnh Văn Nhiên biểu diễn xong, vừa bước xuống sân khấu đã bị một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh chặn lại.
Người đàn ông là quản lý quán bar, hắn ta lấy một xấp tiền mặt và một hợp đồng mới, cố gắng thuyết phục Thịnh Văn Nhiên tiếp tục ký hợp đồng với họ.
Thịnh Văn Nhiên từ chối mà không hề suy nghĩ.
Người đàn ông không cam lòng tiếp tục: "Chúng tôi có thể đưa ra mức giá cao hơn..."
"Không cần." Thịnh Văn Nhiên dùng tiếng Anh tiêu chuẩn ngắt lời hắn, liếc nhìn về phía khán giả, "Tôi đã ký hợp đồng với người khác rồi."
Lúc trước Thịnh Văn Nhiên còn chưa nổi tiếng, người đàn ông này đã trì hoãn không báo cho cậu đi biểu diễn chứ đừng nói đến việc gia hạn hợp đồng, bây giờ bị người khác cướp trước, hắn ta chỉ có thể ngượng ngùng im lặng.
Thịnh Văn Nhiên đi vòng qua người đàn ông, đi vài bước về phía dưới khán đài tới chỗ Độ Niệm, cong mắt cười: "Đi thôi."
Độ Niệm ở chỗ này không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ là bị nụ cười của Thịnh Văn Nhiên cảm nhiễm, cũng cười: "Được."
Một tuần sau, hợp đồng của Thịnh Văn Nhiên chấm dứt, hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà, chuẩn bị về nước.
Thịnh Văn Nhiên ra ngoài vứt rác rồi đi vào. Vừa thu dọn mấy đồ lặt vặt vừa nói với Độ Niệm đang dọn dẹp: "Đối diện chúng ta có người mới chuyển vào, hình như đang sắp xếp đồ đạc."
Độ Niệm không hứng thú lắm, thuận miệng đáp: "Vậy sao?"
Bọn họ sắp chuyển đi, cũng không cần chào hỏi hàng xóm mới đối diện, điều này không cần thiết.
Độ Niệm nhận lấy thùng đựng đồ lặt vặt của Thịnh Văn Nhiên: "Cái này để anh vứt cho."
Y đẩy cửa bước ra ngoài, cánh cửa đối diện cũng tình cờ mở ra.
Một đoạn ống tay áo màu xám đen lộ ra.