Ngày cuối năm Tiêu Gia Ánh vẫn dậy sớm như thường lệ.
Tính Lưu Huệ khá nôn nóng, chưa đến 7 giờ sáng đã ra ngoài đi chợ, cậu là con trai nên cũng ngại ngủ nướng.
Gian nan bò khỏi giường, mặc quần áo dày, xỏ vớ, mang giày bông, nhìn cậu y như một cái bánh chưng.
Gấu còn nằm trong chăn bông nổi giận với chuyện phải thức dậy:
" Ngày mai ông đây sẽ về nhà, không thể tiếp tục ở cái địa phương rách nát này thêm một ngày nào nữa."
"Tại nhóc cứ đòi đi theo."
"Đó là vì...."
Gấu lăn mấy vòng rồi bò dậy:
" Tiêu Gia Ánh, cậu sẽ gặp quả báo!"
Tiêu Gia Ánh đáp lại bằng nụ cười mỉm.
" Tôi đi ra ngoài hái rau, nhóc ở trong phòng xem phim đi."
" Tôi không thể ra ngoài với cậu sao? Đây là ngồi tù hay ăn tết?"
" Đừng trách móc."
Cậu vuốt đầu gấu:
" Tôi sẽ nhanh chóng làm xong mọi việc rồi mang nhóc ra ngoài chơi"
Gấu mạnh miệng:
" Không cần đâu, dù sao tôi cũng rất thích xem phim."
Ai lại thích xem phim đến mức như vậy chứ?
Vả lại xem một mình cũng không vui.
Tiêu Gia Ánh bận rộn cả ngày, không dành được chút thời gian rảnh để nói chuyện với gấu.
Gấu vậy mà rất thức thời, không chạy lung tung khắp nơi, chỉ lật tới lật lui album chụp lúc Gia Ánh còn nhỏ.
Tấm này nhìn Tiêu Gia Ánh xấu quá, đầu giống như trái dừa.
Tấm này cũng xấu, mũi thấp, mặt tròn, lùn ơi là lùn, ăn mặc còn quê mùa.
Tấm này miễn cưỡng tạm được, nhưng cái kính trên mũi nhìn quá chướng mắt, giống như mắt ếch.
Lúc còn nhỏ, Tiêu Gia Ánh rất giống ba, đặc biệt là khuôn mặt, đôi mắt lại giống Lưu Huệ, lúc trầm mặc trông có hơi ngây ngô, nhưng lúc linh hoạt lại như liếc mắt đưa tình.
Xem album xong, gấu nằm trên giường, hai chân lắc lư, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Nếu ông đây là người thì có thể ra ngoài ăn cơm chung với bọn họ rồi.
Nếu mẹ Gia Ánh không thích, ông sẽ đẩy cửa đi ngay, không có chỗ này cũng có chỗ khác.
Nhưng cũng không thể như vậy, Lưu Huệ là ai chứ, Tiêu Gia Ánh không đuổi ông đây sẽ không đi.
Tiêu Gia Ánh sẽ đuổi mình đi sao?
Miên man suy nghĩ, một ngày cứ thế trôi qua, âm thanh bên ngoài phòng ngủ chuyển từ nhỏ đến lớn, từ yên tĩnh sang náo nhiệt, từ náo nhiệt thành ầm ĩ.
Lưu Huệ mời ba mẹ và gia đình các chị em đến để ăn bữa cơm đoàn viên, trong đó cũng mấy đứa choai choai, chúng nó xông vào phòng, gấu liền trốn xuống dưới giường, nó không muốn làm phiền Tiêu Gia Ánh, cái người tên Gia Ánh đó mà giận là rất khó dỗ.
Bên ngoài uống bao nhiêu rượu, gấu ở trong phòng đều nghe được rõ ràng, còn chúc nhau rất nhiều lời hay, ý đẹp, mấy đứa nhỏ bi bô chúc tết, người lớn phát bao lì xì, cùng nhau thu dọn chén đũa, xem tiết mục liên hoan cuối năm trên TV.
Trước kia mình cũng từng như vậy sao? Chán ngắt, may mắn là mình không có nhà.
Không có nhà thật tốt.
Không có nhà....
Thật tốt.
Bóng đêm trải rộng, tiếng nói chuyện dần thấp đi.
Cửa chính mở rồi đóng, người thân chào tạm biệt lẫn nhau, ánh đèn của ô tô lúc ẩn lúc hiện trên cửa sổ.
Gấu ngồi trên bàn nhìn ra bên ngoài, ở phía xa có người đang đốt pháo hoa.
Nổ đùng đùng rồi bay vút lên, như tiên nữ tung hoa mà bung lên, sáng ngời, đẹp lộng lẫy, từng chùm từng chùm nối tiếp nhau, náo nhiệt tựa như không bao giờ dừng lại.
Mặt gấu dán lên cửa kính.
Nó nháy mắt, tò mò mà nhìn mọi thứ đang diễn ra.
Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy pháo hoa, mà còn nhiều như thế, nhiều đến sáng rực cả bầu trời.
Trong lòng nó kích động nhưng trên mặt vẫn giữ biểu cảm như cũ, biểu cảm không màng chuyện đời.
Không lâu sau, Tiêu Gia Ánh vào phòng.
Cậu uống rượu, treo nụ cười ôn hòa trên vẻ mặt hớn hở:
"Đang ngắm pháo hoa à?"
Gấu lập tức kéo cổ về.
" Đẹp không?"
" Chỉ là pháo hoa mà thôi, cậu nghĩ tôi chưa từng thấy à?"
Tiêu Gia Ánh nhào về phía gấu, hai khuỷu tay chống trên bàn, hai tay xoa xoa mặt gấu:
" Thật là đáng yêu!"
" Biến."
Gấu tránh mặt sang chỗ khác.
Gia Ánh chỉ cười, cười đến gấu cũng không mạnh miệng nổi.
Cậu xoay người lấy quà đã mua cho gấu:
" Tặng nhóc nè, quà năm mới."
Hộp quà nho nhỏ, giấy gói màu da trời, phía trên còn thắt một cái nơ màu bạc hết sức buồn nôn, gấu bĩu môi:
"Cái gì vậy?"
" Mở ra xem thử."
Nói xong mới nhớ là tay chân gấu không mở quà được.
"À, để tôi giúp nhóc."
Tiêu Gia Ánh mở quà giúp gấu, lấy thú bông mặc trang phục ra.
" Tôi thấy mấy đứa nhỏ nhà người ta đều có quần áo mới nên cũng mua cho nhóc một bộ."
Gấu hơi thẹn thùng, đứng trên bàn không nói gì, Tiêu Gia Ánh mỉm cười:
" Tôi thay giúp nhóc nha?"
"....Biến đi."
Bộ phận bên ngoài của gấu đúng là đã cũ, cảm giác thô ráp, phía sau còn bị may lại, Tiêu Gia Ánh nâng tay gấu lên, kéo lớp vải len cũ trên thân gấu xuống, làm lộ ra cái bụng tròn trĩnh, giữa đường may còn có thể nhìn thấy được lớp bông nhồi bên trong.
"Có muốn gia cố thêm một chút không? Cảm giác như sắp rơi ra từng mảnh."
Gấu cúi đầu, nhìn trái nhìn phải:
" Thôi bỏ đi, phí công, cứ như vậy đi."
Quỷ hồn gì đó, chắc cũng không sợ rơi ra từng mảnh đâu nhỉ? Tự nhủ như vậy, Tiêu Gia Ánh cảm thấy yên tâm hơn.
Được thay quần áo mới, gấu giống như một con gấu bông mới, không còn là gấu bông nhặt được trong thùng rác.
Dưới đáy hộp còn có một tấm thiệp:
[Tặng cho Phồn phồn: Mặc quần áo mới, năm mới nhiều niềm vui, khỏe mạnh, thuận lợi tìm được người thân.
Gia Ánh.]
Phía dưới còn có chữ ký của Gia Ánh.
Hoàn cảnh này rất giống trong phim.
Gấu vừa thấy tấm thiệp đã bắt đầu đau đầu nhưng không muốn làm Gia Ánh hiểu lầm rằng nó không thích món quà này nên cố nhịn mà nâng mắt nhìn cậu.
Cậu vuốt vuốt đầu gấu:
"Anh trai tốt với nhóc lắm phải không?"
" Như vậy là xong rồi phải không?"
Haizz....
Người trẻ tuổi thật khó hiểu.
Tiêu Gia Ánh không quan tâm nó nữa, mang bao lì xì để dành cho mẹ ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cậu, gấu khó khăn mà chỉnh lớp áo khoác bị lệch cho ngay ngắn.
Chất lượng của bộ quần áo này rất tốt, hẳn là có thể mặc rất lâu....
Tối đó, Tiêu Gia Ánh uống say đến đầu nặng chân nhẹ, đã khuya mới vào phòng ngủ, lười thay quần áo nên lấy chăn quấn thẳng lên người mình.
“Phồn phồn đâu……”
Kéo móng vuốt nó lại, nắm lấy.
Gấu nói:
“Đừng quấy, tôi mệt.”
"Nhóc cũng uống rượu à?"
Tiêu Gia Ánh mơ màng hỏi.
Gấu nghĩ nghĩ, lười giải thích, nó ghé vào vai Gia Ánh, tìm một tư thế nằm thoải mái:
" Tiêu Gia Ánh, cậu muốn nghe tôi hát không? Tôi hát còn hay hơn trong TV."
" Mệt quá rồi..."
Giọng Gia Ánh mơ hồ:
" Lần sau đi."
Không nghe thì không thèm hát.
Nó mệt mỏi quá, chắc chắn nó đã từng trải qua cảm giác nhìn ánh đèn của mọi nhà thắp sáng trong đêm giao thừa nên mới cảm thấy đau khổ không chịu nổi như vậy.
Nhưng có Tiêu Gia Ánh bên cạnh, cảm giác đau khổ dường như không còn khó chịu như vậy.
Một đêm tĩnh lặng.
Sáng mùng một tết, không ai muốn dậy sớm, chỉ có Lưu Huệ là bị đồng hồ sinh học đánh thức.
Đi ngang qua phòng của con trai, bà muốn gọi con trai dậy để bàn bạc, chẳng lẽ phải chuyển đến bên kia thật sao? Cả đời này bà chưa từng đi đâu quá xa, ai biết có thể thích ứng được hay không? Sau khi rời khỏi thì căn nhà này phải làm sao đây? Ở đây còn có mấy thân thích khó mà bỏ được.
Nhưng nếu con trai thật sự muốn như vậy, cũng không hẳn là không thể đi, nhọc nhằn nuôi con đến lớn chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt nó mà sống sao?
Gõ mấy cái, bên trong không có phản ứng, bà quyết định vặn cửa đi vào, dù sao thì người ở bên trong cũng là con trai mình, riêng tư gì ở đây.
Bước vào, hoàn cảnh trước mắt làm bà nhíu mày.
Đã là đàn ông 30 tuổi, đi ngủ mà còn ôm búp bê vải, cái kiểu gì đây?
“Tiêu Gia Ánh, dậy đi!"
Lưu Huệ bước đến kéo chăn ra, thấy con trai say rượu còn chưa tỉnh ngủ, bà đoạt lấy gấu bông bên cạnh, nhìn nó bằng ánh mắt chán ghét rồi hung hăng ném xuống đất.
"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa chịu trưởng thành nữa, cái thứ này là đồ chơi của đàn ông sao? Không sợ người ta cười chê hả?"
" Đầu óc để vào những chuyện gì đâu, nếu đặt vào công việc thì đã sớm thăng chức. Dậy đi! Sao số tôi lại khổ như vậy? Sinh ra cái thứ không nam không nữ này."
Hơn 7 giờ sáng mùng 1 tết, Lưu Huệ chỉ vào mặt con trai mình mắng nó là cái đồ ẻo lả, để người khác biết được chỉ có thêm phần xấu hổ.
Trong tiếng châm chọc trách móc của bà, Tiêu Gia Ánh xanh cả mặt, cậu không muốn cãi cọ với mẹ mình, đặc biệt là bà vừa mới giải phẫu, chỉ có thể giống như mọi khi, nhịn, nhịn đến lúc không chịu nổi lại đi thương tổn chính mình.
“Đừng nói nữa được không?"
" Bây giờ đã bắt đầu biết cãi lại rồi phải không?"
Hai tay Lưu Huệ khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm con trai mình như kẻ thù:
" Đây là lần nhắc lại cuối cùng! Nếu sang năm không phát triển được mối quan hệ nam nữ, chúng ta không còn là mẹ con!"
Không thể nghe được nữa, Tiêu Gia Ánh đi thẳng ra khỏi nhà.
Gió phương Nam lạnh đến tận xương.
Cậu chỉ mặc áo lông mỏng, không mang tiền trong túi, chân mang dép lê, cũng không thể đi đâu xa, chỉ có thể chọn một nơi ít người mà đứng.
Đứng ở xa xa nhìn tiểu khu mình đã sống từ nhỏ đến lớn, trong lòng chất đầy nỗi chán chường.
Cậu nhớ mình đã xem qua một quyển sách, trong đó nói: Tôi không nhớ là mình từng yêu thương cha mẹ của mình; khi còn nhỏ thì sợ bọn họ; lớn một chút bắt đầu làm phiền bọn họ; sau đó thì đối chọi gay gắt, gặp mặt là cãi cọ; sau đó nữa thì xem thường bọn họ, trốn tránh bọn họ; đến lúc nào đó lại cảm thấy phải có trách nhiệm với bọn họ nên phải đối xử tốt với bọn họ một chút nhưng mà không làm được, giả vờ cũng không được; đến cuối cùng, vừa nhớ đến bọn họ liền cảm thấy khổ sở.
Cậu cũng giống vậy, không xác định được đến tột cùng là mình có yêu thương mẹ mình hay không; cậu cảm kích sự trả giá và công lao nuôi nấng của mẹ nhưng lại chán ghét sự tầm thường và không hiểu biết của bà, có khi cậu còn cảm thấy mẹ rất ích kỷ; sau khi trưởng thành đã không còn cách nào để giả vờ thân thiết.
Bên cạnh có mấy người đàn ông mặc đồ nông dân, nhìn Tiêu Gia Ánh một hồi, hỏi cậu có muốn hút thuốc hay không.
Cậu phá lệ mà nhận lấy một điếu.
“Cảm ơn.”
“Có gì mà khách khí!”
Đối phương hỏi:
" Cậu mặc mỏng như vậy có lạnh không?"
Tiêu Gia Ánh không đáp, bởi vì không biết phải giải thích thế nào.
Cậu mượn bật lửa của đối phương.
Gió thổi lạnh run cả tay, khói thuốc lại tạt thẳng vào mặt, cậu không kiềm chế được mà ho khan.
" Lần đầu tiên hút à?"
" Không, lúc đi học từng hút."
Trốn trong WC nam vừa bẩn vừa hôi thử một lần, bị sặc đến chảy nước mắt.
"Về nhà đi, trời lạnh như vậy."
Bọn họ tốt bụng mà khuyên cậu:
" Tết nhất, có chuyện gì mà không bỏ qua được?"
Tiêu Gia Ánh nhìn chằm chằm chấm đỏ của đầu thuốc.
Quê hương này không thể sống được nữa, có lẽ lần trở về này là sai lầm, nhưng cậu còn có gia đình nào khác sao?
Đứng đến khi cả người đều lạnh cóng, cậu mới nhớ đến gấu bông.
Vừa rồi ra ngoài quá vội vàng, cậu lại bị mẹ kích thích đến não thiếu oxy, quên mất gấu còn ở trong phòng.
Lúc nãy cãi với mẹ bị gấu thấy, không biết nó sẽ nghĩ như thế nào, nhất định sẽ cảm thấy mình thật yếu đuối, nhất định sẽ cảm thấy mẹ mình rất vô lý, nhất định không muốn sống chung với mẹ mình.
Khoan đã.
Tại sao lại lo nghĩ lung tung như vậy?
Nó....nó chỉ là một con gấu bông mà thôi.
Vừa nghĩ, Tiêu Gia Ánh vừa tăng nhanh bước chân về nhà, vừa vào cửa đã lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Mẹ cậu vẫn còn tức giận, trên sàn nhà trải đầy sợi bông, còn có một ít mảnh da nhỏ màu đen, chất liệu giống như bộ quần áo mà cậu mới mua cho gấu.
Tiêu Gia Ánh ngây ngẩn trong chốc lát lại vọt vào phòng ngủ.
Trên sàn nhà, dưới giường, trong chăn đều không nhìn thấy Phồn phồn.
"Gấu bông của con đâu?"
"Ném đi rồi."
Lưu Huệ đang đan áo len, hai chân bắt chéo, bâng quơ mà đáp:
"Một người đàn ông trưởng thành giữ cái thứ đó làm gì? Mẹ đã xử lý thay con."
"Xử lý như thế nào?"
"Chuyện này con không cần quan tâm, tóm lại là ném đi rồi."
Quay đầu nhìn thấy cây kéo trên bàn trà, ngữ điệu của Tiêu Gia Ánh đã bắt đầu run:
"Mẹ dùng kéo cắt nó?"
Lưu Huệ trừng mắt nhìn cậu, sau đó thả kim đan len ra, giơ tay tát cậu một phát, đánh vào bên tai cậu, cơ hồ làm tai cậu ù đi thật lâu.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tiêu Gia Ánh đánh trả.
Cậu nắm cổ tay Lưu Huệ dùng sức ném ra:
"Con hỏi mẹ ném nó ở chỗ nào?"
"Mày bị điên hả? Vì mẹ ném một món đồ của mày mà mày dám đánh mẹ mày sao?"
Lưu Huệ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, có nằm mơ cũng chưa bao giờ thấy, con trai bà mặt mày tái mét, ép hỏi bà ném gấu ở chỗ nào, hỏi được đáp án liền lập tức chạy đi.
"Quay trở lại! Mày điên rồi à?"
Bà đứng phía sau gân cổ gọi với theo, trơ mắt nhìn con trai mình nhặt từng mảnh nhỏ của gấu bông trong đống rác trước mặt những người hàng xóm.
Lúc Tiêu Gia Ánh bò lên lầu bị ngã một cái, đầu gối muốn vỡ ra nhưng không cảm thấy đau một chút nào.
Cậu về đến nhà, quỳ gối trước sô pha xếp lại từng mảnh:
"Phồn phồn...có nghe tôi nói không?"
"Nhóc nói chuyện đi, anh trai sẽ đưa nhóc về nhà."
Quần áo mới mua cho gấu đã bị xé hỏng, chỗ này một đoạn tay áo, chỗ kia một đoạn chỉ, thân thể nho nhỏ của nó hoàn toàn xẹp xuống, trong bụng trống rỗng không còn bông, bốn cái móng vuốt chỉ còn lại ba, tròng mắt linh hoạt đã không còn động đậy, lớp lông bên ngoài dính đầy rác sinh hoạt dơ bẩn.