Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 31: Lo lắng



Sau khi bị ba từ 'vị hôn phu' của Lục Dư kích thích, hai cẩu độc thân lần lượt than ngắn thở dài. Đặc biệt là Trương Thỉ ôm ngực với ánh mắt đố kỵ sắp hóa thành quả chanh: "Ai mà không muốn có đối tượng cơ chứ."

Hạ Tích Nho nhìn thấy hắn như vậy, nhận ra đối phương cũng là cẩu độc thân như mình thì tâm tình thanh thản đi phần nào, hắn rất quen thuộc đặt tay lên vai Trương Thỉ, tủm tỉm hỏi: "Tôi thấy quân bộ mấy người không phải có rất nhiều người lui lại sao? Thế nào giờ lại kêu không tìm thấy?"

"Tất cả đều là những người nghiện công việc". Trương Thỉ thở dài nặng nề hơn: "Càng so sánh càng đau thương, tôi kiếm không được, tôi cũng kiếm không nổi. Nhưng không sao, cậu nhìn lão đại của chúng tôi đi, đẹp trai như vậy cơ mà còn không phải vẫn đang ế sao, nghĩ như vậy trong lòng tôi lại cảm thấy thế giới kể ra cũng công bằng."

Nghĩ đến nhan sắc tuấn tú và thân phận của Vệ Quân, Hạ Tích Nho gật đầu tán thành.

Hai người nói chuyện về chủ đề giữa tình yêu và công việc trong gần mười phút, Hạ Tích Nho thậm chí còn tiết lộ tin đồn rằng một nghệ sĩ mà hắn dẫn dắt trước đó đã bị tình yêu tha hóa thành ra trì hoãn sự nghiệp của chính hắn ta, kết quả là bị công ty của bọn họ phạt tiền vi phạm hợp đồng, thẳng đến khi xe của Phó Vân Triều đến nơi. Hai người họ đồng loạt ló ra khỏi bệ cửa sổ và nhìn xuống.

Trương Thỉ há to miêng: "Wow, chiếc SUV(1) này ngầu vãi!"

(1): SUV là viết tắt của cụm từ Sport Utility Vehicle. Bản chất SUV là xe thể thao đa dụng, vuông vức, cứng cáp, với đặc trưng gầm cao và động cơ mạnh mẽ, giúp xe dễ dàng vượt qua địa hình khó khăn. SUV chỉ là loại xe, không phải một hãng xe, trong SUV chia ra làm rất nhiều hạng, vd: A/A+, B/B+... cho nên nó có rất nhiều bảng giá từ khoảng 500 triệu VND lên đến hàng chục tỷ VND với rất nhiều hãng xe khác nhau. Hình ảnh minh họa cuối chương.

Hạ Tích Nho liếc nhìn tấm biển xe trước mặt, nghĩ thầm, có thể không ngầu sao? Giá cả cũng rất đẹp đấy a~.

Từ khóe mắt, hắn thoáng nhìn thấy Lục Dư đã đứng dậy khỏi ghế sofa chuẩn bị rời đi, Hạ Tích không định tán gẫu với Trương Thỉ nữa, chỉ kịp nói: 'Có gì chúng ta liên hệ qua Wechat nha', rồi vội vàng đi theo Lục Dư xuống lầu, một đường đi tới đầu xe.

Nhà tiên tri từ ghế lái bước xuống, mỉm cười chào hỏi Lục Dư và Hạ Tích Nho, liền nói: "Hạ tiên sinh ngồi ghế trước đi, chủ nhân ngồi ở phía sau ạ".

Chủ nhân?

Đây là thời đại nào rồi, tại sao vẫn có người xưng hô như vậy chớ.

Hạ Tích Nho trong lòng lẩm bẩm, nhưng ngoài mặt vẫn tự nhiên gật đầu đồng ý. Nhanh chóng lên xe, ánh mắt vô tình rơi vào gương chiếu hậu, tình cờ nhìn thoáng qua khuôn mặt Phó Vân Triều. Hạ Tích Nho giống như giang cư mận bình thường, xem cuộc phỏng vấn của Hình Kiến Hưng với Phó Vân Triều, và thấy dáng vẻ thật của vị thiếu gia còn sót lại của nhà họ Phó này.

Lúc đó hắn cảm thấy chính là kinh vi thiên nhân(2).

(2): Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

Hôm nay khi tận mắt nhìn thấy, hắn mới thấm rằng từ này không có nửa điểm nào là khoa trương.

Người đàn ông dường như chú ý đến ánh mắt của hắn ta, đôi mắt dài và hẹp của anh ngước lên với một nụ cười nhạt. Nó giống như một hạt lưu ly phát ra thứ ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, đẹp đến mức người ta hận không thể chiếm giữ và nâng niu nó. Đôi môi mỏng của Phó Vân Triều hơi cong lên, nụ cười dưới làn da tái nhợt của anh càng thêm kinh diễm, nói: "Hạ tiên sinh, cảm ơn anh đã chăm sóc A Dư mấy ngày nay."

Hạ Tích Nho thở dài trong lòng, không ngờ Phó Vân Triều này lại lịch sự như vậy.

Nhìn khuôn mặt của đối phương, rồi nhìn động tác dịu dàng của đối phương, Hạ Tích Nho đột nhiên cảm thấy nghệ sĩ nhà mình có vị hôn phu như vậy cũng không tệ.

Suy nghĩ trong lòng của Hạ Tích Nho vẫn chưa tiêu tan, Lục Dư kéo cửa xe ngồi vào. Phó Vân triều khẽ cử động chóp mũi, dễ dàng ngửi thấy mùi má.u còn nồng hơn cả Hạ Tích Nho khi hắn đi vào. Ánh mắt anh quét qua những ngón tay mảnh khảnh và tái nhợt của cậu thanh niên, trong mắt mang ý cười hỏi: "Lục Lịch lại gây phiền toái cho em sao?"

"Ừm". Lục Dư lên tiếng đáp.

Phó Vân Triều chống cằm, nhớ tới cảnh Lục Tiêu tìm tới mình nói chuyện...

Lục Tiêu là sau khi Lục Dư bị vướng vào rắc rối mới tìm lại được chính mình. Dựa theo những gì đã xảy ra, hắn đi tìm Lục Dư và nói cho cậu những chuyện phát sinh trước đó. Tuy sự việc còn chưa rõ ràng, nhưng Lục Dư cũng đã từng nói rằng Lục Lịch muốn gi•ết cậu cũng đã chứng minh được phần nào.

Lúc đó thái độ của Lục Tiêu là gì?

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa nhỏ trong tòa kiểu phương Tây, trông vô cùng mệt mỏi sau khi không có đủ thời gian nghỉ ngơi trong mấy ngày liên tiếp, Lục Tiêu-người từng là thiên chi kiêu tử(3), lúc này cằm đầy râu ria, giống như một kẻ thua cuộc đang tuyệt vọng. Nhưng ở một mức độ nào đó, ba chữ 'kẻ thất bại' xác thực phù hợp với thân phận của hắn.

(3): Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Hắn ta mím môi như sắp xếp lời nói của mình, sự do dự và im lặng của hắn tương phản rõ rệt với Phó Vân Triều, người đang nhàn rỗi uống trà ở phía bên kia. Nhưng nếu Lục Tiêu không nói, Phó Vân Triều cũng sẽ không nói nhiều, ngay lúc bầu không khí càng lúc càng buồn tẻ, Lục Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi vô tình nghe thấy Lục Lịch nói chuyện điện thoại với ai đó, nói rằng em ấy muốn giết Lục Dư."

Phó Vân Triều không ngạc nhiên chút nào về sự thật trong lời nói của Lục Tiêu, nhưng anh có chút kinh ngạc khi lời này được chính Lục Tiêu nói.

Anh thản nhiên đặt chén trà trong tay xuống, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng bình tĩnh: "Có lẽ anh nghe nhầm rồi, Lục Lịch không phải là một đứa trẻ ôn hoà lễ phép sao?"

"Không!" Giọng nói đột ngột tăng lên không gây ra bất kỳ thay đổi nào trong biểu cảm của Phó Vân Triều, Lục Tiêu dùng hai tay chống đỡ đầu hắn, đem loại chuyện đã trải qua trong bệnh viện trút ra, nhìn chằm chằm Phó Vân Triều với đôi mắt đỏ ngầu: "Tôi chính tai nghe được."

"Tôi không tin."

Ba chữ lười biếng mang phong cách thường ngày của Phó Vân Triều, giọng nói tươi cười nghe có vẻ dễ chịu, nhưng lại khiến biểu cảm của Lục Tiêu dần dần trở nên cáu kỉnh, lông mày và ánh mắt thậm chí còn nhuộm đầy hoài nghi. Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi Phó Vân Triều: "Cậu không phải là chồng chưa cưới của Lục Dư sao?"

Trước khi hắn nói xong, giọng nói của Lục Tiêu biến mất trong cổ họng như đột nhiên bị chặn lại.

Hắn chợt nhận ra Phó Vân Triều cố ý làm như vậy.

Đương nhiên, Phó Vân Triều đứng về phía Lục Dư, nhưng hắn lại dùng hành động của mình để khiến hắn nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra. Vừa rồi khi Phó Vân Triều nói rằng Lục Lịch là một đứa trẻ ôn hoà lịch sự, đây không phải là cảm nhận của hắn lúc ban đầu sao?

Phải chăng ba chữ chắc như đinh đóng cột 'tôi không tin' cũng giống như lúc ban đầu hắn mang lại sự tuyệt vọng vô thẳm cho Lục Dư?

Mà buồn cười thay hắn lại chất vấn như vậy—

Hắn không phải là anh trai ruột của Lục Dư sao? Tại sao hắn không tin Lục Dư, nhưng lại tin vào một người không có quan hệ huyết thống với mình?

" Tôi......" Lục Tiêu mở miệng, nhưng không biết nên nói gì. Hắn đặt tay xuống rồi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt nhàn nhạt của Phó Vân Triều, hoàn toàn trái ngược với nụ cười trên môi, bên trong đó không có một chút ý cười nào, chỉ có sự trào phúng lạnh băng.

Nên là như vậy.

Lúc trước hắn đã bị mỡ heo làm cho mù mắt(4), Phó Vân Triều nên dùng loại ánh mắt này nhìn hắn.

(4): mỡ heo vừa nhiều vừa dày, che hết tầm mắt, không thấy được sự thật đằng sau.

Hắn xứng đáng bị như vậy.

Nhưng rõ ràng có một cái gì đó quan trọng hơn vào lúc này.

"Tôi biết cậu tin. Tôi từng đi tìm Lục Dư, khi đó em ấy nói rằng tôi nên tự bảo trọng lấy, đừng tìm em ấy". Lục Tiêu liếm liếm môi, Phó Vân Triều đối đãi với vị khách này, anh thậm chí còn không đưa cho hắn một ly nước, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, chỉ nói tiếp: "Tôi tìm mấy vệ sĩ đáng tin cậy, Phó thiếu có thể giúp tôi đưa bọn họ đến chỗ Lục Dư không?"

Phó Vân Triều quay đầu lại nhìn người đàn ông đối diện, nói: "Lục đại thiếu, thứ cho tôi nói thẳng, nếu Lục Lịch có ý nghĩ ra tay với A Dư, anh cho rằng tìm mấy vệ sĩ là có thể giúp được gì sao? Anh không phải nghĩ rằng một dị năng giả như cậu ta muốn giết người thì cùng lắm chỉ động tay động chân trên xe thôi chứ?"

Lục Tiêu cứng họng không nói nên lời.

Phó Vân Triều nhanh chóng nhờ nhà tiên tri đuổi Lục Tiêu đi.

Nhưng thông tin liên hệ của một số vệ sĩ vẫn giữ lại, sau đó Phó Vân Chiêu hỏi Lục Dư, nhưng Lục Dư không muốn. Đối với Lục Dư mà nói, không cần thiết. Và đối với cậu thiếu niên đã chết trong tòa hung trạch, điều đó càng không cần thiết.

Từ trong hồi ức trở về, Phó Vân Triều dựa lưng vào ghế, biểu cảm trên mặt càng thêm thả lỏng. Mặc dù trong không gian chật hẹp có cả mùi máu, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy đây hẳn là mùi hương nên có của Lục Dư. Trên người cậu thanh niên luôn có một cổ hương chanh thảo nhàn nhạt át không được sương tuyết trước, lại cố ý làm dịu đi khí chất cùng tính cách của Lục Dư.

"Tôi đã đặt một phòng riêng ở nhà hàng bên sông, sau bữa tối sẽ đưa em về nhà". Phó Vân Triều nói.

Lục Dư gật đầu cảm ơn.

Hạ Tích Nho thì càng không cần phải nói, trên mặt hắn cười đến sắp nở cả hoa rồi. Tên đầy đủ của nhà hàng bên sông này là Lâm Giang, một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở thủ đô, và được đặt tên trùng với tên con sông ngay cạnh nó, dù sao cũng là mỹ vị khó tìm. Lần cuối cùng Hạ Tích Nho đến nhà hàng Lâm Giang là cách đây vài năm, khi Hàn Thanh Nham có thời gian kéo hắn và Phù Xuyến đi ăn.

Ở đây vẫn còn cách Lâm Giang một một đoạn nữa, nhưng bầu không khí trong xe có chút yên tĩnh, Hạ Tích Nho không chịu nổi, hắn không nhịn được, tùy tiện tìm một đề tài liên quan đến Lục Dư rồi mở miệng. Đáng ngạc nhiên rằng, Phó Vân Triều nói nhiều lên không ít, phàm là những câu hỏi có cùng chủ đề như 'khi nào hai người sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn', Phó Vân Triều đều sẽ trả lời.

Đến lúc này, Hạ Tích Nho càng nói càng hăng, hắn lập tức nói cho Phó Vân Triều biết chuyện xảy ra hôm nay, cuối cùng không nhịn được nói lên một câu: "Những người dưới trướng của tôi hay các nghệ sĩ khác trong giới phim điện ảnh mà tôi biết, tuy bên trong cũng chẳng sạch sẽ thuần khiết gì nhưng cũng không ghê tởm bằng Lục Lịch! Tên Lục Lịch này đáng lẽ phải giam lại lãnh án tù chung thân, minh tinh cái thá gì, cho tôi tôi còn nhổ vào".

Phó Vân Triều khẽ mỉm cười khi nghe thấy điều này: "Hắn không có vận khí tốt đến vậy"

Hạ Tích Nho: "Hả?"

Ánh mắt Phó Vân Triều rơi vào gương chiếu hậu, lơ đãng nhìn lại Hạ Tích Nho, anh cười nhạt nhẹ giọng nói: "Không thể sống cả một đời, hắn không có diễm phúc đấy".

Hạ Tích Nho: "......"

Khoan khoan, có phải là cái ý hắn đang nghĩ đến không?

Hạ Tích Nho nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không biết nên nói gì thì thấy Phó Vân Triều đã chuyển ánh mắt sang Lục Dư ở một bên, cười nói: "Tôi còn chưa thấy A Dư đẹp trai và uy phong như vậy bao giờ."

Lục Dư vốn dĩ đang nhắm mắt, nhưng giọng nói của Phó Vân Chiêu lại quanh quẩn bên tai, tiếng cười khẽ kia lại có thể dễ dàng làm dịu đi tâm tình của cậu. Không biết là theo ý hiểu nào, lúc này cậu mở mắt ra, sắc mặt vẫn không thay đổi: "Lần sau tôi gọi điện thoại cho anh, anh tới đó cùng tôi?!"

Phó Vân Triều: "Quyết định vậy nhé."

Hạ Tích Nho đang chân chính dựng lỗ tai lên nghe lén: "??"

Mạch não ảo ma ghê.

Còn có thể ước định hẹn hò như vậy sao?

Hạ Tích Nho không khỏi nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Phó Vân Triều ngồi xe lăn trong video phỏng vấn, biểu cảm trên mặt càng ngày càng kỳ quái. Nhưng sau khi nghĩ lại, Lục Dư ít nhất có thể đánh một lúc cân ba, hẳn cũng không phải lo lắng khi xung quanh có thêm người què. Rốt cuộc, nếu đôi chân này của anh ta không bị què, thì nhiều nhất cũng chỉ là cái máy phát sóng trực tiếp tại hiện trường, vậy thôi.

Nghĩ như vậy, bọn họ cuối cùng cũng nhanh chóng đến bãi đậu xe ngầm của nhà hàng Lâm Giang. Đồ ăn của Lâm Giang có hương vị tương đối ngon, ít nhất Hạ Tích Nho khen hết câu này đến câu khác, nhưng trong mắt Lục Dư cũng chỉ thế mà thôi. Cậu cảm thấy nó không ngon bằng món ăn của Phó Vân Triều đã làm.

Lục Dư không ăn nhiều, Hạ Tích Nho lại ăn rất nhanh, đoàn người nhanh chóng trở về nhà.

Phó Vân Triều hạ cửa kính xe xuống, nhìn cậu thanh niên đã đi vào tiểu khu, bỗng nhiên gọi tên của cậu. Lục Dư nghiêng nửa người nhìn lại, ánh trăng bạc chiếu lên người cậu như có quầng sáng bao phủ, trông đặc biệt xinh đẹp. Phó Vân Triều cong khóe môi: "Ngủ ngon, mơ đẹp"

Lục Dư sững sờ một lát: "Ngủ ngon, trên đường chú ý an toàn."

Hạ Tích Nho ngồi trong xe, thì thầm nói với nhà tiên tri: "Tình cảm hai người này không tồi nha."

Nhà tiên tri mỉm cười: "Đúng vậy."

Tạm biệt Phó Vân Triều và những người khác, Lục Dư bước đi trên con đường yên tĩnh trong tiểu khu, gió về đêm thổi tán lá khẽ lay, tiếng xào xạc của cây cối vang lên trong không gian yên tĩnh. Cậu thanh niên tiến lên hai bước, rất nhanh liền dừng lại, nhìn về một hướng nào đó với thần sắc lạnh băng, giọng nói ảm đạm: "Đi ra."

Người đàn ông cao lớn từ trong bóng cây bước ra.

Ánh đèn mờ ảo hai bên đường che đi phần lúng túng lại làm lộ ra vài phần nhợt nhạt, bất ngờ rằng đó chính là Lục Tiêu.

"Tôi--"

Trước khi hắn kịp lên tiếng, Lục Dư cau mày hỏi: "Không phải đã từng nói đừng tìm tôi sao?"

Sự chán ghét rõ ràng của thanh niên giống như nắm đấm nện vào trái tim mềm của Lục Tiêu, đánh đến nỗi trái tim hắn đau đớn khủng khiếp. Nhưng tất cả những gì hắn đang phải đối mặt lúc này đều là tự gây ra, Lục Tiêu không thể thay đổi, cũng không lấy lại được gì.

Hắn mím môi nói: "Tôi chỉ là có chút lo lắng cho cậu. Nhìn thấy cậu không có việc gì rồi tôi sẽ đi ngay bây giờ".

Trên gương mặt anh tuấn có vẻ mệt mỏi nở ra nụ cười bất lực, hắn nhìn góc mặt nghiêng tinh xảo của thanh niên, giọng thấp nói: "Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."

Hắn nói được thì làm được, cũng không có chút chần chờ nào.

Nhưng ngay lúc hắn xoay người rời đi, Lục Dư lại gọi hắn.

Khi Lục Tiêu nghe thấy tên của mình, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên hy vọng, hắn cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu lại nhìn Lục Dư. Trong tiềm thức của hắn, có lẽ hắn có thể thấy thái độ mềm lòng của cậu thanh niên, nhìn thấy cậu nhăn mày không phải toàn bộ đều là ý chán ghét vô phương cứu vãn.

Nhưng cái gì đều không có..

Lục Tiêu không biết có nên hối hận hay không, tất cả những gì hắn mong đợi đều không đến như hắn mong muốn. Thanh niên trong mắt vẫn như trước, ánh mắt tràn ngập cảm xúc bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng: "Hôm nay tôi từ hiện trường quay trở về, bị ba con dị chủng tấn công"

"---Cái gì?" Lục Tiêu đột nhiên nói.

Từ 'dị chủng' dường như hơi xa lạ với hắn. Hoặc nó có vẻ xa lạ với bất kỳ người bình thường nào. Đặc biệt là trong vài năm trở lại đây, những ngày yên bình khiến họ cố tình tránh sự tàn khốc của năm ấy.

Lục Tiêu vẫn luôn là một người thông minh, lúc này từ 'dị chủng' đang chiếm lĩnh trong đầu hắn, thật mau liền nghĩ tới phải chăng tất cả chính là thủ đoạn của Lục Lịch muốn gi.ết Lục Dư.

Nhưng, tại sao lại là dị chủng?

Hắn không muốn tin từ tận đáy lòng, không phải hắn không tin Lục Lịch sẽ dùng phương pháp tàn nhẫn và khó tin như vậy, mà hắn không tin dị chủng còn tồn tại.

Dưới tình huống này, Lục Tiêu đột nhiên nhớ tới những gì đối phương đã nói khi đi tìm Phó Vân Triều:

'Anh cho rằng vệ sĩ có thể giúp gì sao? Anh sẽ không thực sự cho rằng một dị năng giả muốn tìm ai đó gi.ết người lại chỉ dừng lại ở loại biên pháp động tay động chân lên xe đối phương đấy chứ?'

Giờ phút này câu nói đó như vả vào mặt hắn từng cái một, chứng minh Phó Vân Triều không phải nói quá.

Lục Tiêu ngước mắt lên, đối mặt với Lục Dư.

"Cho nên, đừng đến tìm tôi nữa, nói rằng anh muốn bảo vệ tôi hoặc bất cứ điều gì tương tự". Vẻ mặt Lục Dư rất bình tĩnh: "Những lời này không có tác dụng gì khác ngoài việc tự làm chính anh cảm động. Là anh cả của Lục Dư, điều duy nhất anh có thể làm bây giờ có lẽ là nhìn Lục Lịch từ từ chết trong tay tôi, nhìn Lục Hồng Duy sẽ phải trả giá cho những gì ông ta đã làm. Về phần anh---"

"Muốn chết cùng Lục Lịch hay cùng gánh vác với Lục Hồng Duy, đều có thể chọn. "

Lục Dư xoay người rời đi.

Gió đêm thổi qua gương mặt cậu, cậu nhớ tới bộ dạng sợ hãi đến cả người run rẩy của người kia, nhỏ bé, bất lực, tuyệt vọng.

Cho dù cậu lấy đi linh hồn và thể xác của Lục Dư, cậu cũng không phải là Lục Dư chân chính.

Vậy nên, cậu không có tư cách tha thứ cho bất cứ ai thay Lục Dư.

Đó không phải là việc của cậu.

*

Lục Lịch bị đánh thức vào khoảng hai giờ sáng ngày hôm đó.

Mặc dù Lục Hồng Duy đã không cần nằm ở viện tĩnh dưỡng, nhưng Lục thị vẫn đang bị tụt dốc nặng nề sau trận hỗn loại vừa rồi, nó cần người chống đỡ, mặt khác Lục Tiêu nhốt mình trong nhà riêng cả ngày không gặp ai, Tần Trăn Trăn được cho là đã bị đưa vào viện dưỡng lão lần nữa.

Chỉ còn hắn là người duy nhất sống trong biệt thự cũ.

Khi chú Trương quản gia vội vàng gõ cửa phòng Lục Lịch, hắn vừa mới ngủ thiếp đi không lâu. Hắn vừa trao đổi với người đại diện Uy ca rằng hắn sẽ thử vai cho một bộ phim mới trong hai ngày tới, và đạo diễn của bộ phim mới đó là Đồng Kế Huy, một đạo diễn nổi tiếng quốc tế. Nếu có thể tranh thủ diễn trong bộ phim này, hành trình làm minh tinh của hắn vẫn sẽ đầy kỳ vọng.

Nhưng điều mà Lục Lịch không ngờ tới chính là hắn buộc phải tỉnh lại trước khi còn có thời gian nằm mơ.

Mở mắt và đứng dậy đẩy cửa ra, chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của chú Trương: "Thiếu gia, người của quân, quân bộ tới đây tìm cháu"

"Quân bộ?"

Lục Lịch sững sờ một giây, sau đó như nghĩ đến điều gì, đôi mắt đột nhiên trở nên vô cùng thâm thuý. Hắn hít sâu một hơi, lại mỉm cười: "Chú Trương, chú đừng lo lắng, cháu sẽ xuống trước xem có chuyện gì xảy ra. Làm phiền chú pha trà tiếp bọn họ trước".

Chú Trương thật sự rất lo lắng, ban đêm cục quân đội đột ngột đến, mọi người đều biết tình hình không ổn, mặc dù không biết nguyên nhân tại sao lại đến đây, nhưng hoảng loạn là cảm xúc tự nhiên, không có gì bất thường. Tuy nhiên, sự xoa dịu của Lục Lịch quả thật rất hiệu quả, chú Trương thấy tiểu thiếu gia rất bình tĩnh, sau khi bị ảnh hưởng đã bình tĩnh lại.

Sau khi Lục Lịch chỉnh trang xong, hắn nhanh chóng đi xuống lầu, nhìn thoáng qua có vài người đang ngồi trên ghế sofa uống trà. Hắn cũng nhận ra người đàn ông đứng đầu, từng có vài lần hữu duyên mà gặp được, hình như gọi là Trương Thỉ, một người của bộ phận quân đội đặc biệt. Vừa nhìn liền biết, lý do tại sao những người này đến đây đã rõ ràng, chỉ là không biết việc cần làm kia thành hay không thành.

Lúc này, Lục Lịch đột nhiên hối hận, lẽ ra lúc đó hắn nên nói cho đối phương một tiếng, đồng thời trả lại kết quả sự việc cho hắn kịp thời.

Lục Lịch đang đắm chìm trong suy nghĩ, không biết Trương Thỉ đang bí mật quan sát mình bằng cách uống trà. Hắn không liên quan gì đến Lục Lịch, mặc dù Lục Lịch cũng là một dị năng giả, bởi vì hắn ta hoàn toàn khác với những người có thể triệu hồi bất cứ lúc nào trong sổ đăng ký, và Lục Lịch giống như một chiếc bình trong mắt hắn hơn.

Nhưng bây giờ nhìn kỹ hơn vào chiếc bình này đi—

Lớn lên đặc biệt xinh đẹp như trong lời đồn sao?

Cũng chỉ ưa nhìn hơn một chút thôi.

Nhưng thật sự có tác dụng sao?

Chi bằng nói là vô dụng thì hơn.

Dù vậy Trương Thỉ vẫn đặt chén xuống, lẳng lặng nhìn Lục Lịch, dáng vẻ không lạnh lùng như Vệ Quân, bình thường hắn không cười cũng hiện ra là một người hiền lành nhân hậu, giờ phút này lại cố gắng biểu hiện gương mặt ôn hoà, ngay lập tức không còn một chút ý công kích: "Lục Lịch đúng không? Xin lỗi vì đã quấy rầy cậu khi đã quá muộn, nhưng lần này tôi đến đây là để nói với cậu một chuyện quan trọng."

"Không sao, nếu là chính sự thì bất cứ thời gian nào nói cũng không quan trọng". Lục Lịch mỉm cười, đi tới ngồi xuống đối diện Trương Thỉ, ra hiệu cho Trương Thỉ có thể nói.

Trương Thỉ cũng không nhiều lời, mở miệng nói với Lục Lịch rằng hôm nay bọn họ đã nhận được điện thoại báo cảnh sát và giết chết ba con dị chủng, nhìn thấy vẻ mặt dường như không thể tin được của Lục Lịch, hắn ta xoa xoa lông mày, khá bất lực: "Là như vậy, bởi vì nạn nhân là Lục Dư, cho nên chúng ta phải điều tra những mối quan hệ giữa các cá nhân của cậu ta. Rốt cuộc, chúng tôi không biết liệu sự cố này là một tai nạn hay ai đó cố ý. "

Lục Lịch vẻ mặt bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng hắn đã bộc phát ra một làn sóng quái dị. Hắn không ngờ vận may của Lục Dư lại tốt như vậy, hắn sẽ có thể sống sót sau công kích của ba con dị chủng cho đến khi bộ phận đặc biệt đến cùng với các dị năng giả khác. Lần này, Lục Dư không chết-

Mí mắt hơi rũ xuống che phủ sự dữ tợn và thù hận trong mắt hắn, đến khi Lục Lịch ngước mắt lên lần nữa, chúng đã trở nên không khác gì bình thường. Hắn khẽ cau mày, lộ ra vẻ lo lắng: "Vậy anh hai của tôi không sao chứ?"

"Đừng lo lắng chuyện này, dị năng giả đến rất kịp lúc, Lục Dư cũng không có việc gì để làm". Trương Thỉ mỉm cười: "Nhưng tôi đoán có chút đáng sợ khi xảy ra chuyện lớn như vậy. Kể ra cậu cũng không cần quá ngạc nhiên. Trên thực tế, nhiều ngày trước, Lục Dư cũng đã bị dị chủng tấn công. Cậu ấy thực sự may mắn, vì những dị năng giả của chúng tôi tình cờ đang tuần tra khu phố vào thời điểm đó. Đã hai lần, và chính may mắn đã cứu cậu ấy."

Lục Lịch chết lặng.

Hắn không ngờ lần trước lại là bộ phận đặc biệt đến kịp.

Lục Dư lấy đâu ra vận may như vậy?

Không đợi Lục Lịch phát hiện ra, Trương Thỉ lại lên tiếng: "Đã như vậy, tôi muốn hỏi cậu một chút về việc Lục Dư ngoại trừ có mối quan hệ không tốt đối với gia đình thì còn có thù hận khác bên ngoài hay không?. Tôi không ngại nói thật với cậu, khi bộ phận của chúng tôi hỏi Lục Dư, cậu ấy khẳng định trên đời này chỉ có gia đình cậu mới có thù hận đối với cậu ấy...... Tất nhiên, tôi đối với sự tình của nhà mấy người cũng từng nghe qua."

Lời nói của Trương Thỉ rất chân thành, Lục Lịch càng lộ ra vẻ mặt bất lực khi nghe đến đây: "Tôi hiểu, anh hai luôn cảm thấy tôi thay thế vị trí của anh ấy, anh ấy thậm chí còn không thích gia đình chúng tôi. Nhưng tôi phải nói rõ, gia đình chúng tôi không thể làm loại chuyện này, và chúng tôi không có khả năng làm điều đó. Bố tôi vừa xuất viện vào buổi chiều, anh trai tôi đang ở trong công ty, về phần tôi, nếu không có gì khác, dù sao tôi cũng là một người xa lạ, và chúng tôi không thể tiếp xúc với dị chủng. Nhưng nếu tôi phải nói rõ, tôi đã ở với người đại diện của mình trong suốt buổi chiều."

"Nó giống như những gì chúng tôi đã điều tra. Nhân tiện, mẹ cậu thì sao?"

Trương Thỉ dường như vô thức hỏi, nhưng Lục Lịch nhìn có vẻ kỳ lạ, phải một lúc lâu mới nói: "Mẹ...... Bà ấy đã không khỏe một thời gian trước và đã từng chạy trốn khỏi viện dưỡng lão. Có vẻ như người của anh trai tôi tìm thấy bà ấy vào tối nay và đưa bà ấy trở lại viện dưỡng lão. Mặc dù tôi không biết mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian này, nhưng chắc chắn không phải là bà, làm sao bà có thể là một người phụ nữ có khả năng làm ra loại chuyện như vậy."

"Theo cậu...... Phía bà Tần dường như phải xem xét lại". Trương Trì dường như có một phương hướng điều tra mới, quay đầu thì thầm điều gì đó với người bên cạnh, người này gật đầu liên tục.

Một phút sau, Trương Thỉ uống xong nước trong cốc, đứng dậy khỏi ghế sofa: "Như vậy là được rồi, tôi đi trước. Hôm nay thật sự xin lỗi đã làm phiền cậu, Lục Lịch."

Lục Lịch lắc đầu nói: "Không sao".

Người của bộ phận đặc biệt đến nhanh rồi đi cũng nhanh, Lục Lịch đứng ở cửa sổ nhìn chiếc xe màu đen rời đi, trong mắt hiện lên một ý nghĩ sâu xa khi đi về phòng.

Và bên trong xe vào lúc này.

Nhân viên của bộ phận đặc biệt thấp giọng hỏi: "Anh Thỉ, anh có thấy gì không?"

Trương Thỉ giễu cợt khi nghe thấy điều này: "Lục Lịch này diễn rất tốt, nhưng nói trắng ra, chuyện này tám chín phần mười chắc chắn là hắn ta làm. Khi tôi nhắc đến mẹ hắn, hắn lại giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, đây mẹ nó không phải muốn ném nồi sao? Dù sao bây giờ mẹ hắn cũng điên rồi, ai biết đó có phải là sự thật hay không—"

Hôm nay chính là tới đúng chỗ rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv