Mấy nhân viên an ninh bệnh viện đang đợi bên ngoài phòng giám sát nhìn nhau, một người trong đó hạ thấp giọng hỏi người phụ trách, vì sợ trong phòng giám sát sẽ nghe thấy nên nhỏ giọng hơn một chút: "Anh Chu, sao Lục đại thiếu này còn chưa ra?"
Nếu có chuyện gì xảy ra, họ phải chịu trách nhiệm!
Nghe vậy, người phụ trách chỉ liếc nhìn hắn, bất lực lắc đầu: "Tôi lúc trước có dịp quen biết với Lục đại thiếu, người kia là vị thừa kế tập đoàn hào môn, hắn sẽ không làm loạn loại chuyện như vậy đâu. Có lẽ hắn không tìm thấy em trai mình thôi. "
"Ôi, tôi cũng biết hắn. Hắn còn có một người em trai lớn lên từ đám ăn mày". Nhân viên khẽ lẩm bẩm: "Nói không ngoa, đứa trẻ đấy lớn lên trong đám ăn mày ấy mà còn rất đẹp trai nha, khi con gái tôi cho tôi xem ảnh, tôi còn nghĩ cậu nhóc đó là hoàng tử nhỏ ở đâu cơ."
Trong lúc nói chuyện, phòng giám sát vốn yên tĩnh như không có ai, đột nhiên vang lên âm thanh của chiếc ghế đẩy ma sát với mặt đất, nhân viên và người phụ trách lập tức ngậm miệng lại, đợi vài giây thì cửa mới mở ra, người đàn ông vẫn bình tĩnh khi bước vào đột nhiên giống như cây trúc bị bẻ gãy mà rũ xuống.
Giờ phút này, Lục Tiêu chỉ có thể miêu tả bằng từ suy sút để hình dung. Sắc mặt hắn tái nhợt, máu dưới mắt càng lúc càng dày, đôi môi mỏng hé mở mấy lần, cả người toát ra khí tức hờ hững, vô hồn. Hắn một tay cầm điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, như thể bị đè nén đến cực điểm.
Khi người phụ trách nhìn thấy hắn ta như vậy, sợ hãi đến mức gần như gọi các bác sĩ và y tá đưa người kia đến phòng bệnh. Thật vất vả để bình tĩnh lại, nghĩ thầm, chẳng lẽ vị Lục tiểu thiếu gia không tìm được? Hay là Lục tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì? Lên sân thượng nhảy lầu sao?
Chỉ ngắn ngủi trong vài chục giây, vô số khả năng đã được quét qua tâm trí của người phụ trách. Nhưng trước khi hắn kịp nói gì, Lục Tiêu chỉ gật đầu với bọn họ, nói một câu cảm ơn bằng giọng khàn khàn.
Sau đó, hắn ta bỏ đi bằng những bước chân dài.
Người phụ trách: "..."
Mãi cho đến khi Lục Tiêu rời đi, nhân viên kinh hãi nói: "Tại sao sắc mặt của Lục đại thiếu lại khó coi như vậy a? Có phải hắn đã nhìn thấy thứ gì không nên nhìn rồi không? Ba hắn cùng người khác làm loạn?"
Người phụ trách: "...Cậu tốt nhất nên câm miệng đi."
...
Không lâu sau khi Lục Tiêu đi ra khỏi phòng giám sát, hắn nhận được điện thoại của Lục Lịch. Nhìn cái tên trên màn hình, bàn tay cầm điện thoại đột nhiên siết chặt, hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, trượt nút kết nối.
Giọng nói quen thuộc và dịu dàng của chàng trai trẻ rơi vào tai hắn, với một sự mềm mại đặc trưng: "Anh à, em nghe tài xế nói anh quay lại khoa nội trú tìm em sao? Bây giờ em đang ở gara ngầm, anh cũng nhanh chóng xuống dưới này đi."
Nghe không ra bất luận cái gì giống vừa nãy, không có tức giận, không có dữ tợn.
Như thể bọn họ thực sự chỉ bỏ lỡ, vô tình không tìm được nhau mà thôi.
Lục Tiêu 'ừm' một tiếng, cúp điện thoại rồi nhanh chóng trở lại gara ngầm. Lúc đi xuống, Lục Lịch đang đứng một bên, chiếc xe của nhà họ Lục đã không còn ở đó nữa. Nhìn thấy Lục Tiêu, Lục Lịch vô thức che trán, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện lên nụ cười: "Anh ơi, em bảo tài xế về trước rồi, em ngồi xe của anh được không?"
"Được. "
Lục Lịch dường như có rất nhiều điều muốn nói, mãi cho đến khi lên xe cũng không dừng lại. Hắn ngồi ở ghế sau xe, chồm lên phía trước ôm lấy ghế của Lục Tiêu, nhỏ giọng kể lể: "Lúc em vừa vào gặp ba, ông ấy tức giận đến mức đập đồng hồ lên trán em. Nhưng em cũng có thể hiểu rằng tâm trạng của ba trong khoảng thời gian này vô cùng tồi tệ. Anh cả, anh nói tại sao gia đình chúng ta lại trở nên như thế này chứ?".
Lục Tiêu dùng hai tay nắm chặt vô lăng, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn biểu cảm của Lục Lịch từ gương chiếu hậu. Đây là lần đầu tiên Lục Tiêu phát hiện ra kỹ năng diễn xuất của một người thật sự có thể tốt đến như vậy. Lục Lịch đã tham gia vô số bộ phim điện ảnh và phim truyền hình, nhưng một số nhà phê bình phim chuyên nghiệp nói rằng kỹ năng diễn xuất của hắn không đủ tiêu chuẩn, điều này thường xuyên chọc đến fans Lịch chửi ầm lên.
Trước kia Lục Tiêu luôn ăn ngay nói thật, hắn từng cho rằng kỹ thuật diễn xuất của Lục Lịch có chỗ vẫn cần cố gắng cải thiện, nhưng bây giờ Lục Tiêu cảm thấy fans Lịch nói rất đúng---
Ca ca của bọn họ diễn xuất tốt đến mức có thể đánh lừa tất cả mọi người.
Lục Tiêu thu hồi ánh mắt khỏi gương chiếu hậu, hắn không muốn nhìn Lục Lịch nữa. Khuôn mặt Lục Lịch in sâu trong đầu rất rõ ràng, hắn sẽ nhớ tới những gì mình đã làm không thể sửa chữa trong mấy tháng qua. Hắn cố ý chuyển chủ đề, thấp giọng nói: "Anh vừa mới đi tìm em nhưng lại không tìm được, cho nên lại trở về phòng bệnh của ba."
"A, thế ba có nói gì không ạ?".
"Ông ấy nói anh bị mù". Giọng điệu của Lục Tiêu dường như bình tĩnh đến mức không giống đang tự trách mình chút nào, hắn nhìn ánh nắng mặt trời thắp sáng ở lối ra của gara ngầm, rất chói mắt, nhưng nó không thể chiếu sáng nơi trong lòng đã hoàn toàn tối sầm lại: "Lịch Lịch, em cảm thấy anh sai rồi hay là ba mới là người sai?"
Lục Lịch dường như có chút bối rối trước câu hỏi này. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ mê mang, nhìn bóng lưng Lục Tiêu, mím môi hồi lâu mới nói: "Cả hai người đều không sai, sai không phải ở hai người".
Có lẽ đúng.
Lục Tiêu dưới đáy lòng hắn nói ra ý thành lời nhưng lại chẳng thể nói thành tiếng:
Sai chính là Lục Dư.
Lẽ ra Lục Dư không nên bị tìm trở về.
Không nên lấy thân phận Nhị thiếu gia Lục gia để trở về, làm thân phận của em bị uy hiếp*.
Lục Tiêu im lặng kéo kéo khóe miệng, lúc chuẩn bị đi qua cổng bệnh viện ra đường bên ngoài, dường như hắn nhận ra điều gì đó, ánh mắt vô thức lệch hướng, trong nháy mắt đã nhìn thấy người thanh niên ngồi trước cửa sổ quán cà phê.
Lục Dư vẫn luôn là bộ dáng thẳng tắp cho dù đang ngồi, thần sắc lãnh đạm mà nghiêng đầu ra ngoài nhìn, ánh mắt cũng vừa vặn rơi vào trên người Lục Tiêu.
Ánh mắt của người thanh niên không hề giao động, khi nhìn thấy hắn, giống như đang nhìn một vật vô hồn. Không, hẳn là hắn so với đồ vật đó còn không bằng.
Chậm rãi bỏ lỡ ánh mắt đối phương, Lục Dư nhìn chiếc xe rời khỏi tầm mắt của mình.
Đột nhiên, có một tiếng gõ nhẹ vào cửa kính trong suốt. Lục Dư quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Tích Nho đang nhìn qua, hai tay đặt lên hông tủm tỉm cười. Theo đằng sau hắn là một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng và đôi mắt xanh.
Lục Dư đã đọc thông tin của đối phương, liền biết thân phận của hắn, Ellen.
Hai phút sau, ba người ngồi xuống quán cà phê, Hạ Tích Nho uống một ngụm nước chanh miễn phí, lau mồ hôi trên trán, không nhịn được lẩm bẩm: "Sao cậu lại chọn nơi như vậy chứ? Nó khá xa nhà cậu mà, lại còn có cái bệnh viện bên cạnh nữa."
Lục Dư nhấp một ngụm cà phê, nhẹ giọng nói: "Xem kịch." "
Trong ánh mắt khó hiểu của Hạ Tích Nho, Lục Dư giải thích: "Lục Hồng Duy được đưa đến bệnh viện này sau khi ngất trong buổi họp báo."
Hạ Tích Nho lập tức hiểu ra.
Đây là xem một vở kịch lớn a.
Hắn vô thức thò đầu xuống phía dưới, khi phản ứng lại, hắn mới nghĩ ra lúc này mình đang ở bên ngoài bệnh viện, hắn có thể nhìn thấy cái gì đâu? Nhanh chóng bỏ qua chuyện này, đương lúc muốn đường hoàng giới thiệu Lục Dư cho Ellen, trong một khắc quay đầu nhìn lại khóe mắt Hạ Tích Nho hung hăng giật giật.
Người đàn ông ngoại quốc điển trai cao lớn bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào Lục Dư không chớp mắt, trong đôi mắt kia mang theo si mê cùng yêu thích làm hắn nhìn qua đặc biệt giống mấy cái tên biến thái.
Khóe miệng Hạ Tích Nho lên cấp cũng giật giật theo khóe mắt.
Hắn không thể không đưa khuỷu tay ra huých Ellen một cái.
Nhưng Ellen lại không phản ứng, hắn hoàn toàn đắm chìm trong vẻ đẹp thịnh thế mỹ nhan của Lục Dư. H&G không chỉ có nước hoa, mà còn có tất cả các loại danh mục xa xỉ, vì vậy Ellen đã thấy nhiều người mẫu hoặc người nổi tiếng có ngoại hình và khí chất điển trai. Nhưng chưa từng có ai có thể cho hắn cảm giác hoàn toàn chấn động như Lục Dư.
Sự trầm mặc của chàng trai trẻ trong mắt hắn ta giống như một quý tộc thực sự, loại quý tộc bước ra từ thời Trung cổ, sự tĩnh lặng của họ là sự thờ ơ, cao ngạo, và xuất phát từ cốt cách xương tủy. Khuôn mặt xinh đẹp kia nhiễm sương tuyết, không dính bụi trần, càng thêm thoát tục.
Ellen đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lục Dư, đôi mắt xanh lục tràn đầy yêu thích chói lọi và kích động: "Lục Dư, tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng luôn, tôi có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện nào của cậu, chỉ cần cậu hợp tác với tôi để quay quảng cáo cho Rosemary!".
Hạ Tích Nho đúng lúc bổ ung: "Hoa hồng Rosemary là tên của loại nước hoa đó. "
Lục Dư mặt vô biểu tình mà rút tay từ trong tay Ellen về, cậu thực dễ nói chuyện: "Được".
Tuy nhiên không đợi Ellen bộ lộ vui sướng của mình, cậu liền nói tiếp: "Nhưng là có điều kiện."
Ellen: "Cậu nói đi."
Ánh mắt Lục Dư đối diện với tầm mắt hắn, đôi mắt Ellen rất đẹp, tựa như ngọc lục bảo, nhưng cũng không làm cho cậu sinh ra ý nghĩ muốn thưởng thức, cậu lạnh lùng ném ra một yêu cầu khiến Hạ Tích Nho cũng phải quay đầu lại nhìn: "Từ này về sau H&G và Lục Lịch không có bất cứ một cơ hội hợp tác nào".
Hạ Tích Nho: "..."
Từ từ, từ từ.
Cái này không phải có chút quá đáng sao? Mặc dù bây giờ hắn cũng chán ghét tiểu Vương Bát Lục Lịch kia, nhưng xét cho cùng H&G vẫn là một công ty lớn, và từ trước đến nay các nhà tư bản vẫn luôn là những kẻ có lòng tham nhất, nếu có thể kiếm được tiền thì ngay cả điểm mấu chốt họ cũng chẳng quan tâm, không duyên cớ gì khiến bọn họ vứt bỏ một công cụ có khả năng kiếm tiền về cho công ty. Hạ Tích Nho cảm thấy phàm là Ellen có đầu óc thì tuyệt nhiên sẽ không có khả năng đồng ý loại yêu cầu này.
Nhưng sự thật chứng minh đầu óc Ellen hiện tại đang bị Lục Dư chiếm giữ.
Vẻ đẹp của Lục Dư lấn át tâm trí Ellen, làm hắn không nói hai lời lập tức gật đầu: "Đương nhiên!".
Hạ Tích Nho: "...Tôi nghĩ cậu cần phải suy nghĩ lại yêu cầu này."
Ellen nhìn lại hắn với một chút không vui trong mắt: "Tôi không nghĩ rằng tôi có gì phải suy nghĩ lại. Một số người Hoa Quốc mấy người ca ngợi gương mặt của Lục Lịch đẹp lên đến tận trời, dưới đất không ai bì nổi, nhưng theo tôi thấy hắn không chỉ kém ở mặt thậm chí cái gì so ra cũng kém! Ông có biết không? Hắn ta không đủ cao nên chỉ có thể đi giày cao lót đế, nhưng khi đeo giày quá cao mới đi hai ba bước hắn đã kêu đau chân rồi, tôi từ trước đến nay chưa từng gặp loại nghệ sĩ nào như vậy cả!"
Hạ Tích Nho: "......."
Ellen cứ hiển nhiên nói như máy hát, hắn muốn đem tất cả ý nghĩ của mình qua những gì hắn đã quan sát được từ Lục Lịch nhổ hết ra: "Hơn nữa cả hình tượng khí chất lẫn tính cách đều không phù hợp với bản thân hắn, tôi thực sự không hiểu tại sao fans của hắn thích hắn đến vậy, vì sao lại luôn cảm thấy hắn bất luận cái gì cũng hoàn hảo, cái gì cũng lợi hại. Hắn so với bất kỳ loại sản phẩm của H&G chúng tôi đều không xứng".
Dừng một chút, Ellen tức giận trợn tròn mắt: "Nhưng tôi cho phép hắn ta có thể dùng sản phẩm đó th.ắt c.ổ tự vẫ.n!"
Hạ Tích Nho im lặng một lúc lâu, lại một lần nữa bổ sung cho Lục Dư một cách kịp thời: "Sản phẩm cậu ta nói nằm trong danh mục sản phẩm của H&G, là dây giày với giá 6800 tệ(1), bán lẻ"
(1): 6800 CYN = hơn 23 triệu VND
Lục Dư uống ngụm cà phê cuối cùng trong ly, vẻ mặt bình thản: "Vẫn trèo cao".
(Ý là Lục Lịch rẻ tiền, không xứng dùng dây giày đắt như vậy để thắt cổ)
Hạ Tích Nho sững sờ một giây, bỗng nhiên bật cười.
Xác thật hình như cũng có lý.
Lục Dư nhìn vẻ mặt tươi cười xán lạn của Hạ Tích Nho, vươn tay ra trước mặt Ellen, nhìn thẳng vào đối phương: "Vậy thì, hợp tác vui vẻ."
Ellen không khỏi mở to mắt, hắn cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay Lục Dư, nhanh chóng nắm lấy rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng ánh mắt hắn dường như dán chặt vào nó, nhìn nước da còn đẹp hơn cả sứ trắng với móng tay phiếm phiếm hồng, hắn không ngần ngại mà cảm khái thêm một câu có cánh: "Tay của Lục Dư là bàn tay đẹp nhất mà tôi từng thấy, cậu đối với nhẫn có hứng thứ không? Bạn thân nhất của tôi là một nhà thiết kế nhẫn, tôi có thể nhờ tên đấy thiết kế một chiếc nhẫn chỉ thuộc về cậu."
Nghe thấy chữ 'nhẫn', Lục Dư thay đổi dáng vẻ lạnh lùng trước đó, cậu khẽ nhíu mày, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc hoa văn vàng nhạt lạnh lẽo, hỏi: "Nhẫn đôi có được không?"
Hạ Tích Nho: "..."
Lục Dư đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Ellen, nói: "Tôi còn chưa tặng quà cho vị hôn phu của mình, nếu là nhẫn đôi thì quả thực không tồi".
Khi Hạ Tích Nho nghe thấy lời này, không nhịn được mà bưng kín trán.
Trời ơi cứu tui với.
Biết cậu có chồng rồi, không cần lúc nào cũng khoe khoang trước mặt tôi như vậy đâu aa!
Suy nghĩ của Ellen đơn giản hơn Hạ Tích Nho rất nhiều, hắn gật gật đầu, tươi cười nói: "Đương nhiên có thể!"
Lục Dư rất mau liền kí kết hợp đồng quảng cáo nước hoa với H&G, khuôn mặt Ellen chuẩn bị cười như nắng mùa hạ khi nhận được hợp đồng. Hắn hài lòng với mảnh giấy mỏng này, vỗ vỗ ngực trấn an Lục Dư: "Hoa hồng Rosemary nhất định sẽ rất thành công, tôi có thể cam đoan mọi người sẽ hét lên vì cậu, cậu sẽ là ngôi sao sáng nhất!"
Lục Dư hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này.
Cậu chỉ quan tâm Lục Lịch bị kéo xuống như thế nào, ch.ết như thế nào.
Tuy nhiên, đối với việc này, Lục Dư vẫn thực nghiêm túc. Cậu biết rất rõ, nếu thật sự muốn kéo Lục Lịch xuống khỏi vị trí đó, cậu nhất định phải làm tốt hơn Lục Lịch.
Liên tiếp mấy ngày nay, Ellen kéo Lục Dư đến địa điểm quay chụp. Mặc dù Lục Dư hoàn toàn là người mới, nhưng chỉ cần đứng đó cũng là một khung cảnh tuyệt đẹp, điều này khiến Ellen và các nhân viên trong trường quay khá hài lòng nên cũng nhiệt tình hơn.
Hôm nay là ngày quay chụp thứ tư, Hạ Tích Nho vẫn đi theo phía sau Lục Dư như thường lệ. Các nghệ sĩ gốc dưới quyền hắn hiện đang ở trong trạng thái bán tự do, nhưng những nghệ sĩ đó lại không có gì bất mãn. Rốt cuộc, tài nguyên gì đó đều có, chỉ là người đại diện không nhìn chằm chằm bọn họ mà thôi....Đây không phải là rất tốt sao, cơ hội ngàn năm có một, tại sao còn chưa bung lụa?
Nói đến đây, bọn họ còn cảm tạ Lục Dư mới phải.
Hạ Tích Nho đứng bên cạnh Lục Dư cầm trà sữa, trong thời tiết nóng như vậy, bị ánh mặt trời cắn xé, Hạ Tích Nho đã đổ mồ hôi đầm đìa. Hắn nhét cốc trà sữa đá vào tay Lục Dư, thở dài: "Đây là ly trà sữa mà nhân viên thứ sáu gửi cho cậu trong ngày hôm nay rồi đấy. Cậu không thích nói chuyện, nhưng khuôn mặt này đặc biệt hấp dẫn. Phù Xuyến cũng sẽ không bị khuôn mặt của cậu hấp dẫn thật đấy chứ."
"Không phải". Lục Dư nói thẳng, cậu biết Hạ Tích Nho vẫn luôn muốn nghe được về Phù Xuyến từ chính miệng cậu, cho nên phần lớn thời gian đề tài đều về Phù Xuyến, mà cậu thì từ trước đến nay đều là hỏi gì đáp nấy. Nhấp một ngụm trà sữa, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào trong miệng, đè nén vị ngọt ngào thuộc về trà sữa: "Anh ấy thích xem phim ma."
"Đúng vậy. Trước khi tên ngốc đó qua đời vẫn luôn than ngắn thở dài với tôi, nói rằng bản thân đã hẹn gặp một đạo diễn phim kinh dị trong nước, và cậu ấy phải đóng vai nam chính của một bộ phim ma một lần trong đời. Kết quả là phim còn chưa diễn được, người đã đi rồi". Hạ Tích Nho bị cuối vào hồi ký ức, nói rất nhiều, nhưng tốc độ nói chuyện chậm lại, hắn không khỏi nở nụ cười: "Chính vì chuyện này mà cậu ấy mới mua cái tòa hung trạch Kỳ Sơn kia, nói rằng nếu có cơ hội, bản thân ước một lần có thể nhìn thấy ma, tôi mắng hắn bị điên à".
Lục Dư 'ừ' một tiếng.
Trong trí nhớ, đêm đầu tiên Phù Xuyến khi đến tòa hung trạch đã ngủ không ngon giấc, lang thang dạo quanh nơi được gọi là nhà ma này, vừa hô to vừa đi: 'Hóa ra nhà ma cũng chỉ thế này thôi hở, gió bên ngoài mạnh như vậy, cửa sổ cũng không vang lên một chút---'
Giây tiếp theo, cửa sổ có chút hung hăng đập rầm một cái.
Là Lục Dư cố ý.
Trước khi nghĩ về nó, cậu không khỏi rũ đôi mắt xuống, thấp giọng nói: "Anh ấy đã gặp được rồi "
Hạ Tích Nho vẫn còn đắm chìm trong ký ức của chính mình, nhất thời không phản ứng lại, âm cuối cao lên 'ừ' một tiếng.
Vì thế Lục Dư tiếp tục giải thích: "Anh ấy nhìn thấy quỷ."
Hạ Tích Nho: "..."
Hạ Tích Nho haha cười lên hai lần, giọng điệu có chút bất lực: "Cậu không phải muốn nói cậu chính là con quỷ đó đấy hả?"
Lục Dư: "Có thể nói như vậy."
Hạ Tích Nho thở dài.
Nghĩ thầm, cậu là tiểu quỷ báo thù, miễn cưỡng có thể tính là quỷ.
Quá trình quay chụp kéo dài liên tục đến chiều, Ellen không thả người, Lục Dư cũng không chủ động nói gì, đối với cậu công việc này hoàn thành càng sớm càng tốt. Vào khoảng năm giờ chiều, Ellen cuối cùng cũng phất phất tay, vừa lòng đoạn video được quay lại, nghe được tin Lục Dư phải cũng chỉ 'ừ' một tiếng.
Khóe mắt Hạ Tích giật giật, hắn không khỏi mở miệng: "Tính cách của Ellen, nhiều năm như vậy mà không bị đá.nh ch.ết đều hoàn toàn dựa vào năng lực xuất chúng của hắn".
Ngay lập tức chủ đề thay đổi, Hạ Tích Nho nhìn lại người thanh niên ngồi sau ghế lái đang nhìn điện thoại di động, hỏi: "Cậu muốn về nhà? Hay đi ăn xong rồi về?".
"Ăn xong về". Lục Dư không biết nấu ăn, Phó Vân Triều cũng không còn ở nhà nên khi về nhà vẫn phải gọi đồ ăn mang đến, kết quả cũng giống nhau. Nghe Lục Dư nói như vậy, Hạ Tích Nho lái lên giao lộ, nói về một số nhà hàng gần đây rất nổi tiếng nằm trong thủ đô, hắn đều đã nếm thử, cho nên hôm nay hắn chọn một nhà hàng mà hắn cho là có khẩu vị ngon nhất rồi đưa Lục Dư đi ăn.
Chiếc xe chạy đến tận trung tâm thành phố. Địa điểm được chọn để quay chụp của Ellen là ở rìa một hồ nước quanh co, mà Ellen gọi đó là một căn cứ bí mật, nơi này cách trung tâm thành phố một khoảng, phải đi qua một khu rừng tươi tốt trên đường đi, nhưng may mắn thay, con đường quốc lộ này đã được tu sửa tốt. Cây cối hai bên đường cao lớn vô cùng, liếc mắt nhìn qua như thể chạm được đến tầng mây lơ lửng trôi trên bầu trời, những tán lá khổng lồ che đi ánh mặt trời thiêu đốt, gió thổi từ cửa xe đang mở mang theo một chút lành lạnh.
Con đường rất dài, Hạ Tích Nho lẩm bẩm: "Đến đây nghỉ dưỡng thật ra cũng rất tốt, nhưng có thể phải mang theo áo len vào cái thời tiết 30 độ".
Một bên vừa nói một bên ấn nút, đem cửa xe nâng lên.
Khoảnh khắc ánh mắt của hắn trở lại phía trước, hắn ta dường như nhìn thấy một cái bóng lóe lên trên mui xe. Hạ Tích Nho sững sờ trong chốc lát, một cảm giác quái dị nhanh chóng dâng lên, nhưng hắn lại không để nó trong lòng. Ngay khi chuẩn bị nói tiếp, hắn đột nhiên nhận thấy toàn bộ chiếc xe rung chuyển dữ dội như thể nó đã bị thứ gì đó từ trên trời rơi xuống.
Hắn lập tức nói: "Vãi cả linh hồn, chuyện gì vậy!".
Choang-------
Móng tay bén như đinh nhọn cắm vào kính cửa kính xe sắp đóng lại, trên những ngón tay bị biến dạng móng tay dài gần năm centimet, so với đũa còn dài hơn, móng tay đen như mực toát ra mùi thịt thối quái dị.
Hạ Tích Nho trợ mắt há hốc mồm nhìn bàn tay kia, mắt thường có thể nhìn thấy cả con ngươi to lớn dị thường của con quái vật, thân thể nó không có quần áo, giống như linh trưởng, tay chân lại vô cùng thon dài, nhưng cơ bắp trên tứ chi lại phình to ra, đầu nối với cổ trông rất kỳ lạ, con ngươi đỏ như máu phản chiếu rõ nét khuôn mặt uể oải của Hạ Tích Nho.
Đột nhiên, nó há to miệng rống lên một tiếng.
Răng nanh trong miệng lúc này lộ ra, thậm chí còn có vết máu đỏ tươi trên đó, như thể chúng vừa mới uống máu trở về.
ĐCM!!
Này mẹ nó chuyện quái gì vậy aaaaa!!!!
Vã* chư.ởng hắn đang nằm mơ sao? Bằng không vì sao hắn lại gặp phải loại dị vật kinh tởm như vậy!
Nhưng Hạ Tích Nho hiển nhiên không có nhiều thời gian tự hỏi ngàn câu hỏi vì sao như vậy, con quái vật bám trên kính cửa đã dùng hết toàn lực làm vỡ nát cửa xe, chỉ cần thứ móng tay như vũ khí sắc bén kia tiến lên phía trước một chút nữa liền có thể dễ dàng cắt đứt cổ Hạ Tích Nho. Cảm giác ngột ngạt của cái chết đột ngột ập đến hoàn toàn bao phủ Hạ Tích Nho, đồng tử co quắp, sự hoảng loạn trong mắt càng lúc càng mãnh liệt.
Hạ Tích Nho khẽ mở miệng, trong cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh a a của nỗi khiếp sợ.
Hắn gần như trơ mắt nhìn bàn chân khổng lồ phía trước tiến về phía mặt mình. Ngay lúc hắn tưởng mình sắp chết thì một làn sương đen đột nhiên bốc lên từ trong xe, sương đen lơ lửng trước mặt Hạ Tích Nho, đột nhiên hóa thành một lưỡi dao sắc bén phập một tiếng đâm xuyên qua chân của con quái vật phía trước.
Kèm theo đó là những vệt máu đen bắt ra, còn có tiếng gào thét cuồng loạn của quái vật.
Tiếng thét chói tai dường như đâm thủng màng nhĩ, Hạ Tích Nho nhanh chóng giơ tay lên che tai lại.
Cạch.
Ngay khi ngón tay vừa được buông xuống, tiếng cửa xe mở khóa đột ngột rõ ràng lọt vào tai Hạ Tích Nho. Hắn vô thức nhìn ra phía sau, chỉ thấy Lục Dư ngước mắt lên, đôi mắt đen láy giống như vực thẳm vô tận, khoảnh khắc cậu đẩy cửa bước ra, đối phương chỉ để lại một câu: "Anh cứ tránh ở trong xe là được".
Cảnh tượng khiếp vía đột nhiên phát sinh trước mắt khiến Hạ Tích Nho không thể nhận thức rõ đâu là đông tây nam bắc, nhưng không hiểu sao lại nghe hiểu lời nói của Lục Dư, ngoan ngoãn co người trong xe. Dừng một chút, hắn đột nhiên nhớ tới màn sương đen đã biến thành lưỡi dao sắc bén trước mặt mình, hắn không khỏi run rẩy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa nhìn thấy, liền thiếu chút nữa đã chế.t khiếp.
Giờ phút này ở ngoài xe không chỉ có một con, mà ước chừng có tới ba con quái vật. Con quái vật kia nhìn to lớn lực lưỡng, và một trong số đó có một con có thể dễ dàng giẫm lên cành cây cao, nhẹ nhàng nhảy một lực mạnh vọt tới trước mặt Lục Dư. Thanh niên thon gầy đứng đó bị ba con quái vật vây kín bên trong, khung cảnh kinh tâm động phách(2) vô cùng tàn nhẫn.
(2): 惊心动魄. Kinh tâm động phách: đại loại nghĩa là chấn động rất mạnh về mặt tinh thần.
Hạ Tích Nho nắm chặt phần vải áo trên ngực, hắn cảm thấy mình nên làm gì đó để giúp Lục Dư ngay bây giờ. Nhưng tất cả mọi thứ trước mắt rõ ràng đã phá vỡ nhận thức của hắn, hắn chỉ có thể lặng lẽ cầm điện thoại lên, khẩn trương đến mức không biết nên gọi số điện thoại nào.
Hòa bình có được không dễ dàng, mấy năm nay hòa bình phồn vinh cũng đã làm rất nhiều người quên đi hết thảy những chuyện gì đã xảy ra trong mấy năm về trước. Nói cách khác, tất cả mọi người đang cố tình quên đi khoảng thời gian tàn nhẫn đó. Hạ Tích Nho cũng vậy, cho nên lúc này hắn thậm chí còn không nhớ số điện thoại của bộ phận quân đội đặc biệt. May mắn thay, sức mạnh của Baidu là bất khả chiến bại, dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm được kết quả, sau đó hắn nhanh chóng ấn số và gọi.
Không giống như giọng nói ngọt ngào và dịu dàng của các quầy lễ tân khác, giọng nói của nhân viên điều hành bộ phận quân đội đặc biệt lạnh lùng: "Alo. "
"X-Xin chào. Đây là con đường nằm trong khu rừng rậm ở huyện Bắc Hà của thủ đô, chúng tôi đã gặp phải một đám quái vật—".
"Grào--".
Còn chưa kịp nói hết lời, tiếng kêu chói tai của quái vật lại vang lên, làm cho một đám chim bay giật mình. Hắn không cần nói gì thêm, người điều hành bộ phận quân đội đặc biệt đã phản ứng lại, ném xuống câu 'Mau chạy đi, chúng tôi sẽ đến ngay', rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Hạ Tích Nho mở miệng muốn nói 'tôi có thể chạy trốn nhưng Lục Dư thì không', nhưng ngay khi quay đầu lại, hắn nhìn người thanh niên xắn tay áo sơ mi trắng lên với vẻ mặt lãnh đạm, để lộ ra cổ tay mảnh khảnh đeo hạt Phật châu với sợi dây đỏ, ngón tay bấm móng bóp chặt lấy một con quái vật, mặt vô biểu tình mà nghiền nát đầu nó.
Hạ Tích Nho: "...Đệt. "
Không biết bây giờ còn kịp nói với bộ phận quân đội đặc biệt nữa không, hình như hiện tại không cần bọn họ đến đây nữa rồi.