Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 14: Coca



Chiếc Maybach màu đen đi thẳng đến tiểu khu ở phía Nam thành phố, nhà tiên tri dừng xe trên bãi đỗ ở bên cạnh bồn hoa. Khu hoa viên Cẩm Tú khác hoàn toàn so với tiểu khu của Lục Dư. Một bên là dinh thự xa hoa, một bên là nơi ở dân sự bình thường, vì vậy chiếc Maybach so với những chiếc xe khác bên cạnh, khá lạc lõng.

Một người đàn ông cao lớn mặc bộ lễ phục màu đen bước tới xe mở cửa cho Lục Dư, ánh mắt giao nhau với ánh mắt của chàng thiếu niên, Nhà tiên tri hơi nghiêng người, đặt lòng bàn tay lên bụng dưới của hắn ta, mỉm cười nói: "Nhị thiếu Lục gia, đến rồi, bước xuống cẩn thẩn."

"Cám ơn." Lục Dư bước ra khỏi cửa xe, quay đầu nhìn Phó Vân Triều. Người đàn ông một tay chống cằm, thản nhiên nhìn cậu, một lúc sau, Lục Dư mới nói: "Anh có muốn lên ngồi một lát không?"

"Cung kính không bằng tuân mệnh".

Đôi chân dài mặc quần đen của anh giẫm xuống đất, không cần nhà tiên tri hay xe lăn đỡ, anh đứng bên cạnh Lục Dư, thân hình cao lớn không chút yếu đuối, áo sơ mi màu đen tuỳ ý rũ xuống, vài cánh hoa hồng đen lộ ra thu hút tầm mắt của Lục Dư. Đôi mắt dài của người đàn ông hơi cụp xuống, đôi môi mỏng cong lên mỉm cười: "Đi thôi."

Nhà tiên tri đứng một bên nói: "Chúc hai người có một đêm tuyệt vời."

( 'tuyệt vời' ở đây còn có nghĩa là mỹ diệu hoặc là vui vẻ nha. Nghe như mấy cô tiếp thị khách sạn, đặc biệt vào ngày lễ tình nhân:>)

Lục Dư quay đầu lại nhìn hắn.

Cậu cảm thấy bốn chữ "một đêm tuyệt vời" nghe giống như màn đêm bị bao phủ bởi một lớp sương mù mơ hồ. Nhưng khi để ý thấy ánh mắt của hắn, nhà tiên tri chỉ chớp mắt lại khiến khuôn mặt nạ này của hắn trở nên sống động hơn một chút.

Sau khi Lục Dư và Phó Vân Triều bước vào khu chung cư, hắn dựa vào xe, móc đầu ngón tay vào một bông hoa nhổ ra khỏi luống hoa rồi tặc lưỡi - hắn nói đúng, đó là một đêm tuyệt vời.

"Hút thuốc không?"

Một giọng nói chợt vang lên trong màn đêm tĩnh lặng và trống trải, nhà tiên tri ngước mắt lên, nhìn thấy một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối, cầm điếu thuốc mỏng manh thân màu trắng, kẹp đuôi màu đỏ giữa hai ngón tay thon dài như đôi đũa. Hắn đưa tay nhận lấy, thấy ngọn lửa bốc lên nghi ngút khói mỏng, tiên tri hít một ngụm, thản nhiên hỏi: "Sao ngươi còn ở đây?"

Chủ nhân bàn tay như kia hợp tình hợp lý mà nói: "Vợ chưa cưới của chủ nhân tức giận như vậy, đêm nay làm sao có thể dễ dàng ngủ được?"

Nhà tiên tri ồ một tiếng, nghĩ thầm tên gia hoả này nói đúng.

Sau đó chủ đề thay đổi: "Thật ra, ngươi có thể gọi cậu ấy là chủ nhân."

"Cái gì?"

"Vị hôn phu này của chủ nhân ngươi".

....

Căn phòng trên tầng mười bảy chuyển từ tối tăm đến sáng ngời, ngoài cửa sổ hiện lên vài bóng đèn, Lục Dư vén rèm ra, nhìn từ xa có thể trông thấy tòa nhà quảng cáo với ánh đèn nhiều màu sắc ở trung tâm thành phố. Cậu quay lại thì thấy Phó Vân Triều đang ngồi rất thuần thục và tự nhiên trên ghế sofa, người đàn ông nhìn rất im lặng, cụp mắt xuống, cảm giác bất hòa lúc này dường như đã tiêu tan đi rất nhiều.

Cho đến khi nhận ra ánh mắt của Lục Dư, Phó Vân Triều mới ngước mắt lên mỉm cười với cậu.

Lục Dư đã nhìn thấy rất nhiều người mỉm cười.

Khi Kha Dữ Minh cười với vợ, anh ấy rất dịu dàng giống như hoa nở trong gió xuân, nụ cười của Phù Xuyến khi nói về bạn tốt của mình thật vui vẻ, chỉ có Phó Vân Triều vào lúc này là Lục Dư cảm thấy nụ cười như vậy không nên xuất hiện trên mặt anh.

Phó Vân Triều rất quen thuộc với điều đó: "Tôi không cần trà hay đồ uống, Lục nhị thiếu chỉ cần cho tôi một ly nước lọc là được rồi".

Lục Dư đi vào phòng bếp, trong nhà không có nước lọc, liền lấy trong tủ lạnh ra hai lon Coca đưa cho Phó Vân Triều: "Chỉ có cái này thôi".

Phó Vân Triều không trả lời, tùy ý đặt lên bàn. Ôm lon của mình ngồi xuống ghế sô pha đối diện, ngón tay thon dài trắng sứ kéo vòng lon nhẹ nhàng kéo ra. Tách một tiếng, Lục Dư nhấp một ngụm, hài lòng nheo mắt lại.

Coca là đồ uống mà Phù Xuyến rất thích. Phù Xuyến từng nói, điều anh ấy hối hận nhất trong đời là trở thành một minh tinh. Ngay cả việc uống Coca, điều tưởng chừng như là chuyện nhỏ đối với người bình thường, mà đối với anh cũng là một vấn đề, không được phép tuỳ tiện uống. Phù Xuyến đã nhắc nhở Lục Dư nhiều lần rằng cậu phải mua Coca về và thử nó khi có thể rời khỏi toà hung trạch này.

Xác thực uống rất ngon.

Phó Vân Triều tựa lưng vào ghế, anh cảm thấy có chút thần kỳ. Sau khi cùng nhau tiếp xúc một đêm, Phó Vân Triều mơ hồ nhận ra Lục Dư là người xem nhẹ mọi việc, nếu phải tìm một ẩn dụ thích hợp thì đó chính là tuyết trên núi cao trắng xóa và lạnh lẽo. Nhưng bây giờ đôi mắt hoa đào nheo lại của cậu lại đầy vẻ lãnh đạm, rất giống con mèo Ba Tư(1) mà mẹ anh nuôi năm xưa, bình thường cũng không thèm nhìn anh, chỉ khi nó bị cám dỗ bởi cá khô nhỏ, con mèo mới kêu meo meo hai tiếng. Thanh âm vừa mềm lại vừa ngọt.

(1): mèo Ba Tư còn gọi là mèo Persian có biệt danh là mèo mặt tịt:)) là giống mèo có nguồn gốc từ thời Ba Tư cổ đại. Mèo Ba Tư có tính cách thân thiện, gần gũi và ngoan ngoãn. Hòa đồng với các con vật khác, luôn thích sự yên bình. (Hình ảnh minh hoạ bên dưới)*

Bị bao quanh bởi cảm giác kỳ lạ này, Phó Vân Triều vô thức nhéo các đốt ngón tay phải của mình. Cho đến khi thanh niên hỏi anh: "Anh thật sự không muốn uống à?"

Phó Vân Triều quả thực đã nhiều năm không động tới thứ này.

Ba năm trước, anh vô tình tiến vào thế giới kia, khắp nơi chỉ có thi thể, thỉnh thoảng phải căng thần kinh để ăn một bữa, tự hỏi liệu đó có phải là ảo ảnh do trạm kiểm soát Boss cố ý sắp đặt hay không. Điều ấn tượng nhất trong ba năm qua có lẽ là ở một phó bản trong rừng rậm nào đó, ngay từ đầu phó bản đã bảo mọi người hãy tiến đến mảnh đất trung tâm, nơi sẽ có thức ăn đang chờ họ.

Vì vậy, khi nhìn thấy một bàn thức ăn dài xếp thành hàng và ngửi thấy mùi thơm của bánh, ai cũng tỏ ra sốt ruột, gấp không chờ nổi.

Cho đến khi ảo ảnh do nguỵ thần tạo ra bị đập tan, mùi hôi thối của xác chết bao trùm lên tất cả những mùi mỹ vị.

Phó Vân Triều bắt đầu trở nên kén ăn từ đó.

Cho dù anh chưa từng ăn đồ thối, chỉ nhìn thôi cũng khiến hắn ghê tởm buồn nôn.

Ánh mắt lướt qua lon Coca bình thường, nhìn đầu lưỡi thanh niên lướt qua đôi môi mỏng liếm đi vị ngọt, anh 'ừ' một tiếng, áp mép lon lên môi, chỉ nhấp một ngụm nhẹ, vị ngọt ngào. Hương vị truyền qua môi và răng, lan ra khắp miệng. Anh không thích mùi vị của Coca nên bình tĩnh đặt lon Coca xuống, nhìn thấy Lục Dư vẫn uống lon Coca, ánh mắt hơi lóe lên, giọng điệu dần dần trở nên thản nhiên.

"Hôm nay cùng lúc đắc tội cả Lục gia và Phó gia, nhưng cậu tựa hồ không hề hoảng loạn chút nào".

Tuy rằng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái Phó Vân Triều cũng có thể biết Lục Dư không đơn giản như bề ngoài, nhưng thái độ nhàn nhã điềm tĩnh hiện tại của cậu vẫn khiến người ta có chút kinh ngạc. Ánh mắt anh lướt qua những ngón tay trắng nõn lại cân xứng, thật là một đôi bàn tay xinh đẹp, nhưng Phó Vân Triều lại có một trực giác——

Đôi bàn tay này có lẽ cũng đẹp đẽ như vậy khi bẻ cổ ai đó.

Trong mắt anh hứng thú kéo dài đến bây giờ, còn chưa hoàn toàn tiêu tán, giây tiếp theo, Phó Vân Triều nghe thấy Lục Dư với vẻ mặt điềm tĩnh hỏi: "Sao tôi lại hoảng loạn? Nếu như hoảng loạn, anh có thể giúp tôi xử lý hai nhà này không?"

Cậu tựa hồ chỉ là tùy ý hỏi, nhưng Phó Vân Triều lại mỉm cười: "Không phải là không thể. Lục thiếu gia, dù sao hôm nay là để xác nhận quan hệ giữa vợ chồng chúng ta. Nếu cậu không phản đối-"

Người đàn ông kéo dài giọng, cuối cùng có chút cười: "Cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn diễn ra bình thường chứ?"

...

Buổi chiều ngày hôm sau, Lục Tiêu nhận lời hẹn của Trâu Sán, tan ca liền trực tiếp đến câu lạc bộ của hắn. Vừa bước vào phòng riêng, Lục Tiêu liền ngồi lên ghế, cầm ly rượu lên uống hết ly này đến ly khác. Trâu Sán buông tay người phụ nữ bên cạnh ra, vội vàng đi vào nhìn thấy cảnh tượng này, sửng sốt một chút, cười hỏi: "Lục Tiêu, cậu đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa? Cơm không ăn liền uống rượu, đợi đến chút nữa dạ dày đau, Lịch Lịch lại lo lắng".

Lần trước, Lục Tiêu và Trâu Sán uống rượu, trong tiệc đều có người quan trọng cần phải cho người ta mặt mũi, uống hết ly này đến ly khác, Lục Tiêu uống thẳng đến bệnh viện. Đêm đó, Trâu Sán nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lục Lịch, lòng đau xót vô cùng.

"Tôi không muốn ăn." Lục Tiêu cau mày, rót cho mình một ly rượu nữa.

Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là hắn đang gặp chuyện gì đó vây khốn. Nghĩ đi nghĩ lại, Trâu Sán dường như chỉ còn lại một mình Lục Dư. Trâu Sán nhướng mày, rót cho mình một ly rượu, thản nhiên hỏi: "Cậu lo lắng cái gì? Tên Lục Dư kia không phải sẽ đính hôn với Phó Vân Triều sao? Sau này sẽ không quậy phá trước mặt nữa, đây là chuyện tốt, chúng ta nên ăn mừng mới phải".

Lục Tiêu hôm nay ở công ty cả ngày, công việc bận rộn đã hoàn toàn chiếm hết suy nghĩ của hắn, hắn không ngờ rằng chuyện của Lục Dư và Phó Vân Triều ngay cả Trâu Sán cũng biết.

Bất quá quan hệ giữa Trâu Sán với Lục Lịch rất tốt, không chừng là Lục Lịch nói cho đối phương biết.

Nghĩ vậy, hắn liền trực tiếp nói thẳng.

Hắn vừa dứt lời, Trâu Sán dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn: "Chuyện này cần gì Lục Lịch nói cho tôi biết? Hiện tại đã truyền khắp thủ đô rồi, cậu nói thế cũng quá là coi thường tôi đó, mấy người cũng rất biết cho Lục Dư mặt mũi. Cậu ta đã gây ra bao nhiều rắc rối nhưng các người lại tìm cho hắn một mối hôn sự tốt đến vậy. Xí, nếu tôi là Lục Dư, chắc tôi nằm mơ cũng cười ra tiếng mất".

Tay cầm ly rượu của Lục Tiêu khựng lại.

Đôi mắt say rượu của hắn có chút đỏ hoe, ánh mắt rơi vào Trâu Sán, thấy vẻ mặt đối phương dường như lộ ra vẻ bối rối và không thể tin được, hắn khàn giọng hỏi: "Cậu có cảm thấy cuộc hôn nhân này tốt không?"

"Không tốt sao? Người đứng đầu hiện tại của gia tộc Phó Minh. Phó Vân Triều mặc dù là con trai của Phó Kỳ, nhưng anh ta cũng là một thiếu gia chân chính giàu có. Lục Dư là ai? Nếu gia đình các người không tử tế, có trái tim, đã tìm kiếm cậu ta suốt hai mươi năm, cậu sẽ được như bây giờ sao? Chỉ có thể mãi mãi là một kẻ ăn xin mà thôi. Tôi nói chuyện không dễ nghe, cậu đừng để ý, nhưng đó là sự thật. Cậu nghĩ một tên ăn xin xứng đôi với Phó Vân Triều thật sao, rốt cuộc là ai thiệt?".

Ngón tay của Lục Tiêu không ngừng vuốt ve ly rượu, hành động này lặng lẽ biểu lộ sự do dự của hắn lúc này, khi nghe thấy tiếng cười của Trâu Sán hỏi hắn: "Hôm nay cậu sao vậy? Kỳ kỳ quái quái."

Lục Tiêu nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Nếu, tôi nói là nếu, người cùng Phó Vân Triều đính hôn đổi thành Lịch Lịch—"

Lời chưa kịp nói xong đã bị Trâu Sán không thương tiếc cắt ngang.

Trâu Sán vẻ mặt khiếp sợ không nói nên lời: "Phó Vân Triều xứng sao?".

Lục Tiêu nhìn hắn, nhưng vẻ mặt Trâu Sán vẫn rất kỳ quái: "Phó Vân Triều là một kẻ bệnh hoạn, không phải là người thừa kế chính thức của Phó gia. Làm sao Lịch Lịch có thể ở bên hắn được? Tôi nghĩ ngay cả Phó Nghị cũng không thể được. Mặc dù Phó Nghị là con trai của Phó Minh, nhưng tác phong(2) của hắn lại rất tệ".

(2): tác phong không chỉ đơn thuần là điệu bộ, cử chỉ mà còn là cách ứng xử, lề lối của bạn khi làm việc, hợp tác, hay đơn giản là kết nối với mọi người xung quanh.

Trâu Sán mạnh mẽ lắc đầu, tuy không hiểu tại sao Lục Tiêu lại có suy đoán như vậy, nhưng hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ xem ai trong số những gia tộc giàu có ở thủ đô ngày nay có thể là bạn đời của Lục Lịch.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không thể nghĩ tới ai có thể tương xứng.

Vì thế hắn cảm khái nói: "Bạch Nguyệt Quang quốc dân à, nhìn lên nhìn xuống là được, vẫn là không nên tuỳ tiện ghép CP".

Lục Tiêu rũ mắt xuống, nhìn rượu vang đỏ trong ly, đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút đau nhức.

Rõ ràng đều là con của Lục gia, trong mắt người ngoài, một người được cho là không xứng với Phó Vân Triều, còn người kia thì không chịu nổi dù chỉ một chút ủy khuất.

Thậm chí chỉ nghĩ đến việc ai phù hợp với Lục Lịch cũng giống như làm nhục ánh trăng này.

Beta: 29/4/2024

***

TÁC GIẢ CÓ LỜI MUỐN NÓI:

Tiểu Phó [hùng hùng hổ hổ]: Từ giờ trở đi, ai cũng giống nhau, đều xứng ném thẳng đống c*t vào cái thứ được gọi là 'Bạch nguyệt quang quốc dân' và bầy đồng bọn của nó.

Tiểu kịch trường: Sổ hộ khẩu

Phó Vân Triều lấy quyển sổ hộ khẩu ra khỏi hộp, quơ quơ trước mặt Lục Trạch Trạch.

Tiểu Phó: "Bảo bối, anh cảm thấy quyển sổ này có cái gì đó thiếu thiếu".

Lục Trạch Trạch chưa thấy qua sổ hộ khẩu bao giờ: "Thiếu gì vậy?"

Tiểu Phó: "Thiếu tên em bên cạnh anh"

Lục Trạch Trạch: "🤨 Nhất thiết phải có sao?"

Tiểu Phó: "... Nhất định phải có"

Lục Trạch Trạch: "Sổ này để làm gì?"

Tiểu Phó: "Để mai sau già rồi, em ngồi chung bàn thờ với anh"

Lục Trạch Trạch: "Thế thì không cần đâu. Em là toà hung trạch ngàn năm không ch.ết già được"

Tiểu Phó: "..."

Tôi online chờ mn giải cứu gấp:))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv