Trong phòng bệnh:
Ngồi bên giường bệnh, Phó Chi Tề cúi đầu đọc tài liệu. Cổ tay phải của anh bị quấn băng nên giờ anh đang dùng tay kia đè lên một câu trên màn hình, đánh dấu nó lại.
Xong việc, anh theo thói quen ngẩng đầu nhìn về người bệnh đang hôn mê. Chợt anh thấy đôi mắt của đối phương đang hé mở.
Chu Thanh Ý nằm trên giường bệnh, sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Đôi mắt vừa đen láy vừa sâu thăm thẳm. Em không phát ra âm thanh gì, chỉ có lông mi khẽ run run. Trông có vẻ yếu ớt, cũng giống đã thầm lặng, thầm lặng nhìn Phó Chi Tề thật lâu.
Phó Chi Tề rung chuông, nhẹ nhàng nói: “Em tỉnh rồi à? Bác sĩ đến ngay đây.”
Chẳng biết Chu Thanh Ý có nghe được hay không, em vẫn nhìn anh không chớp mắt như trước.
Phó Chi Tề hỏi em có đau không, em chẳng có phản ứng gì cả.
Lát sau, dường như Chu Thanh Ý thấy vô cùng mệt mỏi, em nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cuối cùng bác sĩ cũng tới.
Phó Chi Tề kể tình huống vừa nãy cho bác sĩ, ông nói: “Bình thường thôi, mở mắt là hành vi vô thức. Chờ đến lúc đại não thật sự thức tỉnh là tốt rồi.”
Sau khi kiểm tra các chỉ số xong xuôi, bác sĩ nói rằng tình hình rất tốt, không bao lâu nữa sẽ tỉnh thôi nhưng thời gian vẫn phải phụ thuộc vào người bệnh.
Phó Chi Tề cảm ơn bác sĩ. Căn phòng rất nhanh đã yên tĩnh như trước, chỉ còn âm thanh nhỏ từ các thiết bị.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, đã đến lúc Phó Chi Tề rời đi như thường lệ. Mọi khi, anh chỉ đến và ngồi lại hai tiếng đồng hồ mỗi buổi tối. Do đã mời người chăm sóc riêng nên Phó Chi Tề chẳng cần phải túc trực bên giường bệnh suốt.
Phó Chi Tề nhìn đồng hồ rồi chuyển tầm mắt sang người có sắc mặt chẳng hồng hào lắm nằm trên giường. Rốt cuộc cậu vẫn không nhúc nhích thêm chút nào nữa.
Anh chờ, chờ đến tận ba tiếng.
Lần này Phó Chi Tề không bỏ lỡ khoảnh khắc Chu Thanh Ý mở mắt. Em nhìn anh một lúc rồi nhíu mày, mấp máy môi.
Phó Chi Tề đến gần, nghe thấy Chu Thanh Ý nói anh là ai vậy.
Phó Chi Tề giật mình.
Chu Thanh Ý không nhớ được bất cứ chuyện gì.
Bác sĩ nhanh chóng đến. Kiểm tra tình hình cơ bản xong, ông nói với Phó Chi Tề: “Có thể va chạm đã dẫn đến não bị tổn thương, tình hình cụ thể thì phải kiểm tra cẩn thận hơn.”
Gật đầu, anh rời khỏi phòng cùng bác sĩ rồi mới nói: “Có thể trị được không?”
“Lúc trước chụp CT không thấy não xuất huyết, có thể do não bị va đập mạnh nên mới mất trí nhớ. Nếu chỉ là va đập não thì nghỉ ngơi đàng hoàng sẽ khỏi thôi.” Bác sĩ nói: “Nhưng não bị va đập thường tạo thành chứng mất trí nhớ ngắn hạn, rất hiếm người bệnh mất trí nhớ hoàn toàn. Trước mắt vẫn chưa xác định được gì.”
Phó Chi Tề lặng lẽ nghe, chỉ nghe được ba chữ “chưa xác định”. Anh không còn yêu cầu gì, nói cảm ơn với bác sĩ.
Do dự một chút, bác sĩ nói thêm: “Người bệnh đột ngột mất kí ức thì tâm lí có lẽ sẽ không được ổn định, người nhà cần động viên, quan tâm nhiều hơn.”
Phó Chi Tề ngừng một lát rồi nói vâng.
Vừa mở cửa vào, tầm mắt Chu Thanh Ý lập tức dính chặt lấy Phó Chi Tề. Em nhìn anh đến gần giường bệnh, mím môi, chờ anh mở miệng.
Phó Chi Tề thấy em giống con thú nhỏ đang cảnh giác.
“Tên tôi là Phó Chi Tề.” Phó Chi Tề nói: “Là bạn đời về mặt pháp lý của em.”
Vẻ mặt Chu Thanh Ý hơi hoang mang.
“Chúng ta là… liên hôn thương mại.” Anh yên lặng một chốc rồi nói tiếp: “Nhưng không có trói buộc gì đâu, em yên tâm. Chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa…”
Chu Thanh Ý khẽ nói, em có thể ngửi một chút pheromone* của anh không.
*Hay đọc ABO thì chắc mọi người đều biết pheromone là gì rồi đúng không? Ai chưa biết thì vào link này nè: https://doithianthit.wordpress.com/2016/01/21/alphabetaomega-abo/
Phó Chi Tề cẩn thận thả một ít để nó không trở thành sự uy hiếp với Omega.
Là mùi lá trà, Chu Thanh Ý nói.
Anh đã dấu hiệu em rồi, em nói thêm.
“Ký hiệu tạm thời thôi.” Phó Chi Tề thừa nhận: “Ở một số ít nơi công cộng thì rất cần cái này. Khi chúng ta gặp tai nạn xe thì đang trên đường đến một bữa tiệc.”
Chẳng nói gì nữa, Chu Thanh Ý đang tiếp nhận thông tin.
Em không hỏi đến vụ tai nạn xe nhưng Phó Chi Tề vẫn nói: “Lần này do tôi liên luỵ em. Gần đây động tĩnh của tôi quá lớn nên có vài người sốt ruột. Xin lỗi vì đã hại em bị thương.”
Chu Thanh Ý hỏi, vậy người gây tai nạn ở đâu rồi?
“Tôi sẽ truy cứu.” Phó Chi Tề nói.
Chu Thanh Ý cười nhẹ và nói đó là lỗi của bọn họ mà.
Phó Chi Tề im lặng, lặng lẽ ngắm em.
Thật ra ngoại hình của Chu Thanh Ý rất ưa nhìn, vừa xinh đẹp vừa trong sáng, có sức hút khó cưỡng*. Dẫu chẳng nói gì, chỉ cần đứng đó thôi đã đủ lay động lòng người.
*Nguyên văn là 周青意生了一副好相貌,风神秀彻,清隽逼人.
Hiện giờ em đang nằm trên đệm giường trắng tinh, mái tóc đen nháy hơi dài xõa tung trên gối. Sắc mặt em như không có chút máu nào, chỉ có mỗi hàng lông mày dày. Thoạt nhìn rất yếu ớt song lại hiện lên vẻ đẹp khó tả.
“Có đau không?” Phó Chi Tề hỏi.
Anh nhớ em từng là người hướng nội. Theo tính cách của Chu Thanh Ý, có lẽ em sẽ không nói gì.
Thế nhưng Chu Thanh Ý im lặng một lát rồi bảo, em đau.
Thật ra Chu Thanh Ý vốn không bị thương nặng đến thế.
Khi chiếc xe kia từ giao lộ lao đến, cả hai người họ đều ngồi ở ghế sau. Tài xế đánh tay lái để né nó. Bỗng Chu Thanh Ý đổi quán tính ngã về phía Phó Chi Tề. Trong chớp mắt, anh muốn giương tay bảo vệ Chu Thanh Ý nhưng em ấn mạnh anh xuống, không để Phó Chi Tề di chuyển.
*Nghe không cố ý vậy thôi chứ em nhà đang bảo vệ anh đó.
Phó Chi Tề chưa từng biết Omega nhìn có vẻ yếu đuối thế mà lại có sức lực mạnh đến vậy.
Thời khắc va chạm kịch liệt và bị đè ép về phía sau, anh chỉ có thể bảo vệ gáy của Chu Thanh Ý.
Xe bị đụng đến lật qua một bên, trượt dài trên mặt đất ẩm ướt. Sau đấy va đập với vật gì đó rồi dừng lại.
Phó Chi Tề ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc cùng với hương hạnh nhân thoang thoảng.
Lập tức anh thấy lồng ngực mình nặng nề hơn. Chu Thanh Ý hoàn toàn ngất trên người anh, không còn chút hơi thở nào.
Chỉ có máu ấm nóng cứ chảy ra.
*
Quá trình phục hồi của Chu Thanh Ý chẳng hề thuận lợi.
Vết thương của em cực kì đau nhưng lại không có cách nào phát tiết. Mỗi khi Phó Chi Tề bước vào phòng, anh đều nhìn thấy Chu Thanh Ý thở nặng nề. Ngón tay em co giật như muốn nắm lấy drap giường, song lại không có sức lực gì để nắm.
Khép tay em lại, Phó Chi Tề khẽ nắm lấy, cảm nhận được ngón tay lạnh như băng của Omega đang cuộn lại. Anh cứ lặng lẽ nắm như thế, chờ đến khi tay Chu Thanh Ý duỗi ra và ấm hơn thì mới thả ra rồi giấu vào trong chăn.
Trên trán Chu Thanh Ý toàn là mồ hôi lạnh. Ánh mắt em không có tiêu cự nhưng vẫn nhìn về phía Phó Chi Tề, như đang cầu xin sự giúp đỡ.
Với Phó Chi Tề mà nói, nếu nhịn được thì cứ nhịn đi. Còn đau đến không chịu được thì có thể uống thuốc giảm đau.
Chu Thanh Ý, em có đường lui nhưng tôi mong em sẽ kiên cường thêm một chút,
Tổng cộng Chu Thanh Ý uống thuốc giảm đau ba lần.
Phó Chi Tề nghe người chăm sóc nói có hai đêm Chu Thanh Ý bị đau đến mức tỉnh giấc, hắn nghĩ em cần phải uống thêm lần nữa.
Thế mà em chỉ nhìn em thật lâu. Ánh mắt vô cùng đáng thương, dáng vẻ em như khó mở lời được.
Giống như dỗ trẻ con, Phó Chi Tề lại gần Chu Thanh Ý và hỏi em làm sao vậy.
Anh nghe thấy Chu Thanh Ý nhỏ giọng nói, có thể cho em quần áo của anh được không?
Phó Chi Tề không hiểu lắm.
Chu Thanh Ý chỉ có thể giải thích, em cần pheromone của anh.
Nói xong em lập tức dời mất đi, cứ như câu nói ấy tốn hết mọi dũng khí của em.
Phó Chi Tề ngồi dậy, nhìn vào mắt Chu Thanh Ý.
Không nghe được câu trả lời, Chu Thanh Ý chỉ đành mang theo nỗi lo sợ và bất an mà đối diện với anh.
“Chu Thanh Ý.” Phó Chi Tề nói: “Tôi không phải là Alpha của em.”
Chu Thanh Ý nói, nhưng mà em đau lắm.
Phó Chi Tề biết sự ỷ lại của Chu Thanh Ý với anh rất khác thường. Chu Thanh Ý ngày xưa sẽ không làm như vậy.
Trừ anh, Chu Thanh Ý kháng cự với sự tiếp xúc của tất cả mọi người. Tuy em chẳng để lộ ra nhưng Phó Chi Tề vẫn có thể ngửi được mùi hạnh nhân như bị ngâm quá lâu trong nước mưa nên có hơi ảm đạm.
Mà lúc Phó Chi Tề đến, hơi nước ẩm ướt lập tức biến mất. Hạnh nhân như vừa được phơi dưới ánh nắng, trở nên có mùi thơm thoang thoảng.
Thế nhưng Phó Chi Tề cũng đâu phải là người quan trọng gì với Chu Thanh Ý, Hôn nhân của bọn họ chẳng qua chỉ là điểm dừng chân tạm thời của em, kí hiệu tạm thời đã là cực kì bất đắc dĩ. Phó Chi Tề không muốn ảnh hưởng đến Chu Thanh Ý quá nhiều, khiến em không thể dứt ra được.
Bác sĩ nói, vì mất trí nhớ nên Chu Thanh Ý thấy rất bất an. Theo bản năng sẽ chỉ thân thiết với người mình thích để thu được cảm giác an toàn. Song Phó Chi Tề biết đó không phải là thích mà chỉ là ảo giác của ký hiệu khiến em có ảo tưởng như thế.
Chu Thanh Ý cần anh nhưng tất cả đều là giả dối.
Phó Chi Tề biết mình không thể cứ mặc nó như vậy. Omega chẳng nên có liên hệ sâu sắc với Alpha, bản chất của họ rất yếu đuối, dễ bị nghiện rồi dâng lên tự do của bản thân.
Mà thứ Chu Thanh Ý trong quá khứ khao khát nhất chính là tự do.
Nhưng anh cúi đầu ngắm em thật lâu. Cuối cùng vẫn mở áo khoác âu phục trên người mình ra rồi trùm lên cho em.