Đường Cẩn Du ôm lấy cổ đối phương, hai mắt nhiễm một màu tìиɧ ɖu͙©, lúc này giống như đang phát tình. Nàng hôn lên mặt ái nhân, mỗi một nụ hôn đều dịu dàng. Thanh âm nhu nhược kèm theo tiếng nức nở rêи ɾỉ, vô cùng ái muội.
“Cô ơi… cô ơi… cô chạm vào Cẩn Du được không?”
Đường Cẩn Du giống như phát khóc, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của người kia lấy lòng, bầu ngực ma sát thân mật với cơ thể đối phương, phía dưới đã ẩm ướt đến mức lầy lội.
Tóc dán lên gương mặt đầy mồ hôi của nàng, vô cùng mị hoặc.
Bộ dạng này chính là phát tao muốn bị chơi chết.
Hứa Tịch Lam ở đối diện môi lưỡi triền miên với nàng, đầu ngón tay vuốt ve thô bạo đùi trong của nàng, sau đó dần tiến lên trên.
Đường Cẩn Du phát hiện, mình thế mà đã muốn lêи đỉиɦ chỉ bằng một nụ hôn với giáo sư.
“Giáo sư…Hứa giáo sư, muốn bị cô chơi chết… Làm chết Tiểu Du được không?”
Đường Cẩn Du thì thầm lời nói đường mật bên tai vị giáo sư mình tâm niệm, qυầи ɭóŧ đã sớm ướt đẫm, ngực căng tới phát trướng.
Hứa Tịch Lam không trả lời, đột nhiên cúi người hôn lên nơi đó, Đường Cẩn Du không kịp phòng bị lập tức lên cao trào.
“A!”
Bị kí©h thí©ɧ quá độ, mật dịch bắn lên gọng kính màu bạc của Hứa Tịch Lam, nhiễu lên trên bờ môi đỏ rực của cô. Hứa Tịch Lam ánh mắt đầy ý vị, lập tức dùng hai ngón tay chen vào-
…
Đường Cẩn Du trừng mắt nhìn lên trần nhà, hô hấp khó nhọc nắm chặt chăn trên người.
Đầu óc một mảng trắng xóa hỗn loạn, nàng chết trân nhận ra mình đang nằm trên giường ngủ.
Đường Cẩn Du chỉ kịp nhận ra mình vừa mộng xuân.
Lại còn mộng xuân, với giáo sư mình tâm niệm.
Nàng mồ hôi ướt đẫm trên trán, sau lưng, cả hai tay, nàng đột nhiên phát hiện phía dưới ẩm ướt, xấu hổ vắt tay qua trán, l*иg ngực phập phồng lên xuống dường như không chịu nổi kí©h thí©ɧ từ giấc mơ kia.
Nàng dâʍ đãиɠ đến vậy sao?
Cảm xúc quá chân thật.
Thật tới mức, Đường Cẩn Du không nghĩ đó đơn thuần là một giấc mơ.
Nàng đầu óc rối như tơ vò.
Đường Cẩn Du có thể cảm nhận được bờ môi mềm mại của người kia, vị ngọt trong miệng đối phương, từng nụ hôn hay một cái động chạm.
Đôi mắt Hứa Tịch Lam rất đẹp, xoáy sâu vào nàng.
Gọng kính màu bạc trên mắt cô, toát ra vẻ phong tao lịch sự, vô cùng lãnh đạm cấm dục của một người giáo sư nên có…
Đường Cẩn Du nghĩ lại mà thấy đỏ mặt.
Nàng cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh, ngăn bản thân tưởng tượng những thứ không nên.
Hôm nay là tiết Toán cao cấp, Tạ Doãn Phong liếc nhìn Đường Cẩn Du đang mất tập trung bên cạnh, cứ gác cằm nhìn vào nơi vô định mặc cho lão sư đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng. Hắn lấy tay chọt má Đường Cẩn Du, có chút buồn chán hỏi.
“Này, đang nghĩ gì mà ngẩn người nãy giờ vậy.”
Đường Cẩn Du bừng tỉnh. Nàng ngoái đầu sang bên cạnh nhìn, có chút bối rối.
“Ờ…vài chuyện linh tinh thôi.”
Tạ Doãn Phong hơi nhướng mày nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Chợt hắn bảo, giọng điệu có chút háo hức: “Cuối tuần bọn tôi có trận bóng đá giao hữu với trường khác, Cẩn Du đi xem không?”
Đường Cẩn Du ngẫm nghĩ vài ba giây: “Ở đâu vậy.”
“Nhà thi đấu của trường mình đó.”
Nàng gật đầu nói: “Được, nếu như tớ rảnh sẽ ghé qua đó xem.”
Tạ Doãn Phong mừng rỡ, giọng điệu cũng vui vẻ hơn.
“Không được nuốt lời đâu đấy nhé!”
“À mà có lẽ hôm đấy sẽ đông, giáo viên trong trường cũng tới xem, tôi sẽ giữ chỗ cho cậu ở vị trí đẹp nhất.”
Đường Cẩn Du chỉ cười: “Rất mong đợi màn trình diễn của cậu, A Phong.”