Từ phía sau, người đàn ông đeo mặt nạ tay cầm chích điện ung dung đi tới, Vương Khải Ca ngã xuống bất động trên mặt đất, rất nhanh liền có bảo an xách hắn đi.
Đường Cẩn Du cố gắng mở mắt, nhận ra là người đàn ông đeo mặt nạ lúc nãy bọn họ nhìn thấy dưới sảnh.
“Anh…tại sao…”
Lời còn chưa dứt, Đường Cẩn Du đã bị cơn buồn ngủ kéo ập tới, tạm thời bất tỉnh.
Trước khi ngất, dường như nàng trông thấy người đàn ông nọ lấy ra trong túi điện thoại nói gì đó với đầu dây bên kia, nhưng ở khoảng cách này nàng không thể nghe thấy.
“Tịch Lam, cô ấy bị chuốc thuốc. Một liều gây mê, một liều xuân dược. Ra tay rất tàn nhẫn.”
“Tôi đã làm theo lời cô nói. Việc còn lại, phải do cô làm chủ rồi…”.
Không bao lâu sau, trong quán bar liền xuất hiện một nữ nhân. Người này tóc đen thuần túy, đôi mắt màu tro, hồng ngọc đính trên tai tỏa ra ánh sáng đỏ rực. Ngũ quan yêu mị chết người, còn lộ ra tia cấm dục khó nói, cô mặc áo sơ mi cùng quần tây, khí chất cùng dáng vẻ tuyệt đối khó có thể xem thường. Mi mục tựa tranh họa, mũi cao, đôi môi thoa son đậm toát lên vẻ yêu dã. Đặc biệt là đôi mắt rất có chiều sâu.
Cả người tỏa ra khí thế bất khả xâm phạm.
Có người muốn tiếp cận cô, liền bị dáng vẻ lạnh lùng của Hứa Tịch Lam dọa sợ.
Hứa Tịch Lam đi thẳng đến căn phòng được chỉ dẫn, không ngoài dự đoán liền bắt gặp Đường Cẩn Du đang nằm trên sô pha, toàn thân không ngừng run rẩy.
Thuốc đã ngấm một lúc.
Đường Cẩn Du lúc này vô cùng chật vật, hai chân ma sát với nhau, không ngừng cắn đầu móng tay, ánh mắt mê man không còn phân biệt thực ảo. Chiếc váy bó sát cơ thể tôn lên vóc dáng của thiếu nữ đang độ tuổi trưởng thành, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng mảng da thịt trắng nõn.
Nếu để người khác thấy được bộ dạng này, ắt sẽ không chịu nổi.
Hứa Tịch Lam nghĩ đến nam nhân bỏ thuốc Đường Cẩn Du, ánh mắt không có lấy độ ấm.
Cô tiến lại gần nàng, vươn tay lay lay người Đường Cẩn Du.
“Cẩn Du, Cẩn Du, em có nghe cô nói không?”
Đường Cẩn Du trong cơn mê man, thần trí vốn không tỉnh táo. Thế nhưng nàng lại nhận ra mùi hương của người phụ nữ này, giọng nói quen thuộc của cô ấy, vốn đã khảm sâu vào tâm thức, cơ thể lại ra sức ham muốn hơn nữa.
“Giáo sư…giáo sư, em khó chịu quá. Cô chạm vào em được không a…”
Đường Cẩn Du thất thố vươn lấy tay của Hứa Tịch Lam đang đặt trên người mình, đầu lưỡi phấn nộn liếʍ ngón tay đối phương, ánh mắt ướŧ áŧ động tình.
Hứa Tịch Lam không thể ngờ, rốt cuộc tên khốn kia cho em ấy bao nhiêu lượng thuốc.
Triệt để thay đổi.
Nếu như cô không kịp thời, sợ rằng…
Nhân lúc Hứa Tịch Lam còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, Đường Cẩn Du đã không nhịn được trèo lên người cô ấy, thanh âm kéo theo tiếng nức nở, cơ hồ là khát cầu, lại ham muốn, vô cùng hỗn loạn.
Đường Cẩn Du ngồi trên người Hứa Tịch Lam, chiếc váy đen rơi xuống miễn cưỡng che được phân nửa cơ thể, liếʍ liếʍ môi hàm hồ nói.
“Giáo sư, cô nhìn em đi.”
“Cô để ý em được không…”
Hứa Tịch Lam có chút kinh ngạc ngoài dự đoán.
Giây tiếp theo, bờ môi liền bị chiếm đoạt, xúc cảm mềm mại cùng hơi men rượu khiến đầu óc Hứa Tịch Lam như gợi dậy kí©h thí©ɧ.
Đường Cẩn Du chủ động hôn môi cô.
Nữ sinh cưỡng hôn giáo sư mà nàng thầm ái mộ, hôn đến cả hai đều choáng váng, thủy quang nhiễu ra tận cằm, Đường Cẩn Du bị hôn đến nhũn cả người, bờ môi bị Hứa Tịch Lam gặm cắn đến sưng đỏ, sợi chỉ bạc ái muội nặng nề rơi xuống.
Hứa Tịch Lam hung hăng càn quấy miệng nàng, hút hết mật ngọt, khiến cô học trò của mình thiếu dưỡng khí mặt mũi đỏ bừng.
Hôn đến điên đảo.
Hứa Tịch Lam ánh mắt âm trầm, bật cười một tiếng.
Nếu đã khıêυ khí©h cô, vậy thì phải chơi đến cùng.
Trời đất đảo lộn, nháy mắt Đường Cẩn Du đã nằm dưới thân Hứa Tịch Lam.