Ở X thị khu trung tâm có một quán ăn địa phương, Đường Cẩn Du đã từng tới nơi này nhiều lần khi còn học cấp ba, giá thành vừa phải đồ ăn lại rất vừa miệng. Khi lên đại học thời gian rút ngắn lại, nàng cũng thường xuyên bỏ bê khoản ăn uống, hai ba tháng mới lại lui tới nơi này vài lần. Nói cho Hứa Tịch Lam địa điểm xong, Đường Cẩn Du híp mắt cười cười.
"Hôm nay dẫn cô đến một nhà hàng em thường lui tới, đảm bảo cô sẽ thích."
Cũng lâu rồi nàng không có đi ăn ở ngoài.
Hứa Tịch Lam đỗ xe xong liền cùng Đường Cẩn Du đi vào, ngay từ khi bước vào cửa nhà hàng liền thấy trang trí cũng không tệ, nội thất đơn giản truyền thống cũng không quá rườm rà, ánh đèn trong phòng cũng nhu hoà hơn vài phần, xung quanh còn trang trí thêm cây lá xanh tốt tràn đầy sức sống. Đồ vật đều làm từ gỗ mộc, còn có chiếc đài radio cũ kĩ phát ra bản nhạc trữ tình, khiến khung cảnh càng thêm bình dị.
Thật ra với thời buổi hiện giờ tất cả đều bị cuốn vào guồng tư bản kiếm tiền không ngừng nghỉ, ồn ã lại tấp nập, rất khó để kiếm được một nơi yên bình như vậy.
Chỉ là khi cả hai tiến vào chưa kịp chuẩn bị đã đón nhận vô vàn ánh mắt từ người trong nhà hàng. Có hiếu kì, có xăm soi, có chút tò mò hứng thú.
Thật ra Đường Cẩn Du vốn dĩ biết, phần lớn tầm mắt đều đặt trên người Hứa Tịch Lam.
Cũng chỉ có thể trách nàng ta quá nổi bật, lớn lên thành thục trầm ổn như vậy, dung nhan dưới mái tóc đen tuyền càng thêm sắc sảo.
Trong lòng Đường Cẩn Du thật sự hận không thể lôi kéo Hứa giáo sư trên con đường làm người mẫu, thật sự uổng phí của giời.
Ngẫm nghĩ lại người như Hứa Tịch Lam vốn quá chói mắt, Đường Cẩn Du nàng đem lòng ngưỡng mộ, cũng không phải là việc gì quá mất tự nhiên. Nếu đổi lại là người khác cũng như nhau thôi, thậm chí nàng còn tự nhận bản thân trước mặt giáo sư vẫn luôn ngoan ngoãn hướng người này thành kính, chưa làm điều gì quá phận.
Người như vậy chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, không nên dây dưa.
Nghĩ đến đây Đường Cẩn Du thoáng thả lỏng người. Hứa Tịch Lam dẫn nàng đến một cái bàn trong góc khuất, lại gần cửa sổ có nắng chan hoà chiếu vào, nàng ngồi ghế đối điện đẩy thực đơn đến gần Hứa Tịch Lam.
"Giáo sư, cô ăn gì cứ tự nhiên gọi."
Đường Cẩn Du không quên nàng là đang mời Hứa Tịch Lam ăn cơm để thực hiện "hình phạt" đưa ra từ hôm trước.
Hứa Tịch Lam không cầm lấy cũng chẳng ngó ngàng gì đến thực đơn, ánh mắt đơn thuần nhìn đến Đường Cẩn Du.
"Em thích ăn gì."
Đường Cẩn Du hơi ngạc nhiên, sau đó liền trưng ra nụ cười bất đắc dĩ: "Rõ ràng là em đang hỏi cô, sao tự dưng giáo sư hỏi vặn lại em rồi?"
Hứa Tịch Lam mỉm cười đầy ý vị thâm trường: "Em ăn gì thì cô ăn cái đó, về khoản ăn uống cô rất dễ dãi."
Nếu đã nói như vậy Đường Cẩn Du cũng không thể không cầm lấy thực đơn chọn món, nàng không muốn cứ mãi đôi co với giáo sư, để rồi đến cuối cùng vẫn chưa thống nhất được món ăn.
Không mất quá lâu nàng liền chọn xong, sau đó ra hiệu gọi hầu bàn. Người lập tức chạy tới là một cậu con trai mặt mũi sáng sủa, nhìn tới Đường Cẩn Du có chút bất ngờ, sau đó liền cười đến vui vẻ.
"Đường Đường, chị tới ăn sao, đã lâu rồi chị không có ghé qua!"
Đường Cẩn Du hơi mỉm cười chào hỏi: "A Huân, dạo này chị có chút bận rộn."
A Huân nhìn nụ cười từ phía đối diện mà vành tai cũng đỏ ửng lên. Tuy vậy tâm tình vẫn rất tốt, vội xua xua tay: "Khi nào rảnh chị đến đây là chúng em vui rồi."
Chợt tầm mắt của A Huân chú ý đến nữ nhân ngồi đối diện Đường Cẩn Du, trong thoáng chốc liền nhìn đến ngây ngẩn.
Người phụ nữ trước mặt có mái tóc đen dài óng ả, một bên đeo khuyên tai đính hồng ngọc, dung mạo mang theo đường nét phương tây như quét qua một trận gió cuốn tuyết hoa, mỹ lệ sắc sảo khiến người khác không nhịn được mà dán chặt tầm mắt lên người nữ nhân đó. Cô phong thái vô cùng tuỳ ý thản nhiên, mang đến cho người khác cảm giác vô cùng thoải mái, trên người mặc tây trang cũng không hề quá mức nặng nề.
A Huân nhìn đến tim đập chân run, không hề chớp mắt lấy một lần, mặt đã đỏ ngày càng đỏ.
Ngay lập tức cậu liền đến bên tai Đường Cẩn Du nói thầm, cơ thể không tự chủ nhích lại gần về phía nàng: "Đường Đường, người phụ nữ xinh đẹp này là ai vậy?"
Chỉ thấy hai người khoảng cách vô cùng thân cận, A Huân hơi cúi người nói thầm vào tai Đường Cẩn Du, mà Đường Cẩn Du cũng nghiêng người lại gần để nghe rõ. Nhìn từ đằng xa động tác này có bao nhiêu phần thân mật.
Mà trong đáy mắt của Hứa Tịch Lam đã đen đυ.c không thấy đáy, chứng kiến một màn này nụ cười trên môi cũng không giữ được như ban đầu nữa.
Cô có chút không vui.
Ánh mắt lướt qua A Huân, dường như giống như đang nhìn một cái xác biết cử động, tròng mắt hoàn toàn tản mác lạnh lẽo. Kế tiếp là đến Đường Cẩn Du, Hứa Tịch Lam nhìn nàng hướng A Huân hơi mỉm cười dịu dàng, còn chủ động ghé bên tai hắn nói gì đó mà cả hai đều không muốn cho cô nghe thấy. Từ đầu đến cuối tầm mắt trong như làn thuỷ thu của Đường Cẩn Du đều đặt lên cái cậu con trai bên cạnh.
Thật là không ngoan.
Đôi mắt xám tro của Hứa Tịch Lam trầm xuống, đầu ngón tay dưới mặt bàn hơi cuộn lại.