Sau Khi Ngoài Ý Muốn Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 26



Ngày mai anh có đi cùng phòng huấn luyện không?

Cố Tử Chương đứng ở cửa, hai mắt nhìn Hạ Trăn.

Hạ Trăn gật gật đầu, xoay người đi xa.

Cố Tử Chương: "..."

Mắt thấy Hạ Trăn càng đi càng xa, trong lòng nói không nên lời có loại cảm giác gì, ngược lại lại dâng lên một loại cảm giác quả nhiên như thế.

Công việc của Bộ phận Kiểm tra Kỷ luật không kết thúc dễ dàng như vậy.

Hắn đơn giản là có thời gian, huống hồ hắn cố ý tới đây để chờ Hạ Trăn, không đến mức bởi vậy mà rời đi, ngược lại có thể vừa tìm chút vui vẻ vừa đứng chờ.

Cố Tử Chương thu hồi tầm mắt, đối mặt với cánh cửa, đem tinh thần lực khổng lồ nén xuống cực nhỏ một chút, không để cho nó dễ dàng mất khống chế, mà là bảo trì ở một điểm cân bằng nhất định, hơn nữa đồng thời đem cỗ tinh thần lực khổng lồ này ẩn giấu.

Sau đó lặng lẽ giữ nó gần tấm cửa, nhưng giữ khoảng cách không cho nó chạm vào tấm cửa.

Cách một lát, Cố Tử Chương tản đi tinh thần lực, nhìn về phía Hạ Trăn vừa vặn đi tới bên cạnh hắn, ánh mắt trong vắt.

Hạ Trăn: "Đi thôi. ”

Cố Tử Chương đi vài bước đuổi theo Hạ Trăn, song song với Hạ Trăn.

Hắn nghiêng đầu nhìn sang Hạ Trăn đang đi phía bên cạnh, hỏi: "Anh không cần quan tâm bên kia sao? Tôi thấy nơi đó khá bận rộn. ”

Trước kia Hạ Trăn đụng phải bộ phận kỷ luật kiểm tra nên vô cùng bận rộn, cho dù Hạ Trăn đang kịch liệt giao thủ với hắn cũng sẽ không chút do dự vứt bỏ hắn.

Hắn đã sớm chuẩn bị chờ đợi rất lâu, nhưng rõ ràng hiện tại còn chưa được bao lâu, Hạ Trăn liền tới.

Nói xong, anh đi đến hành lang hẻo lánh yên tĩnh ở phía trước.

Cố Tử Chương di chuyển theo kịp, đứng đối diện Hạ Trăn, nhắm mắt nhìn Hạ Trăn.

Hành lang che khuất hơn phân nửa ánh sáng, đêm tối bao phủ trên người hai người, nhưng điều này cũng không cản trở tầm mắt của bọn họ.

Hạ Trăn rũ mắt xuống: "Nói đi, cậu tìm tôi làm gì? ”

"Chuyện sáng nay,." Cố Tử Chương trong lòng khẽ động, "Cảm ơn. ”

Hạ Trăn hơi ngẩn ra: "Cậu chỉ muốn nói cái này sao? ”

Ngữ khí nghe có chút không tốt, dù sao anh đã cố ý sành ra thời gian cũng không phải tới nghe Cố Tử Chương nói nhảm.

"Đương nhiên không phải, chỉ là muốn cảm ơn cậu." Cố Tử Chương nhìn thấy sắc mặt Hạ Trăn hòa hoãn rất nhiều, nói tiếp, "Một chuyện nhỏ như vậy còn phiền anh xử lý suốt đêm. ”

Hạ Trăn giương mắt nhìn Cố Tử Chương, ý đồ phân biệt thật giả từ vẻ mặt Cố Tử Chương, ngoài miệng nói: "Đây là công việc của bộ phận Kỷ luật Kiểm tra, là việc tôi nên làm, cậu không cần cố ý tới đây nói cảm ơn. ”

Cố Tử Chương: "..."

Đề tài tán gẫu đến đây, hai người đều không nói gì, hơn nữa bốn phía yên tĩnh đáng sợ, không khí có chút ngưng đọng.

Cố Tử Chương nhìn Hạ Trăn.

Đúng lúc này, một tia trăng lướt qua tòa nhà, chiếu lên hành lang, điểm điểm rơi vào trên người Hạ Trăn, khuôn mặt nghiêng mặt vốn trắng nõn mang theo một tầng cảm giác mông lung của ánh trăng, lộ ra đường cong nhu hòa.

Hai mắt Cố Tử Chương rũ xuống, tầm mắt theo động tác hơi di chuyển xuống, lại liếc mắt một cái đem cổ thon dài kia thu vào trong mắt, sau đó chính là nơi không thể thăm dò.

Hắn hoảng hốt một chút, mới dời tầm mắt.

Cố Tử Chương đem ánh mắt đặt ở bãi đất trống phía trước, mở miệng lại có chút thấp thỏm: "Hạ Trăn, tôi đã đem cấp bậc của đấu trường thăng lên bằng cậu rồi. ”

Trên thực tế, Hạ Trăn đã biết từ trước đó.

Ngày hôm qua Cố Tử Chương làm ra động tĩnh không nhỏ, lại là đối tượng mọi người thường xuyên mang ra bàn tán, không đến chốc lát đã chiếm cứ hai bài đăng nóng trên diễn đàn, nhiệt độ cho đến bây giờ vẫn ở mức cao.

Huống chi cho dù anh không chú ý, người xung quanh cũng sẽ không ngừng ở bên cạnh anh mà thảo luận.

Hơn nữa kể từ ngày thi đầu tiên nhập học, tất cả mọi người đều mặc định ràng buộc anh và Cố Tử Chương lại với nhau, mặc định quan hệ "đối đầu một mất một còn" giữa anh và Cố Tử Chương.

Hạ Trăn trong lòng một trận bối rối, anh và Cố Tử Chương là đối thủ cảu nhau cũng không sai, chỉ là nếu sự tình vẫn đơn giản như vậy, anh cũng sẽ không quấy rầy như vậy.

Nếu không có tai nạn nào xảy ra.

Hạ Trăn không kiên nhẫn vòng ra sau lưng Cố Tử Chương, dựa vào vách tường hành lang càng thêm che chắn.

Dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, anh nhất thời tĩnh tâm không ít.

Cố Tử Chương không rõ nguyên nhân, tròng mắt chuyển động theo động tác của Hạ Trăn, xoay người đối mặt với Hạ Trăn, hỏi: "Làm sao vậy? ”

"Không có gì, " Hạ Trăn nhìn Cố Tử Chương thật sâu, "Cố Tử Chương, cậu nhất định chưa xem diễn đàn..."

Cố Tử Chương khẩn trương nuốt nước miếng, lần trước sau khi nghe được những lời này, chuyện ngoài ý muốn liên tục mang đến khiến hắn đau đầu một hồi.

May mà Hạ Trăn cũng không có rối rắm đề tài này, hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện tối hôm qua cậu phân vị trung cấp, ở trên diễn đàn rất náo nhiệt."

Hạ Trăn vỗ vai Cố Tử Chương, nói: "Lần sau loại chuyện này, ở trên thiết bị đầu cuối cá nhân nói cho tôi biết là tốt rồi, không cần cố ý tới tìm tôi."

"Nhưng tôi muốn đến nói cho anh biết, " Cố Tử Chương tựa hồ ý thức được lời nói ra có chút không ổn, tiếp theo bổ sung một câu, "Tôi không thích dùng thiết bị đầu cuối cá nhân nói chuyện phiếm linh tinh. ”

"Tùy cậu." Hạ Trăn ngữ khí bình thản, đi qua bên cạnh Cố Tử Chương, bước chân tựa hồ có chút không ổn định, trấn định nói, "Tôi trở về trước. ”

Cố Tử Chương nhìn qua, phương hướng Hạ Trăn đi rõ ràng không phải trở về hậu trường thính phòng, hỏi: "Không cần trở về bên kia xem một chút sao? ”

"Không cần, tôi trở về ký túc xá." Hạ Trăn nhàn nhạt nhìn anh một cái, phát hiện cố Tử Chương đi theo cùng một hướng với anh, có chút nghi hoặc hỏi: "Cậu đi đâu vậy? ”

Cố Tử Chương đứng dậy, lướt qua bên cạnh Hạ Trăn nói: "Tôi đương nhiên cũng trở về ký túc xá. ”

Đêm đã khuya, trường học sớm đã không có bao nhiêu người ở lại trong khuôn viên trường, trên đường ánh đèn tối tăm, vẻn vẹn chỉ chiếu ra bóng dáng hai người.

Bọn họ sóng vai đi cùng một chỗ, hai người đều không nói gì, bầu không khí chung quanh yên tĩnh lại hài hòa.

Mãi đến khi trở lại ký túc xá đã lâu không bước vào, Cố Tử Chương mới phản ứng lại, kế hoạch huấn luyện ban đầu tối nay còn chưa hoàn thành.

Cố Tử Chương: "..."

Hơn nữa sau sáu ngày thi đấu đơn liên tục, bọn họ sẽ có một ngày nghỉ ngơi, hắn vốn định là đêm nay tiếp tục ở lại phòng huấn luyện, ngày mai thời gian nghỉ ngơi sẽ ở trong phòng huấn luyện huấn luyện.

Nhưng nhìn cảnh sắc ký túc xá phía trước, hắn lại có chút không muốn trở về phòng huấn luyện.

Cố Tử Chương nằm trên giường, bởi vì đã lâu không có ai ở, trên giường đều dính một ít bụi bặm, ngửi thấy mùi mốc meo, nhưng hắn một chút cũng không để ý.

Cho dù để ý, hắn cũng không muốn động đậy.

Cố Tử Chương trở mình, vô trách nhiệm nghĩ, chuyện ngày mai giao cho ngày mai làm đi.

Dù sao hắn cũng không muốn làm ngay bây giờ.

Ở trên giường lật mấy cái sau lưng, Cố Tử Chương nằm nghiêng trên giường không nhúc nhích, mở to hai mắt, nghĩ đến chuyện mấy ngày gần đây, không khỏi tự hỏi.

Hắn xem như là giảng hoà với Hạ Trăn rồi sao?

Bên kia, sau khi Hạ Trăn trở lại ký túc xá, lục tục nhận được tin tức từ các bộ phận của bộ phận kiểm tra kỷ luật, đều là tổng kết nhiệm vụ tối nay.

Anh trả lời từng cái một, làm tổng kết cuối cùng, sau đó báo cáo công việc với giáo viên phụ trách bộ phận kiểm tra kỷ luật, lúc này mới tính là chấm dứt công việc hôm nay.

Ký túc xá được phân bổ bởi hệ robot là phòng đơn tiêu chuẩn, có phòng ngủ, ban công và phòng tắm rửa, trong đó từ phòng ngủ đến phòng tắm phải đi qua ban công.

Hạ Trăn đi ngang qua ban công, lơ đãng nhìn ký túc xá bên cạnh, cửa sổ ký túc xá cách vách đóng chặt, một mảnh tối tăm, không có gì khác biệt so với ngày thường.

Nhưng anh biết rõ chủ nhân ký túc xá bên cạnh tối nay có trở về nghỉ ngơi, sao lại giống như ký túc xá không có ai?

Chỉ là nghi hoặc chợt lóe lên, còn không đủ để Hạ Trăn cố ý dừng lại kế hoạch ban đầu để đi qua ký túc xá cách vách điều tra chân tướng.

Huống chi thời gian đã qua 0 giờ, đại đa số mọi người đều ngủ.

Hạ Trăn xoay người tiến vào phòng tắm.

Chỉ là chờ sau khi anh đẩy cửa ra, ký túc xá cách vách đèn sáng ngời, mà cửa sổ sát đất che khuất rất nhiều ánh sáng trong phòng, Cố Tử Chương đang nằm sấp trên lan can ban công, nghiêng đầu nhìn lại.

Trong chốc chốc, Hạ Trăn thốt lên: "Cậu còn chưa ngủ? ”

Cố Tử Chương nhẹ giọng đáp.

Hai người mặt đối mặt đối diện, đều không có đề tài gì để nói.

Hơn nữa Hạ Trăn lúc này mặc đồ ngủ, có thể vừa mới từ trong phòng nước nóng đi ra, người có chút choáng váng, thế nhưng đứng thẳng đứng, liên tục nhìn chằm chằm Cố Tử Chương.

Cố Tử Chương bị theo dõi có chút khẩn trương, nhưng Hạ Trăn thoạt nhìn có chút nhu thuận ngốc nghếch như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp, quả thực rất mới mẻ.

Thừa dịp ánh sáng tối tăm, hắn nhìn thêm một chút.

Cố Tử Chương nhẹ nhàng gọi tên Hạ Trăn, thử nói: "Ngày mai phải cùng nhau đi phòng huấn luyện sao? ”

Thật lâu sau, Hạ Trăn đáp: "Được. ” . Ngôn Tình Hài

"Tôi trở về trước, " Nói xong, Hạ Trăn xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học và thói quen quanh năm, Cố Tử Chương sáng sớm đã tỉnh.

Hắn thu thập xong hết thảy, đi tới trước cửa phòng Hạ Trăn, đang định ấn chuông cửa gọi người, Hạ Trăn mở cửa ra.

Lúc Hạ Trăn đi ra, còn mang theo một cái rương đựng đồ.

Cố Tử Chương thấy vậy, chỉ nói: "Đi thôi. ”

Hạ Trăn gật đầu.

Hai người một trước một sau đi xuống cầu thang, rất nhanh đến cùng một chỗ.

Canh giờ này trời còn sớm, nhưng đã có một bộ phận học sinh dậy sớm tập thể dục buổi sáng, khác với tối hôm qua bóng đêm mông lung, ánh sáng ảm đạm, ánh mắt buổi sáng sáng ngời, ánh mắt bạn học buổi sáng trực tiếp tập trung hai người.

Hai người đi cùng một chỗ cũng không có nghĩa là cái gì, chỉ là hai người này là Cố Tử Chương và Hạ Trăn, hơn nữa khoảng cách hai người cách nhau cũng quá gần đi!

Bọn họ không khỏi trợn tròn hai mắt.

Thiên Đàng biết được cảm giác khi nhìn thấy cặp đôi nổi tiếng thân thiện đi cùng nhau.

Thật khó để tin vào đôi mắt của bạn!

Hai người vừa tiến vào phòng huấn luyện B201S, Hạ Trăn trước tiên đặt hòm đựng đồ đến vị trí trước đó, mà Cố Tử Chương đi thẳng tới tủ khóa, lấy ra một lọ thuốc cách ly mùi hương của chất dẫn dụ.

Cố Tử Chương phun lên người mình trước một chút, sau đó bắt đầu phun ra bốn phía, lúc đi ngang qua Hạ Trăn còn không quên phun lên người Hạ Trăn một chút.

Mãi cho đến khi toàn bộ không gian tràn ngập hương vị tươi mát của chất cách ly chất dẫn dụ hắn mới chấm dứt hành vi này.

Nói thật, tuy rằng hiểu được dụng ý của Cố Tử Chương, nhưng chất cách ly chất dẫn dụ này có mùi bạc hà tươi mát, ngửi một chút sẽ cảm thấy tương đối sảng khoái, nhưng nếu dùng một lượng lớn hỗn hợp lại với nhau sẽ tạo ra mùi hương vô cùng khó chịu.

Hạ Trăn hắt hơi mấy cái liên tiếp.

Chờ một lát, anh nhịn xuống xung động tiếp tục hắt hơi, mở bộ chuyển đổi không khí trong phòng, hút toàn bộ chất cách ly chất dẫn dụ trong phòng huấn luyện ra ngoài.

Cố Tử Chương không hiểu cách làm của Hạ Trăn.

Hạ Trăn giải thích: "Thuốc cách ly phun một ít lên người, sau đó phun một ít lên tuyến thể là tốt rồi, không cần phun nhiều như vậy. ”

Cố Tử Chương không hoài nghi lời nói của Hạ Trăn, chỉ là còn có một chỗ không phun thuốc cách ly.

Hắn tới gần Hạ Trăn, cầm lấy thuốc xịt cách ly phun ra phía sau cổ Hạ Trăn.

Sau đó k1ch thích tất cả giác quan của Hạ Trăn, lại hắt hơi một cái.

Hạ Trăn siết chặt nắm đấm, quay đầu lại liền đoạt lấy chất cách ly trong tay Cố Tử Chương, tay kia bắt lấy Cố Tử Chương, cầm thuốc xịt phun lên mặt Cố Tử Chương.

Đương nhiên, anh cũng không quên chiếu cổ của Cố Tử Chương.

Náo loạn một hồi, trong phòng huấn luyện lại tràn ngập mùi bạc hà nồng đậm, chỉ là hai người đã dần dần quen với mùi vị này, cũng không ghét bỏ nữa.

Càng nhiều hơn, trải qua chuyện này, hai người nhìn đối phương, tựa hồ lúc trước không vui đều có thể phóng ra bên cạnh.

Thời gian trong ngày trôi qua rất nhanh, dần dần đến thời gian để trở về ký túc xá.

Bên ngoài trời đã sớm tối, Hạ Trăn vừa vặn chấm dứt hạng huấn luyện cuối cùng, muốn thu thập một chút liền chuẩn bị trở về.

Sau khi anh đi ra khỏi phòng tắm, thấy Cố Tử Chương vẫn đang huấn luyện, tùy ý hỏi một câu: "Cậu còn không trở về sao? ”

"Ừm. " Cố Tử Chương đứng dậy, lau mồ hôi trên mặt, "Tối nay tôi không trở về. ”

Động tác Hạ Trăn sửa sang lại hòm đựng đồ dừng lại, sau đó động tác nhanh nhẹn cất đồ đạc xong.

Đi tới trước cửa, Hạ Trăn suy nghĩ một chút, nhắc nhở Cố Tử Chương nói: "Ngày mai cổng thi đấu đoàn đội tập hợp lúc bảy giờ, cũng đừng đến trễ. ”

Cũng để lại một lời đe dọa: "Nếu cậu dám đến muộn, tôi sẽ không dễ dàng để yên cho cậu đâu."

Tuy rằng là uy hiếp, nhưng thực chất lại không có tính công kích gì, trước kia Cố Tử Chương đã nghe qua rất nhiều lần.

Chỉ là lần này khác với trước kia, Cố Tử Chương thu liễm ý cười trong lòng, nhẹ nhàng đáp một tiếng "Được".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv