Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 92: TRIỆU KIỀM HOÀN TOÀN THẤT VỌNG VỀ TRƯỞNG CÔNG CHÚA



Triệu Ngọc chọc chó chọc mèo, chọc tất cả những thứ nó cảm thấy hiếm lạ, quần áo xộc xệch trèo lên cây, làm rụng xuống không ít cánh hoa.

 

Bởi vì  hôm qua bọn họ mới tới, vẫn chưa kịp phân phối thái giám hầu hạ riêng bên người, cho nên chung quanh vẫn chỉ có hai người bọn họ.

 

Triệu Kiềm nhìn mà sợ hãi, những bông hoa này vừa nhìn đã biết đều là cực kỳ trân quý, để ngoại tổ mẫu nhìn thấy có thể tức giận hay không.

 

“Đệ đệ, đệ chú ý một chút, cánh hoa đều bị đệ làm rụng xuống hết cả rồi!”

 

“Hoa vốn dĩ sẽ tàn, hái một vài đóa thì có làm sao?”

 

Triệu Ngọc vẫn tiếp tục nhảy lên nhảy xuống như con khỉ, bỗng nó bất cẩn giẫm phải một viên gạch bị hỏng mà chưa ai phát hiện trong xó xỉnh nào đó.

 

Ầm một tiếng, vừa nghe là biết chắc chắn nó thật sự bị ngã rồi.

 

Triệu Kiềm không rảnh cả mặc áo khoác mà lập tức chạy tới.

 

“Triệu Kiềm! Ngươi làm gì đệ đệ ngươi rồi!”

 

Trưởng công chúa vừa chạy tới từ phía sau bức tường đã nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Ngọc nhi đang nằm sấp trên mặt đất, đầu va vào bồn hoa, mà Triệu Kiềm thì đang vươn tay, đặt ở sau lưng của Ngọc nhi.

 

Cảnh tượng này làm cho nàng ta rất khó mà không suy nghĩ nhiều.

 

“Không phải vậy, mẫu thân, ta không có.”

 

Cậu muốn nói rõ ràng, nhưng cảm xúc sợ hãi bao vây lấy cậu, khiến cho cậu không thể suy nghĩ mạch lạc mà giải thích sự việc vừa rồi.

 

Trưởng công chúa chạy tới, bế Triệu Ngọc dưới đất lên, miệng vết thương của nó đang chảy máu.

 

Triệu Kiềm càng thêm luống cuống, không biết phải giải thích như thế nào: “Mẫu thân, không phải con, thật sự không phải con!”

 

“Chát!!”

 

Trưởng công chúa không nghe giải thích đã cho cậu một cái tát.

 

Nàng ta cực kỳ mạnh tay, Triệu Kiềm chỉ cảm thấy tai trái kêu lên ong ong, sau đó mọi thứ đều rơi vào yên lặng.

 



Quảng Đức trưởng công chúa biết mình đối với tiểu nhi tử tốt như vậy, lòng người khó tránh khỏi ghen ghét.

 

Triệu Kiềm sinh lòng ghen ghét cũng là bình thường.

 

Hôm nay chứng kiến cảnh tượng này, Triệu Kiềm nói không liên quan đến cậu, trưởng công chúa không tin.

 

Con người thường tráo trở hai mặt, trước một mặt sau lưng một mặt, nói không chừng đứa nghịch tử này thừa dịp nàng ta không có mặt, lén bắt nạt đệ đệ!

 

Mà Ngọc nhi tuổi còn nhỏ, bị huynh trưởng uy h.i.ế.p nên không dám tố cáo.

 

“Tuổi còn nhỏ đã học nói dối, ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ là tính cách u ám, không nghĩ tới còn không biết đối nhân xử thế, phẩm hạnh mới là căn bản của con người!”

 

“Cứ cho là không phải do ngươi làm đi, ngươi ở ngay bên cạnh đệ đệ mà cũng không thể trông coi đệ đệ cho tốt, đó chính là thiếu sót của huynh trưởng như ngươi!”

 

“Ngươi hãy ở chỗ này tự kiểm điểm cho tốt đi!”

 

Giọng điệu lạnh lùng quen thuộc truyền vào tai phải, tai trái lại yên tĩnh không chút tiếng động.

 

Mà đầu óc Triệu Kiềm hiện tại cũng không tiêu hóa được tin tức trong những lời này, cậu chỉ thấy nữ nhân trước mắt hệt như quái vật, miệng liên tục khép mở. Hung bạo, nanh ác, xấu xí, cuồng loạn.

 

Giờ phút này, đáy lòng của cậu như có thứ gì vỡ nát.

 

Có lẽ thứ kia, nó tên là kỳ vọng của con cái đối với mẫu thân.

 

Trưởng công chúa vội vội vàng vàng ôm Ngọc nhi của nàng ta đi rồi.

 

Dòng m.á.u đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ tai trái của Triệu Kiềm, nhưng không có người để ý.

 

Cậu lần đầu tiên không nghe lời của mẫu thân, ngốc nghếch mà đứng yên đó tự kiểm điểm.

 

Cho dù có ngoan ngoãn nghe lời đến mức nào cũng vô dụng.

 

Ở chính điện, Trưởng công chúa đang ôm Triệu Ngọc, ra lệnh cho cung nhân đi tìm thái y.

 

Một bóng dáng khác từ cửa chậm rãi đi vào.

 

[Đây là làm sao rồi? Sao lại hồn siêu phách lạc như vậy?]

 

[Lẽ nào lại bị Quảng Đức trưởng công chúa mắng rồi?]



 

[Cũng đúng, trưởng công chúa vừa tiến vào đã nói Triệu Kiềm đẩy Triệu Ngọc ngã xuống đất, bảo hạ nhân nhanh đi mời thái y.]

 

[Ha ha, bổn bảo bảo một chữ cũng không tin, dựa vào bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời như cục bột kia của cậu ta mà cũng dám đẩy Triệu Ngọc sao?]

 

[Phụ thân của ta đột nhiên trở nên háo sắc còn đáng tin hơn so với việc này!]

 

Thái Hậu: …

 

Hoàng đế đang ở Ngự Thư Phòng: “Hắt xì! Hắt xì!”

 

Hắn hắt xì liên tục hai cái .

 

“Bệ hạ bị nhiễm phong hàn sao? Có cần triệu ngự y không?”

 

“Không cần.” Hắn không cảm thấy lạnh.

 

Hắt xì một cái là nhắc tới, hai cái là mắng, ba cái nhớ thuơng, rốt cuộc là tên đáng c.h.ế.t nào dám mắng hắn?

 

Bên này, trưởng công chúa vừa ôm Triệu Ngọc vỗ về an ủi, quay đầu lại đã thấy Triệu Kiềm đi đến.

 

“Không phải ta đã bảo ngươi ở ngoài kia quay mặt vô tường tự kiểm điểm sao?”

 

“Ngươi bây giờ cánh đã cứng rồi, ngay cả lời ta nói cũng không nghe sao?”

 

Thái Hậu đứng lên, ôm Bối Tịnh Sơ đi về phía Triệu Kiềm.

Đến gần một chút, lại thấy mặt bên trái của cậu đã sưng to.

 

Bà kinh hãi nói: “Sao lại thế này?”

 

“Mẫu thân không cần lo lắng, là nhi thần dạy dỗ Kiềm Nhi một chút,  trong cung này không ai dám ra tay với nó!”

 

[Nói nhảm!]

 

[A a a a a! Còn cần ngươi nói sao! Trừ ngươi ra ai sẽ đánh đứa trẻ mới 6 tuổi chứ!]

 

[Phụ thân của ta được xưng là bạo quân cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn với con trẻ như vậy!]

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv