Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 45: TIỂU CÔNG CHÚA NÓI ÔN DỊCH SẮP ĐẾN.



Ở Tuyên Thất Điện, Bối Tịnh Sơ đang cùng Ngư ma ma chơi, đột nhiên hắt xì hai cái liền.

 

Là ai đang mắng bổn bảo bảo!

 

Ngư ma ma thấy vậy thì lo lắng sờ sờ trán Bối Tịnh Sơ: "Hay là Công chúa bị lạnh rồi, mùa đông năm nay thời tiết rất lạnh."

 

Bối Tịnh Sơ:...

 

[Ma ma tốt của ta ơi, trong phòng đốt than cháy rừng rực ta nóng đến sắp ra mồ hôi luôn rồi, nếu là nói ta bị cảm nắng còn đáng tin hơn cảm lạnh đó!]

 

Đây là chính là chỗ tốt việc đầu thai thành công chúa đấy, cho dù mùa đông có lạnh ra sao thì trong phòng vĩnh viễn luôn có than cháy đỏ rực.

 

Nhìn ngoài cửa sổ gió lạnh đìu hiu, ở trong phòng lại chỉ mặc chiếc áo mỏng cũng rất ấm áp.

 

Cực kỳ dễ chịu.

 

Nếu không phải do nàng còn quá nhỏ, hiện giờ cái gì cũng không thể ăn.

 

Nàng đã cho hai củ khoai lang đỏ và ít hạt dẻ vào bên trong lò than, lại đặt thêm cái giá nướng, bên trên để một cái bình gốm nấu trà sữa, rất là hưởng thụ nha.

 

Lúc còn ở hiện đại, khi đi học ở phương nam, trong phòng học không có hệ thống sưởi.

 

Bọc người bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, dán thêm miếng giữ ấm nhưng tay chân đều lạnh như băng.

 

Càng không cần phải nói đến ở thời cổ đại, cuộc sống sinh hoạt của người thường cực kỳ gian nan vất vả.

 

Bối Tịnh Sơ biết điều kiện của cổ đại .

 

Nàng ở trong phòng hưởng thụ, bên ngoài các bá tánh bình thường đang phải chịu đói chịu rét, thậm chí có rất nhiều người bị lạnh đến chết.

 

Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.

 

Ở hiện đại tuy rằng rất ít có người bị lạnh c.h.ế.t nhưng ở phương bắc mùa đông cũng có không ít động vật hoang bị lạnh c.h.ế.t ven đường.

 

Nhưng bây giờ Bối Tịnh Sơ chỉ có thể lo cho bản thân mình trước đã.

 

Khi khó khăn thì phải lo thân mình, khi sung túc mới có thể san sẻ giúp đỡ người khác.

 

Chờ sau này khi nàng có năng lực, nhất định sẽ đi giúp người khác.



 

...

 

Bên kia, sau khi nghĩ thông suốt thì tâm trạng hoàng đế cực kỳ vui vẻ, sắc mặt từ đen thui chuyển sang rạng rỡ.

 

Hắn lôi kéo Phương phi về phòng: "Ái phi vừa mới nói cái gì? Tiếp tục nói đi, trẫm nghe."

 

Tâm trạng hoàng đế thay đổi thất thường dọa cho Phương phi nhảy dựng: Đầu óc ngài có bình thường không vậy?

 

Ngày hôm đó, vị phụ thân hoàng đế của nàng vẫn đang múa bút thành văn* mà phê tấu chương, Bối Tịnh Sơ đang an nhàn ở trong nôi của mình làm một con sâu gạo ăn xong rồi ngủ.

*奋笔疾书 (fèn bǐ jí shū) có nghĩa là "viết một cách nhanh chóng và hăng hái".

 

Lúc đang nửa tỉnh nửa mê thì nàng đột nhiên nhớ tới một việc.

 

[Không xong rồi, ôn dịch sắp đến rồi!]

 

Sau khi Hoàng đế biết có chuyện về ôn dịch vẫn luôn muốn nghe thêm, nhưng là nhóc con lại không chịu tiết lộ thêm.

 

Không nghĩ tới sẽ tới nhanh như vậy.

 

[** không có nói rõ là ôn dịch bùng phát ở nơi nào , chỉ nói là ở Kinh Giao.]

 

[Để mình nhớ xem là nguyên nhân gì dẫn đến ôn dịch bùng nổ? Cũng may là mình nhớ ra rồi, nếu không sẽ phải bỏ lỡ mất!]

 

[Không đúng, mình nhớ ra cũng vô ích! Mình cũng không thể thông báo cho bọn họ được.]

 

[Xong rồi xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, thật là bức bối mà!]

 

Hoàng đế còn nôn nóng hơn nàng: "Con cứ nói đi, con nói đi, mau nói đi, ta nghe được hết, thật là gấp c.h.ế.t người ta mà."

 

Tay trái hắn không ngừng đóng mở nắp của tách trà.

 

Tưởng công công trộm liếc mắt một cái, sợ tới mức phất trần đều run lên một chút, lại vội vàng đứng ngay ngắn lại.

 

Biểu hiện thế này chính là bệ hạ đang có chuyện phiền lòng, lúc này không nên quấy rầy ngài ấy.

 

Mắt thấy nhóc con định từ bỏ không nghĩ nữa.

 

Hoàng đế đang suy xét, có nên trực tiếp nói với con bé rằng hắn có thể nghe được tiếng lòng của nó hay không.



 

[Thôi thôi, mình cứ xem xem trước đã.]

 

Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Bối Tịnh Sơ mở trang tình báo ra, tìm kiếm thông tin về ôn dịch.

 

Cũng không biết hệ thống sắp chữ dựa theo thứ tự gì.

 

Ở trang đầu đều là những sự kiện râu ria cẩu huyết nhưng lại hấp dẫn Bối Tịnh Sơ ngo ngoe rục rịch móng vuốt nhỏ.

 

Nhưng nàng cố nhịn xuống, nàng muốn xem chuyện ôn dịch hơn.

 

Tìm được rồi.

 

[Xong rồi xong rồi, cái này không có cách nào, thời tiết thất thường, mưa to liên miên không ngớt dẫn tới lũ lụt bùng phát.]

 

[Là do người c.h.ế.t quá nhiều không kịp chôn dẫn đến dịch bệnh.]

 

[Bất kỳ nhân tố nào đều không phải thứ mà con người có thể ngăn cản, sau đại tai nhất định sẽ có đại dịch.]

 

[Tương tự, trước khi ôn dịch bùng phát thì phần lớn là trước đó đã xảy ra tai họa gì đó.]

 

Sau đại tai nhất định sẽ có đại dịch?

 

Đây là lần đầu tiên hoàng đế nghe thấy cách nói như thế này, nhưng khi hắn nhớ lại những sách sử mình đã từng học qua, phát hiện quả là đúng thế thật.

 

Hoàng đế nhịn không được bế Bối Tịnh Sơ vào lòng rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng.

 

Không hổ là tiểu phúc tinh của phụ thân mà, sau này việc phòng chống dịch bệnh đã có thêm một cái quy luật!

 

[A a a ngài làm gì vậy! Lão già kia, râu của ngài đ.â.m vào mặt ta rồi!]

 

[Bổn bảo bảo biết là ta rất đáng yêu, khiến người khác không nhịn được muốn ôm hôn, nhưng trước khi hôn ngài có thể cạo râu đi có được không?]

 

Hoàng đế- 22 tuổi đang lúc tráng niên - lão già:

 

"... Được."

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv