Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 30: TRUNG THƯ LỆNH XÔNG VÀO KHỔNG PHỦ CỨU MUỘI MUỘI (1)



Khi tới Khổng gia, bọn họ bị người gác cổng ngăn lại.

 

“Gia chủ không có dặn dò hôm nay có khách, hai vị có bái thiếp không?”

 

Thật ra hắn cũng nhận ra, đây là huynh tẩu của đại thiếu phu nhân.

 

Nhưng đại thiếu phu nhân ở nhà bọn họ chỉ toàn bị hành hạ,  còn cần phải lấy lòng nhà mẹ đẻ của nàng ấy sao?

 

Hạ nhân không biết những chuyện quanh co lòng vòng trên quan trường, chỉ là trên làm dưới theo, làm theo thái độ của chủ nhân mà thôi.

 

Hứa phu nhân rất muốn nổi nóng, nhưng nghĩ lại thì xác thật là bọn họ thất lễ.

 

Bà cưỡng ép chính mình nuốt xuống cục tức này, trừng mắt nhìn Trung Thư Lệnh, sau đó liếc qua hạ nhân.

 

Hạ nhân hiểu ý, móc ra một thỏi bạc rồi nhét vào tay người gác cổng: “Phiền đại ca thông báo cho chúng ta một chút.”

 

Người gác cổng đi vào trong, hỏi quản gia mới biết được hôm nay phu nhân ra cửa rồi, lão gia và thiếu gia đều còn đang thượng chức chưa về.

 

Hắn đang chuẩn bị trở về tống cổ hai người kia đi, lại bị quản gia kéo lại:

 

“Tiểu tử ngươi hỏi thăm gia chủ ở đâu làm cái gì? Có phải là có ý xấu gì hay không?”

 

“Nếu ngươi không cho ta một lý do hợp lý, xem ta có đánh ngươi không!”

 

Người gác cổng bị nhéo tai cũng không dám phản kháng, rụt cổ lại thành thật trả lời:

 

“Ngoài cửa có hai người tới thăm hỏi, ta chỉ đi thông báo thôi.”

 

“À, ra là như vậy.” Quản gia cũng không quá để ý.

 

Nhà bọn họ chính là nhà mẹ đẻ của Hiền phi, người muốn nịnh bợ rất nhiều.

 

Hơn nữa còn là thông gia với Trung Thư Lệnh!

 



Có tầng quan hệ này, rất nhiều người nịnh bợ Trung Thư Lệnh không được đều sẽ đi đường vòng tới nhà bọn họ.

 

Khổng gia bọn họ đã lấy được không ít thứ tốt, thu lễ vật đến mỏi cả tay.

 

Quản gia buông người gác cổng ra, không thèm để ý vẫy vẫy tay: “Bảo bọn họ để lại lễ vật rồi đi đi”

 

Đúng lúc này, nhị thiếu phu nhân đi ngang qua, thuận miệng hỏi: “Là ai vậy?”

 

“Bẩm nhị thiếu phu nhân, là huynh trưởng và đại tẩu của đại thiếu phu nhân .”

 

Nhị thiếu phu nhân:? ! ! !

 

Quản gia:? ! ! !

 

“Người ở đâu? Ngươi đã mời vào dùng trà chưa?”

 

Người gác cổng ngơ ngác hồi: “Không có, còn đang đứng ở ngoài cửa!”

 

Hai người:! ! ! ! ! !

 

...

 

Trung Thư Lệnh ở ngoài cửa đã chờ đến mất kiên nhẫn, hắn cực kỳ lo lắng cho muội muội.

 

Lúc này, có tiếng mắng của phụ nhân từ xa tới gần:

 

“Trung Thư Lệnh đại nhân ghé thăm mà ngươi còn dám để người ta đứng ở ngoài cửa, tiền thưởng tháng này ngươi đừng mong có đồng nào!”

 

Khổng nhị thiếu phu nhân bước nhanh tới, bởi vì quá vội vàng mà cây trâm trên đầu hơi lệch đi.

 

Nàng ấy vừa tạ lỗi vừa dẫn bọn họ vào bên trong: “Thật xin lỗi, hạ nhân không hiểu quy củ thất lễ với hai vị, ta thay mặt cha mẹ chồng nhận lỗi với hai vị.”

 

“Hai vị đột nhiên ghé chơi có chuyện gì sao? Chúng ta đi chính sảnh nói chuyện đi.”

 



Hứa phu nhân vừa đi vừa nói chuyện: “Làm phiền rồi, chúng ta là tới thăm tiểu muội, phu quân ta nhận được... ?”

 

Trung Thư Lệnh giữ tay bà lại, tự mình tiếp lời: “Ta hôm nay đi ngang qua quý phủ, thuận đường ghé thăm tiểu muội, xin hỏi nhị thiếu phu nhân, tiểu muội ta ở nơi nào?”

 

“Cái này...” Nhị thiếu phu nhân do dự.

 

“Đại tẩu hôm nay ra ngoài không ở nhà, ở đâu ta cũng không biết.”

 

Nhưng lúc nói những lời này, nàng rõ ràng có chút chột dạ.

 

Trung Thư Lệnh rõ ràng là không tin, khí thế của người ở địa vị cao nháy mắt tỏa ra: “Ta hỏi lại một lần nữa, muội muội ta ở nơi nào?”

 

Hứa phu nhân rốt cuộc cũng ý thức được chuyện này có chút bất thường, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì rồi?

 

Khổng gia có lá gan này sao?

 

Nhị thiếu phu nhân hoảng sợ nói: “Ta sẽ không nói đại tẩu bị nhốt ở trong phòng riêng đâu, ngài đừng xông vào!”

 

Trung Thư Lệnh: “...Cảm ơn.”

 

Ông lôi kéo phu nhân, dẫn theo bốn năm cái tôi tớ, đoàn người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn tiến về phía sân viện của muội muội.

 

Nhị thiếu phu nhân và hai nha hoàn của nàng ấy căn bản ngăn cản không được, còn bị đẩy ngã.

 

Đợi đám người đi rồi nàng ấy mới vỗ vỗ tay, được nha hoàn đỡ dậy.

 

Vẻ mặt của nàng lập tức khôi phục bình tĩnh, không nhìn ra chút hốt hoảng nào nữa.

 

Dù sao nàng giấu cũng đã giấu, cản cũng cản rồi, không thể trách tội nàng được.

 

Kỳ thật, lúc nhìn thấy tình cảnh thê thảm của đại tẩu, đều là tức phụ Khổng gia, sao nàng có thể không cảm thấy môi hở răng lạnh được đây.

 

Có thể giúp một phen thì một phen đi.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv