Xuống khỏi bậc thang, Triệu Uyển Nhu nhìn thấy một dáng người đẫy đà đang loay hoay trong phòng bếp. Thím Hai đã trở lại. Nghe tiếng động, thím Hai quay lại. Nhìn thấy Triệu Uyển Nhu và Ha Ha ở bên chân của cô, thím Hai áy náy cười:
- Cô Uyển Nhu thức rồi à? Ha Ha lại chạy lên lầu quấy rối giấc ngủ của cô hả? Xin lỗi, cậu chủ đã dặn tôi phải cột nó lại mà tôi quên mất. Nhóc con này quen thói mè nheo với cậu chủ rồi. Sáng nào nó cũng chạy lên lầu để đòi cậu chủ chơi với nó.
Triệu Uyển Nhu cũng mỉm cười. Hóa ra Ha Ha vẫn thường xuyên leo lên lầu để gọi Thái Lãnh Hàn thức dậy, thảo nào cậu chàng không có vẻ gì là sợ khi chạy lên chạy xuống cầu thang như thế. Thấy Triệu Uyển Nhu chỉ cười cười không đáp lời, thím Hai thoáng lo lắng. Hôm qua, trước khi Thái Lãnh Hàn đi công tác đã có gọi điện cho thím Hai, căn dặn thím đến chăm sóc cho Triệu Uyển Nhu, còn cẩn thận nhắc tới nhắc lui rằng Triệu Uyển Nhu hình như vẫn còn sợ chó mèo, dặn thím đừng để Ha Ha đến gần cô. Thế mà sáng nay thím lại quên mất, để cho Ha Ha quen đường quen nết chạy thẳng lên lầu quấy rối như thế này.
Thím Hai lo lắng liếc nhìn Triệu Uyển Nhu một cái, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu giải quyết không khéo sẽ khiến Triệu Uyển Nhu giận lây sang Thái Lãnh Hàn mất. Thím Hai cũng là người hiểu khá rõ tình cảm mà Thái Lãnh Hàn dành cho Triệu Uyển Nhu. Thế nên, thím tuyệt đối không muốn vì chút sơ sót của mình mà để Thái Lãnh Hàn bị vợ tức giận.
Vậy là thím Hai len lén lấy sợi dây xích chó vốn thường dùng để dắt Ha Ha đi dạo ngoài phố. Thím muốn cột “hung thủ” có khả năng gây rạn nứt tình cảm vợ chồng của cậu chủ ra ngoài sân vườn, “cách ly” cậu chàng ra khỏi nguy cơ gây thảm họa. Bình thường chỉ có khi nào Thái Lãnh Hàn cầm dây này thì Ha Ha mới có dịp đi dạo phố mà thôi, còn mỗi khi thím Hai cầm dây thì Ha Ha luôn bị cột lại một chỗ, không thể chạy nhảy gì được hết. Thế nên, nhờ bản năng của loài chó, Ha Ha nhìn thấy thím Hai cầm sợi dây xích tiến tới thì kêu lên oăng oẳng như cầu cứu.
Triệu Uyển Nhu nghe tiếng kêu thảm thiết của Ha Ha thì phát hiện hành động của thím Hai. Cô vội vàng ngăn lại:
- Thím Hai, không cần đâu, cứ để Ha Ha sinh hoạt như bình thường là được rồi.
Thím Hai nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thím cũng không muốn cột Ha Ha lại một chút nào. Hơn nữa, thím Hai đang có ý định để cho “con trai” của cậu chủ làm quen và gần gũi, thân thiết với “vợ của cha”. Biết đâu nhờ thế mà có thể gắn kết thêm tình cảm vợ chồng của cậu chủ. Thế là Ha Ha trong mắt của thím Hai đã thành công chuyển đổi thân phận từ “hung thủ có khả năng gây ra rạn nứt tình cảm của cậu chủ” thành “sứ giả có khả năng hàn gắn tình cảm của cậu chủ” rồi. Đồng thời, thím Hai cũng nhận ra giọng nói của Triệu Uyển Nhu nghèn nghẹt và khàn khàn chứ không trong trẻo như mọi khi. Thím lo lắng hỏi:
- Cô Uyển Nhu, cô bị bệnh sao?
Triệu Uyển Nhu gật đầu, thành thật trả lời:
- Vâng, chắc là hôm qua cháu bị cảm nắng rồi.
Thím Hai thoáng hốt hoảng:
- Cô đã báo cho cậu chủ biết chưa?
Triệu Uyển Nhu lắc đầu:
- Không cần đâu ạ. Thím cũng đừng nói cho anh ấy biết làm gì. Anh ấy đang bận công tác, đừng để ảnh hưởng đến anh ấy. Cháu chỉ bị cảm vặt thôi, uống thuốc vào là hết ngay ấy mà.
Thím Hai nghe câu nói quen thuộc ấy thì trong lòng không vui một chút nào. Cậu chủ nhà này vẫn thường nói như thế với thím mỗi khi bị bệnh. Cậu ấy còn mua mấy lọ thuốc cảm, thuốc an thần, thuốc hạ sốt để đầy trong tủ và dùng chúng để đối phó qua loa với chính sức khỏe của mình. Không ngờ bây giờ cậu chủ lấy vợ rồi thì vợ của cậu chủ lại cũng có cách đối xử hời hợt với sức khỏe của bản thân như thế. Đây gọi là “đồng vợ, đồng chồng, xứng lúa vừa đôi” sao? Thím Hai nhớ lại những lần thím cũng bị cảm và “bị” Thái Lãnh Hàn yêu cầu phải đi khám bệnh, uống thuốc theo toa của bác sĩ đàng hoàng thì đoán rằng, có lẽ hai “vợ chồng” nhà này giống tính của nhau, đều xem thường sức khỏe của mình nhưng quan tâm đến sức khỏe của người khác. Thế là thím dùng ngay chính lý lẽ của Thái Lãnh Hàn để nói với Triệu Uyển Nhu:
- Không được, cô bị bệnh thì phải đi đến bác sĩ để người ta khám và cho thuốc đàng hoàng, không thể uống lung tung được đâu. Ngộ nhỡ uống không đúng thuốc thì hậu quả sẽ càng tệ hơn. Đến lúc đó, người thân của cô sẽ càng lo lắng hơn nhiều.
Trước kia, thím Hai cũng từng dùng lý lẽ này để thuyết phục Thái Lãnh Hàn đi khám bệnh, nhưng hắn chỉ cần dùng một ý “tôi không có người thân” là đủ để thím đau lòng không dám nói thêm gì nữa. Nhưng Triệu Uyển Nhu thì khác. Thím Hai ít nhiều gì cũng biết Triệu Uyển Nhu có bố và mẹ hết mực yêu thương cô. Hơn nữa, bây giờ Triệu Uyển Nhu đã là “người thân” của Thái Lãnh Hàn rồi. Lý lẽ của thím Hai vừa nói có thể thuyết phục được cô.